Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 23: Cường Thế Trục Khách (3)
Tân Sinh
26/07/2024
Ẩn sĩ Không Văn Đạo nghe giọng nói nhìn có vẻ trêu đùa nhưng lại không hề nói ngoa. Điều này khiến ẩn sĩ cũng phải dùng thái độ nghiêm túc đối phó.
Đỗ Hối Hối ném cùng lúc bốn phi kiếm về phía ẩn sĩ, bốn ngón tay nàng thôi động khống chế bốn phi kiếm bay lên trên không trung rồi lao xuống tốc độ cực kỳ nhanh.
Về phần ẩn sĩ, lão cũng ném lên tám kim châm rồi dùng mười ngón tay kẹp chặt rồi vận dụng vào mười ngón tay tung ra từng đợt kim châm.
Đây là sát chiêu vô cùng mạnh của Không Văn Đạo.
Người thường nhìn vào không có gì mạnh mẽ, nhưng bản chất cấp bậc Tông Sư đã tạo ra một loại khí thế cường hãn. Nếu một vị Võ Đồ hoặc Võ Sư đối diện Tông Sư, hai chân đã mềm nhũn ra thì làm gì đánh nhau được.
Cho nên dù bên ngoại thao tác không ẩn chứa quá nhiều thủ đoạn, một kim châm bình thường của Không Văn Đạo cũng có thể xuyên qua mấy chục Võ Sư thông thường.
Từng phi kiếm từ Đỗ Hối Hối khống chế vô cùng điêu luyện, sắc sảo liên tục dồn Không Văn Đạo thối lui.
Cho đến một giới hạn, tám kim châm của Không Văn Đạo đã hoàn toàn mất tác dụng thì Không Văn Đạo giơ hai tay ngang mặt (một loại tư thế đầu hàng) đúng lúc cả bốn phi kiếm đều cách Không Văn Đạo vài gang tay.
Không Văn Đạo đầu hàng.
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn sắc mặt ngưng trọng.
Nhóm thuộc hạ phía sau lưng Mã Sơn cũng ngưng trọng.
Võ Vô Địch sảng khoái.
Đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc sắc mặt tươi cười thích thú.
Tông Sư cũng chỉ có vậy.
Không Văn Đạo chắp tay lại, hướng Đỗ Hối Hối nói.
“Không ngờ tiểu cô nương lại lợi hại như vậy. Xem như thúc thúc dùng mắt chó để nhìn người rồi!”
Nói rồi, Không Văn Đạo tự động thối lui về sau.
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn tiếp tục dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Võ Vô Địch, tiếp theo ra hiệu cho chưởng quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão ra khiêu chiến.
Thanh Lão khoác tay từ chối nói.
“Lão đến chỉ góp vui, không quan tâm đến kết cục. Cho nên ý tứ của Mã Sơn chất nhi thôi đi!”
Mã Sơn nghiến chặt răng, nhìn sang chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong.
Giang Phong cũng làm dáng vẻ bất lực rồi tự chủ thối lui.
Mã Sơn tức giận, cười giận dữ quát lên.
“Được lắm, các ngươi được lắm!”
Mã Sơn nhìn về phía gã đeo mặt nạ, khoác áo choàng.
Người này ẩn phía sau mặt nạ chính là phó tướng quân Thạch Chiến Thiên cũng là đồng minh trong Hội Bàn Tròn của trưởng lão Mã Sơn.
Thạch Chiến Thiên bước ra, không để lộ ra danh tính có điều khí thế bỗng chốc tăng lên.
Nguyên nhân là Thạch Chiến Thiên từng vào sinh ra tử ngoài chiến trường cho nên sát khí tự nhiên bạo tạc đi ra. Hơn nữa, khoác trên người Thạch Chiến Thiên là bộ chiến giáp phòng thủ vô địch, không loại binh khí nào có thể xuyên qua được.
Cấp bậc lại là Tông Sư.
Xem như cùng cấp Tông Sư tự xưng vô địch.
Phan Thái Phong bước ra, tháo trường cung xuống.
Thạch Chiến Thiên làm cử động dùng ngón tay khinh thường. Ý của đối phương chính là ngươi không được. Bản thân ta có chiến giáp, ngươi dùng cung thì làm gì được ta.
Phan Thái Phong không phản ứng mà giương cung lên, bắn ra một mũi tên.
Thạch Chiến Thiên tung áo choàng lên, dùng chiến giáp chống đỡ. Chiến giáp hoàn toàn xem mũi tên bắn tới là cọng rơm, dễ dàng chấn nát.
Thạch Chiến Thiên nhấc chân, dậm xuống, mặt đất tức thì nứt ra.
Hắn lao về phía Phan Thái Phong tung ra một đấm, Phan Thái Phong né tránh sang một bên, tốc độ mỗi bước chân là 10 mét cho nên Thạch Chiến Thiên không chạm được.
Phan Thái Phong tiếp tục tung ra ba mũi tên bắn về phía Thạch Chiến Thiên, ba mũi tên như được bẻ cong, tấn công ba hướng.
Thạch Chiến Thiên không nao núng mà một tay chộp lấy cả ba mũi tên dễ dàng.
Phan Thái Phong thoáng mỉm cười, hắn xoay người thấp người xuống rồi giương cung bắn ra một mũi tên.
“Phiên Vân Mục!”
Thạch Chiến Thiên nhướng hàng chân mày rồi nhanh chóng lấy ra cự kiếm đang vác trên vai rồi dùng hai tay bổ xuống một đường.
Mũi tên Phiên Vân Mục mang theo uy lực cực kỳ khủng bố va chạm với cự kiếm cộng thêm uy áp đẩy lùi Thạch Chiến Thiên hai bước chân.
Thạch Chiến Thiên chống đỡ xong liền cầm cự kiếm lao về phía Phan Thái Phong quét ngang dọc.
Phan Thái Phong tiếp tục lùi về sau năm bước chân rồi bắn ra hai mũi tên cùng lúc.
“Song Tiễn Phá!”
Hai mũi tên bắn ra, theo hai hướng hai bên ép sát Thạch Chiến Thiên. Hai bên thắt lưng chính là điểm yếu của bộ chiến giáp.
Thạch Chiến Thiên muốn né tránh nhưng không hiểu vì sao bản thân hắn không thể nhúc nhích được. Giống như toàn thân bị khóa chặt.
Hắn bạo hống, khí thế cấp bậc Tông Sư bạo ra kình lực phá giải thế khống chế. Hắn cầm cự kiếm cắm xuống rồi dùng hai tay chộp lấy hai mũi tên, tư chế vô cùng dũng mạnh của một chiến tướng.
Võ Vô Địch quan sát, có thể nhận ra tên nam nhân đeo mặt nạ có khí thế của một chiến tướng, rất ngoan cường. Có điều như thế vẫn chưa đủ.
Võ Vô Địch thử kiểm tra thông số của Phan Thái Phong.
[Tính danh: Phan Thái Phong]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 18]
[Môn phái: Đệ tử số 3 - Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 28 (100/34000)]
[Mị lực: 6]
[Sức Mạnh: 19)]
[Sinh Lực: 31]
[Trí Lực: 24]
[Nội Lực: 23]
[Nhanh Nhẹn: 33]
[Tích Điểm: 0]
[Tiềm Năng: 6]
[Kỹ Năng: Cơ Sở Liên Xạ, Phiên Vân Mục (3), Song Tiễn Phá (3), Tam Liên Xạ (3), Xuyên Vân Phá Thiên (1)]
Theo thông số, [Tiềm Năng] của Phan Thái Phong là 6, kém hơn Đỗ Hối Hối 2 điểm nhưng vẫn được coi là mạnh hơn đệ tử bình thường gấp ba lần.
Lúc này, Thạch Chiến Thiên nắm chặt hai mũi tên rồi bóp nát với vẻ mặt đắc ý. Ánh mắt hắn nhìn đối phương đang ở vào tư thế thủ, điều lạ lùng khi vừa hoàn tất một đợt tấn công.
Ở phía đối diện, Phan Thái Phong một chân lấy trụ, gán ba mũi tên vào trường cung.
Chiêu thức này chính là “Tam Liên Xạ”.
Ba mũi tên vừa rời khỏi trường cung tức thì lao về phía Thạch Chiến Thiên.
Ba mũi tên không tách ra theo ba hướng mà dính chặt vào nhau tạo thành một mũi tên lớn hơn. Nhìn từ xa như thể mũi tên tăng thể trọng lên gấp mười lần.
Loại uy áp thúc ép khiến Thạch Chiến Thiên kinh ngạc, hắn nhanh chóng nhấc lên cự kiếm rồi dùng hai tay trấn ở thân kiếm với ý định chống đỡ.
Có điều khi ba mũi tên kết hợp tạo thành một loại uy lực Tam Liên Xạ với sức nặng ba ngàn cân, chấn gãy thanh cự kiếm đồng thời bắn Thạch Chiến Thiên bay về sau.
Thạch Chiến Thiên lồm cồm ngồi dậy mới phát hiện vị trí ngực chiến giáp đã lõm xuống một vết hằn lớn. Mặt nạ cũng xuất hiện vết nứt.
Thạch Chiến Thiên không dùng cử chỉ trút giận nữa mà quát lên.
“Ngươi chọc giận lão tử rồi!”
Phan Thái Phong hít sâu một hơi, hắn ném trường cung ra một bên.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc đạn nổ cầm tay.
Hắn thò tay xuống thắt lưng lấy ra mười viên đạn nổ, gắn một viên đạn vào ná bắn về phía Thạch Chiến Thiên.
Thạch Chiến Thiên cười lạnh. Hắn dùng một tay đấm thẳng viên đạn nổ, có điều đây là đạn nổ chứ không phải là một viên bi sắt bình thường.
“Ầm!”
Hắn nhìn lại giăng tay bị chấn nát.
Phan Thái Phong không dừng lại mà bắn liên tục hai viên đạn nổ về phía Thạch Chiến Thiên khiến Thạch Chiến Thiên phát hỏa.
Hắn luống cuốn né tránh, miệng chửi tục.
“Con mẹ nhà ngươi, chơi bẩn!”
Võ Vô Địch cũng bất ngờ.
Trong thế giới võ hiệp này cũng có đạn nổ, đúng là ngoài dự liệu.
Đạn nổ có hình dạng như chiếc ná thun bắn bi sắt mà trong bi sắt có thuốc súng cho nên mới gây ra bạo tạc cực mạnh.
Tông Sư gặp đạn nổ chỉ có thể khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thạch Chiến Thiên nhìn túi chứa đạn nổ ở thắt lưng của Phan Thái Phong còn nhiều.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, rồi giơ tay đầu hàng.
Bộ dáng hắn lúc này có phần thảm, chiến giáp vô địch bị oanh tạc vỡ nát vài chỗ.
Võ Vô Địch nhìn thấy đệ tử cho hắn quá nhiều bất ngờ.
Hắn bước ra, chỉ về phía nhóm Tông Sư ngạo nghễ nói.
“Các ngươi… còn trò gì nữa không? Nếu không thì chọn tên mạnh nhất bước ra!”
Đỗ Hối Hối ném cùng lúc bốn phi kiếm về phía ẩn sĩ, bốn ngón tay nàng thôi động khống chế bốn phi kiếm bay lên trên không trung rồi lao xuống tốc độ cực kỳ nhanh.
Về phần ẩn sĩ, lão cũng ném lên tám kim châm rồi dùng mười ngón tay kẹp chặt rồi vận dụng vào mười ngón tay tung ra từng đợt kim châm.
Đây là sát chiêu vô cùng mạnh của Không Văn Đạo.
Người thường nhìn vào không có gì mạnh mẽ, nhưng bản chất cấp bậc Tông Sư đã tạo ra một loại khí thế cường hãn. Nếu một vị Võ Đồ hoặc Võ Sư đối diện Tông Sư, hai chân đã mềm nhũn ra thì làm gì đánh nhau được.
Cho nên dù bên ngoại thao tác không ẩn chứa quá nhiều thủ đoạn, một kim châm bình thường của Không Văn Đạo cũng có thể xuyên qua mấy chục Võ Sư thông thường.
Từng phi kiếm từ Đỗ Hối Hối khống chế vô cùng điêu luyện, sắc sảo liên tục dồn Không Văn Đạo thối lui.
Cho đến một giới hạn, tám kim châm của Không Văn Đạo đã hoàn toàn mất tác dụng thì Không Văn Đạo giơ hai tay ngang mặt (một loại tư thế đầu hàng) đúng lúc cả bốn phi kiếm đều cách Không Văn Đạo vài gang tay.
Không Văn Đạo đầu hàng.
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn sắc mặt ngưng trọng.
Nhóm thuộc hạ phía sau lưng Mã Sơn cũng ngưng trọng.
Võ Vô Địch sảng khoái.
Đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc sắc mặt tươi cười thích thú.
Tông Sư cũng chỉ có vậy.
Không Văn Đạo chắp tay lại, hướng Đỗ Hối Hối nói.
“Không ngờ tiểu cô nương lại lợi hại như vậy. Xem như thúc thúc dùng mắt chó để nhìn người rồi!”
Nói rồi, Không Văn Đạo tự động thối lui về sau.
Trưởng lão Tiêu Dương Phái Mã Sơn tiếp tục dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Võ Vô Địch, tiếp theo ra hiệu cho chưởng quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão ra khiêu chiến.
Thanh Lão khoác tay từ chối nói.
“Lão đến chỉ góp vui, không quan tâm đến kết cục. Cho nên ý tứ của Mã Sơn chất nhi thôi đi!”
Mã Sơn nghiến chặt răng, nhìn sang chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong.
Giang Phong cũng làm dáng vẻ bất lực rồi tự chủ thối lui.
Mã Sơn tức giận, cười giận dữ quát lên.
“Được lắm, các ngươi được lắm!”
Mã Sơn nhìn về phía gã đeo mặt nạ, khoác áo choàng.
Người này ẩn phía sau mặt nạ chính là phó tướng quân Thạch Chiến Thiên cũng là đồng minh trong Hội Bàn Tròn của trưởng lão Mã Sơn.
Thạch Chiến Thiên bước ra, không để lộ ra danh tính có điều khí thế bỗng chốc tăng lên.
Nguyên nhân là Thạch Chiến Thiên từng vào sinh ra tử ngoài chiến trường cho nên sát khí tự nhiên bạo tạc đi ra. Hơn nữa, khoác trên người Thạch Chiến Thiên là bộ chiến giáp phòng thủ vô địch, không loại binh khí nào có thể xuyên qua được.
Cấp bậc lại là Tông Sư.
Xem như cùng cấp Tông Sư tự xưng vô địch.
Phan Thái Phong bước ra, tháo trường cung xuống.
Thạch Chiến Thiên làm cử động dùng ngón tay khinh thường. Ý của đối phương chính là ngươi không được. Bản thân ta có chiến giáp, ngươi dùng cung thì làm gì được ta.
Phan Thái Phong không phản ứng mà giương cung lên, bắn ra một mũi tên.
Thạch Chiến Thiên tung áo choàng lên, dùng chiến giáp chống đỡ. Chiến giáp hoàn toàn xem mũi tên bắn tới là cọng rơm, dễ dàng chấn nát.
Thạch Chiến Thiên nhấc chân, dậm xuống, mặt đất tức thì nứt ra.
Hắn lao về phía Phan Thái Phong tung ra một đấm, Phan Thái Phong né tránh sang một bên, tốc độ mỗi bước chân là 10 mét cho nên Thạch Chiến Thiên không chạm được.
Phan Thái Phong tiếp tục tung ra ba mũi tên bắn về phía Thạch Chiến Thiên, ba mũi tên như được bẻ cong, tấn công ba hướng.
Thạch Chiến Thiên không nao núng mà một tay chộp lấy cả ba mũi tên dễ dàng.
Phan Thái Phong thoáng mỉm cười, hắn xoay người thấp người xuống rồi giương cung bắn ra một mũi tên.
“Phiên Vân Mục!”
Thạch Chiến Thiên nhướng hàng chân mày rồi nhanh chóng lấy ra cự kiếm đang vác trên vai rồi dùng hai tay bổ xuống một đường.
Mũi tên Phiên Vân Mục mang theo uy lực cực kỳ khủng bố va chạm với cự kiếm cộng thêm uy áp đẩy lùi Thạch Chiến Thiên hai bước chân.
Thạch Chiến Thiên chống đỡ xong liền cầm cự kiếm lao về phía Phan Thái Phong quét ngang dọc.
Phan Thái Phong tiếp tục lùi về sau năm bước chân rồi bắn ra hai mũi tên cùng lúc.
“Song Tiễn Phá!”
Hai mũi tên bắn ra, theo hai hướng hai bên ép sát Thạch Chiến Thiên. Hai bên thắt lưng chính là điểm yếu của bộ chiến giáp.
Thạch Chiến Thiên muốn né tránh nhưng không hiểu vì sao bản thân hắn không thể nhúc nhích được. Giống như toàn thân bị khóa chặt.
Hắn bạo hống, khí thế cấp bậc Tông Sư bạo ra kình lực phá giải thế khống chế. Hắn cầm cự kiếm cắm xuống rồi dùng hai tay chộp lấy hai mũi tên, tư chế vô cùng dũng mạnh của một chiến tướng.
Võ Vô Địch quan sát, có thể nhận ra tên nam nhân đeo mặt nạ có khí thế của một chiến tướng, rất ngoan cường. Có điều như thế vẫn chưa đủ.
Võ Vô Địch thử kiểm tra thông số của Phan Thái Phong.
[Tính danh: Phan Thái Phong]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 18]
[Môn phái: Đệ tử số 3 - Tiểu Kiếm Có Độc]
[Cấp: 28 (100/34000)]
[Mị lực: 6]
[Sức Mạnh: 19)]
[Sinh Lực: 31]
[Trí Lực: 24]
[Nội Lực: 23]
[Nhanh Nhẹn: 33]
[Tích Điểm: 0]
[Tiềm Năng: 6]
[Kỹ Năng: Cơ Sở Liên Xạ, Phiên Vân Mục (3), Song Tiễn Phá (3), Tam Liên Xạ (3), Xuyên Vân Phá Thiên (1)]
Theo thông số, [Tiềm Năng] của Phan Thái Phong là 6, kém hơn Đỗ Hối Hối 2 điểm nhưng vẫn được coi là mạnh hơn đệ tử bình thường gấp ba lần.
Lúc này, Thạch Chiến Thiên nắm chặt hai mũi tên rồi bóp nát với vẻ mặt đắc ý. Ánh mắt hắn nhìn đối phương đang ở vào tư thế thủ, điều lạ lùng khi vừa hoàn tất một đợt tấn công.
Ở phía đối diện, Phan Thái Phong một chân lấy trụ, gán ba mũi tên vào trường cung.
Chiêu thức này chính là “Tam Liên Xạ”.
Ba mũi tên vừa rời khỏi trường cung tức thì lao về phía Thạch Chiến Thiên.
Ba mũi tên không tách ra theo ba hướng mà dính chặt vào nhau tạo thành một mũi tên lớn hơn. Nhìn từ xa như thể mũi tên tăng thể trọng lên gấp mười lần.
Loại uy áp thúc ép khiến Thạch Chiến Thiên kinh ngạc, hắn nhanh chóng nhấc lên cự kiếm rồi dùng hai tay trấn ở thân kiếm với ý định chống đỡ.
Có điều khi ba mũi tên kết hợp tạo thành một loại uy lực Tam Liên Xạ với sức nặng ba ngàn cân, chấn gãy thanh cự kiếm đồng thời bắn Thạch Chiến Thiên bay về sau.
Thạch Chiến Thiên lồm cồm ngồi dậy mới phát hiện vị trí ngực chiến giáp đã lõm xuống một vết hằn lớn. Mặt nạ cũng xuất hiện vết nứt.
Thạch Chiến Thiên không dùng cử chỉ trút giận nữa mà quát lên.
“Ngươi chọc giận lão tử rồi!”
Phan Thái Phong hít sâu một hơi, hắn ném trường cung ra một bên.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc đạn nổ cầm tay.
Hắn thò tay xuống thắt lưng lấy ra mười viên đạn nổ, gắn một viên đạn vào ná bắn về phía Thạch Chiến Thiên.
Thạch Chiến Thiên cười lạnh. Hắn dùng một tay đấm thẳng viên đạn nổ, có điều đây là đạn nổ chứ không phải là một viên bi sắt bình thường.
“Ầm!”
Hắn nhìn lại giăng tay bị chấn nát.
Phan Thái Phong không dừng lại mà bắn liên tục hai viên đạn nổ về phía Thạch Chiến Thiên khiến Thạch Chiến Thiên phát hỏa.
Hắn luống cuốn né tránh, miệng chửi tục.
“Con mẹ nhà ngươi, chơi bẩn!”
Võ Vô Địch cũng bất ngờ.
Trong thế giới võ hiệp này cũng có đạn nổ, đúng là ngoài dự liệu.
Đạn nổ có hình dạng như chiếc ná thun bắn bi sắt mà trong bi sắt có thuốc súng cho nên mới gây ra bạo tạc cực mạnh.
Tông Sư gặp đạn nổ chỉ có thể khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Thạch Chiến Thiên nhìn túi chứa đạn nổ ở thắt lưng của Phan Thái Phong còn nhiều.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, rồi giơ tay đầu hàng.
Bộ dáng hắn lúc này có phần thảm, chiến giáp vô địch bị oanh tạc vỡ nát vài chỗ.
Võ Vô Địch nhìn thấy đệ tử cho hắn quá nhiều bất ngờ.
Hắn bước ra, chỉ về phía nhóm Tông Sư ngạo nghễ nói.
“Các ngươi… còn trò gì nữa không? Nếu không thì chọn tên mạnh nhất bước ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.