Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 22: Cường Thế Trục Khách (2)

Tân Sinh

26/07/2024

Màn hình Bùi Thiên Bách phát sáng, hiện lên thông báo.

[Lần đầu đánh bại cấp bậc Tông Sư, thưởng Thanh Minh Kiếm (01). Kinh nghiệm +500.000]

Bùi Thiên Bách xem lại màn hình thông tin cá nhân thì nhận ra bản thân đã đạt cấp 37.

Khóe miệng hắn nhất thời cong lên.

Bản thân Bùi Thiên Bách cũng như các sư đệ đều nhận được nhiệm vụ khiêu chiến lần này. Có điều, bọn họ muốn ra sân nhưng chưa phải lúc. Bởi vì chưởng môn chưa cho phép.

Lúc này, Ma Tăng Cầu Không nhặt lên đoản côn còn lại, nhìn về phía Bùi Thiên Bách với ánh mắt không thể tin được.

Khi vừa vào sân, hắn còn mang cảm giác cao cao tại thượng. Không ngờ, kiếm chiêu của Bùi Thiên Bách quá mạnh.

Nếu hắn không bảo đối phương dùng hết sức mình, hắn căn bản không nhìn thấy thực lực bản thân yếu đến mức nào.

Hắn rơi vào trạng thái thất lạc rồi lặng lẽ đi vào đám đông ẩn mình.

Trưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong cảm giác bản thân đã chọc phải ổ kiến lửa. Nội tâm đã bắt đầu có cảm giác không ổn.

Đề nghị lấy năm trận tỷ thí chính là muốn chèn ép môn phái nhỏ Tiểu Kiếm Có Độc. Một là tránh lạm sát người vô tội và có cái cớ để không phạm quá nhiều sát nghiệp. Không ngờ năm trận tỷ thí thì bọn họ đã thua ba trận, mà thua hoàn toàn áp đảo.

Dù không muốn phải toàn diện khai chiến nhưng mị lực của lệnh bài điều khiển mạng lưới sát thủ Đại Ma Đầu không tầm thường.

Dù cái giá phải trả lớn cách mấy cũng phải tranh cho bằng được.

Trong số mười hai người thì trưởng lão Tiêu Dương Phái chính là có thực lực cũng như địa vị lớn nhất. Lệnh bài này mười phần thì tám phần đã thuộc về tay hắn.

Dù mị hoặc lớn nhưng chưa hẳn đã cạnh tranh lại.

Hắn âm thầm ra hiệu cho hai lão huynh Ẩn Sĩ Không Văn Đạo và chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn Thanh Lão tạm thời không manh động.

Đúng như suy đoán của Giang Phong, trưởng lão Mã Sơn đã không nhẫn nhịn được.

Trong năm trăm người có mặt thuộc tổ chức sát thủ Đại Ma Đầu thì hơn phân nửa hắn đã sớm liên kết. Chỉ cần hắn ra hiệu, nhóm người này tức thì bạo động, lập tức đại khai sát giới.

Có điều, vẫn chưa đến lúc.

Mã Sơn bất ngờ vỗ tay đồng thời cười hắc hắc khen ngợi.

“Không ngờ đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc lại ngoan cường đến như vậy. Đúng là ngoài dự đoán bọn ta. Có điều năm trận thắng ba chỉ là món khai vị. Tiếp theo… trong số mười hai người bọn ta khiêu chiến. Chỉ cần thắng ba người là xem như lần này bọn ta đi một chuyến công không”

Hắn đợi phản ứng của Võ Vô Địch nhưng Võ Vô Địch không hề tỏ ra thái độ.

Hắn nói tiếp.

“Nếu tiểu chưởng môn không phản ứng tức là đồng ý. Vậy thì…”

Hắn nhìn về phía ẩn sĩ Không Văn Đạo rồi đề nghị.

“Lão huynh trước thay mặt chúng ta khiêu chiến đi!”

Ẩn sĩ Không Văn Đạo bất đắc dĩ thở dài rồi bước ra ngoài.

Bản thân là một ẩn sĩ, không có chiếc đùi to để ôm, hắn chỉ có thể tùy đối phương sai khiến.



Phía Võ Vô Địch.

Đỗ Hối Hối bước ra.

Dáng người nàng ta nhỏ bé khiến những tên phía sau trưởng lão Mã Sơn phá lên cười.

Thậm chí ẩn sĩ Không Văn Đạo cũng cảm giác bản thân bị xúc phạm.

Uy nghiêm của một bậc Tông Sư hoàn toàn bị chà đạp.

Bình thường bản thân Không Văn Đạo đi đến đâu cũng được người người đón nhận, người người tôn kính thậm chí xem là thần nhân. Vì cấp bậc Tông Sư không phải là Võ Sư mà là tồn tại mạnh nhất trong giới võ lâm.

Vậy mà hôm nay, Không Văn Đạo lại chuẩn bị đối đầu, nói đúng hơn là khiêu chiến một tiểu cô nương.

“Tiểu cô nương, thúc thúc cho rằng tiểu cô nương nên quay đầu. Về luyện thêm hai mươi năm nữa đi!”

Đỗ Hối Hối không hoảng sợ mà làm ra bộ dáng đáng yêu nói.

“Thúc thúc bên thắt lưng giấu kim châm. Sở trường là dùng độc châm đi!”

Ẩn sĩ Không Văn Đạo kinh ngạc, theo thói quen liền sờ lấy thắt lưng rồi lấy ra một cuộn bao da. Bên trong chứa vô số kim châm nhỏ nhắn.

Không Văn Đạo nghĩ nghĩ liền lấy ra một kim châm, sau đó cầm kim châm lên, hướng Đỗ Hối Hối nói.

“Thúc thúc dùng một kim châm, nếu tránh không được thì tính mạng khó giữ. Cho nên tiểu cô nương phải cố gắng tránh né!”

Nói rồi, Không Văn Đạo bẻ cong kim châm sau đó bắn về phía Đỗ Hối Hối. Tốc độ chỉ lóe lên một tia lưu quang bắn thẳng Đỗ Hối Hối.

Đỗ Hối Hối cũng không sợ mà né sang một bên, dùng hai ngón tay kẹp lấy kim châm như thể vừa bắt một món đồ chơi từ Không Văn Đạo.

Tốc độ quá nhanh khiến Võ Vô Địch đang quan sát cũng kinh ngạc không kém.

“Nàng ta nhận hệ thống sau những người khác, vậy mà tốc độ tu luyện lại nhanh như vậy…”

Vừa nói, Võ Vô Địch vừa xem hệ thống, tra thông tin của Đỗ Hối Hối.

[Tính danh: Đỗ Hối Hối]

[Giới tính: Nữ]

[Tuổi: 16]

[Môn phái: Đệ tử số 5 - Tiểu Kiếm Có Độc]

[Cấp: 29 (600/37000)]

[Mị lực: 5]

[Sức Mạnh: 32)]

[Sinh Lực: 30]

[Trí Lực: 53]

[Nội Lực: 30]



[Nhanh Nhẹn: 79]

[Tích Điểm: 0]

[Tiềm Năng: 8]

[Kỹ Năng: Khoái Xuyên (phi kiếm)+4, Nhất Kích Tất Sát (Phi Kiếm)+4, Loạn Vũ (Phi Kiếm)+4]

Nhìn vào thông số của Đỗ Hối Hối, Võ Vô Địch cảm giác Đỗ Hối Hối như bật hack.

Thông số của Đỗ Hối Hối cao gấp bốn lần đệ tử thông thường.

Sau đó Võ Vô Địch mới chú ý đến [Tiềm Năng: 8] của Đỗ Hối Hối. Điểm tiềm năng giống như tư chất luyện võ của một người. Bản thân Võ Vô Địch [Tiềm Năng: 0] và đến thời điểm này bản thân hắn không biết cách nào để tăng lên điểm tiềm năng.

Vậy mà Đỗ Hối Hối có chỉ số tiềm năng cao như vậy. Cho nên thông số cũng không giống người bình thường. Toàn bộ chỉ số đều nhân lên theo một cách nào đó.

Lúc này, Đỗ Hối Hối ném kim châm sang một bên.

Phong thái nhẹ nhàng thoát tục, dù bộ dáng này diễn có phần ngây thơ trong sáng.

Đỗ Hối Hối lấy ra bốn phi kiếm rồi tung bốn phi kiếm lên, bốn phi kiếm tung tăng như đang diễn tạp kỹ.

Đỗ Hối Hối nở một nụ cười ma mị, hướng ẩn sĩ Không Văn Đạo nói.

“Thúc thúc cẩn thận!”

Nói rồi, Đỗ Hối Hối liền ném phi kiếm về phía Không Văn Đạo với tốc độ nhanh hơn cả màn bún kim châm trước đó của Không Văn Đạo.

Không Văn Đạo hừ một tiếng rồi bắn một kim châm ngăn cản. Có điều, phi kiếm bay theo quỹ đạo đường cong, khác xa so với suy đoán hướng đi của phi kiếm. Cho nên phi kiếm lướt qua kim châm, áp sát Không Văn Đạo.

Không Văn Đạo nhanh chóng né tránh sang một bên rồi tiếp tục lấy ra hai kim châm, bẻ công rồi bắn về phía Đỗ Hối Hối. Có điều thao tác của Không Văn Được chỉ được giữa chừng thì phía sau xuất hiện một loại áp lực, loại áp lực này cực kỳ hung hiểm.

Không Văn Đạo hốt hoảng, bước sang một bên thì nhận ra phi kiếm vừa rồi quay trở lại, tấn công thêm một lần nữa.

Võ Vô Địch trố mắt nhìn một màn này.

Nhóm Tông Sư phía sau đang quan sát cũng phải kinh ngạc, sửng sốt không thể tin vào mắt mình.

Riêng một vài đệ tử cùng tu luyện với Đỗ Hối Hối thì không bất ngờ.

Bùi Thiên Bách ở bên cạnh giải thích cho Võ Vô Địch.

“Sư muội có buộc một sợi tơ Vân Miên Tằm vào phi kiếm. Đệ tử không hiểu nàng ta luyện bằng cách nào nhưng hiệu quả vô cùng phi thường…”

“Vân Miên Tằm là gì? Tại sao ta không biết?”

Bùi Thiên Bách trả lời.

“Nàng ta nghiên cứu Hệ Thống Tu Luyện, không biết làm nhiệm vụ gì mà được tặng Vân Miên Tằm. Sợi tằm vô cùng bền bỉ, kiên cố lại không dễ dàng nhìn thấy vì sợi tơ vô cùng nhỏ…”

Võ Vô Địch gật đầu, xem ra bản thân đã quá xem thường Hệ Thống Tu Luyện của đệ tử rồi.

Lúc này, Đỗ Hối Hối nhìn ẩn sĩ Không Văn Đào cười nói.

“Thúc thúc cẩn thận, giờ mới là nghiêm túc đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook