Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 62: Đạo Gia Đến

Tân Sinh

26/07/2024

Bên ngoài cổng sơn môn.

Nam nhân với thông tin đều là dấu chấm hỏi - Võ Kiếm Minh nhận nhiệm vụ gác cổng. Trong tay hắn luôn cầm một cái đùi gà, ánh mắt nhìn về phương hướng xa xăm, vẻ mặt đầy thưởng thức.

Cuộc sống chính là mỹ vị.

Những đệ tử cùng đợt gia nhập môn phái nhận ra vị đại thúc đứng gác cổng, đa phần đều đến chúc mừng.

Bởi vì đại thúc này rất ngốc, nói chuyện với đại thúc sẽ có cảm giác bản thân thông minh hơn ít nhất một người.

Võ Kiếm Minh lười quan tâm, nhân sinh khoái lạc trước mắt hắn chính là một cái đùi gà.

Không sao, công việc gì cũng được, miễn bao ăn ở là được.

Lúc này, từ xa xuất hiện ba thân ảnh mặc y phục Đạo Gia.

Ba người này chính là Không Ly Đạo Nhân, Ngôn Khúc Đạo Nhân và Ngôn Hợp Đạo Nhân.

Sự xuất hiện của ba vị đạo nhân khiến Võ Kiếm Minh cảnh giác, chiếc đùi gà đang ngậm trong miệng cũng phải cố nuốt cho hết để tiện cảnh giác.

Võ Kiếm Minh ngăn ba người bọn họ lại.

“Các vị, mời về cho! Nơi này không tiếp những người xa lạ!”

Trong lời nói của Võ Kiếm Minh bao hàm đủ các loại ý tứ.

Không Ly Đạo Nhân không giận, mà lặng lẽ quan sát Võ Kiếm Minh. Diện mạo Võ Kiếm Minh giống như một lãng khách trong giang hồ. Có điều nhìn mãi cũng không ra thực lực như thế nào.

Trừ khi đối phương chỉ là một thường dân bình thường không luyện qua võ công.

Không Ly Đạo Nhân chắp tay lại, hướng Võ Kiếm Minh giới thiệu.

“Bần đạo là Không Ly Đạo Nhân từ Đạo Gia. Trước đã từng giao thủ qua đệ tử môn phái các hạ. Có thể nói cùng môn phái các hạ có duyên phận…”

“Nhờ các hạ bẩm báo lại Võ chưởng môn một tiếng!”

Võ Kiếm Minh thể hiện ra bản thân là một người cực kỳ có ích, có địa vị cao trong môn phái nên cố ra vẻ hống hách. Không quan tâm quan hệ.

Có điều, từ trong môn phái.

Võ Vô Địch dẫn theo Bùi Thiên Bách ra tiếp đón.

Võ Vô Địch bất đắc dĩ trách mắng.

“Đại thúc, gác cổng chính là mở cửa đón tiếp khách nhân. Đại thúc không nên…”

Đại thúc Võ Kiếm Minh hừ một tiếng, rồi xoay người tiếp tục thưởng tức phần còn lại của đùi gà.



Sự thật là, ngay khi ba vị đạo nhân này xuất hiện dưới chân núi thì đệ tử ở Đài Quan Sát sớm đã thông báo cho Võ chưởng môn rồi.

Võ Vô Địch dẫn ba vị đạo nhân đến khu vực đón tiếp khách nhân.

Đây là một đại sảnh lớn dùng để đón tiếp khách nhân từ xa đến tham quan.

Võ Vô Địch ngồi ở vị trí chủ tọa, ba vị lão đạo nhân ngồi một bên hàng ghế.

Võ Vô Địch đi thẳng vào vấn đề.

“Lần này ba vị đến… có việc gì cần thương lượng sao?”

Không Ly Đạo Nhân đại diện ba người trả lời.

“Bần đạo ba người lần này đến chính là nguyện ý gia nhập môn phái…”

Võ Vô Địch tức thì kinh ngạc.

Với thực lực của ba vị đạo nhân, Đạo Gia sớm muộn cũng phát dương quang đại. Danh tiếng nếu so với Thần Kiếm Sơn Trang hay Tiêu Dương Phái có hơn chứ không yếu thế.

Chẳng qua là thế lực ba người còn nhỏ, từ từ xây dựng.

Dù vậy, tương lai đứng đầu trong giang hồ là chuyện chắc chắn xảy ra.

Võ Vô Địch tỏ ra ngạc nhiên hỏi.

“Ba vị thực lực phi thường, gia nhập môn phái nhỏ như tại hạ đúng là chê cười rồi!”

Không Ly Đạo Nhân bất đắc dĩ thở dài.

Vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

“Võ chưởng môn biết lý do vì sao… bần đạo đánh chủ ý đến Vân Tiêu Sơn không?”

“Không riêng gì bần đạo, phía sau chiếc bóng của võ lâm cũng có đại nhân vật muốn chiếm lấy Vân Tiêu Sơn…”

“Chẳng lẽ Võ chưởng môn không tò mò sao?”

Lời Không Ly Đạo Nhân quả thật khiến Võ Vô Địch sửng sốt, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

“Các vị chính là thiện ý hay ác ý?”

Không Ly Đạo Nhân do dự một hồi liền đáp.

“Cả hai!”

“Có điều đó là chuyện trước kia, giờ bần đạo ba người đã có cách nhìn khác”

Võ Vô Địch tiếp tục dò hỏi.



“Ý của các vị như thế nào?”

Không Ly Đạo Nhân không vội trả lời mà lấy ra một chiếc la bàn bát quái.

Sau đó mới nói.

“Võ chưởng môn muốn biết, có thể để bần đạo trước xác nhận một việc được chứ?”

Võ Vô Địch tùy ý xác nhận.

“Các vị cứ tự nhiên!”

Được sự cho phép của Võ Vô Địch, Không Ly Đạo Nhân liền cầm la bàn bát quái đi ra ngoài cửa.

Dựa theo phương vị trên la bàn, thương hướng tây bắc mà đi thẳng.

Lão tiếp tục theo hướng tây bắc đi thẳng đến hậu sơn, phía sau khu vực Hội Trường.

Nơi này trước kia từng có một tòa tháp bảy tầng, có điều không biết vì nguyên nhân gì mà đã sớm sụp đổ.

Một số di tích tòa tháp vẫn còn lưu lại.

Võ Vô Địch không hiểu nhưng vẫn âm thầm quan sát.

Phía sau lưng Võ Vô Địch, Bùi Thiên Bách, Bạch Họa Họa và Bạch Phi Tuyết không được mời cũng có mặt.

Phía sau thân cây, bóng dáng vị đại thúc gác cổng cũng xuất hiện.

Đối với bọn người Bùi Thiên Bách chính là tò mò.

Vừa đặt chân đến khu vực này, Không Ly Đạo Nhân lấy ra một đồng tiền được gắn với một một sợi chỉ màu đỏ. Tác dụng của đồng tiền này giống như vật chỉ đường. Khi Không Ly Đạo Nhân buông đồng tiền ra, đồng tiền tức thì di chuyển về một hướng.

Không Ly Đạo Nhân mỉm cười, rồi tiếp tục dựa vào đồng tiền chỉ đường đi đến một nền đất cao, khuôn viên chừng 200 mét vuông.

Đến vị trí này, sợi chỉ không chịu nổi lực kéo từ bên dưới mặt đất khiến sợi chỉ đứt ra làm hai. Đồng tiền rơi xuống mặt đất, lăn tròn theo một phương hướng cố định. Nơi đó chính là nơi phát ra một lực hút làm đứt sợi chỉ.

Đồng tiền bị hút vào một kẻ hở trên mặt đất.

Một lúc sau, mặt đất bắt đầu chấn động, bắt đầu sụp đổ.

Mặt đất vốn bằng phẳng tức thì bong tróc, rồi đổ sụp xuống lộ ra một đường hầm không nhìn thấy đáy.

Võ Vô Địch kinh ngạc khi nhìn thấy tình huống vừa xảy ra. Bản thân hắn sống từ nhỏ đến lớn ở Vân Tiêu Sơn, dù không có kế thừa ý thức từ nguyên chủ nhưng đường hầm này quả thật không có ấn tượng.

Không Ly Đạo Nhân, Ngôn Khúc Đạo Nhân và Ngôn Hợp Đạo Nhân không ngại dẫn đường, men theo bậc tam cấp đi xuống.

Con đường phía trước hầu như tối đen như mực, không nhìn thấy được điểm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook