Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 52: Đệ Nhất Môn Phái
Tân Sinh
26/07/2024
Long Vân Phi tuyên bố khen thưởng xong liền rời đi.
Bản thân là người đứng đầu Long Vệ Quân, không thể có bất kỳ biểu hiện thiên vị cũng như thái độ nào. Đây chính là nói, bản thân Long Vệ Quân không dùng quan hệ can thiệp, mà chỉ đóng vai trò làm trọng tài trong trận chiến này.
Võ Vô Địch không quan tâm nhiều lắm.
Hắn chỉ đang tận hưởng cảm giác cực kỳ vui vẻ vì hệ thống có thông báo mới.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến tham gia Quân Uy Chiến và giành danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái. Đạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái, toàn thuộc tính đệ tử +20, đồng thời nhận được hiệu ứng cộng minh với danh hiệu, có thể triệu tập, thu phục lòng người trong phạm vi trăm dặm]
Võ Vô Địch lại nhân thêm một danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.
Danh hiệu này khiến toàn bộ thuộc tính đệ tử có Hệ Thống Tu Luyện trong phút chốc cộng thêm 20 điểm thuộc tính.
Rất rõ ràng, bọn người Bùi Thiên Bách ngồi không cũng cảm nhận được lực lượng lại tăng lên.
Phía dưới tên gọi bọn họ có thêm một danh hiệu mới - Đệ Nhất Môn Phái.
Bên phía khán đài.
Nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Thật sự không ngờ tên chưởng môn đó dám đánh chủ ý đến Tiêu Dương Phái. Không phải Tiêu Dương Phái chỉ qua loa dùng danh nghĩa tham gia Quân Uy Chiến sao. Cuối cùng thành phần thưởng cho một môn phái bất nhập lưu. Giang hồ từ nay đổi chủ rồi!”
“Ngươi không biết, chưởng môn Tiêu Dương Phái là loại người gì sao? Thực lực không phải tầm thường, nghe nói minh chủ võ lâm còn phải kiêng nể…”
“Ý ngươi nói, vũ nhục lần này… giang hồ lại xảy ra mưa máu chiến tranh sao?”
“Ta cũng chỉ suy đoán, có điều Long Vệ Quân đã bảo kê môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, khả năng sẽ không đến nỗi nào đâu!”
Võ Vô Địch đứng trên lôi đài dù không nghe rõ mọi người bàn tán thế nào, nhưng đây là lúc phô trương thanh thế.
Hắn xoay người về phía đài quan chiến, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng tuyên bố.
“Môn phái Tiểu Kiếm Có Độc cần chiêu mộ 500 đệ tử. Số lượng có hạn, hôm sau người nào đến sẽ được ưu tiên ghi danh trước…”
Võ Vô Địch chính là dựa vào hiệu ứng danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái tuyên bố, trong lúc nhất thời khiến toàn bộ khán đài sôi động.
“Trời ơi, ta sẽ ghi danh!”
“Môn phái mạnh như vậy, đệ tử mạnh như vậy ta sẽ lập tức về nhà bỏ vợ, ghi danh!”
“Mẹ nhà ngươi, ngươi đang nói cái quỷ gì vậy. Ta về bán nhà, đến môn phái Võ chưởng môn ghi danh. Ta muốn trở thành đại hiệp!”
“Ta đau bụng qua, ta trước trở về nhà giải quyết. Các vị ở lại thông thả!”
“Ta nhớ là cơm nước chưa nấu, ta về nấu cho mẫu thân ta đây!”
“Ta… ta về đây!”
Cuối cùng, số lượng người quan chiến giảm đi hơn một nửa.
Các đệ tử, các môn phái tham gia Quân Uy Chiến tâm động.
“Chưởng môn, đệ tử nhớ mẹ già rồi. Đệ tử trước rời khỏi môn phái chăm sóc mẹ già đây!”
“Chưởng môn yêu dấu, lần này đệ tử cần phải rời đi. Nếu không vị hôn thê đệ tử gả cho người khác!”
“Quán chủ đại nhân, đệ tử vừa nhận được tin… gia gia vừa mất… cần phải về lo hậu sự…”
Các vị chưởng môn, chưởng quán các môn phái khác.
“???”
Bên phía vị trí hoàng thất.
Hoàng đế Triệu Kình Thiên lúc này đã có một sự hứng thú không nhỏ đối với môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.
Có điều, thứ mà lão hoàng đế hứng thú chính là loại đạn nổ, có thể phát nổ gây ra sát thương trên diện rộng. Đây chính là một loại vũ khí vô cùng phù hợp đối với quân dụng.
Đây là thứ bản thân hoàng đế buộc phải có cho bằng được.
Mắt thấy không còn gì để xem, giờ chính là lúc quần chúng huyên náo. Lão phất tay một cái ra hiệu cho một vị công công tuyên bố.
“Hoàng thượng bãi giá hồi cùng!”
m thanh vang dội của công công khiến toàn trường bỗng chốc yên lặng rồi toàn thể đứng lên hướng về phía lão hoàng đế Triệu Kình Thiên hành lễ.
Lão hoàng đế đây muốn chính là thể hiện sự uy nghiêm, quyền uy vào lúc gay cấn nhất để tạo sự chú ý.
Tứ hoàng tử Triệu Minh ở phụ cận tiễn phụ hoàng rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt hắn lúc này mởi thể hiện sự vui vẻ vì đã được xem một trận chiến cực kỳ đã mắt. Đặc biệt là thủ đoạn nghịch thiên của ân công.
Bản thân Triệu Minh đã làm ra một quyết định táo bạo. Hắn không do dự mà đứng phất dậy lặng lẽ theo sau phụ hoàng hắn rời đi.
Mặc khác, thập nhị hoàng tử Triệu Vô Cực thì nghiến răng tức giận.
Kế hoạch hắn lập ra trong nhiều năm, chỉ trong một trận chiến đã sụp đổ hoàn toàn.
Hắn không thể nào quên được, khi hắn còn là một thiếu niên chín tuổi. Một lần tình cờ bên bờ sông hắn gặp một vị cao nhân thân khoác y phục như tiên nhân. Vẻ ngoài người đó như một tiên nhân còn sống đứng trước mặt hắn.
Người đó không nói gì mà chỉ giao cho hắn một quẻ toán.
“Muốn Thành Đại Nghiệp, Trước Đoạt Vân Tiêu Sơn”
Bản thân hắn là một thiếu niên đầy tham vọng. Thân phận hắn là thập nhị hoàng tử, muốn đoạt được vương vị không phải dễ dàng.
Nhờ vào quẻ toán, hắn thật sự có một hướng đi hoàn toàn đúng đắn. Phía sau hắn là thế lực Bàn Tròn gồm các đại lão có danh tiếng, có thực lực ủng hộ.
Sau Quân Uy Chiến, kết quả theo kế hoạch chính là Tiêu Dương Phái đoạt lấy môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, thành công chiếm lấy Vân Tiêu Sơn.
Không ngờ, hắc mã là Đạo Gia chen ngang, loại bỏ Tiêu Dương Phái.
Cuối cùng lại bị môn phái trên Vân Tiêu Sơn là Tiểu Kiếm Có Độc đánh bại rồi giành lấy danh hiệu đệ nhất.
Kế hoạch nhiều năm, trong phút chốc bị chặn đứng.
Hắn thất vọng, lặng lẽ rời đi.
Thái tử Triệu Văn Thác nhìn thập nhị hoàng đệ mang bộ dáng thất lạc rời đi, khóe miệng hắn cong lên…
Một lúc sau, khu vực Quân Uy Chiến trở nên thưa thớt.
Dòng người đổ dồn về phương hướng các phố thị mua bán, trao đổi các loại vật phẩm.
Trên con đường lớn quảng trường.
Nhóm Võ Vô Địch cùng đệ tử đang tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Đặc biệt là các đệ tử.
Bọn họ không ngờ, môn phái họ lại có thay đổi lớn đến như vậy. Chỉ cách đây hai tháng, bọn họ còn bận rộn kiếm cơm, trồng rau cải các loại. Mục đích khi đó chủ yếu là sống sót, tìm kiếm kế sinh nhai.
Không ngờ, sau hai tháng ngắn ngủi. Thành Tựu Đệ Nhất Môn Phái.
Tính ra phải cảm tạ cơ duyên to lớn mà chưởng môn mang lại.
Toàn bộ đệ tử trong đó có Bùi Thiên Bách, Đỗ Hối Hối, Vương Trùng cùng bảy người khác nhìn nhau rồi hướng Võ Vô Địch quỳ xuống tạ lệ.
Hành động này khiến Võ Vô Địch bất ngờ, những người gần đó cũng ăn dưa quan sát.
Bản thân Võ Vô Địch không thể ngờ, hắn trong lòng các đệ tử đã vĩ đại như vậy.
Hắn nhanh chóng đỡ các đệ tử đứng lên, vỗ vai Bùi Thiên Bách xem Bùi Thiên Bách như đại diện các đệ tử khác nói.
“Chỉ cần cố gắng, con đường luyện võ còn dài…”
“Trước mắt chúng ta còn nhiều việc phải làm, những thứ mà các ngươi cho rằng cao cả, chẳng qua chỉ là việc ta nên làm. Phía trước còn rất nhiều khó khăn phải trải qua nữa, cho nên các ngươi phải cố gắng nâng cao thực lực không được lười biếng bất kỳ giây phút nào…”
Nói đến đây, sắc mặt Võ Vô Địch ngưng trọng lại.
“Khi có cơ duyên càng lớn, chắc chắn nguy hiểm sẽ rơi xuống càng lớn. Thậm chí là thảm cảnh sụp đổ của giang hồ. Cho nên, các ngươi càng mạnh thì nguy cơ mới có thể được giải trừ…”
Bùi Thiên Bách cùng những người khác không hiểu Võ Vô Địch nói gì, có điều bộ dáng chưởng môn cực kỳ nghiêm túc. Bọn họ cũng không thể thất lễ.
Toàn bộ đồng loạt thốt lên.
“Chúng đệ tử sẽ cố gắng, không để chưởng môn thất vọng!”
Võ Vô Địch hài lòng gật đầu rồi tiếp tục căn dặn.
“Trước mắt, Bùi Thiên Bách cùng Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt và Võ Thiện Ánh trở về môn phái tiếp đón nhóm đệ tử chuẩn bị gia nhập. Ở đây ta còn có việc!”
Bùi Thiên Bách gật đầu, có điều hắn thắc mắc.
“Chưởng môn chỉ thu có 500 đệ tử. Không phải đệ tử trở về là dư thừa sao?”
Võ Vô Địch mỉm cười, vỗ vỗ vai Bùi Thiên Bách.
“Ngươi ngây thơ quá!”
Hắn nói tiếp.
“Ta sử dụng hiệu ứng đói khát. Chỉ tuyên bố 500 đệ tử nhưng sự thật là số lượng ta thu nhận chính là toàn bộ, bao nhiêu người đều có thể. Càng nhiều càng tốt!”
Bùi Thiên Bách mở to mắt ra kinh ngạc.
“Có phải giống như ngoài chợ, số lượng càng ít thì càng nhiều người tranh nhau mua?”
Võ Vô Địch mỉm cười, hắn thản nhiên quay đầu hướng đến khu vực chợ phía đông Thiên Long Thành mua sắm.
Có điều, khi hắn vừa đi vài bước thì bị một nhóm người quen mặt chặn lại.
Người đến chính là đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn với vẻ mặt đầy sát khí.
Tiêu Chấn Sơn lạnh lùng tiến lại gần Võ Vô Địch rồi kề tai thì thầm.
“Ngươi đừng đắc ý, khi ngươi trở về. Ta sợ rằng môn phái ngươi gà chó cũng không còn…”
Võ Vô Địch có bất ngờ, thì ra tên ác nhân này vẫn chưa từ bỏ.
Có điều, hắn cũng nhếch miệng cười đáp trả.
“Ta rửa mắt chờ đây!”
Tiêu Chấn Sơn kinh ngạc sau đó cười ha ha thật lớn rồi rời đi.
Bản thân là người đứng đầu Long Vệ Quân, không thể có bất kỳ biểu hiện thiên vị cũng như thái độ nào. Đây chính là nói, bản thân Long Vệ Quân không dùng quan hệ can thiệp, mà chỉ đóng vai trò làm trọng tài trong trận chiến này.
Võ Vô Địch không quan tâm nhiều lắm.
Hắn chỉ đang tận hưởng cảm giác cực kỳ vui vẻ vì hệ thống có thông báo mới.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến tham gia Quân Uy Chiến và giành danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái. Đạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái, toàn thuộc tính đệ tử +20, đồng thời nhận được hiệu ứng cộng minh với danh hiệu, có thể triệu tập, thu phục lòng người trong phạm vi trăm dặm]
Võ Vô Địch lại nhân thêm một danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.
Danh hiệu này khiến toàn bộ thuộc tính đệ tử có Hệ Thống Tu Luyện trong phút chốc cộng thêm 20 điểm thuộc tính.
Rất rõ ràng, bọn người Bùi Thiên Bách ngồi không cũng cảm nhận được lực lượng lại tăng lên.
Phía dưới tên gọi bọn họ có thêm một danh hiệu mới - Đệ Nhất Môn Phái.
Bên phía khán đài.
Nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Thật sự không ngờ tên chưởng môn đó dám đánh chủ ý đến Tiêu Dương Phái. Không phải Tiêu Dương Phái chỉ qua loa dùng danh nghĩa tham gia Quân Uy Chiến sao. Cuối cùng thành phần thưởng cho một môn phái bất nhập lưu. Giang hồ từ nay đổi chủ rồi!”
“Ngươi không biết, chưởng môn Tiêu Dương Phái là loại người gì sao? Thực lực không phải tầm thường, nghe nói minh chủ võ lâm còn phải kiêng nể…”
“Ý ngươi nói, vũ nhục lần này… giang hồ lại xảy ra mưa máu chiến tranh sao?”
“Ta cũng chỉ suy đoán, có điều Long Vệ Quân đã bảo kê môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, khả năng sẽ không đến nỗi nào đâu!”
Võ Vô Địch đứng trên lôi đài dù không nghe rõ mọi người bàn tán thế nào, nhưng đây là lúc phô trương thanh thế.
Hắn xoay người về phía đài quan chiến, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng tuyên bố.
“Môn phái Tiểu Kiếm Có Độc cần chiêu mộ 500 đệ tử. Số lượng có hạn, hôm sau người nào đến sẽ được ưu tiên ghi danh trước…”
Võ Vô Địch chính là dựa vào hiệu ứng danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái tuyên bố, trong lúc nhất thời khiến toàn bộ khán đài sôi động.
“Trời ơi, ta sẽ ghi danh!”
“Môn phái mạnh như vậy, đệ tử mạnh như vậy ta sẽ lập tức về nhà bỏ vợ, ghi danh!”
“Mẹ nhà ngươi, ngươi đang nói cái quỷ gì vậy. Ta về bán nhà, đến môn phái Võ chưởng môn ghi danh. Ta muốn trở thành đại hiệp!”
“Ta đau bụng qua, ta trước trở về nhà giải quyết. Các vị ở lại thông thả!”
“Ta nhớ là cơm nước chưa nấu, ta về nấu cho mẫu thân ta đây!”
“Ta… ta về đây!”
Cuối cùng, số lượng người quan chiến giảm đi hơn một nửa.
Các đệ tử, các môn phái tham gia Quân Uy Chiến tâm động.
“Chưởng môn, đệ tử nhớ mẹ già rồi. Đệ tử trước rời khỏi môn phái chăm sóc mẹ già đây!”
“Chưởng môn yêu dấu, lần này đệ tử cần phải rời đi. Nếu không vị hôn thê đệ tử gả cho người khác!”
“Quán chủ đại nhân, đệ tử vừa nhận được tin… gia gia vừa mất… cần phải về lo hậu sự…”
Các vị chưởng môn, chưởng quán các môn phái khác.
“???”
Bên phía vị trí hoàng thất.
Hoàng đế Triệu Kình Thiên lúc này đã có một sự hứng thú không nhỏ đối với môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.
Có điều, thứ mà lão hoàng đế hứng thú chính là loại đạn nổ, có thể phát nổ gây ra sát thương trên diện rộng. Đây chính là một loại vũ khí vô cùng phù hợp đối với quân dụng.
Đây là thứ bản thân hoàng đế buộc phải có cho bằng được.
Mắt thấy không còn gì để xem, giờ chính là lúc quần chúng huyên náo. Lão phất tay một cái ra hiệu cho một vị công công tuyên bố.
“Hoàng thượng bãi giá hồi cùng!”
m thanh vang dội của công công khiến toàn trường bỗng chốc yên lặng rồi toàn thể đứng lên hướng về phía lão hoàng đế Triệu Kình Thiên hành lễ.
Lão hoàng đế đây muốn chính là thể hiện sự uy nghiêm, quyền uy vào lúc gay cấn nhất để tạo sự chú ý.
Tứ hoàng tử Triệu Minh ở phụ cận tiễn phụ hoàng rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt hắn lúc này mởi thể hiện sự vui vẻ vì đã được xem một trận chiến cực kỳ đã mắt. Đặc biệt là thủ đoạn nghịch thiên của ân công.
Bản thân Triệu Minh đã làm ra một quyết định táo bạo. Hắn không do dự mà đứng phất dậy lặng lẽ theo sau phụ hoàng hắn rời đi.
Mặc khác, thập nhị hoàng tử Triệu Vô Cực thì nghiến răng tức giận.
Kế hoạch hắn lập ra trong nhiều năm, chỉ trong một trận chiến đã sụp đổ hoàn toàn.
Hắn không thể nào quên được, khi hắn còn là một thiếu niên chín tuổi. Một lần tình cờ bên bờ sông hắn gặp một vị cao nhân thân khoác y phục như tiên nhân. Vẻ ngoài người đó như một tiên nhân còn sống đứng trước mặt hắn.
Người đó không nói gì mà chỉ giao cho hắn một quẻ toán.
“Muốn Thành Đại Nghiệp, Trước Đoạt Vân Tiêu Sơn”
Bản thân hắn là một thiếu niên đầy tham vọng. Thân phận hắn là thập nhị hoàng tử, muốn đoạt được vương vị không phải dễ dàng.
Nhờ vào quẻ toán, hắn thật sự có một hướng đi hoàn toàn đúng đắn. Phía sau hắn là thế lực Bàn Tròn gồm các đại lão có danh tiếng, có thực lực ủng hộ.
Sau Quân Uy Chiến, kết quả theo kế hoạch chính là Tiêu Dương Phái đoạt lấy môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, thành công chiếm lấy Vân Tiêu Sơn.
Không ngờ, hắc mã là Đạo Gia chen ngang, loại bỏ Tiêu Dương Phái.
Cuối cùng lại bị môn phái trên Vân Tiêu Sơn là Tiểu Kiếm Có Độc đánh bại rồi giành lấy danh hiệu đệ nhất.
Kế hoạch nhiều năm, trong phút chốc bị chặn đứng.
Hắn thất vọng, lặng lẽ rời đi.
Thái tử Triệu Văn Thác nhìn thập nhị hoàng đệ mang bộ dáng thất lạc rời đi, khóe miệng hắn cong lên…
Một lúc sau, khu vực Quân Uy Chiến trở nên thưa thớt.
Dòng người đổ dồn về phương hướng các phố thị mua bán, trao đổi các loại vật phẩm.
Trên con đường lớn quảng trường.
Nhóm Võ Vô Địch cùng đệ tử đang tận hưởng cảm giác chiến thắng.
Đặc biệt là các đệ tử.
Bọn họ không ngờ, môn phái họ lại có thay đổi lớn đến như vậy. Chỉ cách đây hai tháng, bọn họ còn bận rộn kiếm cơm, trồng rau cải các loại. Mục đích khi đó chủ yếu là sống sót, tìm kiếm kế sinh nhai.
Không ngờ, sau hai tháng ngắn ngủi. Thành Tựu Đệ Nhất Môn Phái.
Tính ra phải cảm tạ cơ duyên to lớn mà chưởng môn mang lại.
Toàn bộ đệ tử trong đó có Bùi Thiên Bách, Đỗ Hối Hối, Vương Trùng cùng bảy người khác nhìn nhau rồi hướng Võ Vô Địch quỳ xuống tạ lệ.
Hành động này khiến Võ Vô Địch bất ngờ, những người gần đó cũng ăn dưa quan sát.
Bản thân Võ Vô Địch không thể ngờ, hắn trong lòng các đệ tử đã vĩ đại như vậy.
Hắn nhanh chóng đỡ các đệ tử đứng lên, vỗ vai Bùi Thiên Bách xem Bùi Thiên Bách như đại diện các đệ tử khác nói.
“Chỉ cần cố gắng, con đường luyện võ còn dài…”
“Trước mắt chúng ta còn nhiều việc phải làm, những thứ mà các ngươi cho rằng cao cả, chẳng qua chỉ là việc ta nên làm. Phía trước còn rất nhiều khó khăn phải trải qua nữa, cho nên các ngươi phải cố gắng nâng cao thực lực không được lười biếng bất kỳ giây phút nào…”
Nói đến đây, sắc mặt Võ Vô Địch ngưng trọng lại.
“Khi có cơ duyên càng lớn, chắc chắn nguy hiểm sẽ rơi xuống càng lớn. Thậm chí là thảm cảnh sụp đổ của giang hồ. Cho nên, các ngươi càng mạnh thì nguy cơ mới có thể được giải trừ…”
Bùi Thiên Bách cùng những người khác không hiểu Võ Vô Địch nói gì, có điều bộ dáng chưởng môn cực kỳ nghiêm túc. Bọn họ cũng không thể thất lễ.
Toàn bộ đồng loạt thốt lên.
“Chúng đệ tử sẽ cố gắng, không để chưởng môn thất vọng!”
Võ Vô Địch hài lòng gật đầu rồi tiếp tục căn dặn.
“Trước mắt, Bùi Thiên Bách cùng Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt và Võ Thiện Ánh trở về môn phái tiếp đón nhóm đệ tử chuẩn bị gia nhập. Ở đây ta còn có việc!”
Bùi Thiên Bách gật đầu, có điều hắn thắc mắc.
“Chưởng môn chỉ thu có 500 đệ tử. Không phải đệ tử trở về là dư thừa sao?”
Võ Vô Địch mỉm cười, vỗ vỗ vai Bùi Thiên Bách.
“Ngươi ngây thơ quá!”
Hắn nói tiếp.
“Ta sử dụng hiệu ứng đói khát. Chỉ tuyên bố 500 đệ tử nhưng sự thật là số lượng ta thu nhận chính là toàn bộ, bao nhiêu người đều có thể. Càng nhiều càng tốt!”
Bùi Thiên Bách mở to mắt ra kinh ngạc.
“Có phải giống như ngoài chợ, số lượng càng ít thì càng nhiều người tranh nhau mua?”
Võ Vô Địch mỉm cười, hắn thản nhiên quay đầu hướng đến khu vực chợ phía đông Thiên Long Thành mua sắm.
Có điều, khi hắn vừa đi vài bước thì bị một nhóm người quen mặt chặn lại.
Người đến chính là đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn với vẻ mặt đầy sát khí.
Tiêu Chấn Sơn lạnh lùng tiến lại gần Võ Vô Địch rồi kề tai thì thầm.
“Ngươi đừng đắc ý, khi ngươi trở về. Ta sợ rằng môn phái ngươi gà chó cũng không còn…”
Võ Vô Địch có bất ngờ, thì ra tên ác nhân này vẫn chưa từ bỏ.
Có điều, hắn cũng nhếch miệng cười đáp trả.
“Ta rửa mắt chờ đây!”
Tiêu Chấn Sơn kinh ngạc sau đó cười ha ha thật lớn rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.