Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 34: Đến Bách Hoa Cốc (1)

Tân Sinh

26/07/2024

Hôm sau.

Võ Vô Địch cùng đệ tử tập hợp bên ngoài sơn môn, chuẩn bị lên đường đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến.

Võ Vô Địch nhìn thoáng qua Bùi Thiên Bách, Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối, Vương Trùng, Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt, Triệu Tử Linh, Võ Thiện Ánh, Lý Thanh Tuyết và Cổ Thanh Loan. Ngoài ra còn có sự xuất hiện bóng dáng khả ái Bạch Họa Họa đang khép nép sau bóng lưng Bùi Thiên Bách.

Võ Vô Địch bất đắc dĩ tiến lại gần xoa xoa đầu nàng ta, chậm rãi nói.

“Chuyến đi đến kinh thành vô cùng nguy hiểm, Họa Họa ngoan ngoãn ở lại môn phái cùng ngũ tỷ đi!”

Bạch Họa Họa phùng hai má lên phản đối.

“Không, Họa Họa muốn theo tướng công. Nguy hiểm cũng không sợ!”

Thượng Quan Phi Phi nhìn cô nương ngốc nghếch xưng hô tướng công với Võ Vô Địch. Vẻ mặt tức thì kinh ngạc, dù sao Võ Vô Địch cũng là nhân trung chi long. Không ngờ phu nhân lại là một nha đầu ngốc.

Nàng ta vô ý nhìn những đệ tử lân cận, ánh mắt người nào người nấy đều thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Như thể chuyện Họa Họa đòi đi theo là chuyện thường tình. Đặc biệt là ánh mắt xem Họa Họa như một tiểu cô nương bình thường.

Đơn giản là nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc không biết, Bạch Họa Họa chính là nữ nhi của minh chủ võ lâm. Nếu Thượng Quan Phi Phi mà biết, nàng ta sẽ không suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa, Bùi Thiên Bách, Đỗ Hối Hối và Phan Thái Phong cùng lên một chiếc xe ngựa. Nhóm đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc thì chia nhau hai chiếc xe ngựa còn lại.

Nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc có nhiệm vụ dẫn đầu, hướng đến Bách Hoa Cốc.

Theo như địa đồ, đoạn đường từ môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đến Bách Hoa Cốc phải băng qua một con đường núi năm trăm dặm rồi băng qua Mê Vụ Cốc. Sau khi băng qua Mê Vụ Cốc, qua tiếp con sông dài năm mươi dặm là tới lãnh địa Bách Hoa Cốc.

Với tốc độ của xe ngựa thì bọn họ phải mất mười tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Võ Vô Địch nhắm mắt lại tựa về phía sau, bất giác hắn nghĩ đến chuyện gì đó liền ngồi ngay ngắn lại.

“Trợ Giúp?”

[Thiếp thân đây!]

“Có thể quét các mối nguy hiểm đoạn đường từ môn phái ta đến Bách Hoa Cốc được không?”

[Chủ nhân đợi một chút!]

[...]

[Hệ thống phát hiện tại vị trí Mê Vụ Cốc có một mối nguy hiểm. Trong đó có hai tên cấp bậc Tông Sư và một tên cấp bậc Võ Tôn đang tọa trấn]

Võ Vô Địch phát hiện linh cảm không sai.

Nếu bản thân cốc chủ Bách Hoa Cốc trúng phải kỳ độc không có thuốc giải và chỉ có thể duy trì trong thời gian năm ngày. Đương nhiên động tĩnh từ phía Thượng Quan Phi Phi đến bản phái cầu trợ giúp chắc chắn không lọt qua mắt những kẻ đứng đằng sau.

Cho nên, chắc chắn đoạn đường trở về sẽ gặp trở ngại, ít nhất là không dễ dàng.



“Có thể giúp ta tìm con đường khác an toàn hơn không?”

[Khuyến nghị chủ nhân vào Trong Thương Thành - Phụ Trợ có một quyển trục Địa Đồ Võ Minh. Có thể sẽ có con đường khác phù hợp hơn]

Võ Vô Địch không do dự liền vào [Thương Thành] [Phụ Trợ] rồi tìm mua quyển trục Địa Đồ Võ Minh với giá 500 pi.

Quả thật, càng có nhiều pi thì giá trị vật phẩm càng lúc càng tăng cao.

Dựa theo Địa Đồ Võ Minh, rõ ràng có một con đường vòng đi đến Bách Hoa Cốc. Đoạn đường này đều di chuyển men theo chân núi, rồi thông qua một mật đạo đến Bách Hoa Cốc. Đương nhiên là thời gian đến Bách Hoa Cốc tăng thêm hai canh giờ.

Võ Vô Địch đưa Địa Đồ Võ Minh cho Bùi Thiên Bách rồi căn dặn.

“Ngươi đưa tấm địa đồ này cho Thượng Quan Phi Phi, nói là theo con đường vòng đến Bách Hoa Cốc. Nói nàng ta hành tung của các nàng bị lộ”

Bùi Thiên Bách não động một chút liền hiểu ý tứ của chưởng môn. Hắn nhanh chóng phóng khỏi xe ngựa rồi di chuyển đến xe ngựa đệ tử Bách Hoa Cốc bàn giao địa đồ.

Thông qua lời nhắn của Võ Vô Địch, Thượng Quan Phi Phi có thể đoán được mười phần là nhóm người hạ độc phụ thân nàng đang tác oai tác quái.

Dù sao, tránh xung đột là lựa chọn đúng đắn.

Các nàng lúc này hoàn toàn tin tưởng vào chưởng môn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.



Cùng lúc đó, trong một hang động ở Mê Vụ Cốc.

Một nhóm hắc y nhân gồm ba người.

Một người là đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn, cao ráo với mái tóc đen dài, lông mày rậm, tuổi ngoài bốn mươi.

Hai người còn lại là tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái.

Tam trưởng lão Hoàng Hà Phái thấp người bẩm báo.

“Theo phi cáp truyền tin vừa gửi đến thì trong khoảng chín canh giờ nữa nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc sẽ đi ngang Mê Vụ Cốc. Chúng thuộc hạ đang chờ chỉ thị tiếp theo của Tiêu trưởng lão…”

Tiêu Chấn Sơn lãnh đạm nói.

“Các ngươi tiếp tục quan sát. Chú ý đến tên chưởng môn quỷ quái kia, cái tên đã giết sư bá Mã Sơn của ta. Thông qua sự kiện vừa rồi có thể biết được tên đó sát phạt quyết đoán lại hung ác, thực lực chắc chắn không thấp cho nên các ngươi phải toàn lực ứng phó”

“Hai người các ngươi phối hợp với người Ngũ Độc Môn bố trí cạm bẫy chờ bọn chúng. Nhất quyết không chừa con đường sống!”

“Rõ chưa?”

Tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái tức thì chấp tay lại đáp.

“Tiểu nhân đã hiểu! Tiêu trưởng lão an tâm!”





Hơn mười canh giờ sau.

Tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái chạy vội vào hướng Tiêu Chấn Sơn bẩm báo.

“Tình huống sinh biến, không thấy nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc theo đường cũ trở về!”

Tiêu Chấn Sơn khép hờ hai mắt, ngồi tựa vào một tảng đá. Hắn mở mắt ra nhìn cả hai một hồi lâu.

Nội tâm dần bạo hỏa, hắn đứng phất dậy đạp bay cả hai về sau.

Dù không phải là sát thương chí mạng nhưng cũng khiến tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái phun ra ngụm máu. Cả hai hoảng sợ vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.

“Các ngươi đã theo sát như thế sao?”

“Đã qua mười canh giờ, đáng lý ra bọn chúng phải đến khu vực phụ cận. Tại sao lại vẫn chưa tới? Hay là bọn chúng vẫn chưa khởi hành!”

Tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái vội giải thích.

“Trước đó mật thám báo lại nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc trở về. Tổng cộng có bốn xe ngựa. Không lý nào lại không theo đường cũ trở về. Hoặc giả trên đường trở về bọn họ đã gặp ác tặc cũng không chừng…”

Tiêu Chấn Sơn hừ một tiếng rồi quát lên.

“Ngươi nghĩ bọn họ là thương nhân à. Ác tặc con mẹ nhà ngươi!”

“Nhanh, tìm tung tích bọn chúng. Nếu không tiền cống nạp Hoàng Hà Phái các ngươi tăng lên gấp đôi!”

Tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái bị Tiêu Chấn Sơn dọa sợ, tức thì hốt hoảng.

Tiêu Chấn Sơn hít sâu một hơi, dần bình tĩnh lại.

Nếu tên chưởng môn kia không phải người bình thường mà là một tên đầu óc đầy mưu hèn kế bẩn thì khó nói.

“Các ngươi dẫn theo mấy tên Ngũ Độc Môn đến Bách Hoa Cốc chờ lệnh tiếp theo. Nếu ta đoán không lầm, bọn họ khả năng sớm đã đến Bách Hoa Cốc rồi…”

Tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái sững sờ nhưng không dám làm ra cử động nhỏ. Bọn họ lúc này khép nép và sợ bản thận lại gây thêm sai phạm. Như thế sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến toàn bộ Hoàng Hà Phái.

Tiêu Chấn Sơn nghĩ đến đây, khóe miệng tức thì cong lên. Khi hắn nghĩ theo phương hướng không ngờ đến thì khả năng xảy ra lại cao hơn.

Hắn rời khỏi hang động, rồi phóng lên con hắc mã bên cạnh nhanh chóng rời đi.

Tam và tứ trưởng lão Hoàng Hà Phái ở lại, lấy ra pháo hiệu rồi bắn lên trời.

Một lúc sau, từ khắp nơi trong rừng rậm xuất hiện hơn năm mươi hắc y nhân. Toàn bộ đều là người của Ngũ Độc Môn.

Tam trưởng lão Hoàng Hà Phái quát lên.

“Đi, phương hướng Bách Hoa Cốc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook