Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 35: Đến Bách Hoa Cốc (2)
Tân Sinh
26/07/2024
Trong đêm tối, trên dòng Hoàng Hà xuất hiện một chiếc thuyền đang đi theo dòng nước.
Nhóm người Võ Vô Địch cùng đệ tử Bách Hoa Cốc đi theo con đường vòng không đi qua Mê Vụ Cốc mà theo con đường mòn dọc quanh Lạc Hà Sơn rồi đến sông Hoàng Hà.
Đoạn đường hầu như không có gì nguy hiểm, trừ một số mã tặc có chặn đường nhưng đều bị đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc đốt sơn trại, cướp lại toàn bộ số tiền tài mà bọn chúng tích trữ. Số lượng không nhiều, chỉ chừng hai mươi vạn lượng bạc. Số tiền này nếu so với trước kia có thể nuôi môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mười năm.
Thượng Quan Phi Phi đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn về phía trước.
Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa từ trong khoang thuyền đi ra.
“Thượng Quan cô nương có tâm sự sao?”
Thượng Quan Phi Phi không giấu được vẻ lo lắng nói.
“Tiểu nữ đã rời Bách Hoa Cốc hai ngày, không biết trong cốc có phát sinh chuyện gì không?”
Võ Vô Địch tự tin vào nhiệm vụ hệ thống. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ giới hạn trong năm ngày, điều này chứng tỏ cốc chủ vẫn còn cứu được.
Võ Vô Địch an ủi.
“Thượng Quan cô nương cứ thong thả. Cứ tin tưởng vào tại hạ!”
Khóe mắt Thượng Quan Phi Phi sớm đã ẩm ướt, nàng ta sợ Võ Vô Địch thấy bộ dạng yếu đuối của mình nên nàng ta xoay người nhìn về trước.
Phía trước, cách con thuyền chừng vài trăm trượng xuất hiện một ánh đèn.
Nơi đó chính là điểm đến dẫn vào Bách Hoa Cốc.
Võ Vô Địch cũng nhận ra điểm đến, nhóm đệ tử Bùi Thiên Bách cũng từ trong khoang thuyền đi ra.
Bộ dáng bọn họ có phần phấn khích vì đây là lần đầu tiên bọn họ đến Bách Hoa Cốc.
Nếu là trước kia, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại làm khách của Bách Hoa Cốc.
Dù sao, danh tiếng Bách Hoa Cốc đứng ngang hàng với Thần Kiếm Sơn Trang, Thất Kiếm Sơn Trang, Thất Sơn Phái, Kim Quang Phật Tự và Tiêu Dương Phái. Hơn chín phần mười các loại dược liệu, thuốc trị thương xuất phát từ Bách Hoa Cốc.
Nói ra, Hoa gia nổi tiếng ở Cổ Xích Thổ thành chính là một nhánh của Bách Hoa Cốc.
Chiếc thuyền dừng lại.
Trên bến thuyền, hai hộ vệ Bách Hoa Cốc cầm đèn dẫn đường.
Thượng Quan Phi Phi cùng Hoa Tiểu Nguyệt theo phía sau dẫn đầu nhóm người Võ Vô Địch.
Sau khi rời khỏi bến thuyền, cả nhóm đi qua một cây cầu dài hàng trăm mét bắt qua một vực thẳm rồi mới đến nội khu Bách Hoa Cốc.
Tại đây, một nhóm hơn hai mươi người chờ dẫn. Dẫn đầu là một nam nhân ngoài hai mươi với sắc mặt giận dữ.
Nam nhân này chính là thiếu cốc chủ của Bách Hoa Cốc Hoa Diễn Sinh, anh trai của Thượng Quan Phi Phi.
Nguyên nhân vì sao hai anh em ruột thịt lại không cùng họ xuất phát từ cốc chủ đương thời là Thượng Quan Chính Nghĩa vốn là người ở rể cho nên con gái thì theo họ cha, còn con trai theo họ mẹ.
Hoa Diễn Sinh nhìn về phía tiểu muội Thượng Quan Phi Phi cùng một nhóm khách nhân lạ mặt liền giận dữ quát lên.
“Tiểu tiện nhân, ngươi dám dẫn người lạ mặt vào Bách Hoa Cốc?”
Thượng Quan Phi Phi nhìn ánh mắt khó chịu của Võ Vô Địch liền đứng ra giải thích.
“Đây là thần y đến từ Tiểu Kiếm Có Độc, huynh trưởng không được nói vậy!”
Hoa Diễn Sinh càng tức giận hơn.
“Tiện nhân, hôm nay ngươi dám đối đầu ta?”
Võ Vô Địch dù không hiểu đầu đuôi ra sau, nhưng trước mặt hắn xuất hiện một tên vô lại. Mở miệng ra là tiện nhân này nọ.
Hoa Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần thì thầm giải thích.
“Đó là huynh trưởng của Thượng Quan Phi Phi. Thượng Quan muội luôn tìm cách cứu chữa phụ thân, còn huynh trưởng lại muốn phụ thân chết đi để hắn lên làm cốc chủ. Cho nên, mới biểu hiện chán ghét như vậy!”
Võ Vô Địch hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
“Thường ngày hắn luôn cư xử như vậy sao?”
Hoa Tiểu Nguyệt muốn lờ đi nhưng cũng gật đầu trả lời.
“Thường thì Thượng Quan muội ở biệt viện ít gặp mặt huynh trưởng. Mà mỗi lần gặp, huynh trưởng nàng ta đều dày vò với lời lẽ còn ác liệt hơn hôm nay!”
Võ Vô Địch.
“...”
Hoa Diễn Sinh nhìn về phía Võ Vô Địch cùng những đệ tử phía sau quát lên.
“Người đâu, bắt hết bọn chúng!”
Thượng Quan Phi Phi nhanh chóng đứng ra ngăn cản. Nàng ta khóc lóc thốt lên.
“Huynh không muốn cứu phụ thân sao?”
“Dù sao đây cũng là thần y mà muội mời đến, huynh không được làm như vậy!”
Hoa Diễn Sinh cười hung ác hơn.
“Ở Bách Hoa Cốc này do ta làm chủ, tiện nhân chính là không có tư cách mở miệng!”
Võ Vô Địch thở dài, ánh mắt lộ ra một chút sát khí nhìn sang Bùi Thiên Bách.
“Làm bọn chúng!”
Bùi Thiên Bách gật đầu rồi ra hiệu cho nhóm sư đệ, sư muội chủ động đứng ra.
Hoa Diễn Sinh nhìn nhóm người mới đến phản kháng, hắn cười ha ha khoái trí.
“Các ngươi đúng là không muốn sống rồi. Ta dự định chỉ trục xuất các ngươi nhưng nếu các ngươi không biết đều thì đừng trách ta hung ác”
Võ Vô Địch thì thầm.
“Chẳng lẽ tên này thiếu não, hay nói đúng hơn là mấy tên đầu óc có bệnh luôn hành động như vậy?”
Nhóm hộ vệ dưới trướng Hoa Diễn Sinh rút đao kiếm ra lao đến dự định bắt hạ nhóm người Bùi Thiên Bách.
Bùi Thiên Bách cũng thấy chướng mắt bọn người này liền căn dặn các sư đệ sư muội.
“Đánh bọn chúng chừng nào bất tỉnh thì thôi, không cần giết người!”
Đỗ Hối Hối, Vương Trùng và những người khác gật đầu rồi lao đến đối kháng.
Thực ra chỉ cần một mình Vương Trùng hoặc một mình Đỗ Hối Hối là đủ khiến nhóm người này nằm đất. Chỉ là bọn họ đi một quãng đường dài, cần phải thư giãn gân cốt.
Chỉ một lúc sau, toàn bộ hơn hai mươi tên hộ vệ đều bị cầm xuống.
Hoa Diễn Sinh sắc mặt đột biến. Hắn không ngờ nhóm người lạ mặt lại lợi hại như vậy, toàn bộ thuộc hạ lúc này trông chẳng khác nào đầu heo, đều sưng phù cả lên.
Võ Vô Địch hướng Bùi Thiên Bách lệnh.
“Ngươi đến, vả mặt hắn!”
Bùi Thiên Bách nhận lệnh, lao đến chỉ một tay liền chộp ngay cổ Hoa Diễn Sinh. Tay còn lại liên tục vả.
Lúc này, từ bên trong Bách Hoa Cốc xuất hiện năm người, tuổi tác ngoài năm mươi.
Hoa Tiểu Nguyệt kề tai Võ Vô Địch thì thầm.
“Đó là năm vị trưởng lão của Bách Hoa Cốc, thực lực đều là Tông Sư. Là năm người lợi hại nhất Bách Hoa Cốc”
Võ Vô Địch hỏi lại.
“Trong Bách Hoa Cốc lợi hại nhất chỉ có cấp bậc Tông Sư thôi sao?”
Hoa Tiểu Nguyệt lắc đầu nói.
“Cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa đã đạt tới Võ Tôn, có điều bị trúng độc không biết còn sống được bao lâu…”
Võ Vô Địch đưa mắt nhìn tên Hoa Diễn Sinh đang bị Bùi Thiên Bách vả mặt nói.
“Tên đó là thiếu chủ, vì sao lại vô dụng như vậy?”
Hoa Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đỏ mặt thì thầm.
“Thiếu cốc chủ thực lực cũng đạt tới Võ Sư, là anh kiệt của Bách Hoa Cốc. Không hiểu sao đứng trước các vị sư huynh môn phái của Võ chưởng môn lại gà yếu như vậy…”
Võ Vô Địch “a” lên một tiếng.
Thì ra đệ tử môn phái ta mạnh như vậy sao.
Lúc này, một trong năm trưởng lão Bách Hoa Cốc là Hoa lão đại lên tiếng.
“Có thể phiền thiếu hiệp buông thiếu chủ bọn ra ra được rồi chứ!”
Bùi Thiên Bách nhìn về phía Võ Vô Địch nhưng không thấy chưởng môn có hành động gì nên tiếp tục vả.
Hoa lão đại gặng giọng lại.
“Thiếu hiệu nhất quyết không buông tay sao?”
Bùi Thiên Bách không nghe mà tiếp tục vả, hai bên má tên Hoa Diễn Sinh đã sưng phù lên. Hoa Diễn Sinh hắn muốn phản kháng nhưng không thể, mỗi lần muốn phản kháng thì cái cổ như muốn dứt ra.
Hoa lão đại không nhẫn nhịn được nữa liền xuất ra trảo thủ lao về phía Bùi Thiên Bách.
Bạch Họa Họa vốn đứng khép nép bên cạnh Võ Vô Địch thình lình rút ra Tử Lân kiếm, bổ xuống một kiếm. Kiếm khí lóe lên quang mang chặn đứng đường tấn công của Hoa lão đại, đồng thời lưu lại trên mặt đất một vết cắt dài, vết cắt dài này thậm chí còn cắt phăng đi những bức tường, một căn nhà gỗ.
Hoa lão đại dừng trảo thủ lại, sức mặt nhất thời hốt hoảng.
Nếu lão mà không dừng lại, cả người lão chắc chắn sẽ thành hai mảnh.
Ánh mắt lão nhìn về phía người xuất kiếm, là một vị tiểu cô nương với gương mặt khả ái.
Võ Vô Địch thấy vậy liền đi lại gần Bùi Thiên Bách, nhìn tên Hoa Diễn Sinh thành đầu heo nói.
“Ngươi đã bình tĩnh chưa?”
Nhóm người Võ Vô Địch cùng đệ tử Bách Hoa Cốc đi theo con đường vòng không đi qua Mê Vụ Cốc mà theo con đường mòn dọc quanh Lạc Hà Sơn rồi đến sông Hoàng Hà.
Đoạn đường hầu như không có gì nguy hiểm, trừ một số mã tặc có chặn đường nhưng đều bị đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc đốt sơn trại, cướp lại toàn bộ số tiền tài mà bọn chúng tích trữ. Số lượng không nhiều, chỉ chừng hai mươi vạn lượng bạc. Số tiền này nếu so với trước kia có thể nuôi môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mười năm.
Thượng Quan Phi Phi đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn về phía trước.
Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa từ trong khoang thuyền đi ra.
“Thượng Quan cô nương có tâm sự sao?”
Thượng Quan Phi Phi không giấu được vẻ lo lắng nói.
“Tiểu nữ đã rời Bách Hoa Cốc hai ngày, không biết trong cốc có phát sinh chuyện gì không?”
Võ Vô Địch tự tin vào nhiệm vụ hệ thống. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ giới hạn trong năm ngày, điều này chứng tỏ cốc chủ vẫn còn cứu được.
Võ Vô Địch an ủi.
“Thượng Quan cô nương cứ thong thả. Cứ tin tưởng vào tại hạ!”
Khóe mắt Thượng Quan Phi Phi sớm đã ẩm ướt, nàng ta sợ Võ Vô Địch thấy bộ dạng yếu đuối của mình nên nàng ta xoay người nhìn về trước.
Phía trước, cách con thuyền chừng vài trăm trượng xuất hiện một ánh đèn.
Nơi đó chính là điểm đến dẫn vào Bách Hoa Cốc.
Võ Vô Địch cũng nhận ra điểm đến, nhóm đệ tử Bùi Thiên Bách cũng từ trong khoang thuyền đi ra.
Bộ dáng bọn họ có phần phấn khích vì đây là lần đầu tiên bọn họ đến Bách Hoa Cốc.
Nếu là trước kia, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại làm khách của Bách Hoa Cốc.
Dù sao, danh tiếng Bách Hoa Cốc đứng ngang hàng với Thần Kiếm Sơn Trang, Thất Kiếm Sơn Trang, Thất Sơn Phái, Kim Quang Phật Tự và Tiêu Dương Phái. Hơn chín phần mười các loại dược liệu, thuốc trị thương xuất phát từ Bách Hoa Cốc.
Nói ra, Hoa gia nổi tiếng ở Cổ Xích Thổ thành chính là một nhánh của Bách Hoa Cốc.
Chiếc thuyền dừng lại.
Trên bến thuyền, hai hộ vệ Bách Hoa Cốc cầm đèn dẫn đường.
Thượng Quan Phi Phi cùng Hoa Tiểu Nguyệt theo phía sau dẫn đầu nhóm người Võ Vô Địch.
Sau khi rời khỏi bến thuyền, cả nhóm đi qua một cây cầu dài hàng trăm mét bắt qua một vực thẳm rồi mới đến nội khu Bách Hoa Cốc.
Tại đây, một nhóm hơn hai mươi người chờ dẫn. Dẫn đầu là một nam nhân ngoài hai mươi với sắc mặt giận dữ.
Nam nhân này chính là thiếu cốc chủ của Bách Hoa Cốc Hoa Diễn Sinh, anh trai của Thượng Quan Phi Phi.
Nguyên nhân vì sao hai anh em ruột thịt lại không cùng họ xuất phát từ cốc chủ đương thời là Thượng Quan Chính Nghĩa vốn là người ở rể cho nên con gái thì theo họ cha, còn con trai theo họ mẹ.
Hoa Diễn Sinh nhìn về phía tiểu muội Thượng Quan Phi Phi cùng một nhóm khách nhân lạ mặt liền giận dữ quát lên.
“Tiểu tiện nhân, ngươi dám dẫn người lạ mặt vào Bách Hoa Cốc?”
Thượng Quan Phi Phi nhìn ánh mắt khó chịu của Võ Vô Địch liền đứng ra giải thích.
“Đây là thần y đến từ Tiểu Kiếm Có Độc, huynh trưởng không được nói vậy!”
Hoa Diễn Sinh càng tức giận hơn.
“Tiện nhân, hôm nay ngươi dám đối đầu ta?”
Võ Vô Địch dù không hiểu đầu đuôi ra sau, nhưng trước mặt hắn xuất hiện một tên vô lại. Mở miệng ra là tiện nhân này nọ.
Hoa Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến lại gần thì thầm giải thích.
“Đó là huynh trưởng của Thượng Quan Phi Phi. Thượng Quan muội luôn tìm cách cứu chữa phụ thân, còn huynh trưởng lại muốn phụ thân chết đi để hắn lên làm cốc chủ. Cho nên, mới biểu hiện chán ghét như vậy!”
Võ Vô Địch hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
“Thường ngày hắn luôn cư xử như vậy sao?”
Hoa Tiểu Nguyệt muốn lờ đi nhưng cũng gật đầu trả lời.
“Thường thì Thượng Quan muội ở biệt viện ít gặp mặt huynh trưởng. Mà mỗi lần gặp, huynh trưởng nàng ta đều dày vò với lời lẽ còn ác liệt hơn hôm nay!”
Võ Vô Địch.
“...”
Hoa Diễn Sinh nhìn về phía Võ Vô Địch cùng những đệ tử phía sau quát lên.
“Người đâu, bắt hết bọn chúng!”
Thượng Quan Phi Phi nhanh chóng đứng ra ngăn cản. Nàng ta khóc lóc thốt lên.
“Huynh không muốn cứu phụ thân sao?”
“Dù sao đây cũng là thần y mà muội mời đến, huynh không được làm như vậy!”
Hoa Diễn Sinh cười hung ác hơn.
“Ở Bách Hoa Cốc này do ta làm chủ, tiện nhân chính là không có tư cách mở miệng!”
Võ Vô Địch thở dài, ánh mắt lộ ra một chút sát khí nhìn sang Bùi Thiên Bách.
“Làm bọn chúng!”
Bùi Thiên Bách gật đầu rồi ra hiệu cho nhóm sư đệ, sư muội chủ động đứng ra.
Hoa Diễn Sinh nhìn nhóm người mới đến phản kháng, hắn cười ha ha khoái trí.
“Các ngươi đúng là không muốn sống rồi. Ta dự định chỉ trục xuất các ngươi nhưng nếu các ngươi không biết đều thì đừng trách ta hung ác”
Võ Vô Địch thì thầm.
“Chẳng lẽ tên này thiếu não, hay nói đúng hơn là mấy tên đầu óc có bệnh luôn hành động như vậy?”
Nhóm hộ vệ dưới trướng Hoa Diễn Sinh rút đao kiếm ra lao đến dự định bắt hạ nhóm người Bùi Thiên Bách.
Bùi Thiên Bách cũng thấy chướng mắt bọn người này liền căn dặn các sư đệ sư muội.
“Đánh bọn chúng chừng nào bất tỉnh thì thôi, không cần giết người!”
Đỗ Hối Hối, Vương Trùng và những người khác gật đầu rồi lao đến đối kháng.
Thực ra chỉ cần một mình Vương Trùng hoặc một mình Đỗ Hối Hối là đủ khiến nhóm người này nằm đất. Chỉ là bọn họ đi một quãng đường dài, cần phải thư giãn gân cốt.
Chỉ một lúc sau, toàn bộ hơn hai mươi tên hộ vệ đều bị cầm xuống.
Hoa Diễn Sinh sắc mặt đột biến. Hắn không ngờ nhóm người lạ mặt lại lợi hại như vậy, toàn bộ thuộc hạ lúc này trông chẳng khác nào đầu heo, đều sưng phù cả lên.
Võ Vô Địch hướng Bùi Thiên Bách lệnh.
“Ngươi đến, vả mặt hắn!”
Bùi Thiên Bách nhận lệnh, lao đến chỉ một tay liền chộp ngay cổ Hoa Diễn Sinh. Tay còn lại liên tục vả.
Lúc này, từ bên trong Bách Hoa Cốc xuất hiện năm người, tuổi tác ngoài năm mươi.
Hoa Tiểu Nguyệt kề tai Võ Vô Địch thì thầm.
“Đó là năm vị trưởng lão của Bách Hoa Cốc, thực lực đều là Tông Sư. Là năm người lợi hại nhất Bách Hoa Cốc”
Võ Vô Địch hỏi lại.
“Trong Bách Hoa Cốc lợi hại nhất chỉ có cấp bậc Tông Sư thôi sao?”
Hoa Tiểu Nguyệt lắc đầu nói.
“Cốc chủ Thượng Quan Chính Nghĩa đã đạt tới Võ Tôn, có điều bị trúng độc không biết còn sống được bao lâu…”
Võ Vô Địch đưa mắt nhìn tên Hoa Diễn Sinh đang bị Bùi Thiên Bách vả mặt nói.
“Tên đó là thiếu chủ, vì sao lại vô dụng như vậy?”
Hoa Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đỏ mặt thì thầm.
“Thiếu cốc chủ thực lực cũng đạt tới Võ Sư, là anh kiệt của Bách Hoa Cốc. Không hiểu sao đứng trước các vị sư huynh môn phái của Võ chưởng môn lại gà yếu như vậy…”
Võ Vô Địch “a” lên một tiếng.
Thì ra đệ tử môn phái ta mạnh như vậy sao.
Lúc này, một trong năm trưởng lão Bách Hoa Cốc là Hoa lão đại lên tiếng.
“Có thể phiền thiếu hiệp buông thiếu chủ bọn ra ra được rồi chứ!”
Bùi Thiên Bách nhìn về phía Võ Vô Địch nhưng không thấy chưởng môn có hành động gì nên tiếp tục vả.
Hoa lão đại gặng giọng lại.
“Thiếu hiệu nhất quyết không buông tay sao?”
Bùi Thiên Bách không nghe mà tiếp tục vả, hai bên má tên Hoa Diễn Sinh đã sưng phù lên. Hoa Diễn Sinh hắn muốn phản kháng nhưng không thể, mỗi lần muốn phản kháng thì cái cổ như muốn dứt ra.
Hoa lão đại không nhẫn nhịn được nữa liền xuất ra trảo thủ lao về phía Bùi Thiên Bách.
Bạch Họa Họa vốn đứng khép nép bên cạnh Võ Vô Địch thình lình rút ra Tử Lân kiếm, bổ xuống một kiếm. Kiếm khí lóe lên quang mang chặn đứng đường tấn công của Hoa lão đại, đồng thời lưu lại trên mặt đất một vết cắt dài, vết cắt dài này thậm chí còn cắt phăng đi những bức tường, một căn nhà gỗ.
Hoa lão đại dừng trảo thủ lại, sức mặt nhất thời hốt hoảng.
Nếu lão mà không dừng lại, cả người lão chắc chắn sẽ thành hai mảnh.
Ánh mắt lão nhìn về phía người xuất kiếm, là một vị tiểu cô nương với gương mặt khả ái.
Võ Vô Địch thấy vậy liền đi lại gần Bùi Thiên Bách, nhìn tên Hoa Diễn Sinh thành đầu heo nói.
“Ngươi đã bình tĩnh chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.