Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 67: Khởi Hành Đến Tiêu Dương Phái

Tân Sinh

26/07/2024

Sau khi tên mật thám Mộc Miên khai ra hai tên đồng bọn. Võ Vô Địch không khó để tìm ra hai tên còn lại.

Kế hoạch tiếp theo chính là đến Tiêu Dương Phái nhận lãnh địa.

Lúc này, tại Hội Trường.

Số lượng đệ tử có mặt chiêm ngưỡng Phi Hành Thuyền to lớn của môn phái xấp xỉ 3000 đệ tử. Số khác tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ luyện cấp.

Võ Vô Địch xuất hiện với vai mang Tru Ma Kiếm vô cùng suất khí.

Không hiểu vì lý do gì, Tru Ma Kiếm không thể bỏ vào kho đồ mà chỉ có thể mang trên vai.

Bên cạnh Võ Vô Địch là Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Đỗ Hối Hối, Bạch Họa Họa và Bạch Phi Tuyết.

Đứng trước số lượng lớn đệ tử có mặt.

Võ Vô Địch dõng dạc tuyên bố.

“Lần này đến Tiêu Dương Phái nhận lãnh địa. Ta chỉ mang theo 99 đệ tử đứng đầu Bảng Cao Thủ. Những người còn lại cố gắng làm nhiệm vụ thăng cấp”

“Bùi Thiên Bách cùng Phan Thái Phong sẽ ở lại môn phái thay ta trông coi môn phái”

Bùi Thiên Bách nghe xong, vẻ mặt nhất thời bối rối.

Chưởng môn, đệ tử muốn đi.

Võ Vô Địch vỗ vỗ vai Bùi Thiên Bách khích lệ.

“Ở lại môn phái, trở về ta sẽ có trọng thưởng!”

Bùi Thiên Bách bất đắc dĩ làm cử chỉ lao mồ hôi như thể rất cố gắng.

Bạch Họa Họa đang đứng bên cạnh Bạch Phi Tuyết liền di chuyển ra phía sau Võ Vô Địch, ôm lấy cánh tay Võ Vô Địch như thể sợ Võ Vô Địch không cho nàng ta đi theo.

Đến đây, Võ Võ Địch mới lấy từ trong kho đồ Phi Hành Thuyền ra. Phi Hành Thuyền vừa xuất hiện tức thì tạo ra một tràng “ồ” kéo dài.

Bọn họ có thể nhìn thấy chiều dài của Phi Hành Thuyền hơn 100 mét, chiều ngang trên 10 mét trôi nổi ở khoảng không cách mặt đất 30 mét.

Xung quanh thân Phi Hành Thuyền được gắn những chiếc mái chèo nhìn vô cùng lạ lùng.

Không hiểu vì sao một vật to lớn như vậy có thể trôi nổi trên không trung.

Võ Vô Địch ôm lấy bờ eo Bạch Họa Họa tiên phong phóng lên Phi Hành Thuyền. Tiếp theo là Bạch Phi Tuyết, Võ Thanh Phương và những một số ít đệ tử trong thứ hạng 100 trở lại phóng lên Phi Hành Thuyền.

Đa phần đệ tử đều sử dụng Cơ Quan Dực bay lên, cố tỏ ra ngầu lòi cho các đệ tử lại lại chiêm ngưỡng.

Ngoài ra, bên hông Thuyền có một treo một sợi thang dây dành cho đệ tử không muốn tốn sức phi thân lên trên. Trải nghiệm leo lên từng bậc thang dây cũng không tệ.

Cảm giác cực kỳ thống khoái.

Trong nhóm đệ tử chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của Phi Hành Thuyền.

Thạch Tu Oánh lẫn trong đoàn người âm thầm ao ước.

Nàng nhủ lòng mình.

“Ta phải cố gắng làm nhiệm vụ, nếu không sẽ mất đi cơ hội du sơn ngoạn thủy với chưởng môn…”

Những đệ tử khác cũng thầm nhủ với lòng.

“Là do ta xuất môn muộn, nếu không vị trí 100 đệ tử đứng đầu có ta trong đó!”

“Nói chuyện còn dùng sai từ thì làm ăn gì huynh đệ. Không phải xuất môn mà là nhập môn…”

“À, huynh đệ thông cảm. Ngôn ngữ của hắn hay dùng ngược lại. Ví dụ hắn cầm kiếm, nói với ngươi là ta sẽ giết ngươi. Ý của hắn là ta sẽ bảo vệ ngươi…”

“Ha ha… thế mà hắn còn sống tới thời điểm này… tổ tiên gánh hơi mệt nha!”

“Thôi thôi… xem đi!”

“A… đại thúc gác cổng với chiếc đùi gà… đại thúc sao lại leo lên thuyền rồi???”



Trên Phi Hành Thuyền.

Đại thúc yêu quái Võ Kiếm Minh vất vả leo lên Phi Hành Thuyền, trong tay vẫn không quên mang theo một chiếc đùi gà.

Võ Vô Địch nhìn bộ dáng luộm thuộm của Võ Kiếm Minh, hắn chỉ có thể lắc đầu, sẵn tiện dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quét lại một lần.

[Tính danh: Võ Kiếm Minh]

[Tuổi: 32]

[Sinh Mệnh: 100/100]

[Cấp bậc: Phân Thần]

[Nguyên quán: Vân Tiêu Sơn]

[Tiểu sử: Ý chí tồn tại truyền thừa Võ Kiếm Minh vừa được sinh ra, mục đích sống duy nhất của ý chí truyền thừa là bảo vệ Võ Minh…]

Thông tin của Võ Kiếm Minh lúc này đã có một phần nào rõ ràng.

Không còn là đại thúc yêu quái 499 tuổi mà thông tin tương đối…

“Cấp bậc Phân Thần là cái quỷ gì đây?”

“Trợ Giúp?”

[Thiếp thân đây!]

“Cấp bậc Phân Thần là sao? Tại sao cấp bậc này ta lần đầu nhìn thấy?”

[Hệ thống vẫn chưa kiểm tra ra được, theo như ý chí truyền thừa, hoặc theo bản thân Võ Kiếm Minh sản sinh ra cấp bậc]

“Nói như vậy, cấp bậc Luyện Khí trước đó của La Vân Nhi cũng là do bản thân nàng ta tự động sản sinh ra sao?”

[Đúng vậy, chủ nhân!]

Nếu căn cứ theo thông tin La Vân Nhi, rõ ràng nàng ta là ngoại tộc, mới có loại cấp bậc Luyện Khí gì đó. Còn bản thân Võ Kiếm Minh nguyên quán là Vân Tiêu Sơn, thì cấp bậc Phân Thần là như thế nào. Đáng lý ra phải là Tông Sư hoặc siêu việt hơn là Võ Thần.

Không lẽ thật sự còn cấp bậc cao hơn cả Võ Thần sao?

Võ Kiếm Minh cầm đùi gà, vừa cắn vừa ngạc nhiên nhìn Võ Vô Địch.

“Tiểu tử ngươi… có sở thích biến thái sao?”

“Nói cho ngươi biết, dù ta không thích nữ nhân nhưng ta vẫn là một nam nhân có một cây gậy dưới đũng quần…”

Bạch Phi Tuyết nghe xong muốn rút kiếm ra.

Võ Thanh Phương cũng muốn rút kiếm ra.

Võ Vô Địch phát hiện, vị đại thúc này có vấn đề trầm trọng với tư duy. Cách vận hành không được đúng đắn cho lắm.

Võ Vô Địch khẽ tằng hắng một cái.

“Đại thúc… như vậy không hợp quy tắc cho lắm!”

Võ Minh Minh giả vờ không nghe, tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau một hồi mới liếc nhìn Võ Vô Địch nói.

“Không phải kiếm của chưởng môn thiếu vỏ kiếm sao? Ta nhớ vỏ kiếm bị một tên nhóc ở Tiêu Dương Phái nhặt được rồi xem như bảo vật…”

Quả nhiên.

Võ Kiếm Minh vừa dứt lời, hệ thống tức thì ban bố nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ tìm võ kiếm bị thất lạc. Vỏ kiếm Tru Ma được cất giữ ở một nơi nào đó của Tiêu Dương Phái. Tìm được võ kiếm sẽ tìm được phần sót lại của Tru Ma Kiếm khiến Tru Ma Kiếm trở nên hoàn chỉnh. Nhiệm vụ thất bại, mất đi sự tín nhiệm đối với chủ nhân cũ của Tru Ma Kiếm]

Xem ra thì lần đến Tiêu Dương Phái, ngoài nhiệm vụ nhận lãnh địa Tiêu Dương Phái còn có một nhiệm khác. Đó là tìm vỏ kiếm.



Nhắc mới nhớ.

Nhiệm vụ nhận lãnh địa Tiêu Dương Phái phần thưởng chính là một vật phẩm Cổng Dịch Chuyển đồng thời một bản đồ mặt sau của Tiêu Dương Phái thuộc Long Hoàng Sơn.

Dù bản thân Võ Vô Địch không biết bản đồ mặt sau Long Hoàng Sơn là chỉ địa danh như thế nào. Có điều, đồ mà hệ thống trao thưởng thường không tầm thường.

Lúc này, số lượng đệ tử tập hợp đã đông đủ.

Võ Vô Địch tiến về phía bánh lái, đặt tay lên. Bánh lái tức thì hạ xuống một tấc, lộ ra một khối cầu trong suốt.

Võ Vô Địch đặt tên lên khối cầu, Phi Hành Thuyền tức thì cảm ứng được liền chấn động một cái.

Võ Vô Địch nhìn xuống cần gạt bên cạnh. Cần gạt này có ba mức 1 2 3 tương đương với tốc độ bay của Phi Hành Thuyền.

Võ Vô Địch quay về sau hướng các đệ tử căn dặn.

“Tất cả chuẩn bị, ôm chặt vào!”

Tiếp theo, Võ Vô Địch kéo cần gạt ở mức số 1, Phi Hành Thuyền tức thì di chuyển chậm rãi. Mái chèo xung quanh cũng bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Phi Hành Thuyền dần tăng lên tốc độ.

Võ Vô Địch thấy tốc độ còn chậm liền kéo cần gạt đến mức 3.

Phi Hành Thuyền tức thì bạo khởi, chấn động một cái rồi tức thì tăng lên tốc độ 20m/s.

Các đệ tử hầu như phấn khích tột độ, đứng bên mạn thuyền nhìn khung canh di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh.

Phía dưới đệ tử vẫn đang chiêm ngưỡng cảnh tượng có một không hai này.

Người nào người nấy đều há to miệng ra không khép lại được.

“Trên đời này có thần vật có thể bay trên không trung sao!”

“Môn phái chúng ta có phải từ thiên giới xuống không?”

“Ai giải thích cho ta biết, những cái mái chèo đó, rốt cuộc có chèo chống hay không, hay chỉ làm màu thôi?”

“Các vị sư huynh, cảm giác bay thế nào?”

Một trong những đệ tử có mặt trên Phi Hành Thuyền nhanh chóng đáp.

“Cảm giác rất kích thích, ta vừa rồi còn sờ một con chim đây…”

“Ha ha ngươi tin lời hắn sao? Hắn vừa nôn ra đây!”

“Cảm giác bay trên bầu trời không tệ lắm!”

“Ta phát hiện chưởng môn chúng ta là thần nhân chứ không phải người thường!”

“À… các ngươi có muốn xem bộ dáng của đại thúc không?”

“Đại thúc cũng giống chúng ta, mới nôn xong. Mấy đùi gà vừa ăn, nôn ra sạch…”

“Nếu mà có thể truyền hình ảnh được, ta sẽ cho các ngươi xem bộ dáng của đại thúc…”

Võ Vô Địch lúc này chen vào.

“Được rồi, chuẩn bị đến Tiêu Dương Phái. Các ngươi lo nghỉ ngơi đi, nói nhiều quá!”

“Chưởng môn vừa bảo chúng ta không nhiều chuyện. Chừng nào đến Tiêu Dương Phái, tiếp tục cho các huynh đệ biết tình hình. Giờ ta tìm chỗ tựa lưng đây…”

“Các huynh đệ, tư tỷ đi bình an!”

Tiếp theo chính là không gian yên tĩnh lại.

Phi Hành Thuyền bay trên bầu trời, cách mặt đất vài nghìn mét, băng xuyên qua tầng mây.

Đây là cảnh tượng mà từ trước đến nay nhóm người Bạch Phi Tuyết, Đỗ Hối Hối hay Vương Trùng chưa từng trải nghiệm qua.

Không ngờ là phía trên tầng mây, vẫn còn tầng mây khác cao hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook