Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 28: Lời Mời Quân Uy Chiến
Tân Sinh
26/07/2024
Hôm sau, màn hình Hệ Thống Tu Luyện của mỗi đệ tử xuất hiện những bản thông báo nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ xây dựng phòng thủ môn phái. Trong một ngày thu thập 10 cây gỗ mang về môn phái. Phần thưởng 80 pi, kinh nghiệm 9000. Lưu ý đây là nhiệm vụ bắt buộc, yêu cầu tổ đội 05 người. Không hoàn thành thu hồi Hệ Thống Tu Luyện]
[Nhiệm vụ hộ tống (duy nhất): Trong thời gian chỉ định 20 đệ tử xuống núi đến Thanh Mộc Trấn tuyển 20 thợ mộc lành nghề. Phần thưởng pi 200, kinh nghiệm 11.000. Không hoàn thành khấu trừ 200 pi]
[Nhiệm vụ hộ tống (duy nhất): Trong thời gian chỉ định 20 đệ tử xuống núi đến Thiết Ngưu Trấn tuyển 20 thợ rèn lành nghề. Phần thưởng pi 200, kinh nghiệm 11.000. Không hoàn thành khấu trừ 200 pi]
[...]
Liên tiếp 09 nhiệm vụ trong hệ liệt nhiệm vụ Xây Dựng Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái. Đây là nhiệm vụ chủ động do Hệ Thống Quản Lý Môn Phái đưa ra khi có bản vẽ Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái. Cho nên chi phí phần thưởng hoàn toàn không liên quan đế Võ Vô Địch.
Chính là loại cảm giác này khiến Võ Vô Địch sảng khoái.
Trong phần miêu tả ba loại bản vẽ phòng thủ.
Rào Chắn Kiên Cố có thể ngăn cản bất kỳ ngoại nhân xâm nhập. Người xâm nhập vào sẽ bị ám tiễn bắn hạ. Giới hạn của Rào Chắn Kiên Cố là dưới Tông Sư trở xuống.
Đài Quan Sát có chiều cao 100 mét có thể quan sát trong phạm vi hai mươi dặm tương đương 10km.
Nỏ Liên Thành có thể bắn ra mũi tên với tốc độ hai mũi tên trong hai giây. Sức công phá của mỗi mũi tên nặng 900 cân.
Với ba loại bản vẽ này, môn phái sẽ có một hệ thống phòng thủ cực kỳ mạnh. Ngoại nhân muốn xâm nhập vào chỉ có thể bỏ lại mạng mà thôi.
Đúng lúc này, Bạch Phi Tuyết cùng Bạch Họa Họa đi vào.
Bạch Phi Tuyết lạnh lùng nói.
“Chưởng môn cho gọi tỷ muội bọn ta vào có gì sao? Ta đang làm nhiệm vụ, rất không có thời gian đâu!”
Võ Vô Địch chịu thua. Nàng ta đúng là cuồng tu luyện.
Dù nhận hệ thống gần đây nhưng cũng đã 35 cấp, còn Bạch Họa Họa dừng lại ở cấp 29.
Dù vậy không thể xem thường tư chất của Bạch Họa Họa.
Dù là cấp 29 nhưng Bạch Họa Họa có [Tiềm Năng: 9] so với Đỗ Hối Hối còn hơn 1 điểm.
Còn Bạch Phi Tuyết [Tiềm Năng: 6] cho nên tốc độ tu luyện nhanh, thực lực cũng hoàn toàn áp đảo so với các đệ tử khác trong môn phái.
Võ Vô Địch lấy từ dưới tủ bàn ra hai thanh kiếm, một thanh màu tím và một màu xanh. Đây chính là Tử Thanh Song Kiếm, phần thưởng nhiệm vụ tìm kiếm đồng minh.
Võ Vô Địch hướng Bạch Họa Họa nói.
“Họa Họa xem hai thanh kiếm này, Họa Họa thích màu nào?”
Bạch Phi Tuyết không để cho Bạch Họa Họa cân nhắc mà cầm lên hai thanh kiếm quan sát.
Đây là hai thanh kiếm bình thường, sắc kiếm bình thường. Nếu so với thanh kiếm nàng ta đang sử dụng thì phẩm chất kém hơn nhiều.
Bạch Phi Tuyết ném trả lại hai thanh kiếm cho Võ Vô Địch rồi mỉa mai nói.
“Chỉ là hai thanh kiếm tầm thường… làm phí thời gian ta làm nhiệm vụ!”
Bạch Họa Họa thì khác, nàng ta vội chộp lấy thanh kiếm màu tím. Nàng hí hoáy rút kiếm ra khỏi vỏ tò mò quan sát. Trên thân kiếm có khắc một chữ “Tử Lân”.
Nàng cực kỳ thích Tử Lân liền nhào tới, hôn lên má Võ Vô Địch một cái như một hành động trả ơn.
Võ Vô Địch vò vò đầu Bạch Họa Họa, sắc mặt tức thì nở hoa.
“Họa Họa ngoan lắm!”
Bạch Phi Tuyết “hứ” một cái liền rời khỏi thư phòng.
Võ Vô Địch ngẫm nghĩ, sau đó cầm thanh kiếm màu xanh còn lại trong tay, nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi thư phòng, phương hướng chính là hậu sơn Vân Tiêu Sơn.
Bạch Họa Họa thắc mắc.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thử kiếm!”
Sau đó, cả hai đến hậu sơn, đứng trên một mô đá tương đối cao nhìn về một ngọn núi cao chừng 200 mét cách bọn họ một bờ vực.
Võ Vô Địch hướng Bạch Họa Học đề nghị.
“Họa Họa thử dùng toàn lực, đánh một kiếm về phía ngọn núi đối diện xem!”
Bạch Họa Họa ngoan ngoãn nghe theo.
Nàng rút kiếm ra, sau đó dùng toàn lực chém xuống một đường về phía ngọn núi đối diện.
Một giây sau, phía ngọn núi vốn tĩnh lặng bỗng chốc bạo tạc, từng cây rừng đứng sừng sững bỗng chốc ngã xuống, tạo thành một vết cắt trải dài.
Bạch Họa Họa thu kiếm, nàng nhìn về phía ngọn núi đối diện, từ xa có thể nhìn thấy một vết cắt dài mấy trăm trượng với độ rộng nhát cắt hơn một trượng.
Nàng ta sửng sốt, nhìn sang Võ Vô Địch bằng ánh mắt không thể tin được.
Bạch Họa Họa bỗng chốc mếu máo rồi bật khóc.
Nàng ta vừa khóc vừa nói.
“Thú cưng, thú cưng có bị làm sao không?”
Võ Vô Địch.
“...”
Võ Vô Địch mỉm cười, sờ sờ đầu Bạch Họa Họa trấn an.
“Ngọn núi đó không người ở, không thú cưng. Không phải thường ngày Họa Họa rất thích ăn thịt nai sao? Sao tự nhiên lại bi thương như vậy?”
Bạch Họa Họa gạt nước mắt.
“Họa Họa ăn được nhưng không dám ra tay!”
Võ Vô Địch như hiểu chuyện liền an ủi.
“Thì ra là vậy, sau này chỉ để Họa Họa ăn thôi, không để Họa Họa giết thú rừng nha!”
Bạch Họa Họa gật đầu như hiểu chuyện.
Cách đó không xa, Bạch Phi Tuyết âm thầm quan sát.
Kết quả thử kiếm khiến Bạch Phi Tuyết choáng váng.
Với thực lực của lão Bạch cũng không thể phát ra uy lực như nhát kiếm vừa rồi. Không ngờ, thanh kiếm đó lại phi thương đến như vậy.
Thanh kiếm đó chắc chắn không phải kiếm bình thường mà là thần vật.
Có điều nàng vừa rồi phủ nhận cũng đã từ chối nhận. Nguyên nhân là không muốn tiếp nhận ân huệ của Võ Vô Địch, không khéo bản thân thật sự gả cho hắn thì đúng là thiệt thòi.
Có điều, sự quyến rũ của thanh kiếm quá đáng sợ.
Võ Vô Địch nhận ra sự hiện diện của Bạch Phi Tuyết ngay từ đầu.
Hắn khẽ nhếch miệng cười.
Để xem nàng ta cao ngạo được bao lâu…
Đúng lúc này, Bùi Thiên Bách từ xa cưỡi Tật Phong Lang chạy lại.
Hắn hốt hoảng nhảy xuống, nhanh chóng bẩm báo.
“Chưởng môn, lại có biến!”
Võ Vô Địch nhíu hàng chân mày lại.
“Chuyện gì?”
Bùi Thiên Bách nhanh chóng đưa cho Võ Vô Địch một thiệp mời.
“Quân Uy Chiến!”
Bên trong thiệp mời có đề tên môn phái Tiểu Kiếm Có Độc vào 20 ngày sau đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân tổ chức ba năm một lần.
Bùi Thiên Bách nhìn chưởng môn một mặt mờ mịt liền giải thích.
Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân tổ chức, mời các thế lực lớn nhỏ trong võ lâm đến tranh tài. Phần thưởng Long Vệ Quân đem ra thường vô cùng lớn vì có hoàng thất chống lưng. Thế lực nào đứng nhất sẽ được chọn phần thưởng là một thế lực tham gia Quân Uy Chiến. Môn phái nhận được thiệp mời buộc phải tham gia nếu không buộc tội khi quân, chống đối triều đình.
Võ Vô Địch nghe Bùi Thiên Bách nói xong liền trầm mặc lại.
Hắn dò hỏi.
“Trước giờ môn phái chúng ta có được mời không?”
Bùi Thiên Bách đáp.
“Môn phái chúng ta nằm ngoài rìa võ lâm, chẳng ai thèm nhìn lấy gì mời. Mà phần thưởng năm nay có điểm lạ. Thông thường phần thưởng là một mỏ khoáng, một vùng biển, một hòn đảo hoặc một tòa thành bỏ hoang. Năm nay… đệ tử cảm giác giống như nhắm vào chúng ta…”
Võ Vô Địch phì cười.
“Chúng ta có gì mà nhắm vào…”
Hắn vỗ vai Bùi Thiên Bách mấy cái căn dặn.
“Ngươi làm đại sư huynh, lần này xây dựng Hệ Thống Phòng Thủ. Cố gắng hoàn thành trước 10 ngày. Khi đó ta có phần thưởng xứng đáng!”
Bùi Thiên Bách mừng rỡ, nhận lệnh rồi phóng lên lưng Tật Phong Lang rời đi.
Bạch Họa Họa một bên mờ mịt.
“Chúng ta xui xẻo gặp kẻ xấu sao?”
Võ Vô Địch lắc đầu nói.
“Không, là bọn chúng xui xẻo gặp chúng ta!”
[Nhiệm vụ xây dựng phòng thủ môn phái. Trong một ngày thu thập 10 cây gỗ mang về môn phái. Phần thưởng 80 pi, kinh nghiệm 9000. Lưu ý đây là nhiệm vụ bắt buộc, yêu cầu tổ đội 05 người. Không hoàn thành thu hồi Hệ Thống Tu Luyện]
[Nhiệm vụ hộ tống (duy nhất): Trong thời gian chỉ định 20 đệ tử xuống núi đến Thanh Mộc Trấn tuyển 20 thợ mộc lành nghề. Phần thưởng pi 200, kinh nghiệm 11.000. Không hoàn thành khấu trừ 200 pi]
[Nhiệm vụ hộ tống (duy nhất): Trong thời gian chỉ định 20 đệ tử xuống núi đến Thiết Ngưu Trấn tuyển 20 thợ rèn lành nghề. Phần thưởng pi 200, kinh nghiệm 11.000. Không hoàn thành khấu trừ 200 pi]
[...]
Liên tiếp 09 nhiệm vụ trong hệ liệt nhiệm vụ Xây Dựng Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái. Đây là nhiệm vụ chủ động do Hệ Thống Quản Lý Môn Phái đưa ra khi có bản vẽ Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái. Cho nên chi phí phần thưởng hoàn toàn không liên quan đế Võ Vô Địch.
Chính là loại cảm giác này khiến Võ Vô Địch sảng khoái.
Trong phần miêu tả ba loại bản vẽ phòng thủ.
Rào Chắn Kiên Cố có thể ngăn cản bất kỳ ngoại nhân xâm nhập. Người xâm nhập vào sẽ bị ám tiễn bắn hạ. Giới hạn của Rào Chắn Kiên Cố là dưới Tông Sư trở xuống.
Đài Quan Sát có chiều cao 100 mét có thể quan sát trong phạm vi hai mươi dặm tương đương 10km.
Nỏ Liên Thành có thể bắn ra mũi tên với tốc độ hai mũi tên trong hai giây. Sức công phá của mỗi mũi tên nặng 900 cân.
Với ba loại bản vẽ này, môn phái sẽ có một hệ thống phòng thủ cực kỳ mạnh. Ngoại nhân muốn xâm nhập vào chỉ có thể bỏ lại mạng mà thôi.
Đúng lúc này, Bạch Phi Tuyết cùng Bạch Họa Họa đi vào.
Bạch Phi Tuyết lạnh lùng nói.
“Chưởng môn cho gọi tỷ muội bọn ta vào có gì sao? Ta đang làm nhiệm vụ, rất không có thời gian đâu!”
Võ Vô Địch chịu thua. Nàng ta đúng là cuồng tu luyện.
Dù nhận hệ thống gần đây nhưng cũng đã 35 cấp, còn Bạch Họa Họa dừng lại ở cấp 29.
Dù vậy không thể xem thường tư chất của Bạch Họa Họa.
Dù là cấp 29 nhưng Bạch Họa Họa có [Tiềm Năng: 9] so với Đỗ Hối Hối còn hơn 1 điểm.
Còn Bạch Phi Tuyết [Tiềm Năng: 6] cho nên tốc độ tu luyện nhanh, thực lực cũng hoàn toàn áp đảo so với các đệ tử khác trong môn phái.
Võ Vô Địch lấy từ dưới tủ bàn ra hai thanh kiếm, một thanh màu tím và một màu xanh. Đây chính là Tử Thanh Song Kiếm, phần thưởng nhiệm vụ tìm kiếm đồng minh.
Võ Vô Địch hướng Bạch Họa Họa nói.
“Họa Họa xem hai thanh kiếm này, Họa Họa thích màu nào?”
Bạch Phi Tuyết không để cho Bạch Họa Họa cân nhắc mà cầm lên hai thanh kiếm quan sát.
Đây là hai thanh kiếm bình thường, sắc kiếm bình thường. Nếu so với thanh kiếm nàng ta đang sử dụng thì phẩm chất kém hơn nhiều.
Bạch Phi Tuyết ném trả lại hai thanh kiếm cho Võ Vô Địch rồi mỉa mai nói.
“Chỉ là hai thanh kiếm tầm thường… làm phí thời gian ta làm nhiệm vụ!”
Bạch Họa Họa thì khác, nàng ta vội chộp lấy thanh kiếm màu tím. Nàng hí hoáy rút kiếm ra khỏi vỏ tò mò quan sát. Trên thân kiếm có khắc một chữ “Tử Lân”.
Nàng cực kỳ thích Tử Lân liền nhào tới, hôn lên má Võ Vô Địch một cái như một hành động trả ơn.
Võ Vô Địch vò vò đầu Bạch Họa Họa, sắc mặt tức thì nở hoa.
“Họa Họa ngoan lắm!”
Bạch Phi Tuyết “hứ” một cái liền rời khỏi thư phòng.
Võ Vô Địch ngẫm nghĩ, sau đó cầm thanh kiếm màu xanh còn lại trong tay, nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi thư phòng, phương hướng chính là hậu sơn Vân Tiêu Sơn.
Bạch Họa Họa thắc mắc.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thử kiếm!”
Sau đó, cả hai đến hậu sơn, đứng trên một mô đá tương đối cao nhìn về một ngọn núi cao chừng 200 mét cách bọn họ một bờ vực.
Võ Vô Địch hướng Bạch Họa Học đề nghị.
“Họa Họa thử dùng toàn lực, đánh một kiếm về phía ngọn núi đối diện xem!”
Bạch Họa Họa ngoan ngoãn nghe theo.
Nàng rút kiếm ra, sau đó dùng toàn lực chém xuống một đường về phía ngọn núi đối diện.
Một giây sau, phía ngọn núi vốn tĩnh lặng bỗng chốc bạo tạc, từng cây rừng đứng sừng sững bỗng chốc ngã xuống, tạo thành một vết cắt trải dài.
Bạch Họa Họa thu kiếm, nàng nhìn về phía ngọn núi đối diện, từ xa có thể nhìn thấy một vết cắt dài mấy trăm trượng với độ rộng nhát cắt hơn một trượng.
Nàng ta sửng sốt, nhìn sang Võ Vô Địch bằng ánh mắt không thể tin được.
Bạch Họa Họa bỗng chốc mếu máo rồi bật khóc.
Nàng ta vừa khóc vừa nói.
“Thú cưng, thú cưng có bị làm sao không?”
Võ Vô Địch.
“...”
Võ Vô Địch mỉm cười, sờ sờ đầu Bạch Họa Họa trấn an.
“Ngọn núi đó không người ở, không thú cưng. Không phải thường ngày Họa Họa rất thích ăn thịt nai sao? Sao tự nhiên lại bi thương như vậy?”
Bạch Họa Họa gạt nước mắt.
“Họa Họa ăn được nhưng không dám ra tay!”
Võ Vô Địch như hiểu chuyện liền an ủi.
“Thì ra là vậy, sau này chỉ để Họa Họa ăn thôi, không để Họa Họa giết thú rừng nha!”
Bạch Họa Họa gật đầu như hiểu chuyện.
Cách đó không xa, Bạch Phi Tuyết âm thầm quan sát.
Kết quả thử kiếm khiến Bạch Phi Tuyết choáng váng.
Với thực lực của lão Bạch cũng không thể phát ra uy lực như nhát kiếm vừa rồi. Không ngờ, thanh kiếm đó lại phi thương đến như vậy.
Thanh kiếm đó chắc chắn không phải kiếm bình thường mà là thần vật.
Có điều nàng vừa rồi phủ nhận cũng đã từ chối nhận. Nguyên nhân là không muốn tiếp nhận ân huệ của Võ Vô Địch, không khéo bản thân thật sự gả cho hắn thì đúng là thiệt thòi.
Có điều, sự quyến rũ của thanh kiếm quá đáng sợ.
Võ Vô Địch nhận ra sự hiện diện của Bạch Phi Tuyết ngay từ đầu.
Hắn khẽ nhếch miệng cười.
Để xem nàng ta cao ngạo được bao lâu…
Đúng lúc này, Bùi Thiên Bách từ xa cưỡi Tật Phong Lang chạy lại.
Hắn hốt hoảng nhảy xuống, nhanh chóng bẩm báo.
“Chưởng môn, lại có biến!”
Võ Vô Địch nhíu hàng chân mày lại.
“Chuyện gì?”
Bùi Thiên Bách nhanh chóng đưa cho Võ Vô Địch một thiệp mời.
“Quân Uy Chiến!”
Bên trong thiệp mời có đề tên môn phái Tiểu Kiếm Có Độc vào 20 ngày sau đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân tổ chức ba năm một lần.
Bùi Thiên Bách nhìn chưởng môn một mặt mờ mịt liền giải thích.
Quân Uy Chiến do Long Vệ Quân tổ chức, mời các thế lực lớn nhỏ trong võ lâm đến tranh tài. Phần thưởng Long Vệ Quân đem ra thường vô cùng lớn vì có hoàng thất chống lưng. Thế lực nào đứng nhất sẽ được chọn phần thưởng là một thế lực tham gia Quân Uy Chiến. Môn phái nhận được thiệp mời buộc phải tham gia nếu không buộc tội khi quân, chống đối triều đình.
Võ Vô Địch nghe Bùi Thiên Bách nói xong liền trầm mặc lại.
Hắn dò hỏi.
“Trước giờ môn phái chúng ta có được mời không?”
Bùi Thiên Bách đáp.
“Môn phái chúng ta nằm ngoài rìa võ lâm, chẳng ai thèm nhìn lấy gì mời. Mà phần thưởng năm nay có điểm lạ. Thông thường phần thưởng là một mỏ khoáng, một vùng biển, một hòn đảo hoặc một tòa thành bỏ hoang. Năm nay… đệ tử cảm giác giống như nhắm vào chúng ta…”
Võ Vô Địch phì cười.
“Chúng ta có gì mà nhắm vào…”
Hắn vỗ vai Bùi Thiên Bách mấy cái căn dặn.
“Ngươi làm đại sư huynh, lần này xây dựng Hệ Thống Phòng Thủ. Cố gắng hoàn thành trước 10 ngày. Khi đó ta có phần thưởng xứng đáng!”
Bùi Thiên Bách mừng rỡ, nhận lệnh rồi phóng lên lưng Tật Phong Lang rời đi.
Bạch Họa Họa một bên mờ mịt.
“Chúng ta xui xẻo gặp kẻ xấu sao?”
Võ Vô Địch lắc đầu nói.
“Không, là bọn chúng xui xẻo gặp chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.