Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 29: Hệ Thống Phòng Thủ

Tân Sinh

26/07/2024

Chín ngày sau.

Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái đã được xây dựng xong.

Đầu tiên là Rào Chắn Kiên Cố bao bọc xung quanh lãnh địa môn phái với khuôn viên hơn ngàn mẫu.

Thứ hai là đài quan sát cao 100 mét đứng sừng sững được đặt ở vị trí trung tâm môn phái với tầm nhìn có thể quan sát trong phạm vi hai mươi dặm.

Thứ ba là 10 Nỏ Liên Xạ được bố trí phía sau Rào Chắn Kiên Cố. Vị trí đặt Nỏ Liên Xạ ở những khu vực trọng yếu môn phái. Đây được xem như át chủ bài của hệ thống phòng thủ, địch nhân nào bất cẩn rơi vào tầm ngắm của Nỏ Liên Xạ xác định đăng xuất.

Cuối cùng là đại môn của môn phái được nâng cao 20 mét khiến bộ mặt môn phái được tăng lên đáng kể, nhìn hoành tráng hơn, bề thế hơn.

Võ Vô Địch đứng trên Đài Quan Sát nhìn vào thành quả lao động của toàn thể đệ tử môn phái mà tâm trạng vô cùng hài lòng.

Hệ thống hiện lên thông báo.

[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ xây dựng Hệ Thống Phòng Thủ Môn Phái. Nhận được danh hiệu Môn Phái Có Hệ Thống Phòng Thủ Trâu Bò nhất. Toàn bộ đệ tử môn phái ở bên trong hệ thống phòng ngự +20 điểm toàn thuộc tính]

Với thông báo này, xem ra hệ thống phòng thủ đã hoàn mỹ hoàn thành.

Lúc này Bùi Thiên Bách xuất hiện.

“Bẩm báo chưởng môn, toàn bộ đệ tử đã có mặt ở Hội Trường. Chỉ chờ chưởng môn!”

Võ Vô Địch gật đầu, rời khỏi Đài Quan Sát rồi cưỡi Tật Phong Lang thẳng hướng đến Hội Trường.

Hội Trường là khu vực mới được xây dựng xong. Đây là khu vực rừng rậm được khai hoang trước đó. Khuôn viên tương đối rộng, sức chứa trên năm ngàn người.

Tại vị trí trung tâm là lôi đài được đặt ở vị trí thấp nhất, mục đích chính là để toàn bộ khán giả trên khán đài có thể quan sát được toàn bộ diễn biến trên lôi đài.

Võ Vô Địch còn có ý định trong tương lai không xa sẽ bán vé tham quan cho các khách nhân từ nội thành đến môn phái với ý định xem các đệ tử môn phái thi đấu.

Ý tưởng này được đông đảo đệ tử hưởng ứng.

Ai lại không thích thể hiện bản lĩnh trước đám đông chứ.

Khoảng mười lăm phút sau, Võ Vô Địch đến Hội Trường.

Hắn phóng lên lôi đài rồi dùng ánh mắt quét toàn bộ đệ tử có mặt trên khán đài.

Số lượng lúc này đã đạt 800 người bao gồm đệ tử lâu năm và đệ tử mới gia nhập.

Sau khi đã đánh giá xong đệ tử có mặt trên khán đài.

Võ Vô Địch dõng dạc nói.

“Hoan nghênh các vị đệ tử có mặt tại Hội Trường. Nhìn vào thành quả Hệ Thống Phòng Thủ nói lên các đệ tử đều có lòng mong muốn môn phái càng lúc càng mạnh lên. Thân làm người đứng đầu, ta vô cùng cảm động”

“Trước mắt, các đệ tử đã có hệ thống, làm nhiệm vụ chăm chỉ và dư ra số lượng lớn pi và điểm cống hiến nhưng không biết công dụng là gì. Vậy thì hôm nay ta sẽ nói cho các đệ tử biết…”

“Trong khoảng 20 ngày sắp tới ta sẽ mở ra chức năng Cửa Hàng, bên trong sẽ có nhiều vật phẩm cho các đệ tử chọn lựa. Có binh khí, giáp trụ, thú cưỡi, đan dược… đều là nhu yếu phẩm…”



Lời Võ Vô Địch vừa nói ra khiến toàn bộ đệ tử nhất thời xôn xao.

“Ta nghi lắm mà, ta làm nhiều vụ tích lũy Pi nhiều lắm. Gần 10.000 pi mà không biết làm gì. Sau khi có Cửa Hàng… ta sẽ mua sắm tha hồ!”

“Ha ha ta chờ đợi này này lâu lắm rồi!”

“Ra rất muốn mua giáp trụ các loại… với lại muốn tìm một binh khí vừa tay mà không biết làm sao mua được!”

“Các loại vật phẩm ở ngoài nội thành. Ta có nhìn sơ qua, nhưng so với một thanh kiếm gỗ của chương môn còn kém rất xa!”

“Giờ ta phát hiện, Hệ Thống Tu Luyện giống như có thể thăng cấp. Càng lúc càng lợi hại!”

Võ Vô Địch thoáng mỉm cười.

Hắn tiếp tục phát biểu.

“Mười ngày sau, ta sẽ chọn ra 10 người cùng ta đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến. Người tham gia tất nhiên sẽ có nhiệm vụ với phần thưởng cực kỳ nóng bỏng. Còn người ở lại, ta sẽ chọn một đệ tử có dũng có mưu trong coi môn phái trong khi ta không có mặt…”

“Cho nên, các đệ tử cố lên!”

Toàn bộ đệ tử nhất thời đứng lên, đồng thanh hô lên.

“Cố lên!”

Tiếng hô lớn, nhất thời vang dội tứ phương.

Về phần Bạch Phi Tuyết đang ở trong đám đông.

Nàng nhận ra đây là cơ hội tốt để nàng nhận nhiệm vụ bảo vệ môn phái. Nàng đã xác định đánh chủ ý đến thanh kiếm trước đó. Cho nên lần này nhất định phải dùng trách nhiệm để nhận thưởng.

Võ Vô Địch trên lôi đài, vô ý nhìn về phía Bạch Phi Tuyết. Nàng ta nhất thời mang một ánh mắt đầy quyết tâm.

Bản thân Võ Vô Địch không hiểu nhưng chắc chắn có liên quan đến thanh kiếm mà nàng từ chối trước đó.

Cùng lúc đó, bên ngoài sơn môn.

Một nhóm năm người gồm một nữ nhân tầm mười bảy mười tám tuổi với gương mặt sắc bén trong y phục chiến giáp, bên cạnh là bốn nam nhân cao ráo, diện mạo có phần ưu tú.

Nữ nhân này nhìn đại môn cao lớn, hoành tráng còn hơn cả cổng kinh thành, đôi chân mày tức thì nhíu lại.

Nàng ta chỉ về phía tấm bảng đề danh môn phái “Tiểu Kiếm Có Độc” sau đó hướng một trong bốn tên nam nhân bên cạnh ra lệnh.

“Triệu đại ca, tấm bảng hiệu này quá chói mắt. Lập tức gỡ bỏ cho muội!”

Nam nhân họ Triệu mỉm cười, sau đó lấy ra một thanh đại đao vác trên lưng xuống.

Hắn không do dự liền phóng thẳng lên tấm bảng hiệu với ý định một đao bổ nát.

Có điều, khi hắn vừa cách bảng hiệu chừng vài trượng thì từ phía trên Rào Chắn Kiên Cố thình lình nhô ra Nỏ Liên Xạ với cung tên đã lắp vào sẵn.

Hắn hoảng hốt rút lui, có điều đã trễ.

Nỏ Liên Xạ bắn ra liên tiếp năm mũi tên trực diện ngay nam nhân họ Triệu.



Nam nhân họ Triệu dùng đại đao chống đỡ, nhưng vẫn bị hai mũi tên xuyên qua cánh tay và phần eo. Hắn thống khổ rơi xuống mà không cách nào phản kháng.

Hai trong ba tên nam nhân còn lại xuất hiện kịp lúc, đỡ lấy hắn. Nếu không hắn đã bị rơi xuống, khả năng mất mạng.

Nữ nhân trong bộ chiến giáp nhất thời kinh hoảng.

Nàng ta chỉ muốn gây náo một chút, không ngờ lại gặp ám tiễn.

Lúc này, bên trong đại môn bước ra bốn thân ảnh: Võ Vô Địch, Bùi Thiên Bách, Bạch Phi Tuyết và Bạch Họa Họa.

Vẻ mặt Võ Vô Địch vô cùng bất ngờ trước sự kém hiểu biết cũng như mức độ lỗ mãn của những người này. Nếu hắn là thảo khấu, chắc chắn là giết chết bốn tên nam nhân bên cạnh, còn nữ nhân thì bắt nhốt lại từ từ thưởng thức.

Võ Vô Địch khoanh tay trước đại môn, dõng dạc nói.

“Các ngươi là người phương nào, dám đến đây làm loạn?”

Nữ nhân nhìn phong thái điềm tĩnh của Võ Vô Địch, sắc mặt không biết lỗi mà còn xông tới, hùng hổ đe dọa.

“Ta chính là Thạch Tu Oánh, con gái rượu của Thạch tướng quân, thấy ta còn không mau hành lễ!”

Võ Vô Địch phì cười.

“Giữa môn phái và triều đình trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Dù là công chúa ta cũng bắt nhốt lại như thường!”

Nói rồi, Bùi Thiên Bách cùng Bạch Phi Tuyết xung phong về trước.

Bạch Phi Tuyết xuất chiến, dùng vài đường kiếm đã đè Thạch Tu Oánh xuống mặt đất.

Bùi Thiên Bách cũng không quá vất vả, hắn dùng vài kiếm đã khiến ba tên đi theo Thạch Tu Oánh nằm trên mặt đất. Còn tên trọng thương chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm gì khác.

Thạch Tu Oánh giận dữ quát lên.

“Các ngươi thật to gan, ta trở về Thạch phủ đem đại quân sang bằng môn phái của ngươi!”

Nàng ta chưa nói thêm câu nào đã bị Bạch Phi Tuyết một gõ bất tỉnh.

Võ Vô Địch chỉ có thể lắc đầu rồi hướng Bùi Thiên Bách nói.

“Nhốt bọn chúng lại, gửi một bức thư đến Thạch phủ đòi tiền chuộc!”

Bùi Thiên Bách sửng sốt.

Đối phương là người của Thạch Phủ, nàng ta là con gái của Thạch tướng quân Thạch Thanh nổi tiếng trong hoàng triều. Chưởng môn cảm thấy môn phái hiện tại quá nhàn nhã, muốn bận rộn một chút sao.

Võ Vô Địch nhìn Bùi Thiên Bách đứng yên bất động, hắn lập tức xua đuổi.

“Ngươi không cần quản, cứ làm theo lời ta dặn là được…”

Bùi Thiên Bách thở dài, bất đắc dĩ nhận lệnh rồi mang nhóm người Thạch Tu Oánh về hướng đến Phòng Củi. Phòng Củi chính là phòng giam tạm thời của môn phái.

Chung quy mà nói, môn phái chưa có chủ chương bắt nhốt người nên chưa có xây dựng -- Bùi Thiên Bách giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook