Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 72: Ma Đao
Tân Sinh
26/07/2024
Võ Vô Địch kích hoạt Ma Đao, trời đất bắt đầu sinh dị tượng.
Không gian khoáng đãng, bầu trời trong vắt một màu nhất thời trở nên lạnh lẽo. Đem đến một loại cảm giác cực kỳ cô độc, tịch mịch.
Trạng thái Ám Kỹ: Thần Thâu, Ẩn Sát vốn chưa kích hoạt, lúc này đã được kích hoạt sáng lên.
Thần Thâu là tuyệt kỹ đính kèm của Ma Đao, có thể thâu thiên hoán nhật trong trời đất.
Ẩn Sát là tuyệt kỹ, phân chia ra hai lại cấp bậc. Một là Phá Toái, hai là Đoạt Mệnh.
Đúng như tên gọi, Phá Toái chính là phá hủy gân cốt, kinh mạch khiến đối phương tàn phế còn Đoạt Mệnh nhất bộ tất sát. Đây được xem là thần kỹ của chủ nhân Kim Bài tổ chức Đại Ma Đầu.
Khả năng tổ chức Đại Ma Đầu đã sớm mất đi truyền thừa nên tên chủ nhân Kim Bài trước đó gà yếu như vậy.
Võ Vô Địch nhìn thời gian còn lại là 15 giây.
Hắn kích hoạt Ám Kỹ: Thần Thâu.
Thân ảnh hắn tức thì như một bóng ma dịch chuyển tới bên cạnh Cuồng Kiếm Lão, theo một loại bản năng vốn có của Ám Kỹ: Thần Thâu. Ma Đao tức thì cắt đứt một cánh tay của Cuồng Kiếm Lão, vỏ kiếm Tru Ma Kiếm rơi xuống.
Cuồng Kiếm Lão đang ở trạng thái bị sát khí thôn phệ, mất đi tri giác nên không cảm giác đau đớn gì. Khi quá trình sát khí thôn phệ bị gián đoạn, lão tỉnh lại thì phát hiện đã mất đi một cánh tay, nhất thời rống giận.
Võ Vô Địch chộp lấy vỏ kiếm, tiếp theo kích Hoạt Ám Kỹ: Ẩn Sát Phá Toái. Quay trở lại, lướt qua người Cuồng Kiếm Lão bốn lần.
Người xung quanh không nhìn thấy được gì, bọn họ chỉ thấy bốn luồng khói đen lướt qua lướt lại người Cuồng Kiếm Lão.
Khi luồng khói qua đi, Cuồng Kiếm Lão ngã xuống.
Toàn bộ đệ tử Tiêu Dương Phái luống cuống, trưởng lão Tiêu Dương Phái nhìn nhau rung động, sắc mặt tức thì giận dữ.
Bọn họ hai mươi người, người rút ra trường côn, người rút ra trường kiếm, cự kiếm lao về phía Võ Vô Địch quyết ăn thua đủ.
Long Vân Phi tức thì đón đầu, dùng Xích Dã Kích cấm xuống mặt đất tạo thành gợn sóng, đẩy lùi toàn bộ nhóm trưởng lão muốn tấn công.
Long Vân Phi quát lên.
“Các ngươi muốn gây chiến sao? Muốn môn phái chiến sao?”
Hai mươi trưởng lão nhìn nhau, hốt hoảng rồi mới thả lỏng người.
Bọn họ quá xúc động, nếu thật sự môn phái chiến. Tiêu Dương Phái xác định bị diệt môn.
Long Vân Phi nói tiếp.
“Các ngươi chấp nhận đánh cược thì chấp nhận thua cuộc”
“Hôm nay ta đến chính là nhận lãnh địa. Ta cho các ngươi thời gian hai ngày dọn đi, địa điểm mới Long Vệ Quân sớm đã có an bày. Đó là hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Trường Cát. Phía Đông Võ Minh!”
“Không tuân thủ quy tắc thì ta - Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân sẽ tiến hành Môn Phái Chiến. Khi đó, sự tồn vong của Tiêu Dương Phái ta không đảm bảo…”
Hai mươi chưởng lão nhìn nhau, sau đó cúi người xuống không dám phản kháng.
Bọn họ lần này thật sự chơi lớn rồi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt đầy oán trách.
“Ta ngay từ đầu đã khuyên ngăn không nên can dự vào chuyện hoàng triều, các ngươi không nghe!”
“Môn phái chúng ta hùng mạnh như vậy, lại vì một môn phái nhỏ mà nhận lấy cái kết đắng chát này. Cũng tại tên đại trưởng lão mà ra!”
“Ngươi! Ngươi! Còn cả ngươi nữa, các ngươi ba người không phải âm thầm phụ họa đại trưởng lão sao?”
Võ Vô Địch từ xa, nhìn thấy phản ứng của nhóm trưởng lão. Hắn thở dài.
“Các ngươi nữa… chưởng môn đang nằm thoi thóp, suy yếu. Các ngươi lại chơi võ mồm sao…”
Nói rồi, Võ Vô Địch tiến lại gần Cuồng Kiếm Lão lấy ra một kim châm, châm vào huyệt Bách Hội.
Hai phút sau, Cuồng Kiếm Lão mở mắt ra lồm cồm ngồi dậy.
Lão phát hiện đã mất đi một cánh tay.
Có điều thương tích hoàn toàn khỏi, thậm chí sinh khí còn mạnh hơn trước đó.
Lão nhìn Võ Vô Địch, ánh mắt nổi lên một trận khó hiểu.
Trên thế gian này, có thần vật như vậy sao. Chỉ một kim châm liền khiến người sắp chết hoàn dương, lại còn khỏe mạnh hơn trước.
Chẳng lẽ chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc là thần nhân.
Lão nhìn Võ Vô Địch một lần, rồi hướng về phía đám đông đệ tử tập hợp lại.
Hệ thống lúc này hiện lên thông báo.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tiếp nhận lãnh địa môn phái. Đồng thời đánh bại được chưởng môn Tiêu Dương Phái Tiêu Thanh Sơn nhận được một quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo (tàn), một bản đồ mặt sau Long Hoàng Sơn. Xét thấy chủ nhân vừa ngăn chặn thành công một nguy cơ dẫn đến thảm họa diệt sát hàng ngàn người vô tội. Khen thưởng ngoài định mức một quyển trục ghi lại ý chí của tiên nhân có công dụng giám định vạn vật]
Xem ra thì thứ quý giá nhất trên người Cuồng Kiếm Lão chính là quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo. Có điều chỉ là bản thiếu hụt. Bản đồ mặt sau Long Hoàng Sơn là một tấm địa đồ, vẽ lại sơ đồ khoáng mạch quý hiếm ở Long Hoàng Sơn. Cuối cùng là phần thưởng bổ sung là ý chí của tiên nhân. Dù không biết tác dụng thế nào, nhưng thông thường mà nói đồ tặng kèm của hệ thống luôn có một tác dụng không ngờ tới.
Võ Vô Địch tiếp tục nhìn vào nhiệm vụ còn lại trong hệ liệt nhiệm vụ đến Tiêu Dương Phái.
Hắn tiến về phía đệ tử Tiêu Dương Phái, thể hiện ra khí phách hiên ngang.
Hắn khẽ tằng hắng rồi lớn tiếng nói.
“Các vị đệ tử Tiêu Dương Phái ở đây điều là nhân trung chi long… Lần này đến Tiêu Dương Phái nhận lãnh địa, ta còn tuyên bố một việc…”
“Đó là môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đang trong giai đoạn cần đệ tử, nên sẽ tuyển 200 đệ tử trong hàng ngũ đệ tử Tiêu Dương Phái. Người nào nguyện ý có thể xin rời bỏ Tiêu Dương Phái gia nhập bản phái”
“Số lượng có hạn, cho nên các ngươi phải tranh thủ…”
“Còn có, trước khi gia nhập bọn ta… phải hoàn toàn thoát ly khỏi môn phái mới được chấp nhận…”
Võ Vô Địch nói xong, toàn thể đệ tử Tiêu Dương Phái ầm ĩ cả lên.
“Cái tên chưởng môn này quá đáng!”
“Ngươi đừng có vô sỉ như vậy được không?”
“Đến đập quán còn muốn nhận người, thiên lý ở đâu?”
“Ta thề, dù có chết cũng sẽ xem Tiểu Kiếm Có Độc là môn phái không đội trời chung…”
Võ Vô Địch nghe đệ tử Tiêu Dương Phái âm thầm nguyền rủa hắn, hắn chỉ khẽ mỉm cười.
Hắn hướng về phía tổng giáo quan Long Vân Phi, chắp tay lại nói.
“Lần này đa tạ Long giáo quan giúp sức. n tình này, tại hạ nhớ kỹ!”
Long Vân Phi khoác tay nói.
“Ai bảo ngươi là tiểu tế của tên đáng ghét kia?”
Nói xong, Long Vân Phi hướng về một hướng, lớn tiếng hô to.
“Tên đáng ghét, còn không xuất hiện!”
Từ phía trong cánh rừng, một thân ảnh nam nhân tuấn lãng đeo một cặp cánh Cơ Quan Dực xuất hiện.
Hắn đáp xuống, phong thái cực kỳ tư thái, nhàn nhã.
Bạch Diệp Phi mỉm cười nói.
“Không ngờ chứ gì, thấy ta có soái khí không?”
“Đây là Cơ Quan Dực, tiểu tế ta cho. Thấy sao?”
Long Vân Phi không hề thể hiện vẻ mặt ghen tị, thay vào đó là nhìn về phía Võ Vô Địch. Nội tâm bắt đầu đấu tranh.
Trở thành Khách Khanh Trưởng Lão.
Cũng không tồi.
Có điều, thao tác này cần kín đáo một chút nếu không tên đáng ghét đó lại lại lấy làm tiểu tiết trêu chọc.
Nghĩ xong, Long Vân Phi nở một nụ cười chế giễu.
“Không ngờ Phi Phi minh chủ lại rảnh như vậy, đến xem kịch vui…”
Bạch Diệp Phi không nói gì, hắn tiến lại gần Bạch Họa Họa, xoa đầu nàng ta rồi từ tốn nói.
“Ta quan tâm nữ nhi ngốc này thôi!”
Bạch Họa Họa phùng má lên làm nũng.
“Họa Họa đã biết luyện võ, không có ngốc!”
Bạch Diệp Phi làm bộ hiểu ra vấn đề liền nói tiếp.
“Phụ thân quên, Họa Họa khả ái như vậy chắc chắn không có ngốc!”
Bạch Họa Họa ngơ ngẩn, suy nghĩ ý tứ trong câu nói của lão cha Bạch Diệp Phi.
Nàng không hiểu, câu nói này đang khen nàng hay là đang nói nàng ngốc đây.
Võ Vô Địch phì cười, sau đó hướng Bạch Diệp Phi chào hỏi.
“Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!”
Bạch Diệp Phi nhìn Võ Vô Địch.
Tên này thật sự xem ta là nhạc phụ rồi?
Có điều, người không lợi dụng quan hệ là một tên ngốc.
Bạch Diệp Phi khẽ tằng hắng, chậm rãi nói.
“Chiếc thuyền bay kia… Có thể cho ta một chiếc không?”
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng vô sỉ của Bạch Diệp Phi, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Tiểu tế muốn lắm, mà Phi Hành Thuyền này chỉ có một chiếc. Muốn có thì phải đợi một thời gian nữa. Tiểu tế cũng đang nóng lòng đây”
Bộ dáng tiểu tử vô sỉ, nhưng cử chỉ thành thật.
Ta tin ngươi.
Bạch Diệp Phi không làm khó Võ Vô Địch nữa mà xoay người, hướng Long Vân Phi đề nghị.
“Đi, tìm một nơi uống rượu. Lâu rồi không uống rượu miệng lưỡi khô hết rồi…”
Long Vân Phi làm ra cử chỉ chế giễu.
Không phải mới uống rượu hoa cách đây năm ngày sao? Ngươi lại trở chứng rồi?
Nhìn thì cả hai giống oan gia, nhưng có vẻ như thiếu một trong hai. Người còn lại chắc chắn cảm thấy thế giới này trống trải.
Võ Vô Địch mỉm cười, sau đó chợt nhớ ra.
Hai vị không phải đến hỗ trợ ta nhận bàn giao sao? Sao lại đi uống rượu hoa rồi.
Không gian khoáng đãng, bầu trời trong vắt một màu nhất thời trở nên lạnh lẽo. Đem đến một loại cảm giác cực kỳ cô độc, tịch mịch.
Trạng thái Ám Kỹ: Thần Thâu, Ẩn Sát vốn chưa kích hoạt, lúc này đã được kích hoạt sáng lên.
Thần Thâu là tuyệt kỹ đính kèm của Ma Đao, có thể thâu thiên hoán nhật trong trời đất.
Ẩn Sát là tuyệt kỹ, phân chia ra hai lại cấp bậc. Một là Phá Toái, hai là Đoạt Mệnh.
Đúng như tên gọi, Phá Toái chính là phá hủy gân cốt, kinh mạch khiến đối phương tàn phế còn Đoạt Mệnh nhất bộ tất sát. Đây được xem là thần kỹ của chủ nhân Kim Bài tổ chức Đại Ma Đầu.
Khả năng tổ chức Đại Ma Đầu đã sớm mất đi truyền thừa nên tên chủ nhân Kim Bài trước đó gà yếu như vậy.
Võ Vô Địch nhìn thời gian còn lại là 15 giây.
Hắn kích hoạt Ám Kỹ: Thần Thâu.
Thân ảnh hắn tức thì như một bóng ma dịch chuyển tới bên cạnh Cuồng Kiếm Lão, theo một loại bản năng vốn có của Ám Kỹ: Thần Thâu. Ma Đao tức thì cắt đứt một cánh tay của Cuồng Kiếm Lão, vỏ kiếm Tru Ma Kiếm rơi xuống.
Cuồng Kiếm Lão đang ở trạng thái bị sát khí thôn phệ, mất đi tri giác nên không cảm giác đau đớn gì. Khi quá trình sát khí thôn phệ bị gián đoạn, lão tỉnh lại thì phát hiện đã mất đi một cánh tay, nhất thời rống giận.
Võ Vô Địch chộp lấy vỏ kiếm, tiếp theo kích Hoạt Ám Kỹ: Ẩn Sát Phá Toái. Quay trở lại, lướt qua người Cuồng Kiếm Lão bốn lần.
Người xung quanh không nhìn thấy được gì, bọn họ chỉ thấy bốn luồng khói đen lướt qua lướt lại người Cuồng Kiếm Lão.
Khi luồng khói qua đi, Cuồng Kiếm Lão ngã xuống.
Toàn bộ đệ tử Tiêu Dương Phái luống cuống, trưởng lão Tiêu Dương Phái nhìn nhau rung động, sắc mặt tức thì giận dữ.
Bọn họ hai mươi người, người rút ra trường côn, người rút ra trường kiếm, cự kiếm lao về phía Võ Vô Địch quyết ăn thua đủ.
Long Vân Phi tức thì đón đầu, dùng Xích Dã Kích cấm xuống mặt đất tạo thành gợn sóng, đẩy lùi toàn bộ nhóm trưởng lão muốn tấn công.
Long Vân Phi quát lên.
“Các ngươi muốn gây chiến sao? Muốn môn phái chiến sao?”
Hai mươi trưởng lão nhìn nhau, hốt hoảng rồi mới thả lỏng người.
Bọn họ quá xúc động, nếu thật sự môn phái chiến. Tiêu Dương Phái xác định bị diệt môn.
Long Vân Phi nói tiếp.
“Các ngươi chấp nhận đánh cược thì chấp nhận thua cuộc”
“Hôm nay ta đến chính là nhận lãnh địa. Ta cho các ngươi thời gian hai ngày dọn đi, địa điểm mới Long Vệ Quân sớm đã có an bày. Đó là hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Trường Cát. Phía Đông Võ Minh!”
“Không tuân thủ quy tắc thì ta - Tổng Giáo Quan Long Vệ Quân sẽ tiến hành Môn Phái Chiến. Khi đó, sự tồn vong của Tiêu Dương Phái ta không đảm bảo…”
Hai mươi chưởng lão nhìn nhau, sau đó cúi người xuống không dám phản kháng.
Bọn họ lần này thật sự chơi lớn rồi.
Các vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt đầy oán trách.
“Ta ngay từ đầu đã khuyên ngăn không nên can dự vào chuyện hoàng triều, các ngươi không nghe!”
“Môn phái chúng ta hùng mạnh như vậy, lại vì một môn phái nhỏ mà nhận lấy cái kết đắng chát này. Cũng tại tên đại trưởng lão mà ra!”
“Ngươi! Ngươi! Còn cả ngươi nữa, các ngươi ba người không phải âm thầm phụ họa đại trưởng lão sao?”
Võ Vô Địch từ xa, nhìn thấy phản ứng của nhóm trưởng lão. Hắn thở dài.
“Các ngươi nữa… chưởng môn đang nằm thoi thóp, suy yếu. Các ngươi lại chơi võ mồm sao…”
Nói rồi, Võ Vô Địch tiến lại gần Cuồng Kiếm Lão lấy ra một kim châm, châm vào huyệt Bách Hội.
Hai phút sau, Cuồng Kiếm Lão mở mắt ra lồm cồm ngồi dậy.
Lão phát hiện đã mất đi một cánh tay.
Có điều thương tích hoàn toàn khỏi, thậm chí sinh khí còn mạnh hơn trước đó.
Lão nhìn Võ Vô Địch, ánh mắt nổi lên một trận khó hiểu.
Trên thế gian này, có thần vật như vậy sao. Chỉ một kim châm liền khiến người sắp chết hoàn dương, lại còn khỏe mạnh hơn trước.
Chẳng lẽ chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc là thần nhân.
Lão nhìn Võ Vô Địch một lần, rồi hướng về phía đám đông đệ tử tập hợp lại.
Hệ thống lúc này hiện lên thông báo.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tiếp nhận lãnh địa môn phái. Đồng thời đánh bại được chưởng môn Tiêu Dương Phái Tiêu Thanh Sơn nhận được một quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo (tàn), một bản đồ mặt sau Long Hoàng Sơn. Xét thấy chủ nhân vừa ngăn chặn thành công một nguy cơ dẫn đến thảm họa diệt sát hàng ngàn người vô tội. Khen thưởng ngoài định mức một quyển trục ghi lại ý chí của tiên nhân có công dụng giám định vạn vật]
Xem ra thì thứ quý giá nhất trên người Cuồng Kiếm Lão chính là quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo. Có điều chỉ là bản thiếu hụt. Bản đồ mặt sau Long Hoàng Sơn là một tấm địa đồ, vẽ lại sơ đồ khoáng mạch quý hiếm ở Long Hoàng Sơn. Cuối cùng là phần thưởng bổ sung là ý chí của tiên nhân. Dù không biết tác dụng thế nào, nhưng thông thường mà nói đồ tặng kèm của hệ thống luôn có một tác dụng không ngờ tới.
Võ Vô Địch tiếp tục nhìn vào nhiệm vụ còn lại trong hệ liệt nhiệm vụ đến Tiêu Dương Phái.
Hắn tiến về phía đệ tử Tiêu Dương Phái, thể hiện ra khí phách hiên ngang.
Hắn khẽ tằng hắng rồi lớn tiếng nói.
“Các vị đệ tử Tiêu Dương Phái ở đây điều là nhân trung chi long… Lần này đến Tiêu Dương Phái nhận lãnh địa, ta còn tuyên bố một việc…”
“Đó là môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đang trong giai đoạn cần đệ tử, nên sẽ tuyển 200 đệ tử trong hàng ngũ đệ tử Tiêu Dương Phái. Người nào nguyện ý có thể xin rời bỏ Tiêu Dương Phái gia nhập bản phái”
“Số lượng có hạn, cho nên các ngươi phải tranh thủ…”
“Còn có, trước khi gia nhập bọn ta… phải hoàn toàn thoát ly khỏi môn phái mới được chấp nhận…”
Võ Vô Địch nói xong, toàn thể đệ tử Tiêu Dương Phái ầm ĩ cả lên.
“Cái tên chưởng môn này quá đáng!”
“Ngươi đừng có vô sỉ như vậy được không?”
“Đến đập quán còn muốn nhận người, thiên lý ở đâu?”
“Ta thề, dù có chết cũng sẽ xem Tiểu Kiếm Có Độc là môn phái không đội trời chung…”
Võ Vô Địch nghe đệ tử Tiêu Dương Phái âm thầm nguyền rủa hắn, hắn chỉ khẽ mỉm cười.
Hắn hướng về phía tổng giáo quan Long Vân Phi, chắp tay lại nói.
“Lần này đa tạ Long giáo quan giúp sức. n tình này, tại hạ nhớ kỹ!”
Long Vân Phi khoác tay nói.
“Ai bảo ngươi là tiểu tế của tên đáng ghét kia?”
Nói xong, Long Vân Phi hướng về một hướng, lớn tiếng hô to.
“Tên đáng ghét, còn không xuất hiện!”
Từ phía trong cánh rừng, một thân ảnh nam nhân tuấn lãng đeo một cặp cánh Cơ Quan Dực xuất hiện.
Hắn đáp xuống, phong thái cực kỳ tư thái, nhàn nhã.
Bạch Diệp Phi mỉm cười nói.
“Không ngờ chứ gì, thấy ta có soái khí không?”
“Đây là Cơ Quan Dực, tiểu tế ta cho. Thấy sao?”
Long Vân Phi không hề thể hiện vẻ mặt ghen tị, thay vào đó là nhìn về phía Võ Vô Địch. Nội tâm bắt đầu đấu tranh.
Trở thành Khách Khanh Trưởng Lão.
Cũng không tồi.
Có điều, thao tác này cần kín đáo một chút nếu không tên đáng ghét đó lại lại lấy làm tiểu tiết trêu chọc.
Nghĩ xong, Long Vân Phi nở một nụ cười chế giễu.
“Không ngờ Phi Phi minh chủ lại rảnh như vậy, đến xem kịch vui…”
Bạch Diệp Phi không nói gì, hắn tiến lại gần Bạch Họa Họa, xoa đầu nàng ta rồi từ tốn nói.
“Ta quan tâm nữ nhi ngốc này thôi!”
Bạch Họa Họa phùng má lên làm nũng.
“Họa Họa đã biết luyện võ, không có ngốc!”
Bạch Diệp Phi làm bộ hiểu ra vấn đề liền nói tiếp.
“Phụ thân quên, Họa Họa khả ái như vậy chắc chắn không có ngốc!”
Bạch Họa Họa ngơ ngẩn, suy nghĩ ý tứ trong câu nói của lão cha Bạch Diệp Phi.
Nàng không hiểu, câu nói này đang khen nàng hay là đang nói nàng ngốc đây.
Võ Vô Địch phì cười, sau đó hướng Bạch Diệp Phi chào hỏi.
“Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!”
Bạch Diệp Phi nhìn Võ Vô Địch.
Tên này thật sự xem ta là nhạc phụ rồi?
Có điều, người không lợi dụng quan hệ là một tên ngốc.
Bạch Diệp Phi khẽ tằng hắng, chậm rãi nói.
“Chiếc thuyền bay kia… Có thể cho ta một chiếc không?”
Võ Vô Địch nhìn bộ dáng vô sỉ của Bạch Diệp Phi, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Tiểu tế muốn lắm, mà Phi Hành Thuyền này chỉ có một chiếc. Muốn có thì phải đợi một thời gian nữa. Tiểu tế cũng đang nóng lòng đây”
Bộ dáng tiểu tử vô sỉ, nhưng cử chỉ thành thật.
Ta tin ngươi.
Bạch Diệp Phi không làm khó Võ Vô Địch nữa mà xoay người, hướng Long Vân Phi đề nghị.
“Đi, tìm một nơi uống rượu. Lâu rồi không uống rượu miệng lưỡi khô hết rồi…”
Long Vân Phi làm ra cử chỉ chế giễu.
Không phải mới uống rượu hoa cách đây năm ngày sao? Ngươi lại trở chứng rồi?
Nhìn thì cả hai giống oan gia, nhưng có vẻ như thiếu một trong hai. Người còn lại chắc chắn cảm thấy thế giới này trống trải.
Võ Vô Địch mỉm cười, sau đó chợt nhớ ra.
Hai vị không phải đến hỗ trợ ta nhận bàn giao sao? Sao lại đi uống rượu hoa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.