Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 73: Truyền Thừa, Bạch Diệp Phi Cơ Duyên
Tân Sinh
26/07/2024
Trải qua một ngày thì quá trình bàn giao lãnh địa hoàn tất, toàn bộ đệ tử Tiêu Dương Phái đều rời đi.
Chưởng môn Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn cùng hai mươi trưởng lão đi về phía đông hướng đến quần đảo Hoàng Cát nhận lãnh địa mới.
Nơi đó, nếu so với lãnh địa Long Hoàng Sơn của tiêu dương phái không kém là mấy. Chẳng qua chỉ là chuyển đến một nơi mới, yên bình hơn, rộng lớn hơn và tách biệt hơn mà thôi.
Lúc này, Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa đứng trên vai một tượng đá đạo nhân cao năm mươi mét vai mang trường kiếm. Ánh mắt hướng về phía đông như thể tượng đá sớm đã dự đoán được sự kiện lần này.
Bạch Phi Tuyết cũng ở gần tựa lưng vào thân kiếm của tượng đá, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Võ Vô Địch.
Bản thân Bạch Phi Tuyết hoàn toàn không hiểu, nếu bản lĩnh chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc lợi hại như vậy. Lý do gì đến giờ này mới triển lộ ra bên ngoài.
Môn phái Tiêu Dương Phái, tự xưng đứng đầu trong võ lâm, chỉ vì dòm ngó lãnh địa môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mà phải đổi lãnh địa, đến đảo hoang sinh sống.
Trong khi lão cha Bạch Diệp Phi cùng Long Vân Phi đều xem trọng chưởng môn Võ Vô Địch.
Mọi thứ diễn ra trong mắt Bạch Phi Tuyết dường như trôi qua rất nhanh, đến nỗi cả một nhân sinh dài đằng đẵng trước đó theo không kịp.
Bạch Họa Họa thì ngây thơ, ngồi kế bên Võ Vô Địch như thể sợ người khác cướp đi tướng công của mình.
Bạch Phi Tuyết thở dài.
Võ Vô Địch gần đó, không lo lắng quá nhiều.
Hắn lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu vật phẩm mới - Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân. Đây là một cuộn giấy đúng nghĩa không đính kèm hướng dẫn sử dụng.
“Trợ Giúp?”
[Thiếp thân đây]
[...]
[Đây là lần thứ mười, chủ nhân đã hỏi lai lịch Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân. Đây được xem là một loại cơ duyên, hệ thống chỉ nhặt được quyển trục đó, nên công dụng thì không biết]
Hệ thống đúng là hệ thống, dù hỏi mười lần nhưng thái độ vẫn không bực bội.
Võ Vô Địch thở dài.
Trước đó hắn suy đoán tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo và Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân cùng được tặng thời điểm, chứng tỏ hai thứ này có liên quan nhau.
Có điều, hắn thử nhiều cách nhưng vẫn không phát hiện được huyền cơ bên trong.
Đúng lúc này, Bạch Diệp Phi từ đâu xuất hiện.
Hắn tiến lại gần, sờ lên đầu Bạch Họa Họa.
“Họa Họa vì sao không trả lời phụ thân vậy? Đã hơn một khắc, không thấy Họa Họa trả lời rồi”
Bạch Họa Họa nghe phụ thân cằn nhằn, nàng phùng hai má lên phản đối.
“Không phải một khắc mà là mười lăm phút. Cha lại quên rồi!”
Bạch Diệp Phi cười khổ.
Không biết chừng nào đứa con gái ngốc hết bệnh đây.
Từ khi hắn nhận Hệ Thống Tu Luyện đóng vai trò Khách Khanh Trưởng lão. Hiểu được sự huyền diệu bên trong Hệ Thống Tu Luyện, rõ ràng là Hệ Thống Tu Luyện càng lúc càng hoàn thiện và có nhiều chức năng mới. Điều này chứng tỏ, không lâu sau đó, khả năng sẽ có một loại đan dược có thể trị được bệnh ngốc của Bạch Họa Họa.
Có điều, bao lâu là khi nào, bao lâu chính là bao lâu.
Thật mệt mỏi.
Hắn nghiêm trọng lại.
“Lần sau, không được trả lời chậm, không được vượt quá 30 giây nghe chưa?”
Bạch Họa Họa gật đầu, rồi tiếp tục cặm cụi vào màn hình giao diện.
Bạch Diệp Phi dự định rời đi, hắn nhìn vẻ mặt thất lạc của Võ Vô Địch, lại nhìn hai thứ trong tay Võ Vô Địch.
“Ngươi đang nghiên cứu võ học sao?”
Võ Vô Địch thở dài.
“Đồ vật của lão chưởng môn Tiêu Dương Phái lưu lại, có điều ta xem không hiểu”
Võ Vô Địch nghĩ nghĩ, sau đó đưa cho Bạch Diệp Phi.
“Phi Phi minh chủ xem, có nhìn thấu được gì không?”
Bạch Diệp Phi không do dự mà cầm lấy Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân và tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo.
Không hiểu thao tác có sai lầm gì không, mà tay Bạch Diệp Phi vừa nhận Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân, màn hình giao diện Bạch Diệp Phi sáng lên.
[Hệ thống phát hiện một loại truyền thừa ý chí cổ nhân vạn năm trước. Chủ nhân có muốn tiếp nhận truyền thừa này không?]
Bạch Diệp Phi lúng túng.
Võ Vô Địch đứng phất dậy, phát hiện cử chỉ lão Bạch có gì đó sai sai.
Bạch Diệp Phi nhìn vào giao diện màn hình, rõ ràng là chỉ có một mục [Xác Nhân], còn lại chính là hố người, không có chức năng hủy.
Bạch Diệp Phi chỉ chỉ vào màn hình, gượng cười.
“Tiểu tử, nếu có sai sót, ta học quyển này… ngươi có giận không?”
Võ Vô Địch “a” lên một tiếng bất đắc dĩ.
Rõ ràng là có sự kiện phát sinh.
Hắn tùy ý nói.
“Phi Phi minh chủ không cần ngại, thử xem!”
Bạch Diệp Phi thấy Võ Vô Địch dứt khoát mới an tâm chọn [Xác Nhận].
Thình lình, từ bên trong quyển trục bắn ra một tia lưu quang màu vàng nhạt, hình dạng như một làn khói nhỏ mỏng manh bắn thẳng ngay mi tâm Bạch Diệp Phi.
Từ đó, toàn thân Bạch Diệp Phi từ từ sáng lên.
Một loại ý chí nào đó, truyền trực tiếp vào đầu Bạch Diệp Phi khiến gương mặt hắn biểu lộ kinh ngạc lẫn sửng sốt.
“Thì ra bên ngoài thế giới chính là tinh không với hằng hà sa số các loại thế giới khác nhau. Bản chất Võ Minh chỉ là một hạt cát nhỏ trong tinh không mênh mông rộng lớn…”
“Thì ra ta vốn cho rằng, cảnh giới bản thân chính là siêu việt ở thế giới này, không ngờ ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng…”
Gương mặt Bạch Diệp Phi càng lúc càng ngưng trọng.
Chỉ một ý nghĩ khiến bản thân Bạch Diệp Phi ngộ ra một loại tồn tại mạnh mẽ nào đó.
Toàn thân Bạch Diệp Phi phút chốc xuất hiện lôi điện, quang lôi, hắc lôi xen kẽ nhau. Ánh mắt dần trở nên rực rỡ.
Dưới chân Bạch Diệp Phi không di động cũng tạo ra một lực chấn khiến tượng đá chịu sự ảnh hưởng, rung chuyển rồi xuất hiện từng vết nứt nẻ.
Võ Vô Địch nhanh chóng ôm lấy Bạch Họa Họa, xuất ra Cơ Quan Dực rời khỏi vai tượng đá. Bạch Phi Tuyết cũng nhận ra sự thay đổi lớn trên người phụ thân nên nàng ta cũng xuất ra Cơ Quan Dực, rời khỏi vai tượng đá.
Lúc này, tượng đá từ từ sụp đổ.
Từng khối đá to nhỏ rơi xuống, gây ra chấn động mạnh.
Long Vân Phi đang nghĩ ngơi trên một nhánh cây cổ thụ cũng giật mình tỉnh lại.
Hắn mơ hồ nhìn về phương hướng phát ra động tĩnh, đồng thời cảm nhận được một loại lực lượng vô cùng lớn.
Loại lực lượng này bản thân hắn thiếu hụt bao lâu nay.
Hắn nhanh chóng tỉnh rượu, phóng thẳng về phương hướng xuất hiện chấn động.
Bạch Diệp Phi siết chặt tay lại, cảm nhận toàn thân tràn trề sức mạnh.
Bản thân hắn lúc trước tự cho đã là vô địch nhưng giờ phát hiện, sự thiếu hụt trước kia dù là một khoảng cách nhỏ, đối với cảnh giới bình cảnh mà nói, đó là một con đường không nhìn thấy điểm cuối.
Giờ hắn vượt qua được con đường đó, vượt qua bình cảnh, tiến nhập cấp bậc Võ Thần. Chân chính là võ thần.
Theo lý mà nói, bước qua Chung Cực Võ Tôn, bước vào Võ Thần chính là đại đạo, niềm vui khôn xiết.
Khi nhìn ra bản chất của tinh không rộng lớn. Bạch Diệp Phi không vui, nhưng chỉ lộ ra một loại ý chí kiên cường.
Bạch Diệp Phi đáp xuống mặt đất, đúng lúc Long Vân Phi từ xa chạy đến.
Nhìn khí thế, lực lượng Bạch Diệp Phi tuôn trào.
Hắn không kiềm lòng được, sửng sốt chỉ về phía Bạch Diệp Phi.
“Tên đáng ghét, ngươi… tấn cấp Võ Thần rồi!”
Bạch Diệp Phi cười cười, tùy tiện một chỉ điểm ra, tức thì toàn thân Long Vân Phi cứng đờ, giây tiếp theo chính là bị bắn về sau hai trăm trượng hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Long Vân Phi bị đánh văng ra xa, hắn không hề tức giận mà đứng phất dậy.
Hắn tháo trường thương xuống, hai chân đạp mạnh tạo thành khí thế cường hoành, dùng chiêu thức mạnh nhất tấn công Bạch Diệp Phi.
Khí thế Long Vân Phi như cuồng long vẫy đuôi đánh tới.
Bạch Diệp Phi lại tùy tiện điểm ra một chỉ, chỉ pháp chặn ngay mũi thương, dừng hoàn toàn khí thế Long Vân Phi lại.
Long Vân Phi thu thương, lộn một vòng đứng lại.
“Ngươi mạnh như vậy rồi sao?”
Bạch Diệp Phi cười nói.
“Cũng nhờ tiểu tử cho ta một cơ duyên lớn, nhờ thế mà hiểu ra một vài việc…”
Bạch Diệp Phi cầm tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo ném cho Võ Vô Địch rồi nói.
“Thứ này thiếu hụt, để ta soạn lại hoàn chỉnh gửi cho ngươi. Lần này nhờ có ngươi, ta may mắn ngộ ra đại đạo… n tình này to lớn. Nếu tiểu tử ngươi còn muốn vợ, ta còn mấy đứa con gái… ta đem qua gả cho ngươi…”
Bạch Họa Họa một bên phùn mang lên, giận dỗi chỉ về phía lão cha.
“Lão cha xấu xa!”
Thực ra, chuyện này là Bạch Phi Tuyết dạy. Bản thân Bạch Họa Họa vẫn chưa đủ năng lực nhận thức việc này. Theo bản tính trước kia của nàng ta thì càng nhiều người thì càng vui.
Sau khi được Bạch Phi Tuyết điểm hóa nói: Nhiều người thì Họa Họa sẽ không còn nhiều thời gian bên cạnh tướng công, như vậy sẽ không vui.
Từ đó, Bạch Họa Họa sợ sẽ có người cướp đi thời gian bên cạnh tướng công Võ Vô Địch, nên sẽ phản đối đến cùng.
Dù là lão cha cũng xấu.
Bạch Diệp Phi cười ha ha, sau đó nắm lấy vai Long Vân Phi, đạp không rời đi. Như thể dưới chân Bạch Diệp Phi có một cơn gió, đẩy thân thể di chuyển về trước, tốc độ so với Cơ Quan Dực nhanh gấp mười lần.
Võ Vô Địch nhìn theo bóng lưng Bạch Diệp Phi rời đi, hắn thở dài.
Thì ra, đây chính là cơ duyên.
Chưởng môn Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn cùng hai mươi trưởng lão đi về phía đông hướng đến quần đảo Hoàng Cát nhận lãnh địa mới.
Nơi đó, nếu so với lãnh địa Long Hoàng Sơn của tiêu dương phái không kém là mấy. Chẳng qua chỉ là chuyển đến một nơi mới, yên bình hơn, rộng lớn hơn và tách biệt hơn mà thôi.
Lúc này, Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa đứng trên vai một tượng đá đạo nhân cao năm mươi mét vai mang trường kiếm. Ánh mắt hướng về phía đông như thể tượng đá sớm đã dự đoán được sự kiện lần này.
Bạch Phi Tuyết cũng ở gần tựa lưng vào thân kiếm của tượng đá, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Võ Vô Địch.
Bản thân Bạch Phi Tuyết hoàn toàn không hiểu, nếu bản lĩnh chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc lợi hại như vậy. Lý do gì đến giờ này mới triển lộ ra bên ngoài.
Môn phái Tiêu Dương Phái, tự xưng đứng đầu trong võ lâm, chỉ vì dòm ngó lãnh địa môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mà phải đổi lãnh địa, đến đảo hoang sinh sống.
Trong khi lão cha Bạch Diệp Phi cùng Long Vân Phi đều xem trọng chưởng môn Võ Vô Địch.
Mọi thứ diễn ra trong mắt Bạch Phi Tuyết dường như trôi qua rất nhanh, đến nỗi cả một nhân sinh dài đằng đẵng trước đó theo không kịp.
Bạch Họa Họa thì ngây thơ, ngồi kế bên Võ Vô Địch như thể sợ người khác cướp đi tướng công của mình.
Bạch Phi Tuyết thở dài.
Võ Vô Địch gần đó, không lo lắng quá nhiều.
Hắn lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu vật phẩm mới - Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân. Đây là một cuộn giấy đúng nghĩa không đính kèm hướng dẫn sử dụng.
“Trợ Giúp?”
[Thiếp thân đây]
[...]
[Đây là lần thứ mười, chủ nhân đã hỏi lai lịch Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân. Đây được xem là một loại cơ duyên, hệ thống chỉ nhặt được quyển trục đó, nên công dụng thì không biết]
Hệ thống đúng là hệ thống, dù hỏi mười lần nhưng thái độ vẫn không bực bội.
Võ Vô Địch thở dài.
Trước đó hắn suy đoán tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo và Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân cùng được tặng thời điểm, chứng tỏ hai thứ này có liên quan nhau.
Có điều, hắn thử nhiều cách nhưng vẫn không phát hiện được huyền cơ bên trong.
Đúng lúc này, Bạch Diệp Phi từ đâu xuất hiện.
Hắn tiến lại gần, sờ lên đầu Bạch Họa Họa.
“Họa Họa vì sao không trả lời phụ thân vậy? Đã hơn một khắc, không thấy Họa Họa trả lời rồi”
Bạch Họa Họa nghe phụ thân cằn nhằn, nàng phùng hai má lên phản đối.
“Không phải một khắc mà là mười lăm phút. Cha lại quên rồi!”
Bạch Diệp Phi cười khổ.
Không biết chừng nào đứa con gái ngốc hết bệnh đây.
Từ khi hắn nhận Hệ Thống Tu Luyện đóng vai trò Khách Khanh Trưởng lão. Hiểu được sự huyền diệu bên trong Hệ Thống Tu Luyện, rõ ràng là Hệ Thống Tu Luyện càng lúc càng hoàn thiện và có nhiều chức năng mới. Điều này chứng tỏ, không lâu sau đó, khả năng sẽ có một loại đan dược có thể trị được bệnh ngốc của Bạch Họa Họa.
Có điều, bao lâu là khi nào, bao lâu chính là bao lâu.
Thật mệt mỏi.
Hắn nghiêm trọng lại.
“Lần sau, không được trả lời chậm, không được vượt quá 30 giây nghe chưa?”
Bạch Họa Họa gật đầu, rồi tiếp tục cặm cụi vào màn hình giao diện.
Bạch Diệp Phi dự định rời đi, hắn nhìn vẻ mặt thất lạc của Võ Vô Địch, lại nhìn hai thứ trong tay Võ Vô Địch.
“Ngươi đang nghiên cứu võ học sao?”
Võ Vô Địch thở dài.
“Đồ vật của lão chưởng môn Tiêu Dương Phái lưu lại, có điều ta xem không hiểu”
Võ Vô Địch nghĩ nghĩ, sau đó đưa cho Bạch Diệp Phi.
“Phi Phi minh chủ xem, có nhìn thấu được gì không?”
Bạch Diệp Phi không do dự mà cầm lấy Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân và tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo.
Không hiểu thao tác có sai lầm gì không, mà tay Bạch Diệp Phi vừa nhận Quyển Trục Ý Chí Tiên Nhân, màn hình giao diện Bạch Diệp Phi sáng lên.
[Hệ thống phát hiện một loại truyền thừa ý chí cổ nhân vạn năm trước. Chủ nhân có muốn tiếp nhận truyền thừa này không?]
Bạch Diệp Phi lúng túng.
Võ Vô Địch đứng phất dậy, phát hiện cử chỉ lão Bạch có gì đó sai sai.
Bạch Diệp Phi nhìn vào giao diện màn hình, rõ ràng là chỉ có một mục [Xác Nhân], còn lại chính là hố người, không có chức năng hủy.
Bạch Diệp Phi chỉ chỉ vào màn hình, gượng cười.
“Tiểu tử, nếu có sai sót, ta học quyển này… ngươi có giận không?”
Võ Vô Địch “a” lên một tiếng bất đắc dĩ.
Rõ ràng là có sự kiện phát sinh.
Hắn tùy ý nói.
“Phi Phi minh chủ không cần ngại, thử xem!”
Bạch Diệp Phi thấy Võ Vô Địch dứt khoát mới an tâm chọn [Xác Nhận].
Thình lình, từ bên trong quyển trục bắn ra một tia lưu quang màu vàng nhạt, hình dạng như một làn khói nhỏ mỏng manh bắn thẳng ngay mi tâm Bạch Diệp Phi.
Từ đó, toàn thân Bạch Diệp Phi từ từ sáng lên.
Một loại ý chí nào đó, truyền trực tiếp vào đầu Bạch Diệp Phi khiến gương mặt hắn biểu lộ kinh ngạc lẫn sửng sốt.
“Thì ra bên ngoài thế giới chính là tinh không với hằng hà sa số các loại thế giới khác nhau. Bản chất Võ Minh chỉ là một hạt cát nhỏ trong tinh không mênh mông rộng lớn…”
“Thì ra ta vốn cho rằng, cảnh giới bản thân chính là siêu việt ở thế giới này, không ngờ ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng…”
Gương mặt Bạch Diệp Phi càng lúc càng ngưng trọng.
Chỉ một ý nghĩ khiến bản thân Bạch Diệp Phi ngộ ra một loại tồn tại mạnh mẽ nào đó.
Toàn thân Bạch Diệp Phi phút chốc xuất hiện lôi điện, quang lôi, hắc lôi xen kẽ nhau. Ánh mắt dần trở nên rực rỡ.
Dưới chân Bạch Diệp Phi không di động cũng tạo ra một lực chấn khiến tượng đá chịu sự ảnh hưởng, rung chuyển rồi xuất hiện từng vết nứt nẻ.
Võ Vô Địch nhanh chóng ôm lấy Bạch Họa Họa, xuất ra Cơ Quan Dực rời khỏi vai tượng đá. Bạch Phi Tuyết cũng nhận ra sự thay đổi lớn trên người phụ thân nên nàng ta cũng xuất ra Cơ Quan Dực, rời khỏi vai tượng đá.
Lúc này, tượng đá từ từ sụp đổ.
Từng khối đá to nhỏ rơi xuống, gây ra chấn động mạnh.
Long Vân Phi đang nghĩ ngơi trên một nhánh cây cổ thụ cũng giật mình tỉnh lại.
Hắn mơ hồ nhìn về phương hướng phát ra động tĩnh, đồng thời cảm nhận được một loại lực lượng vô cùng lớn.
Loại lực lượng này bản thân hắn thiếu hụt bao lâu nay.
Hắn nhanh chóng tỉnh rượu, phóng thẳng về phương hướng xuất hiện chấn động.
Bạch Diệp Phi siết chặt tay lại, cảm nhận toàn thân tràn trề sức mạnh.
Bản thân hắn lúc trước tự cho đã là vô địch nhưng giờ phát hiện, sự thiếu hụt trước kia dù là một khoảng cách nhỏ, đối với cảnh giới bình cảnh mà nói, đó là một con đường không nhìn thấy điểm cuối.
Giờ hắn vượt qua được con đường đó, vượt qua bình cảnh, tiến nhập cấp bậc Võ Thần. Chân chính là võ thần.
Theo lý mà nói, bước qua Chung Cực Võ Tôn, bước vào Võ Thần chính là đại đạo, niềm vui khôn xiết.
Khi nhìn ra bản chất của tinh không rộng lớn. Bạch Diệp Phi không vui, nhưng chỉ lộ ra một loại ý chí kiên cường.
Bạch Diệp Phi đáp xuống mặt đất, đúng lúc Long Vân Phi từ xa chạy đến.
Nhìn khí thế, lực lượng Bạch Diệp Phi tuôn trào.
Hắn không kiềm lòng được, sửng sốt chỉ về phía Bạch Diệp Phi.
“Tên đáng ghét, ngươi… tấn cấp Võ Thần rồi!”
Bạch Diệp Phi cười cười, tùy tiện một chỉ điểm ra, tức thì toàn thân Long Vân Phi cứng đờ, giây tiếp theo chính là bị bắn về sau hai trăm trượng hoàn toàn không cách nào phản kháng.
Long Vân Phi bị đánh văng ra xa, hắn không hề tức giận mà đứng phất dậy.
Hắn tháo trường thương xuống, hai chân đạp mạnh tạo thành khí thế cường hoành, dùng chiêu thức mạnh nhất tấn công Bạch Diệp Phi.
Khí thế Long Vân Phi như cuồng long vẫy đuôi đánh tới.
Bạch Diệp Phi lại tùy tiện điểm ra một chỉ, chỉ pháp chặn ngay mũi thương, dừng hoàn toàn khí thế Long Vân Phi lại.
Long Vân Phi thu thương, lộn một vòng đứng lại.
“Ngươi mạnh như vậy rồi sao?”
Bạch Diệp Phi cười nói.
“Cũng nhờ tiểu tử cho ta một cơ duyên lớn, nhờ thế mà hiểu ra một vài việc…”
Bạch Diệp Phi cầm tàn quyển Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo ném cho Võ Vô Địch rồi nói.
“Thứ này thiếu hụt, để ta soạn lại hoàn chỉnh gửi cho ngươi. Lần này nhờ có ngươi, ta may mắn ngộ ra đại đạo… n tình này to lớn. Nếu tiểu tử ngươi còn muốn vợ, ta còn mấy đứa con gái… ta đem qua gả cho ngươi…”
Bạch Họa Họa một bên phùn mang lên, giận dỗi chỉ về phía lão cha.
“Lão cha xấu xa!”
Thực ra, chuyện này là Bạch Phi Tuyết dạy. Bản thân Bạch Họa Họa vẫn chưa đủ năng lực nhận thức việc này. Theo bản tính trước kia của nàng ta thì càng nhiều người thì càng vui.
Sau khi được Bạch Phi Tuyết điểm hóa nói: Nhiều người thì Họa Họa sẽ không còn nhiều thời gian bên cạnh tướng công, như vậy sẽ không vui.
Từ đó, Bạch Họa Họa sợ sẽ có người cướp đi thời gian bên cạnh tướng công Võ Vô Địch, nên sẽ phản đối đến cùng.
Dù là lão cha cũng xấu.
Bạch Diệp Phi cười ha ha, sau đó nắm lấy vai Long Vân Phi, đạp không rời đi. Như thể dưới chân Bạch Diệp Phi có một cơn gió, đẩy thân thể di chuyển về trước, tốc độ so với Cơ Quan Dực nhanh gấp mười lần.
Võ Vô Địch nhìn theo bóng lưng Bạch Diệp Phi rời đi, hắn thở dài.
Thì ra, đây chính là cơ duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.