Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 78: Mười Hai Trưởng Lão Tiểu Kiếm Có Độc

Tân Sinh

26/07/2024

Trước khi Võ Vô Địch xuyên việt, môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đích xác là một môn phái cấp thấp, có thể xem như một bang hội có gốc gác lâu đời.

Bởi vì một lý do khó hiểu mà chưởng môn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc không được phép dấn thân vào giang hồ, sống ngoài rìa võ lâm và dựa vào bảo tiêu để mưu sinh.

Đến đời chưởng môn Võ Vương Bát thì cuộc sống từ trưởng bối đến các đệ tử môn phái đã thật sự thiếu thốn.

Dần dần môn phái giống như một cô nhi viện hơn là một môn phái, một bang hội.

Đến khi mười hai trưởng lão rời khỏi môn phái tìm một nơi khác dựa dẫm cũng là lúc mọi thứ đi vào ngõ cụt.

Chưởng môn trúng gian kế mất tích, không rõ sống chết.

Toàn bộ môn phái khi đó chỉ dựa vào con trai độc nhất Võ Vương Bát là Võ Vô Địch chèo chống. Ý là dùng danh nghĩa con trai chưởng môn để duy trì môn phái. Bản chất Võ Vô Địch không phải kỳ tài luyện võ, luyện ngày đêm mà không thể đạt tới Ngoại Luyện.

Từ khi con trai Võ Vương Bát bị ám sát, suýt mất mạng thì mọi thứ mới bắt đầu thay đổi.

Môn phái một đường đi lên.

Từ một môn phái nghèo nàn chỉ có hơn 400 đệ tử đã phát triển thần kỳ trong thời gian ngắn. Số lượng đệ tử hiện tại đã hơn hai vạn.

Một môn phái bình thường có thể nuôi bao nhiêu miệng ăn đó không?

Quan trọng hơn hết chính là trong lần Quân Uy Chiến, dưới sự lãnh đạo của Võ Vô Địch môn phái Tiểu Kiếm Có Độc đã đánh bại toàn bộ môn phái khác, đoạt được danh hiệu Đệ Nhất Môn Phái.

Điều thần kỳ này nằm mơ cũng chưa hẳn đã đạt được.

Cho nên, lúc này đây.

Mười hai trưởng lão môn phái Tiểu Kiếm Có Độc dẫn theo ngoại nhân trở về đòi lãnh địa.

Một chuyện nực cười đang diễn ra.

Võ Vô Địch nhìn những gương mặt xa lạ, hờ hững nói.

“Các ngươi là ai?”

Bùi Thiên Bách, Vương Trùng và những đệ tử khác từ phía trên Hàng Rào Kiên Cố nhảy xuống.

Bùi Thiên Bách nhanh chóng tiếp cận Võ Vô Địch giới thiệu.

“Bọn họ là trưởng lão trước kia môn phái. Trước khi chưởng môn mất trí nhớ, bọn họ đã bỏ rơi môn phái gia nhập các thế lực khác. Thậm chí còn tìm cách gây khó dễ cho đệ tử đi bảo tiêu…”

“Gã mập lùn có râu chính là Võ Vương Hạt, đại ca của sư phụ Võ Vương Bát. Chính là sư bá của chưởng môn, cũng là phó chưởng môn môn phái trước kia….”

“Những người còn lại đều là các vụ sư thúc, sư bá với ba vị sư cô…”



“Tên mặt chiến giáp thì lần đầu đệ tử nhìn thấy… Có thể là một vị tướng quân nào đó của Long Vệ Quân…”

Lúc này, Bạch Phi Tuyết mới lại gần Võ Vô Địch nói.

“Tên mặc chiến giáp đó là Triệu Cảnh, phó giáo quan Long Vệ Quân. Nghe đồn tên này hành sự cẩn trọng, ít khi xuất hiện bên ngoài vì một nguyên nhân hắn là nghĩa tử của hoàng đế đương triều…”

Võ Vô Địch sắc mặt ngưng trọng.

Đụng đến thế lực triều đình đúng là rắc rối.

Phó giáo quan Long Vệ Quân Triệu Cảnh đứng khoanh tay, dõng dạc tuyên bố.

“Lần này ta nhận được ủy thác của mười hai vị trưởng lão Tiểu Kiếm Có Độc đến nhận lại môn phái. Bổn giáo quan cho các ngươi thời gian hai ngày dọn đi, nếu không chính là phản nghịch!”

Võ Vô Địch nghe xong liền phá lên cười.

“Nhận lại môn phái, các ngươi dựa vào đâu?”

Võ Vương Hạt nhếch miệng cười ma mãnh.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một tờ khế ước đất, rồi bước ra đắc ý nói.

“Đây chính là khế ước đất toàn bộ Vân Tiêu Sơn này. Ta chính là chủ nhân duy nhất của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Như vậy đủ để lấy lại thứ thuộc về ta rồi chứ?”

Võ Vô Địch nhìn tờ khế ước đất trong tay Võ Vương Hạt.

Hắn dường như không hề có ấn tượng với khế ước đất ở Vân Tiêu Sơn. Theo như hắn biết, Vân Tiêu Sơn do tổ sư Tiểu Kiếm Có Độc khai hoang mà ra, làm gì có khế ước đất.

Bùi Thiên Bách hiểu được ý tứ Võ Vô Địch liền thì thầm giải thích.

“Theo như đệ tử biết thì Vân Tiêu Sơn do tổ sư môn phái khai hoang mà ra. Có điều, mấy chục năm trước vì tránh các thế lực thù địch nên các vị tiền nhiệm chưởng môn trước kia phải dựa dẫm vào triều đình. Nên kê khai các loại thuế đất, rồi được cấp khế ước đất…”

“Từ khi sư phụ Võ Vương Bát mất tích thì tờ khế ước đất cũng thất lạc…”

Võ Vô Địch xem như đã hiểu rõ vấn đề.

Vậy xem ra bọn chúng sớm đã có kế hoạch đoạt lấy môn phái. Chẳng qua là vì môn phái phát triển nhanh quá khiến bọn chúng sốt sắng, nhanh chóng ra tay…

Dường như bọn chúng không e dè tổng giáo quan Long Vệ Quân Long Vân Phi. Nói như vậy, tên phó giáo quan này hành động là có người bao che. Thân phận có khả năng là hoàng tử, thái tử… cũng có thể là lão hoàng đế Triệu Kình Thiên xúi giục…

Tên này không phải là Triệu Cảnh, con nuôi của hoàng đế đương triều sao?

Lão hoàng đế nhìn trúng môn phái ta ở điểm nào kia chứ?

“Trợ Giúp?”



[Thiếp thân đây!]

“Có thể tra xét bản khế ước trong tay lão Võ Vương Hạt là thật hay giả được không?”

[Có thể… chủ nhân đợi một chút!]

[...]

[Bản khế ước đó là giả?]

Võ Vô Địch cười thầm, quả nhiên như hắn suy đoán. Khế ước đó chính là giả.

“Trợ Giúp có thể quét ra nơi cất giấu khế ước thật được không?”

[Đây là một yêu cầu quá đáng, có lợi ích. Cho nên không miễn phí]

[Chủ nhân có muốn tiêu tốn 200.000 pi để sử dụng một lần truy quét không?]

Vừa nói, bé loli nhìn Võ Vô Địch chớp mắt.

Võ Vô Địch phì cười, hệ thống càng lúc càng nhân tính hóa.

Bùi Thiên Bách đứng kế bên sốt sắng.

Chưởng môn lại phát bệnh ngay lúc dầu sôi lửa bỏng sao?

Võ Vô Địch âm thầm ra lệnh.

“Quét đi!”

[Chủ nhân xác nhận muốn dùng 200.000 pi để sử dụng một lần truy quét đồ vật?]

Võ Vô Địch chọn [Xác Nhận].

Số lượng pi Võ Vô Địch đang sở hữu hiện tại rất nhiều, 200.000 pi chỉ là một con số tượng trưng.

[Qua truy quét, hệ thống phát hiện khế ước thật đang trong người nam nhân tên Triệu Cảnh…]

Sau khi đã có đáp án.

Võ Vô Địch phá lên cười, rồi chỉ vào tờ khế ước trong tay Võ Vương Hạt nói.

“Cái khế ước đó là đồ giả!”

“Cái khế ước đó là đồ giả!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook