Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Chương 79: Mưu Đồ Liên Hoàn

Tân Sinh

26/07/2024

Võ Vô Địch sửng sốt nhìn sang một tên đệ tử đeo một cặp mắt kính dày cộm, người vừa đầu tiên thốt ra câu nói “Cái khế ước đó là đồ giả!”. Vẻ mặt tên đệ tử này có phần ngây ngô, hậu đậu.

Điều này khiến Võ Vô Địch bất ngờ tức thì kiểm tra thông tin hắn.

[Tính danh: Cao Manh Manh]

[Danh Hiệu: Đệ Nhất Môn Phái, Chuyên Gia Thẩm Định]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 17]

[Môn phái: Đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc]

[Cấp: 59 (10.000/6000.000)]

[Mị lực: 2]

[Sức Mạnh: 29)]

[Sinh Lực: 30]

[Trí Lực: 62]

[Nội Lực: 26]

[Nhanh Nhẹn: 31]

[Tích Điểm: 0]

[Tiềm Năng: 4]

[Kỹ Năng: Cơ Sở Liên Xạ, Phiên Vân Mục (3), Song Tiễn Phá (3), Tam Liên Xạ (3), Xuyên Vân Phá Thiên (3), Vô Ảnh Sát (3), Bí Kỹ: Tinh Vân (Sơ), Bí Kỹ Nguyệt Luân (Sơ), Thâu Thiên Hoán Nhật (Hiếm)]

Chuyên Gia Thẩm Định?

Mị Lực chỉ có 2 điểm, hèn gì hắn rất không được chú ý.

Tiềm năng 4 điểm, thuộc hàng trung bình trong môn phái, hoàn toàn không nổi bật…

Thâu Thiên Hoán Nhật? Kỹ năng này nghe có vẻ bá đạo, không biết diệu dụng kỹ năng này như thế nào.

Võ Vô Địch dò hỏi.

“Ngươi là Cao Manh Manh? Mới gia nhập gần đây?”

Cao Manh Manh hiện ra bộ dạng lúng túng, hướng Võ Vô Địch hành lễ rồi nói.

“Đệ tử mới gia nhập một tháng trước….”

Theo như hệ thống phân phó thì những đệ tử mới gia nhập sau này không có số thứ tự. Số thứ tự hiện tại căn cứ vào Bảng Cao Thủ.

Võ Vô Địch nhìn Võ Vương Bát rồi tò mò hỏi.

“Ngươi làm sao biết, tờ khế ước đó là giả?”

Bên trong, Võ Vô Địch âm thầm nhắn tin riêng với Cao Manh Manh.



[Địch Võ: Ngươi làm sao biết được?]

[Cao Manh Manh: Một lần tình cờ làm nhiệm vụ thẩm định giá ở một tòa thị trấn. Đệ tử nhận được danh hiệu Chuyên Gia Thẩm Định, kỹ năng đính kèm là Thâu Thiên Hoán Nhật]

[Địch Võ: Thâu Thiên Hoán Nhật?]

[Cao Manh Manh: Chưởng môn đợi một chút, đệ tử có nhiệm vụ…]

Cao Manh Manh chỉ về phía Võ Vương Bát, khẳng định một lần nữa.

“Tờ khế ước đó là giả? Các vị không cần diễn kịch nữa…”

Võ Vương Hạt nhìn Cao Manh Manh, nghiến chặt răng rồi quát lên.

“Ngươi, một tên oắt con thì làm sao phân biệt thật giả. Ngươi chính là hồ ngôn loạn ngữ…”

Cao Manh Manh phì cười, làm ra vẻ thản nhiên nói.

“Mùi mực trên dấu ấn vẫn còn mới, chưa đầy một tháng. Mà khế ước này có từ thời tiền nhiệm chưởng môn Võ Long Cân, tức là gia gia của chưởng môn đương nhiệm Tiểu Kiếm Có Độc. Với bằng chứng này, đã đủ chứng minh tờ khế ước đó là thật hay giả không?”

Cao Manh Manh giải thích xong, màn hình giao hiện hắn hiện lên thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Tiếp theo, gương mặt hắn lại thể hiện sự nghiêm túc.

Võ Vô Địch quá quen với tình cảnh này.

Xem ra tên Cao Manh Manh này nhận được nhiệm vụ liên hoàn, chứng minh khế ước thật giả, đồng thời phát thêm một nhiệm vụ mới.

Quả thật.

Cao Manh Manh giơ bàn tay phải về trước, bàn tay chớp động một cái tức thì thu về một vật.

Vật này chính là khế ước đất Vân Tiêu Sơn đang được giấu bên trong người phó giáo quan Triệu Cảnh.

Triệu Cảnh phát hiện bản thân vừa bị cướp đoạt từ khế đất, hắn tức thì tức giận giơ thủ trảo về phía Cao Manh Manh nhằm đoạt lại.

Bạch Phi Tuyết ở gần đó thấy vậy liền rút Thanh Loan Kiếm quét một đường, đường kiếm vô thanh vô tức gây ra áp lực tử vong khiến Triệu Cảnh thu tay về.

Hắn nhìn theo hướng đi của chiêu kiếm vừa rồi, đường kiếm không dừng lại mà còn cắt một tảng đá to lớn cao vài chục trường ra làm hai. Trên mặt đất cũng bị tách rời một đường rãnh dài.

Nếu hắn không thu tay kịp, tay hắn chắc chắn đã bị cắt rời.

Hắn vô ý đổ một giọt mồ hôi, sắc mặt tức thì hoảng sợ.

Cao Manh Manh chính là vận dụng thủ đoạn Thâu Thiên Hoán Nhật để cướp đoạt tờ khế ước đất.

Chỉ cần có một vật tương đồng làm vật mẫu thì hắn có thể đoạt lấy trong khoảng cách mười kilômét trở lại.

Hắn cầm tờ khế ước đất, giao cho Võ Vô Địch. Trên gương mặt hớn hở chờ mong.

Võ Vô Địch nhận lấy.

Cao Manh Manh bắt đầu phấn khởi khi hệ thống thông báo hắn lại hoàn thành nhiệm vụ.

Phần thưởng thì chỉ có mình hắn biết.

Võ Vô Địch mỉm cười. Hắn không ngờ trong môn phái còn có vài đệ tử thú vị như vậy.

Trong hơn hai vạn đệ tử, khả năng còn nhiều trường hợp giống như Cao Manh Manh này đang ẩn mình hoặc cũng có thể là lặng lẽ tu luyện không thích nổi bật.



Cứ nhìn Mị Lực chỉ có 2 điểm của Cao Manh Manh là biết hắn kém nổi bật như thế nào.

Đương nhiên không phải điểm Mị Lực thấp tỷ lệ thuận với diện mạo khó coi. Nhìn qua Cao Manh Manh dù luộm thuộm nhưng nếu chao chuốc một chút, hắn chắc chắn có một lượng fan nữ không nhỏ.

Triệu Cảnh sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Võ Vương Hạt bắt đầu ra ám hiệu.

Võ Vương Hạt vừa rồi bị chiêu kiếm bá đạo của Bạch Phi Tuyết chưa kịp hoàn hồn. Khi Triệu Cảnh cho hắn ám hiệu, hắn cắn chặt răng lấy tinh thần rồi quát lên.

“Bắt tên phản đồ đó lại cho ta!”

Tức thì, mười một tên đồng bọn vốn chính là sư thúc, sư bá cùng sư cô trong môn phái Tiểu Kiếm Có Độc trước kia bắt đầu xuất ra binh khí. Người dùng trường kiếm, người dùng đại đao, người dùng ám khí hướng về phía Võ Vô Địch tấn công.

Khí thế vô cùng ác liệt.

Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Phan Thái Phong không nhẫn nhịn được chuẩn bị ra tay thì Bạch Phi Tuyết ngăn lại.

“Bọn gà yếu đó, để ta được rồi!”

Nói xong, Bạch Phi Tuyết rút kiếm ra lao về trước.

Thế kiếm chính là Cơ Sở Kiếm Pháp trong môn phái kết hợp với Du Ảnh Bộ lướt qua từng tên phản đồ, từng đường kiếm nhẹ nhàng lướt qua. Tốc độ Bạch Phi Tuyết di chuyển cực kỳ nhanh, lưu lại vô số tàn ảnh.

Khi Bạch Phi Tuyết thu kiếm, thời gian chỉ trôi qua chừng ba mươi giây.

Mười một người, mười một trưởng bối trước kia của Tiểu Kiếm Có Độc bỗng sửng sốt, đau đớn nhìn cánh tay bị Bạch Phi Tuyết cắt rời.

Bọn họ chính là không kịp làm gì hết.

Mười một tên phản đồ ôm cánh tay bị đứt khụy xuống khóc lóc thảm thiết.

Võ Vương Hạt không giấu được lo lắng, mồ hôi nhễu nhãi trút xuống.

Những đệ tử mới gia nhập môn phái Tiểu Kiếm Có Độc sau này không biết, tưởng rằng trưởng lão trước kia của môn phái mạnh lắm. Thực ra bọn họ chỉ là trưởng bối, thực lực mạnh nhất cũng chỉ tới cấp bậc Võ Sư. Nếu bọn họ thật sự mạnh, là cao thủ thì môn phái Tiểu Kiếm Có Độc trước kia không có xuống dốc như thế.

Nhìn sơ là biết, Bạch Phi Tuyết đã nương tay. Nếu không mười mạng bọn họ cũng không đủ để nàng ta ra tay.

Võ Vô Địch lẳng lặng quan sát.

Cuối cùng, hắn mới nói.

“Nể tình tổng giáo quan Long Vân Phi, các ngươi cút đi! Nếu không thì đừng trách bọn ta hung ác!”

Võ Vương Hạt sắc mặt âm trầm, nội tâm không ngừng tính toán.

Hắn dù thực lực yếu kém, sắt mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

“Ai nói bọn ta không có lý do giành lại môn phái… Ngươi chẳng qua là một tên tiểu bối ngông cuồng, đoạt quyền, mưu hại cha ruột để giành chức chưởng môn…”

“Lần này bọn ta tới chính là đòi lại công đạo…”

“Người đâu, cho gọi chưởng môn xuất hiện!”

Võ Vương Hạt dứt lời, trong đội quân tách ra một con đường để nhường lối đi cho một người. Người này có dáng người cao ráo, tuấn lãng.

Bùi Thiên Bách nhận ra người này, hắn lắp bắp thốt lên.

“Là sư phụ… Võ Vương Bát!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook