Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 30: Thạch Tướng Quân Đến Chuộc Người
Tân Sinh
26/07/2024
Sáng ngày hôm sau, từ dưới chân núi Vân Tiêu Sơn hướng lên một đội quân hơn một ngàn người. Dẫn đầu là Thạch Thanh - Thạch tướng quân.
Hôm qua hắn nhận được tin tức nữ nhi Thạch Tu Oánh đáng yêu của mình bị chưởng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc bắt làm con tin. Hắn nổi trận lôi đình liền tập hợp đội quân với ý định sáng hôm sau đến ngọn Vân Tiêu Sơn sang thành bình địa.
Có điều, khi Thạch Thanh dẫn đầu đội quân tiến lên Vân Tiêu Sơn, quan cảnh trước mắt khiến hắn nhất thời kinh sợ.
Với trực giác của một vị đại tướng quân vào chinh ra chiến, hắn nhìn thấy hàng rào chắn, bờ tường bao xung quanh môn phái, thậm chí là đại môn môn phái đều tạo cảm giác cực kỳ hung hiểm. Loại cảm giác mà chỉ có một vị đại tướng quân vào chinh ra chiến mới sinh ra loại trực giác này.
Cho nên, thay vì ý định san bằng Vân Tiêu Sơn. Hắn xuống ngựa rồi dẫn ngựa hướng đến sơn môn môn phái.
Từ bên trong, Võ Vô Địch dẫn theo đệ tử ra ngoài nghênh đón.
Vừa gặp, Võ Vô Địch mỉm cười hướng Thạch tướng quân chào hỏi.
Thạch Thanh liếc nhìn diện mạo tương đối vô sỉ của Võ Vô Địch, phía sau là bốn năm đệ tử không lộ ra khí thế gì cả. Chỉ là những Võ Đồ gà yếu.
Dù vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn lên tiếng.
“Ái nữ ta vô ý mạo phạm, ngươi nhanh chóng thả người. Còn về tiền chuộc… thôi bỏ đi!”
Võ Vô Địch làm ra vẻ ngượng ngùng, sau đó chỉ tay về phía một số đệ tử đang băng bó, thân thể đầy vết thương.
Hắn bất đắc dĩ nói.
“Thạch tướng quân ngài xem, ái nữ Thạch Tu Oánh của ngài dày vò đệ tử ta thành như vậy. Tại hạ thân trong giang hồ, chỉ mong muốn chút bồi thường! Mong Thạch tướng quân theo quy cũ!”
Thạch Thanh nhướng hàng chân mày lại.
“Quy cũ? Quy cũ thế nào?”
Võ Vô Địch nói.
“Mỗi đệ tử bị ái nữ đánh, mỗi người một ngàn lượng bạc. Tổng cộng có chín đệ tử bị ái nữ làm tổn thương thân thể cũng như tinh thần. Cần phải bồi dưỡng!”
Thạch Thanh sắc mặt ngưng trọng.
Chín ngàn lượng bạc tương đương với sức ăn của một ngàn binh sĩ trong nửa năm. Đây là con số bồi thường tương đối lớn.
“Ngươi xác định phải là 9000 lượng bạc? Ngươi nhận 9000 lượng bạc này sợ rằng ngươi nuốt không trôi?”
Võ Vô Địch khúm núm nói.
“Không sao, không sao. Tại hạ người trong giang hồ rất dễ ăn. Cái gì cũng có thể nuốt được!”
Ánh mắt Thạch Thanh thoáng nhìn lên phía hàng rào tường bao môn phái. Hắn muốn thử mức độ nguy hiểm của loại tường bao này nhưng lại không dám manh động.
Trước đó thái tử điện hạ đã căn dặn hắn không được làm càn, không được phá hỏng kế hoạch. Trước sau gì toàn bộ Vân Tiêu Sơn cũng là của thái tử điện hạ. Cho nên, chuyện gì cần nhịn là phải nhịn.
Thạch Thanh phất tay một cái, từ phía sau một nhóm binh sĩ mang chín rương bạc đến.
Thạch Thanh lãnh đạm nói.
“Giao người!”
Võ Vô Địch cũng phất tay một cái, phía sau là Thạch Tu Oánh cùng bốn tên hộ vệ soái khí đang bị trói kiểu Nhật mang ra.
Thạch Thanh nhìn ái nữ thân bị trói, nội tâm nhất thời nổi lên sát khí.
Võ Vô Địch cho Bùi Thiên Bách thu bạc, rồi bàn giao nhóm người Thạch Tu Oánh.
Xong việc liền đóng đại môn lại.
Thạch Thanh nhanh chóng cởi trói cho Thạch Tu Oánh rồi tức giận quát lên.
“Nha đầu ngươi thích gây sự. Nhiều nơi không đến lại đến nơi này gây sự đả thương người khác. Ngươi có biết mỗi một tên đệ tử ngươi đánh phải bồi thường một ngàn lượng bạc không? Vì ngươi mà một ngàn binh sĩ của ta phải nhịn ăn nửa năm, ngươi biết không?”
Thạch Tu Oánh một mặt ngơ ngác.
Đánh, đả thương người, ta có thể sao?
Có điều, dù sao chuyện cũng đã lỡ. Nếu không nhận sẽ mất đi uy tín của bản thân. Cho nên nàng dù không đánh cũng xác nhận bản thân đánh qua.
Thạch Thanh nhìn về phía đại môn môn phái, rồi quay đầu ra lệnh.
“Đi, trở về! Trở về tự cấm túc ba tháng đi!”
Thạch Tu Oánh hậm hực muốn bác bỏ, nhưng nội tâm nàng ta lại nhất thời có một loại ma quỷ ý nghĩ.
Khóe miệng nàng ta cong lên, sau đó lẳng lặng theo đoàn người trở về.
Bên trong đại môn.
Bùi Thiên Bách nhìn qua khe cửa, hắn hít sâu một hơi nhẹ nhõm.
“Chưởng môn đúng là đánh bạo, quân uy cũng dám đùa cợt!”
Võ Vô Địch vỗ vỗ vai Bùi Thiên Bách trách mắng.
“Theo ta tung hoành, tương lai còn nhiều sự việc chấn kinh hơn nhiều. Chẳng qua là một đội quân gà yếu. Tên tướng quân đó mà thật sự đánh, ta sợi các ngươi lại phải vận động sư đệ đào hố chôn thi vài ngày chưa chắc đã xong…”
Bùi Thiên Bách nuốt một ngụm nước bọt.
“Chưởng môn… đừng có nông nổi như vậy!”
Võ Vô Địch nhìn Bùi Thiên Bách rồi lắc đầu.
“Thôi, ngươi quá chán để ta đi tìm Họa Họa trêu chọc một chút. Ngươi tranh thủ hỗ trợ đồng môn tu luyện đi!”
Bùi Thiên Bách gật đầu.
Đây vốn là nhiệm vụ của hắn, chưởng môn không cần nhắc.
Dạo gần đây, các sư đệ, sư muội trong môn phái nhiệt tình tu luyện các võ kỹ. Nhiệt tình làm nhiệm vụ để nâng cao thực lực để chờ đợi ngày đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến.
Toàn bộ đệ tử đều nhiệt tình tu luyện với ý định muốn tăng lên thực lực được chưởng môn chú ý.
Trong hàng ngũ sư huynh sư tỷ thì có Bùi Thiên Bách, Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối, tỷ muội Võ Thanh Phương và Võ Vân Nhạt. Gần đây nhất thêm hai tỷ muội yêu nghiệt Bạch Phi Tuyết cùng Bạch Họa Họa. Cho nên tổng kết lại chỉ còn ba suất tham gia.
Trước đó Võ Vô Địch có thông báo Bạch Phi Tuyết sẽ ở lại trông coi môn phái, cuối cùng tăng lên một suất là bốn suất.
Mấy trăm đệ tử dành bốn suất tham gia đúng là cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Cho nên, toàn bộ đệ tử đều tu luyện ngày đêm, tăng cường làm nhiệm vụ.
Nhiệt huyết khí thế bỗng chốc tăng cao khiến không khí môn phái cực kỳ náo nhiệt.
Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa trên Đài Quan Sát quan sát toàn cảnh môn phái, tâm trạng cực kỳ hài lòng.
Bạch Họa Họa một bên cầm quyển truyện ngôn tình, một bên nhìn Võ Vô Địch tự nghĩ tự cười một mình.
Nàng thắc mắc.
“Chưởng môn tướng công đang nghĩ gì à?”
Võ Vô Địch trố mắt nhìn nàng ta.
Sau đó mới chú ý quyển truyện Bạch Họa Họa đang cầm trong tay. Tựa đề là Ôm Khẩn Chưởng Môn vô địch của ta. Ký danh Hối Hối Đại Lão.
Hối Hối Đại Lão không phải là Đỗ Hối Hối loli muội tử đó chứ.
Võ Vô Địch dò hỏi.
“Ai đưa cho Họa Họa quyển truyện đó vậy?”
Bạch Họa Họa ngây thơ trả lời.
“Là Đỗ sư tỷ, sư tỷ nói Họa Họa là đọc giả đầu tiên của sư tỷ!”
“Bên trong là chuyện thường ngày chưởng môn hay làm. Sở thích của Bất Bại chưởng môn trong quyển này cũng lạ lắm, sở thích là nhìn muội tử môn phái tắm suối!”
Võ Vô Địch ngây ngốc nhìn Bạch Họa Họa.
Tại sao lại cho một nữ hài tử ngây ngô đọc loại truyện này, làm hư người hết.
Võ Vô Địch chộp lấy quyển truyện rồi nhét vào ngực mình.
“Loại sách này Họa Họa không nên đọc, sẽ khiến Họa Họa kém thông minh. Cho nên ta tịch thu lại!”
Bạch Họa Họa không phản đối mà nhu thuận nói.
“Vâng, nghe theo chưởng môn tướng công!”
Võ Vô Địch nổi lên gân xanh.
Đỗ Hối Hối, xem ta trừng phạt ngươi thế nào. Dám dạy hư Họa Họa đáng yêu của ta.
Hôm qua hắn nhận được tin tức nữ nhi Thạch Tu Oánh đáng yêu của mình bị chưởng môn phái Tiểu Kiếm Có Độc bắt làm con tin. Hắn nổi trận lôi đình liền tập hợp đội quân với ý định sáng hôm sau đến ngọn Vân Tiêu Sơn sang thành bình địa.
Có điều, khi Thạch Thanh dẫn đầu đội quân tiến lên Vân Tiêu Sơn, quan cảnh trước mắt khiến hắn nhất thời kinh sợ.
Với trực giác của một vị đại tướng quân vào chinh ra chiến, hắn nhìn thấy hàng rào chắn, bờ tường bao xung quanh môn phái, thậm chí là đại môn môn phái đều tạo cảm giác cực kỳ hung hiểm. Loại cảm giác mà chỉ có một vị đại tướng quân vào chinh ra chiến mới sinh ra loại trực giác này.
Cho nên, thay vì ý định san bằng Vân Tiêu Sơn. Hắn xuống ngựa rồi dẫn ngựa hướng đến sơn môn môn phái.
Từ bên trong, Võ Vô Địch dẫn theo đệ tử ra ngoài nghênh đón.
Vừa gặp, Võ Vô Địch mỉm cười hướng Thạch tướng quân chào hỏi.
Thạch Thanh liếc nhìn diện mạo tương đối vô sỉ của Võ Vô Địch, phía sau là bốn năm đệ tử không lộ ra khí thế gì cả. Chỉ là những Võ Đồ gà yếu.
Dù vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn lên tiếng.
“Ái nữ ta vô ý mạo phạm, ngươi nhanh chóng thả người. Còn về tiền chuộc… thôi bỏ đi!”
Võ Vô Địch làm ra vẻ ngượng ngùng, sau đó chỉ tay về phía một số đệ tử đang băng bó, thân thể đầy vết thương.
Hắn bất đắc dĩ nói.
“Thạch tướng quân ngài xem, ái nữ Thạch Tu Oánh của ngài dày vò đệ tử ta thành như vậy. Tại hạ thân trong giang hồ, chỉ mong muốn chút bồi thường! Mong Thạch tướng quân theo quy cũ!”
Thạch Thanh nhướng hàng chân mày lại.
“Quy cũ? Quy cũ thế nào?”
Võ Vô Địch nói.
“Mỗi đệ tử bị ái nữ đánh, mỗi người một ngàn lượng bạc. Tổng cộng có chín đệ tử bị ái nữ làm tổn thương thân thể cũng như tinh thần. Cần phải bồi dưỡng!”
Thạch Thanh sắc mặt ngưng trọng.
Chín ngàn lượng bạc tương đương với sức ăn của một ngàn binh sĩ trong nửa năm. Đây là con số bồi thường tương đối lớn.
“Ngươi xác định phải là 9000 lượng bạc? Ngươi nhận 9000 lượng bạc này sợ rằng ngươi nuốt không trôi?”
Võ Vô Địch khúm núm nói.
“Không sao, không sao. Tại hạ người trong giang hồ rất dễ ăn. Cái gì cũng có thể nuốt được!”
Ánh mắt Thạch Thanh thoáng nhìn lên phía hàng rào tường bao môn phái. Hắn muốn thử mức độ nguy hiểm của loại tường bao này nhưng lại không dám manh động.
Trước đó thái tử điện hạ đã căn dặn hắn không được làm càn, không được phá hỏng kế hoạch. Trước sau gì toàn bộ Vân Tiêu Sơn cũng là của thái tử điện hạ. Cho nên, chuyện gì cần nhịn là phải nhịn.
Thạch Thanh phất tay một cái, từ phía sau một nhóm binh sĩ mang chín rương bạc đến.
Thạch Thanh lãnh đạm nói.
“Giao người!”
Võ Vô Địch cũng phất tay một cái, phía sau là Thạch Tu Oánh cùng bốn tên hộ vệ soái khí đang bị trói kiểu Nhật mang ra.
Thạch Thanh nhìn ái nữ thân bị trói, nội tâm nhất thời nổi lên sát khí.
Võ Vô Địch cho Bùi Thiên Bách thu bạc, rồi bàn giao nhóm người Thạch Tu Oánh.
Xong việc liền đóng đại môn lại.
Thạch Thanh nhanh chóng cởi trói cho Thạch Tu Oánh rồi tức giận quát lên.
“Nha đầu ngươi thích gây sự. Nhiều nơi không đến lại đến nơi này gây sự đả thương người khác. Ngươi có biết mỗi một tên đệ tử ngươi đánh phải bồi thường một ngàn lượng bạc không? Vì ngươi mà một ngàn binh sĩ của ta phải nhịn ăn nửa năm, ngươi biết không?”
Thạch Tu Oánh một mặt ngơ ngác.
Đánh, đả thương người, ta có thể sao?
Có điều, dù sao chuyện cũng đã lỡ. Nếu không nhận sẽ mất đi uy tín của bản thân. Cho nên nàng dù không đánh cũng xác nhận bản thân đánh qua.
Thạch Thanh nhìn về phía đại môn môn phái, rồi quay đầu ra lệnh.
“Đi, trở về! Trở về tự cấm túc ba tháng đi!”
Thạch Tu Oánh hậm hực muốn bác bỏ, nhưng nội tâm nàng ta lại nhất thời có một loại ma quỷ ý nghĩ.
Khóe miệng nàng ta cong lên, sau đó lẳng lặng theo đoàn người trở về.
Bên trong đại môn.
Bùi Thiên Bách nhìn qua khe cửa, hắn hít sâu một hơi nhẹ nhõm.
“Chưởng môn đúng là đánh bạo, quân uy cũng dám đùa cợt!”
Võ Vô Địch vỗ vỗ vai Bùi Thiên Bách trách mắng.
“Theo ta tung hoành, tương lai còn nhiều sự việc chấn kinh hơn nhiều. Chẳng qua là một đội quân gà yếu. Tên tướng quân đó mà thật sự đánh, ta sợi các ngươi lại phải vận động sư đệ đào hố chôn thi vài ngày chưa chắc đã xong…”
Bùi Thiên Bách nuốt một ngụm nước bọt.
“Chưởng môn… đừng có nông nổi như vậy!”
Võ Vô Địch nhìn Bùi Thiên Bách rồi lắc đầu.
“Thôi, ngươi quá chán để ta đi tìm Họa Họa trêu chọc một chút. Ngươi tranh thủ hỗ trợ đồng môn tu luyện đi!”
Bùi Thiên Bách gật đầu.
Đây vốn là nhiệm vụ của hắn, chưởng môn không cần nhắc.
Dạo gần đây, các sư đệ, sư muội trong môn phái nhiệt tình tu luyện các võ kỹ. Nhiệt tình làm nhiệm vụ để nâng cao thực lực để chờ đợi ngày đến kinh thành tham gia Quân Uy Chiến.
Toàn bộ đệ tử đều nhiệt tình tu luyện với ý định muốn tăng lên thực lực được chưởng môn chú ý.
Trong hàng ngũ sư huynh sư tỷ thì có Bùi Thiên Bách, Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối, tỷ muội Võ Thanh Phương và Võ Vân Nhạt. Gần đây nhất thêm hai tỷ muội yêu nghiệt Bạch Phi Tuyết cùng Bạch Họa Họa. Cho nên tổng kết lại chỉ còn ba suất tham gia.
Trước đó Võ Vô Địch có thông báo Bạch Phi Tuyết sẽ ở lại trông coi môn phái, cuối cùng tăng lên một suất là bốn suất.
Mấy trăm đệ tử dành bốn suất tham gia đúng là cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Cho nên, toàn bộ đệ tử đều tu luyện ngày đêm, tăng cường làm nhiệm vụ.
Nhiệt huyết khí thế bỗng chốc tăng cao khiến không khí môn phái cực kỳ náo nhiệt.
Võ Vô Địch cùng Bạch Họa Họa trên Đài Quan Sát quan sát toàn cảnh môn phái, tâm trạng cực kỳ hài lòng.
Bạch Họa Họa một bên cầm quyển truyện ngôn tình, một bên nhìn Võ Vô Địch tự nghĩ tự cười một mình.
Nàng thắc mắc.
“Chưởng môn tướng công đang nghĩ gì à?”
Võ Vô Địch trố mắt nhìn nàng ta.
Sau đó mới chú ý quyển truyện Bạch Họa Họa đang cầm trong tay. Tựa đề là Ôm Khẩn Chưởng Môn vô địch của ta. Ký danh Hối Hối Đại Lão.
Hối Hối Đại Lão không phải là Đỗ Hối Hối loli muội tử đó chứ.
Võ Vô Địch dò hỏi.
“Ai đưa cho Họa Họa quyển truyện đó vậy?”
Bạch Họa Họa ngây thơ trả lời.
“Là Đỗ sư tỷ, sư tỷ nói Họa Họa là đọc giả đầu tiên của sư tỷ!”
“Bên trong là chuyện thường ngày chưởng môn hay làm. Sở thích của Bất Bại chưởng môn trong quyển này cũng lạ lắm, sở thích là nhìn muội tử môn phái tắm suối!”
Võ Vô Địch ngây ngốc nhìn Bạch Họa Họa.
Tại sao lại cho một nữ hài tử ngây ngô đọc loại truyện này, làm hư người hết.
Võ Vô Địch chộp lấy quyển truyện rồi nhét vào ngực mình.
“Loại sách này Họa Họa không nên đọc, sẽ khiến Họa Họa kém thông minh. Cho nên ta tịch thu lại!”
Bạch Họa Họa không phản đối mà nhu thuận nói.
“Vâng, nghe theo chưởng môn tướng công!”
Võ Vô Địch nổi lên gân xanh.
Đỗ Hối Hối, xem ta trừng phạt ngươi thế nào. Dám dạy hư Họa Họa đáng yêu của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.