Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 37: Thiên Long Thành
Tân Sinh
26/07/2024
Thiên Long Thành nằm ở trung tâm Võ Minh, thường được gọi là kinh thành. Đây là tòa thành trì rộng lớn, là nơi giao thương quan trọng nhất Võ Minh.
Đây là nơi tập trung chủ yếu thế lực hoàng triều, trong đó bao gồm Triệu gia đứng đầu triều đình. Dưới triều đình là hai thế lực Long Vệ Quân và Hải Thượng Tông Khách. Đây là hai thế lực quan trọng nhất giúp hoàng triều giữ được quân quyền.
Trong đó Long Vệ Quân là thế lực thiên về trị an, đứng đầu là tổng giáo quan Long Vân Phi với thực lực sánh ngang minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi. Nghe đồn, trước kia giữa Long Vân Phi và Bạch Diệp Phi vì tranh giành nữ nhân mà suýt đánh nhau. Cũng may Bạch Diệp Phi tính tình phóng khoáng, không tranh với tiểu nhân cho nên đã tự động rút lui. Còn nữ nhân cả hai tranh giành, cuối cùng không thuộc vào người nào. Dù vậy, cả hai vẫn không bao giờ gặp mặt lại.
Còn về Hải Thượng Tông Khách thiên quản lý mặt đối ngoại. Đứng đầu là Bạch Phi Yến với tên giang hồ nghĩa sĩ thường gọi là Bạch gia. Phía dưới Hải Thượng Tông Khách còn có các thế lực nhỏ như mật thám, tình báo, nội vệ và làm cầu nối giữa triều đình và giới võ lâm.
Để thể hiện quyền uy của Long Vệ Quân mà cách ba năm, Long Vệ Quân sẽ tổ chức một lần Quân Uy Chiến.
Đúng như cái tên, đây là một cuộc so tài giữa các thế lực trong giang hồ, với mục đích cuối cùng vẫn là do Long Vệ Quân làm chủ. Thế lực nào thắng sẽ được trao thưởng một phần thưởng xứng đáng.
Lần này, phần thưởng Quân Uy Chiến chính là một thế lực đứng vị trí cuối bảng.
Trong các tiệm trà, tửu lâu bắt đầu rộn lên nhiều tin tức liên quan.
“Theo như tại hạ nhìn thì năm nay vẫn sẽ do Tiêu Dương Phái giành lấy vị trí đầu!”
“Rất tiếc là Thần Kiếm Sơn Trang trước giờ không tham gia, nếu Thần Kiếm Sơn Trang tham gia thì khó nói…”
“Các ngươi cứ nói đến giải nhất, còn ta lại nghĩ đến thế lực nào sẽ đứng cuối bảng. Nếu đứng cuối bảng sẽ mất toàn bộ môn phái… cái giá phải trả lớn quá. Gặp ta là thế lực yếu kém, chắc chắn sẽ chủ động rút lui!”
“Ha ha nếu nghĩ như ngươi thì còn gì là Quân Uy Chiến. Thế lực có thiệp mời không tham gia, chắc chắn sẽ bị diệt môn. Không phải ba năm trước, Phạm gia ở Nam Hải bị diệt môn sao, không người sống sót! Nghe đồn thiếu gia Phạm Vô Thiên may mắn sống sót, nhưng không rõ tung tích!”
“Theo ngươi thì môn phái Bạch Mai và Thạch Gia trang, thế lực nào sẽ đứng cuối bảng đây?”
“Các ngươi lại quên, năm nay có một môn phái ở phía tây Võ Minh à. Nghe đồn môn phái đó trước giờ không vào giang hồ, chỉ nhận bảo tiêu kiếm kế sinh nhai. Lần này tham gia, chắc chắn là cuối bảng!”
“Thế ngươi không nghe tin đồn, có một môn phái nhỏ tên là Tiểu Kiếm Có Độc giải được đọc mà Hoa gia phải bó tay sao?”
“Ngươi xem… kiếm nhỏ có độc, không phải là ám khí có độc sao. Ý của cái tên là môn phái này rất là tiện….”
“Nói có lý!”
“Đúng là tiện!”
“Như vậy thì ám khí nhỏ có độc diệt môn là có đạo lý!”
“...”
Võ Vô Địch cùng các đệ tử môn phái ở trong tửu lâu, ngồi gần đó nghe được.
Vẻ mặt có phần khó coi.
Vương Trùng siết chặt nắm tay.
“Đệ tử qua đó đập bàn!”
Võ Vô Địch tùy ý nói.
“Ta không rảnh bồi thường tổn thất nha!”
Nắm đấm Vương Trùng giãn ra, hắn cười ha ha như thể quên đi lời vừa nói.
Bùi Thiên Bách không nói hai lời liền cầm trường kiếm một kiếm quét ngang.
Cái bàn đối diện của nhóm người bàn tán về môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chính là ám khí nhỏ có độc bị cắt làm hai.
Nhóm người nói xấu Tiểu Kiếm Có Độc có tám người, bộ dáng người nào người nấy giống thảo khấu. Đều khoác trên người áo da thú hở ngực.
Người xung quanh thì quá quen với nhóm người mặc áo da thú hở ngực này. Họ là người đến từ Lang Nha Trại. Đây là thế lực thảo khấu mà triều đình ngại va chạm.
Tên đầu lĩnh là một nam nhân ngoài bốn mươi với râu bặm trợn.
Hắn tiến lại gần bàn Võ Vô Địch, lấy đại đao trên vai xuống cắm xuống mặt đất hung dữ quát lên.
“Các ngươi không bồi thường tổn thất, báo tên môn phái, rửa cổ bọn ta đến huyết tẩy môn phái!”
Võ Vô Địch đang nghiên cứu nhiệm vụ mà hệ thống thông báo khi hắn đặt chân đến kinh thành.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tham gia Quân Uy Chiến, đánh tan mưu đồ đen tối nhầm phá hủy căn cơ môn phái. Đồng thời giành lấy danh hiệu đệ nhất môn phái. Thành công khen thưởng Danh Hiệu Đệ Nhất Môn Phái. Toàn thuộc tính của đệ tử +20, kèm theo đính kèm hiệu ứng cộng minh với danh hiệu. Có thể triệu tập, thu phục lòng người]
Võ Vô Địch ngước nhìn tên đô con đầu lĩnh đang cầm đại đao đe dọa.
Thông tin của tên đầu lĩnh này tức thì hiển hiện trong đầu Võ Vô Địch.
[Tính danh: Khưu Bát]
[Tuổi: 49]
[Cấp bậc: Tông sư]
[Nguyên quán: Lang Nha Trại, núi La Tràng]
[Tiểu sử: … đồ sát 225 người dân, sát hại và đốt cháy 11 thôn làng…]
Đúng lúc, màn hình nhiệm vụ lại hiện lên.
[Nhiệm vụ trừ gian diệt bạo: diệt trừ thế lực Lang Nha Trại giúp bá tánh thoát khỏi nỗi sợ hãi. Đồng thời giải cứu 50 thiếu nữ, 30 hài tử bị bắt, giải phóng toàn bộ lưu dân trước kia bị bắt làm tù binh. Thành công khen thưởng khế đất Lang Nha Trại, toàn bộ cơ sở vật chất thuộc về môn phái, thất bại toàn đội bị diệt]
Võ Vô Địch nhìn vào nhiệm vụ, sắc mặt không hề thể hiện sự vui mừng mà thay vào đó sát khí tức thì bạo lộ ra khiến Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Đỗ Hối Hối và thậm chí Bạch Họa Họa nắm chặt cánh tay hắn vì sợ.
Bùi Thiên Bách lắp bắp.
“Chương môn?”
Võ Vô Địch chậm rãi nói.
“Giết! Chỉ chừa một tên còn sống về báo lại cho Lang Nha Trại bọn chóng biết. Sau Quân Uy Chiến, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ trừ gian diệt bạo”
Bùi Thiên Bách nghe xong liền rút kiếm ra, một kiếm quét ngang.
Tên đầu lĩnh Khưu Bát tức thì ngã nghiêng ra.
Những khách nhân trong tửu quán nhìn thấy tình trạng giết người, tức thì hoảng loạn.
Những tên thuộc hạ thấy đầu lĩnh bị giết trước mặt, bọn chúng hoảng hốt vội chạy khỏi tửu lầu. Có điều đã bị Vương Trùng đón đầu, từng quyền tung ra. Mỗi một tên vừa tiếp cận đã bị đánh bay về sau, tại vị trí lồng ngực lõm sâu một lỗ.
Chỉ trong phút chốc, bảy trong tám người mặc áo da hở ngực bỏ mạng.
Chưởng quầy tửu quán hoảng sợ không dám bước ra can ngăn. Hắn biết, người trong giang hồ giải quyết ân oán, người thường không thể nhúng tay vào.
Võ Vô Địch đứng dậy, ném cho chưởng quầy một nén bạc 20 lượng rồi rời đi.
Những người có mặt chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, thu mình vào một chỗ rồi run rẩy không dám manh động.
Có người thì cho rằng, nhóm tám người mặc áo da hở ngực do lở miệng nói xấu môn phái Tiểu Kiếm Có Độc nên bị giết sạch.
Có người lại nghĩ khác. Có thể đằng sau chính là trả thù, vì Lang Nha Trại vốn tiếng xấu đồn xa, người người căm phẫn. Có thể chính là Lang Nha Trại đã đụng phải thế lực không nên đụng nên bị diệt trừ.
Khả năng tương lai không xa, Lang Nha Trại lành ít dữ nhiều.
Đây là nơi tập trung chủ yếu thế lực hoàng triều, trong đó bao gồm Triệu gia đứng đầu triều đình. Dưới triều đình là hai thế lực Long Vệ Quân và Hải Thượng Tông Khách. Đây là hai thế lực quan trọng nhất giúp hoàng triều giữ được quân quyền.
Trong đó Long Vệ Quân là thế lực thiên về trị an, đứng đầu là tổng giáo quan Long Vân Phi với thực lực sánh ngang minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi. Nghe đồn, trước kia giữa Long Vân Phi và Bạch Diệp Phi vì tranh giành nữ nhân mà suýt đánh nhau. Cũng may Bạch Diệp Phi tính tình phóng khoáng, không tranh với tiểu nhân cho nên đã tự động rút lui. Còn nữ nhân cả hai tranh giành, cuối cùng không thuộc vào người nào. Dù vậy, cả hai vẫn không bao giờ gặp mặt lại.
Còn về Hải Thượng Tông Khách thiên quản lý mặt đối ngoại. Đứng đầu là Bạch Phi Yến với tên giang hồ nghĩa sĩ thường gọi là Bạch gia. Phía dưới Hải Thượng Tông Khách còn có các thế lực nhỏ như mật thám, tình báo, nội vệ và làm cầu nối giữa triều đình và giới võ lâm.
Để thể hiện quyền uy của Long Vệ Quân mà cách ba năm, Long Vệ Quân sẽ tổ chức một lần Quân Uy Chiến.
Đúng như cái tên, đây là một cuộc so tài giữa các thế lực trong giang hồ, với mục đích cuối cùng vẫn là do Long Vệ Quân làm chủ. Thế lực nào thắng sẽ được trao thưởng một phần thưởng xứng đáng.
Lần này, phần thưởng Quân Uy Chiến chính là một thế lực đứng vị trí cuối bảng.
Trong các tiệm trà, tửu lâu bắt đầu rộn lên nhiều tin tức liên quan.
“Theo như tại hạ nhìn thì năm nay vẫn sẽ do Tiêu Dương Phái giành lấy vị trí đầu!”
“Rất tiếc là Thần Kiếm Sơn Trang trước giờ không tham gia, nếu Thần Kiếm Sơn Trang tham gia thì khó nói…”
“Các ngươi cứ nói đến giải nhất, còn ta lại nghĩ đến thế lực nào sẽ đứng cuối bảng. Nếu đứng cuối bảng sẽ mất toàn bộ môn phái… cái giá phải trả lớn quá. Gặp ta là thế lực yếu kém, chắc chắn sẽ chủ động rút lui!”
“Ha ha nếu nghĩ như ngươi thì còn gì là Quân Uy Chiến. Thế lực có thiệp mời không tham gia, chắc chắn sẽ bị diệt môn. Không phải ba năm trước, Phạm gia ở Nam Hải bị diệt môn sao, không người sống sót! Nghe đồn thiếu gia Phạm Vô Thiên may mắn sống sót, nhưng không rõ tung tích!”
“Theo ngươi thì môn phái Bạch Mai và Thạch Gia trang, thế lực nào sẽ đứng cuối bảng đây?”
“Các ngươi lại quên, năm nay có một môn phái ở phía tây Võ Minh à. Nghe đồn môn phái đó trước giờ không vào giang hồ, chỉ nhận bảo tiêu kiếm kế sinh nhai. Lần này tham gia, chắc chắn là cuối bảng!”
“Thế ngươi không nghe tin đồn, có một môn phái nhỏ tên là Tiểu Kiếm Có Độc giải được đọc mà Hoa gia phải bó tay sao?”
“Ngươi xem… kiếm nhỏ có độc, không phải là ám khí có độc sao. Ý của cái tên là môn phái này rất là tiện….”
“Nói có lý!”
“Đúng là tiện!”
“Như vậy thì ám khí nhỏ có độc diệt môn là có đạo lý!”
“...”
Võ Vô Địch cùng các đệ tử môn phái ở trong tửu lâu, ngồi gần đó nghe được.
Vẻ mặt có phần khó coi.
Vương Trùng siết chặt nắm tay.
“Đệ tử qua đó đập bàn!”
Võ Vô Địch tùy ý nói.
“Ta không rảnh bồi thường tổn thất nha!”
Nắm đấm Vương Trùng giãn ra, hắn cười ha ha như thể quên đi lời vừa nói.
Bùi Thiên Bách không nói hai lời liền cầm trường kiếm một kiếm quét ngang.
Cái bàn đối diện của nhóm người bàn tán về môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chính là ám khí nhỏ có độc bị cắt làm hai.
Nhóm người nói xấu Tiểu Kiếm Có Độc có tám người, bộ dáng người nào người nấy giống thảo khấu. Đều khoác trên người áo da thú hở ngực.
Người xung quanh thì quá quen với nhóm người mặc áo da thú hở ngực này. Họ là người đến từ Lang Nha Trại. Đây là thế lực thảo khấu mà triều đình ngại va chạm.
Tên đầu lĩnh là một nam nhân ngoài bốn mươi với râu bặm trợn.
Hắn tiến lại gần bàn Võ Vô Địch, lấy đại đao trên vai xuống cắm xuống mặt đất hung dữ quát lên.
“Các ngươi không bồi thường tổn thất, báo tên môn phái, rửa cổ bọn ta đến huyết tẩy môn phái!”
Võ Vô Địch đang nghiên cứu nhiệm vụ mà hệ thống thông báo khi hắn đặt chân đến kinh thành.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tham gia Quân Uy Chiến, đánh tan mưu đồ đen tối nhầm phá hủy căn cơ môn phái. Đồng thời giành lấy danh hiệu đệ nhất môn phái. Thành công khen thưởng Danh Hiệu Đệ Nhất Môn Phái. Toàn thuộc tính của đệ tử +20, kèm theo đính kèm hiệu ứng cộng minh với danh hiệu. Có thể triệu tập, thu phục lòng người]
Võ Vô Địch ngước nhìn tên đô con đầu lĩnh đang cầm đại đao đe dọa.
Thông tin của tên đầu lĩnh này tức thì hiển hiện trong đầu Võ Vô Địch.
[Tính danh: Khưu Bát]
[Tuổi: 49]
[Cấp bậc: Tông sư]
[Nguyên quán: Lang Nha Trại, núi La Tràng]
[Tiểu sử: … đồ sát 225 người dân, sát hại và đốt cháy 11 thôn làng…]
Đúng lúc, màn hình nhiệm vụ lại hiện lên.
[Nhiệm vụ trừ gian diệt bạo: diệt trừ thế lực Lang Nha Trại giúp bá tánh thoát khỏi nỗi sợ hãi. Đồng thời giải cứu 50 thiếu nữ, 30 hài tử bị bắt, giải phóng toàn bộ lưu dân trước kia bị bắt làm tù binh. Thành công khen thưởng khế đất Lang Nha Trại, toàn bộ cơ sở vật chất thuộc về môn phái, thất bại toàn đội bị diệt]
Võ Vô Địch nhìn vào nhiệm vụ, sắc mặt không hề thể hiện sự vui mừng mà thay vào đó sát khí tức thì bạo lộ ra khiến Bùi Thiên Bách, Vương Trùng, Đỗ Hối Hối và thậm chí Bạch Họa Họa nắm chặt cánh tay hắn vì sợ.
Bùi Thiên Bách lắp bắp.
“Chương môn?”
Võ Vô Địch chậm rãi nói.
“Giết! Chỉ chừa một tên còn sống về báo lại cho Lang Nha Trại bọn chóng biết. Sau Quân Uy Chiến, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ trừ gian diệt bạo”
Bùi Thiên Bách nghe xong liền rút kiếm ra, một kiếm quét ngang.
Tên đầu lĩnh Khưu Bát tức thì ngã nghiêng ra.
Những khách nhân trong tửu quán nhìn thấy tình trạng giết người, tức thì hoảng loạn.
Những tên thuộc hạ thấy đầu lĩnh bị giết trước mặt, bọn chúng hoảng hốt vội chạy khỏi tửu lầu. Có điều đã bị Vương Trùng đón đầu, từng quyền tung ra. Mỗi một tên vừa tiếp cận đã bị đánh bay về sau, tại vị trí lồng ngực lõm sâu một lỗ.
Chỉ trong phút chốc, bảy trong tám người mặc áo da hở ngực bỏ mạng.
Chưởng quầy tửu quán hoảng sợ không dám bước ra can ngăn. Hắn biết, người trong giang hồ giải quyết ân oán, người thường không thể nhúng tay vào.
Võ Vô Địch đứng dậy, ném cho chưởng quầy một nén bạc 20 lượng rồi rời đi.
Những người có mặt chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, thu mình vào một chỗ rồi run rẩy không dám manh động.
Có người thì cho rằng, nhóm tám người mặc áo da hở ngực do lở miệng nói xấu môn phái Tiểu Kiếm Có Độc nên bị giết sạch.
Có người lại nghĩ khác. Có thể đằng sau chính là trả thù, vì Lang Nha Trại vốn tiếng xấu đồn xa, người người căm phẫn. Có thể chính là Lang Nha Trại đã đụng phải thế lực không nên đụng nên bị diệt trừ.
Khả năng tương lai không xa, Lang Nha Trại lành ít dữ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.