Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 86: Tổ Chức Đại Ma Đầu
Tân Sinh
26/07/2024
Từ khi thế lực ác tặc Lang Nha Trại bị diệt trừ, La Tràng Sơn trở thành một khu vực tương đối nhộn nhịp.
Toàn bộ khu vực La Tràng Sơn được bao bọc bởi Hàng Rào Kiên Cố cộng thêm hai trăm đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc thay nhau canh gác. Khu vực La Tràng Sơn trong thời gian ngắn, trở thành một nơi cực kỳ an toàn.
Vì lẽ đó, Lang Nha Trại trước đó dần trở thành Lang Nha Trấn với gần một ngàn hộ dân sinh sống.
La tràng Sơn được chia thành ba khu vực. Khu vực dưới chân núi, dọc quanh vùng hạ lưu dành cho lưu dân sinh sống, lập thành thị trấn. Khu vực sườn núi dành cho đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, cũng là nơi được bố trí Cổng Dịch Chuyển đến Vân Tiêu Sơn. Phía trên đỉnh núi là khu vực bí mật cũng là cấm địa ở La Tràng Sơn. Ngay cả đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc muốn lên đỉnh núi phải có lệnh bài thông hành mới được phép bước vào cấm địa này.
Lúc này, Phương Triết dẫn theo Bạch Họa Họa, Bạch Phi Tuyết lên đỉnh núi.
Để từ sườn núi lên đến đỉnh núi, cần phải đi bộ lên 3000 bậc tam cấp. Khu vực phụ cận cấm các loại thú cưỡi, phi cáp truyền thư các loại. Cho nên, dù có nội ứng xâm nhập vào, cũng khó có thể truyền tin tức ra bên ngoài.
Khi Võ Vô Địch đặt chân đến đỉnh, đối diện là một tòa nhà cổ kính năm tầng.
Võ Vô Địch nhìn tòa nhà đồ sộ, cổ kính được Giang chưởng môn xây dựng, bề thế.
Võ Vô Địch nhìn sang Bạch Phi Tuyết giới thiệu.
“Đây chính là tổ chức Đại Ma Đầu, giờ đã đổi thành Thính Phong Lâu. Lâu chủ hiện tại do Giang chưởng môn Thất sơn Phái lãnh đạo…”
“Hiện tại còn thiếu một chức vị phó lâu chủ…”
Bạch Phi Tuyết tức thì hứng thú.
“Ý của ngươi muốn ta làm phó lâu chủ? Phụ thân ta mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết ta!”
Võ Vô Địch làm bộ dáng nghiêm túc nói.
“Thực ra mục đích lập ra tổ chức này, chính là góp một phần thế lực thu thập tình báo…”
“Câu chuyện Thần Kiếm Sơn Trang bị tấn công chính là bằng chứng nói lên, võ lâm sắp sửa dậy sóng. Cho nên, ta cần tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau. Diệt trừ tai họa ngầm này!”
“Nhiệm vụ này cấp thiết, quan trọng, ảnh hưởng đến an nguy của cả võ lâm!”
“Bạch nương tưởng cảm thấy chuyện này có nên đùa không?”
Võ Vô Địch vừa dứt lời, lưỡi kiếm Bạch Phi Tuyết đã kề cổ hắn.
“Cấm ngươi nhắc đến Bạch nương tử, nghe sến gì đâu!”
“Về sau cứ gọi thẳng tên ta là được!”
“Không cần phải gượng gạo như vậy?”
Võ Vô Địch phì cười.
“Vậy thì Tuyết nhi đã chấp nhận đề nghị rồi. Làm phó lâu chủ?”
Bạch Phi Tuyết không phản ứng, xem như đã đồng ý.
Võ Vô Địch thảo luận xong liền đi thẳng vào đại môn, vào bên trong đại sảnh tòa cao lầu.
Bên trong đại sảnh rộng lớn, có tổng cộng một vị trí chủ tọa và 12 vị trí trưởng lão.
Lúc này đã có sự xuất hiện của chín vị trưởng lão từ thời Đại Ma Đầu. Trong đó hai trong ba tên trưởng lão là phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu và phó tướng Thạch Chiến Thiên đang ở trong nhà củi môn phái ở Vân Tiêu Sơn, tên trưởng lão Mã Sơn đã bỏ mạng trước đó.
Giang Phong đang ngồi ở vị trí kế vị trí chủ tọa, vừa nhìn thấy bóng dáng Võ Vô Địch liền xuất hiện bên cạnh hành lễ.
Chín tên trưởng lão còn lại cũng đứng dậy hành lễ.
Giang Phong giới thiệu.
“Để Giang mỗ giới thiệu tám vị trưởng lão đang có mặt. Từ trái qua phải lần lượt là chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ. Tất cả đều là những nhân vật có danh tiếng trong giang hồ, có điều thân phận là thanh viên của tổ chức Đại Ma Đầu thì không ai biết được trừ người trong tổ chức…”
Giang Phong nói tiếp.
“Giang mỗ không phụ kỳ vọng của Võ chưởng môn, đã hoàn thành nhiệm vụ tập hợp lại lão đại của tổ chức!”
Võ Vô Địch gật đầu tán tưởng, màn hình hệ thống tức thì hiện lên thông báo.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ xây dựng tổ chức tình báo Võ Minh. Trong thời gian ngắn, thế lực phát triển trên diện rộng, tai mắt có mặt khắp mọi ngóc ngách Võ Minh. Khen thưởng lệnh bài trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc (12). Khen thưởng y phục trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc (12). Khen thưởng mật bảo của tổ chức Đại Ma Đầu (12)]
[Trong thời gian 10 ngày, phải tìm ra sào huyệt của những tên đã trốn thoát khỏi sự kiến tấn công Thần Kiếm Sơn Trang. Hoàn thành nhiệm vụ danh khí tăng cao. Được tặng danh hiệu Thính Phong Lâu, người có danh hiệu này dù danh khí có kém cũng sẽ được vang danh. Không hoàn thành thu hồi toàn bộ phần thưởng trước đó]
Đây là hệ liệt nhiệm vụ điều tra và diệt trừ hậu họa ngoại tộc.
Vì lẽ đó loại nhiệm vụ này là màu xanh đậm.
Đây chính là nguyên nhân Võ Vô Địch không thể loại bỏ hoàn toàn thế lực Đại Ma Đầu mà tiếp tục phát triển, mà theo một hướng khác biệt.
Cũng có thể, thế lực Đại Ma Đầu trước kia là một tổ chức thu thập tình báo trong võ lâm. Do thời gian dài, đầu lĩnh dần đi sai hướng trở thành tổ chức sát thủ.
Giang Phong nhìn thần sắc Võ Vô Địch không phản ứng, hắn vẫn tiếp tục báo cáo.
“Theo như Võ chưởng môn phân phó, Giang mỗ đã cải tổ lại tổ chức từ tổ chức ám sát sang tổ chức thu thập tình báo…”
Lời Giang Phong vừa nói ra, chín vị trưởng lão có mặt tức thì phản ứng.
Đại diện là chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình lên tiếng phản bác.
“Nếu Giang huynh nghe theo Võ chưởng môn cải tạo lại tổ chức sang thu thập tình báo võ lâm. Chẳng khác nào Thần Kiếm Sơn Trang thứ hai, thậm chí là Hải Thượng Tông Khách thứ hai… Cho nên, vấn đề này Mặc mỗ là người đầu tiên phản đối!”
Võ Vô Địch nhìn chấp sự Mặc Đình, tuổi ngoài bốn mươi, khí chất cao lãnh, chân mày kiếm.
Con người này, tính tình hẳn là cương trực.
Võ Vô Địch không cảm thấy khó chịu trước sự phản đối này.
Hắn đi về phía một cái bàn dài, dùng để 12 thành viên và chủ tọa nghị sự ở một bên đại sảnh rồi xuất ra 12 lệnh bài trưởng lão, 12 y phục trưởng lão và 12 mật bảo trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc lên một cái bàn dài.
Chín vị trưởng lão nhìn thấy lệnh bài, y phục và mật bảo. Sắc mặt tức thì sốt sắng, thay đổi.
Người nào người nấy đều kinh ngạc không khép miệng lại được.
Võ Vô Địch mới giới thiệu.
“Đây là 12 lệnh bài của trưởng lão, 12 bộ y phục trưởng lão, 12 mật bảo của tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc”
“Tổ chức Đại Ma Đầu tiền thân chính là một thế lực thu thập tình báo cả võ lâm. Có tên gọi là Thính Phong Lâu. Bởi vì truyền thừa thất lạc nên trong tổ chức không có lâu chủ mà chỉ có đại trưởng lão tiếp quản. Cuối cùng người lãnh đạo ngu dốt đi sai con đường. Từ thu thập tình báo chuyển sang nhận nhiệm vụ ám sát để duy trì tổ chức…”
“Sau khi nhận chủ lệnh bài Kim Chủ, ta mới biết được điều này rồi mới nhờ Giang chưởng môn xây dựng lên tòa Thính Phong Lâu này. Đặc biệt là tìm lại các bảo vật của tổ chức Đại Ma Đầu…”
“Các vị mỗi người nhận một bộ, xem thế nào!”
Nói rồi, Võ Vô Địch đứng sang một bên cho chín vị trưởng lão tiến lại gần các bảo vật thất lạc của tổ chức.
Bọn họ đến lực này vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bọn họ tiếp nhận chức vị trưởng lão vì truyền thừa theo huyết thống cha truyền con nối. Đó là lý do, họ không muốn cũng phải duy trì chức vị đến thời điểm này.
Giờ bọn họ lại nhìn thấy các bảo vật được ghi chép lại trong điển tịch. Ánh mắt người nào người nấy sáng lên, không còn bất kỳ nghi hoặc nào.
Lệnh bài trưởng lão, y phục trưởng lão giống nhau không đề cập tới. Trong đó 12 mật bảo có đủ hình dạng, từ ống sáo, thanh kiếm lớn nhỏ có ba kích thước, đại đao có hai loại lớn nhỏ, trường thương có hai loại dài và ngắn, đàn tranh, bao da chứa ám khí, tỏa liêm có hình dạng sợi xích dài ba mét đầu gắn lưỡi liềm và ám tiễn.
Chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, ngoài hai mươi, sửng sốt nói.
“Võ chưởng môn, thật sự cho chúng ta tùy chọn sao?”
Võ Vô Địch gật đầu.
“Đây điều là mật bảo dành riêng cho các vị trưởng lão Đại Ma Đầu. Các vị thích mật bảo nào thì chọn mật bảo đó…”
Chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật không chút do dự liền lấy mật bảo có hình dạng ống sáo.
“Thứ này giống như gọi ta, ta chọn nó!”
Tiếp theo, tám vị trưởng lão còn lại cũng lật lượt dựa theo một loại cảm ứng, chọn mật bảo phù hợp với bản thân sử dụng.
Giang Phong cũng tham gia vào, chọn một thanh trường kiếm dài nhất trong ba cây.
Giang Phong mừng rỡ thốt lên.
“Thì ra đây chính là thứ mà Giang mỗ ta luôn cảm thấy thiếu sót khi đảm đương vị trí trưởng lão…”
Võ Vô Địch tiếp tục đề nghị.
“Các vị thử khoác y phục trưởng lão lên xem!”
Giang Phong gật đầu, tức thì khoác y phục hắc y với những đường gân như tơ máu lên lõi toàn thân. Khoác lên y phục, cả người như thể được gom gọn lại, nhìn soái khí hơn nhiều.
Giang Phong lại thốt lên.
“Ta cảm nhận, tốc độ bản thân như được tăng lên 20 lần!”
Nói rồi, hắn nhích chân một cái, thân thể tức thì dịch chuyển sang vị trí khác, cách vị trí cũ 20 mét.
Học sĩ Lai Thừa Vệ, đeo kính, 26 tuổi cảm thán.
“Chỉ một cái nhích chân liền 20 mét, đây chính là thực lực trên Võ Tôn a!”
Đúng lúc này, ngoài cửa đại sảnh có tiếng bước chân đi vào.
“Không ngờ, Lang Tràng Sơn lại có một nơi thú vị như vậy!”
Võ Vô Địch nhìn lại, người đến chính là minh chủ Bạch Diệp Phi.
Toàn bộ khu vực La Tràng Sơn được bao bọc bởi Hàng Rào Kiên Cố cộng thêm hai trăm đệ tử Tiểu Kiếm Có Độc thay nhau canh gác. Khu vực La Tràng Sơn trong thời gian ngắn, trở thành một nơi cực kỳ an toàn.
Vì lẽ đó, Lang Nha Trại trước đó dần trở thành Lang Nha Trấn với gần một ngàn hộ dân sinh sống.
La tràng Sơn được chia thành ba khu vực. Khu vực dưới chân núi, dọc quanh vùng hạ lưu dành cho lưu dân sinh sống, lập thành thị trấn. Khu vực sườn núi dành cho đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, cũng là nơi được bố trí Cổng Dịch Chuyển đến Vân Tiêu Sơn. Phía trên đỉnh núi là khu vực bí mật cũng là cấm địa ở La Tràng Sơn. Ngay cả đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc muốn lên đỉnh núi phải có lệnh bài thông hành mới được phép bước vào cấm địa này.
Lúc này, Phương Triết dẫn theo Bạch Họa Họa, Bạch Phi Tuyết lên đỉnh núi.
Để từ sườn núi lên đến đỉnh núi, cần phải đi bộ lên 3000 bậc tam cấp. Khu vực phụ cận cấm các loại thú cưỡi, phi cáp truyền thư các loại. Cho nên, dù có nội ứng xâm nhập vào, cũng khó có thể truyền tin tức ra bên ngoài.
Khi Võ Vô Địch đặt chân đến đỉnh, đối diện là một tòa nhà cổ kính năm tầng.
Võ Vô Địch nhìn tòa nhà đồ sộ, cổ kính được Giang chưởng môn xây dựng, bề thế.
Võ Vô Địch nhìn sang Bạch Phi Tuyết giới thiệu.
“Đây chính là tổ chức Đại Ma Đầu, giờ đã đổi thành Thính Phong Lâu. Lâu chủ hiện tại do Giang chưởng môn Thất sơn Phái lãnh đạo…”
“Hiện tại còn thiếu một chức vị phó lâu chủ…”
Bạch Phi Tuyết tức thì hứng thú.
“Ý của ngươi muốn ta làm phó lâu chủ? Phụ thân ta mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết ta!”
Võ Vô Địch làm bộ dáng nghiêm túc nói.
“Thực ra mục đích lập ra tổ chức này, chính là góp một phần thế lực thu thập tình báo…”
“Câu chuyện Thần Kiếm Sơn Trang bị tấn công chính là bằng chứng nói lên, võ lâm sắp sửa dậy sóng. Cho nên, ta cần tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau. Diệt trừ tai họa ngầm này!”
“Nhiệm vụ này cấp thiết, quan trọng, ảnh hưởng đến an nguy của cả võ lâm!”
“Bạch nương tưởng cảm thấy chuyện này có nên đùa không?”
Võ Vô Địch vừa dứt lời, lưỡi kiếm Bạch Phi Tuyết đã kề cổ hắn.
“Cấm ngươi nhắc đến Bạch nương tử, nghe sến gì đâu!”
“Về sau cứ gọi thẳng tên ta là được!”
“Không cần phải gượng gạo như vậy?”
Võ Vô Địch phì cười.
“Vậy thì Tuyết nhi đã chấp nhận đề nghị rồi. Làm phó lâu chủ?”
Bạch Phi Tuyết không phản ứng, xem như đã đồng ý.
Võ Vô Địch thảo luận xong liền đi thẳng vào đại môn, vào bên trong đại sảnh tòa cao lầu.
Bên trong đại sảnh rộng lớn, có tổng cộng một vị trí chủ tọa và 12 vị trí trưởng lão.
Lúc này đã có sự xuất hiện của chín vị trưởng lão từ thời Đại Ma Đầu. Trong đó hai trong ba tên trưởng lão là phó chưởng môn Hoàng Hà Phái Lãnh Diệm Sầu và phó tướng Thạch Chiến Thiên đang ở trong nhà củi môn phái ở Vân Tiêu Sơn, tên trưởng lão Mã Sơn đã bỏ mạng trước đó.
Giang Phong đang ngồi ở vị trí kế vị trí chủ tọa, vừa nhìn thấy bóng dáng Võ Vô Địch liền xuất hiện bên cạnh hành lễ.
Chín tên trưởng lão còn lại cũng đứng dậy hành lễ.
Giang Phong giới thiệu.
“Để Giang mỗ giới thiệu tám vị trưởng lão đang có mặt. Từ trái qua phải lần lượt là chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ. Tất cả đều là những nhân vật có danh tiếng trong giang hồ, có điều thân phận là thanh viên của tổ chức Đại Ma Đầu thì không ai biết được trừ người trong tổ chức…”
Giang Phong nói tiếp.
“Giang mỗ không phụ kỳ vọng của Võ chưởng môn, đã hoàn thành nhiệm vụ tập hợp lại lão đại của tổ chức!”
Võ Vô Địch gật đầu tán tưởng, màn hình hệ thống tức thì hiện lên thông báo.
[Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ xây dựng tổ chức tình báo Võ Minh. Trong thời gian ngắn, thế lực phát triển trên diện rộng, tai mắt có mặt khắp mọi ngóc ngách Võ Minh. Khen thưởng lệnh bài trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc (12). Khen thưởng y phục trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc (12). Khen thưởng mật bảo của tổ chức Đại Ma Đầu (12)]
[Trong thời gian 10 ngày, phải tìm ra sào huyệt của những tên đã trốn thoát khỏi sự kiến tấn công Thần Kiếm Sơn Trang. Hoàn thành nhiệm vụ danh khí tăng cao. Được tặng danh hiệu Thính Phong Lâu, người có danh hiệu này dù danh khí có kém cũng sẽ được vang danh. Không hoàn thành thu hồi toàn bộ phần thưởng trước đó]
Đây là hệ liệt nhiệm vụ điều tra và diệt trừ hậu họa ngoại tộc.
Vì lẽ đó loại nhiệm vụ này là màu xanh đậm.
Đây chính là nguyên nhân Võ Vô Địch không thể loại bỏ hoàn toàn thế lực Đại Ma Đầu mà tiếp tục phát triển, mà theo một hướng khác biệt.
Cũng có thể, thế lực Đại Ma Đầu trước kia là một tổ chức thu thập tình báo trong võ lâm. Do thời gian dài, đầu lĩnh dần đi sai hướng trở thành tổ chức sát thủ.
Giang Phong nhìn thần sắc Võ Vô Địch không phản ứng, hắn vẫn tiếp tục báo cáo.
“Theo như Võ chưởng môn phân phó, Giang mỗ đã cải tổ lại tổ chức từ tổ chức ám sát sang tổ chức thu thập tình báo…”
Lời Giang Phong vừa nói ra, chín vị trưởng lão có mặt tức thì phản ứng.
Đại diện là chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình lên tiếng phản bác.
“Nếu Giang huynh nghe theo Võ chưởng môn cải tạo lại tổ chức sang thu thập tình báo võ lâm. Chẳng khác nào Thần Kiếm Sơn Trang thứ hai, thậm chí là Hải Thượng Tông Khách thứ hai… Cho nên, vấn đề này Mặc mỗ là người đầu tiên phản đối!”
Võ Vô Địch nhìn chấp sự Mặc Đình, tuổi ngoài bốn mươi, khí chất cao lãnh, chân mày kiếm.
Con người này, tính tình hẳn là cương trực.
Võ Vô Địch không cảm thấy khó chịu trước sự phản đối này.
Hắn đi về phía một cái bàn dài, dùng để 12 thành viên và chủ tọa nghị sự ở một bên đại sảnh rồi xuất ra 12 lệnh bài trưởng lão, 12 y phục trưởng lão và 12 mật bảo trưởng lão tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc lên một cái bàn dài.
Chín vị trưởng lão nhìn thấy lệnh bài, y phục và mật bảo. Sắc mặt tức thì sốt sắng, thay đổi.
Người nào người nấy đều kinh ngạc không khép miệng lại được.
Võ Vô Địch mới giới thiệu.
“Đây là 12 lệnh bài của trưởng lão, 12 bộ y phục trưởng lão, 12 mật bảo của tổ chức Đại Ma Đầu đã thất lạc”
“Tổ chức Đại Ma Đầu tiền thân chính là một thế lực thu thập tình báo cả võ lâm. Có tên gọi là Thính Phong Lâu. Bởi vì truyền thừa thất lạc nên trong tổ chức không có lâu chủ mà chỉ có đại trưởng lão tiếp quản. Cuối cùng người lãnh đạo ngu dốt đi sai con đường. Từ thu thập tình báo chuyển sang nhận nhiệm vụ ám sát để duy trì tổ chức…”
“Sau khi nhận chủ lệnh bài Kim Chủ, ta mới biết được điều này rồi mới nhờ Giang chưởng môn xây dựng lên tòa Thính Phong Lâu này. Đặc biệt là tìm lại các bảo vật của tổ chức Đại Ma Đầu…”
“Các vị mỗi người nhận một bộ, xem thế nào!”
Nói rồi, Võ Vô Địch đứng sang một bên cho chín vị trưởng lão tiến lại gần các bảo vật thất lạc của tổ chức.
Bọn họ đến lực này vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bọn họ tiếp nhận chức vị trưởng lão vì truyền thừa theo huyết thống cha truyền con nối. Đó là lý do, họ không muốn cũng phải duy trì chức vị đến thời điểm này.
Giờ bọn họ lại nhìn thấy các bảo vật được ghi chép lại trong điển tịch. Ánh mắt người nào người nấy sáng lên, không còn bất kỳ nghi hoặc nào.
Lệnh bài trưởng lão, y phục trưởng lão giống nhau không đề cập tới. Trong đó 12 mật bảo có đủ hình dạng, từ ống sáo, thanh kiếm lớn nhỏ có ba kích thước, đại đao có hai loại lớn nhỏ, trường thương có hai loại dài và ngắn, đàn tranh, bao da chứa ám khí, tỏa liêm có hình dạng sợi xích dài ba mét đầu gắn lưỡi liềm và ám tiễn.
Chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, ngoài hai mươi, sửng sốt nói.
“Võ chưởng môn, thật sự cho chúng ta tùy chọn sao?”
Võ Vô Địch gật đầu.
“Đây điều là mật bảo dành riêng cho các vị trưởng lão Đại Ma Đầu. Các vị thích mật bảo nào thì chọn mật bảo đó…”
Chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật không chút do dự liền lấy mật bảo có hình dạng ống sáo.
“Thứ này giống như gọi ta, ta chọn nó!”
Tiếp theo, tám vị trưởng lão còn lại cũng lật lượt dựa theo một loại cảm ứng, chọn mật bảo phù hợp với bản thân sử dụng.
Giang Phong cũng tham gia vào, chọn một thanh trường kiếm dài nhất trong ba cây.
Giang Phong mừng rỡ thốt lên.
“Thì ra đây chính là thứ mà Giang mỗ ta luôn cảm thấy thiếu sót khi đảm đương vị trí trưởng lão…”
Võ Vô Địch tiếp tục đề nghị.
“Các vị thử khoác y phục trưởng lão lên xem!”
Giang Phong gật đầu, tức thì khoác y phục hắc y với những đường gân như tơ máu lên lõi toàn thân. Khoác lên y phục, cả người như thể được gom gọn lại, nhìn soái khí hơn nhiều.
Giang Phong lại thốt lên.
“Ta cảm nhận, tốc độ bản thân như được tăng lên 20 lần!”
Nói rồi, hắn nhích chân một cái, thân thể tức thì dịch chuyển sang vị trí khác, cách vị trí cũ 20 mét.
Học sĩ Lai Thừa Vệ, đeo kính, 26 tuổi cảm thán.
“Chỉ một cái nhích chân liền 20 mét, đây chính là thực lực trên Võ Tôn a!”
Đúng lúc này, ngoài cửa đại sảnh có tiếng bước chân đi vào.
“Không ngờ, Lang Tràng Sơn lại có một nơi thú vị như vậy!”
Võ Vô Địch nhìn lại, người đến chính là minh chủ Bạch Diệp Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.