Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái
Chương 87: Bạch Minh Chủ Tới Chơi
Tân Sinh
26/07/2024
Bạch Diệp Phi vừa xuất hiện khiến toàn bộ người có mặt nhất thời hoảng sợ.
Đây là điều tối kỵ nhất của tổ chức Đại Ma Đầu.
Người thấy gương mặt thật, thân phận trưởng lão Đại Ma Đầu đều chết.
Có điều, ở đây ai đánh lại minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi. Nghe đồn là Bạch Diệp Phi lại vừa thăng cấp lên Võ Thần.
Chín vị trưởng lão đưa ánh mắt nhìn về phía Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch tức thì mỉm cười, niềm nở nói.
“Không ngờ Phi Phi minh chủ lại có nhã hứng đến tệ xá. Tiểu tế nhiệt tình hoan nghênh!”
Bạch Họa Họa đang rảnh rỗi không có việc gì làm đã nhắn tin cho lão cha Bạch Diệp Phi vị trí. Không ngờ, lão cha thật sự đến.
Bạch Họa Họa phát hiện bản thân vừa gây ra lỗi lầm lớn, liền nhìn về phía Võ Vô Địch giơ ánh mắt vô tội.
Võ Vô Địch hướng Bạch Diệp Phi dò hỏi.
“Lần này Phi Phi minh chủ đến… có việc gì sao?”
Bạch Diệp Phi không vội trả lời, tiến lại gần xoa xoa đầu Bạch Họa Họa với biểu hiện sắp khóc.
“Không sao, phụ thân có việc đến nên không liên quan đến Họa Họa!”
Sau khi đã trấn an con gái rượu bảo bối xong, Bạch Diệp Phi nhìn quan cảnh xung quanh.
Ánh mắt nhìn về phía bàn dài, trên bài dàn là một số y phục, lệnh bài và một vài binh khí có hình thù kỳ lạ.
Hắn dự định nói nhưng dừng lại, bước chân tiến về phía một trong ba mật bảo còn lại. Tỏa Liêm, trường thương và Đàn Tranh.
Không hiểu gì lý do do, hắn chộp lấy Tỏa Liêm, rồi nhận ra một loại cảm giác quen thuộc.
“Bảo khí nhận chủ?”
Từ sau khi Bạch Diệp Phi tu luyện thành công Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo. Hắn vượt qua cấp bậc Võ Thần, dần ngộ ra một loại hệ thống tu luyện khác, kỳ diệu hơn. Loại thủ pháp tu luyện mới này cùng đạo quán có tương đồng. Bản thân cảm nhận khí trời, khí nhật nguyệt nuôi dưỡng cơ thể củng cố kinh mạch. Dần dần chạm tới cùng thiên địa hòa hợp.
Cho nên khi nhìn thấy Tỏa Liêm, Tỏa Liêm có một sợi dây mỏng manh vô hình gắn kết, khiến hắn không do dự mà chộp lấy.
Người nhận bảo khí chính là một vị trưởng lão Đại Ma Đầu tiếp theo.
Bạch Diệp Phi xem ra đã hiểu được một số chuyện.
Hắn mới nói.
“Thì ra chiếc bóng võ lâm chính là một tổ chức Đại Ma Đầu. Xem ra chuyến đi này không tệ!”
“Không ngờ khúc mắc bấy lâu nay đã được tháo gỡ!”
Võ Vô Địch dò hỏi.
“Phi Phi minh chủ có khúc mắc gì sao?”
Bạch Diệp Phi không vội trả lời mà tiếp tục đoạt lấy một lệnh bài, một bộ y phục rồi rời khỏi đại sảnh. Trước khi rời đi hoàn toàn, hắn để lại lời nhắn.
“Ta lôi đài Vân Tiêu Sơn chờ ngươi!”
Bạch Diệp Phi hoàn toàn biến mất, Giang Phong cùng tám người còn lại mở thở một hơi dài ra.
Vừa rồi bọn họ hít sâu một hơi, không dám thở ra.
Dù sao, thế lực Đại Ma Đầu vốn là một tổ chức sát thủ dưới thời Vô Diện Nhân. Cho nên, bọn họ gặp lão đại của chính phái không sợ mới lạ.
Võ Vô Địch cười nói.
“Các vị thấy vậy chứ Phi Phi minh chủ rất tốt tính!”
Giang Phong một bên thở dài.
“Võ chưởng môn không nhận ra chứ, bọn ta cảm nhận sát khí kề cổ. Chỉ cần thở mạnh tức thì mất mạng…”
Võ Vô Địch hốt hoảng.
“Thật sự như vậy?”
Giang Phong gật đầu.
“Đúng vậy, đó chính là thứ đáng sợ nhất của võ lâm minh chủ Bạch Diệp Phi. Có thể Võ chưởng môn là thân thuộc nên không nhận ra mà thôi!”
Võ Vô Địch tự nhủ.
Từ lần đầu gặp Phi Phi minh chủ đến giờ, bản thân hắn nhận định Bạch Diệp Phi là Phi Phi minh chủ, là một vị đại thúc tốt tính, là phụ thân của Bạch Họa Họa đáng yêu, là một lão cha cưng chiều gái rượu. Ngoài ra thì hắn không hề cảm nhận được gì khác.
Hôm nay, hắn thật sự có cách nhìn khác về Bạch Diệp Phi.
Lúc này, Võ Vô Địch hướng Giang Phong nói.
“Lần này ta đến ngoài bàn giao vật quan trọng của tổ chức ra. Còn có chuyện quan trọng cần bàn giao…”
“Vê sau, tổ chức Đại Ma Đại sẽ do Giang chưởng môn tiếp nhận chức vị lâu chủ, ngoài ra ta còn đề xuất Bạch Phi Tuyết nhận chức vị phó lâu chủ…”
Bạch Phi Tuyết một bên nghe xong tức thì phản ứng.
“Ai nói ngươi ta muốn làm phó lâu chủ?”
Võ Vô Địch lúng túng.
“Chứ không phải Tuyết nhi đồng ý theo ta đến đây để tiếp nhận chức vụ phó lâu chủ sao?”
Bạch Phi Tuyết khóe miệng cong lên, rồi đi thẳng về phương hướng bàn tròn lấy một lệnh bài, một y phục và trường thương.
Bạch Phi Tuyết nhận xong ba món đồ, mới nói.
“Đây là thứ ta muốn!”
Nói xong, nàng nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi đại sảnh.
Võ Vô Địch thua rồi.
Đúng là nữ nhi thời đại nào cũng rất khó hiểu.
Võ Vô Địch bất đắc dĩ nói.
“Nếu vậy, cứ để hai cha con nhà minh chủ Bạch Diệp Phi hai vị trí trưởng lão đi. Xem như trong 12 ghế khả năng sẽ mất đi 2 ghế. Còn một vị trí, Giang chưởng môn cứ tự mình đề xuất…”
“Mặc dù ta không đảm đương chức vị lâu chủ nhưng có gắng kết với lệnh bài Kim Chủ, mà lệnh bài Kim Chủ trước mắt lại không cách nào truyền thừa lại được. Cho nên nhiệm vụ tổ chức Đại Ma Đầu, ta sẽ trực tiếp chỉ thị…”
“Còn một việc nữa…”
Đến đây, Võ Vô Địch mở ra giao diện hệ thống lựa chọn quét chọn đối tượng.
[Phát hiện có 08 đối tượng phù hợp nhận chức Khách Khanh Trưởng Lão. Xác nhận bổ nhiệm?]
Võ Vô Địch chọn [Xác Nhận].
Tức thì, tám người chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ biểu hiện kinh ngạc thêm một lần nữa.
Hôm nay, trong suốt nhân sinh bọn họ, kinh động hai lần. Lần này cũng quát mức diễn đạt.
Võ Vô Địch giới thiệu.
“Đây chính là thứ ta liên lạc với các vị Khách Khanh Trưởng lão môn phái. Trong đó có vật phẩm có thể dùng tiền quy đổi để sở hữu…”
“Trước mắt, ta sẽ tặng cho mỗi vị một con Tật Phong Lang làm thú cưỡi. Xem như là quà chào mừng đến với môn phái Tiểu Kiếm Có Độc…”
Nói xong, Võ Vô Địch về [Thương Thành] mua tám con Tật Phong Lang rồi xuất ra bên ngoài.
Khoảng không trước mắt, thình lình xuất hiện tám con Tật Phong Lang to lớn, bằng xương bằng thịt.
Tám người trưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ biểu hiện kinh ngạc thêm một lần nữa.
Hôm nay, trong suốt nhân sinh bọn họ, đây là lần kinh động thứ ba, không thể tin vào mắt mình. Bọn họ phải dụi dụi mắt mới có thể tỉnh táo nhận định.
Đến đây, Võ Vô Địch mới tuyên bố nhiệm vụ.
“Trong thời gian 10 ngày, phải tìm ra sào huyệt của những tên đã trốn thoát khỏi sự kiến tấn công Thần Kiếm Sơn Trang. Hoàn thành nhiệm vụ danh khí tổ chức tăng cao. Được tặng danh hiệu Thính Phong Lâu, người có danh hiệu này dù danh khí có kém cũng sẽ được vang danh thiên hạ, người người kính phục. Không hoàn thành thu hồi toàn bộ bảo vật trước đó…”
Nhiệm vụ này tương đối khó khăn, có điều hôm nay bọn họ chứng kiến nhiều sự kiện thần kỳ diễn ra trong nhân sinh bọn họ.
Bọn họ tin rằng, mười phần làm được.
Giang Phong cùng tám trưởng lão chấp tay lại nhận mệnh lệnh.
Võ Vô Địch hài lòng gật đầu.
“Các vị cố gắng, tại hạ trước trở về gặp gỡ lão Bạch có chuyện. Có gì khó khăn cứ gửi tin tức đến tại hạ!”
Nói xong, Võ Vô Địch liền rời đi.
Chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão tự vả một cái cho thanh tỉnh. Có điều, lão vốn thanh tỉnh nên có cảm giác đau ở mặt.
“Nhìn thấy cảnh tượng này, lão đạo cảm giác nhân sinh như gặp gỡ tân sinh. Lão đạo trước phải về đạo quán, bàn giao cho sự đệ để chuyên tâm vào sứ mệnh trong tổ chức…”
Trưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật và chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình cũng gật đầu tán thành.
Hôm nay có nhiều chuyện ly kỳ xảy ra khiến tầm mắt bọn họ như được khai sáng. Con đường đi phía trước bỗng chốc rộng hơn.
Giang Phong nhìn thấy người nào người nấy đều mang tinh thần phấn chấn. Hắn mới thêm vào.
“Nếu vậy, các vị cứ thoải mái giải quyết chuyện cá nhân. Giang mỗ sớm đã nói, chỉ cần các vị đi một chuyến chắc chắn sẽ không uổng phí công sức. Xem như Giang mỗ không có lừa gạt mọi người!”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo tươi cười nói.
“Ta trước giờ vẫn luôn tin tưởng Giang huynh, cho nên không cần phải khách khí như vậy!”
Những người xung quanh cũng gật đầu tán thành.
Giang Phong hài lòng.
“Nếu vậy, chúng ta tạm thời từ biệt. Nhanh thủ thời gian làm nhiệm vụ Võ chương môn giao cho!”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo vuốt chòm râu rồi nhìn con Tật Phong Lang, rồi ngây ngốc hỏi.
“Nó… làm sao sử dụng?”
Đây là điều tối kỵ nhất của tổ chức Đại Ma Đầu.
Người thấy gương mặt thật, thân phận trưởng lão Đại Ma Đầu đều chết.
Có điều, ở đây ai đánh lại minh chủ võ lâm Bạch Diệp Phi. Nghe đồn là Bạch Diệp Phi lại vừa thăng cấp lên Võ Thần.
Chín vị trưởng lão đưa ánh mắt nhìn về phía Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch tức thì mỉm cười, niềm nở nói.
“Không ngờ Phi Phi minh chủ lại có nhã hứng đến tệ xá. Tiểu tế nhiệt tình hoan nghênh!”
Bạch Họa Họa đang rảnh rỗi không có việc gì làm đã nhắn tin cho lão cha Bạch Diệp Phi vị trí. Không ngờ, lão cha thật sự đến.
Bạch Họa Họa phát hiện bản thân vừa gây ra lỗi lầm lớn, liền nhìn về phía Võ Vô Địch giơ ánh mắt vô tội.
Võ Vô Địch hướng Bạch Diệp Phi dò hỏi.
“Lần này Phi Phi minh chủ đến… có việc gì sao?”
Bạch Diệp Phi không vội trả lời, tiến lại gần xoa xoa đầu Bạch Họa Họa với biểu hiện sắp khóc.
“Không sao, phụ thân có việc đến nên không liên quan đến Họa Họa!”
Sau khi đã trấn an con gái rượu bảo bối xong, Bạch Diệp Phi nhìn quan cảnh xung quanh.
Ánh mắt nhìn về phía bàn dài, trên bài dàn là một số y phục, lệnh bài và một vài binh khí có hình thù kỳ lạ.
Hắn dự định nói nhưng dừng lại, bước chân tiến về phía một trong ba mật bảo còn lại. Tỏa Liêm, trường thương và Đàn Tranh.
Không hiểu gì lý do do, hắn chộp lấy Tỏa Liêm, rồi nhận ra một loại cảm giác quen thuộc.
“Bảo khí nhận chủ?”
Từ sau khi Bạch Diệp Phi tu luyện thành công Từ Khai Mạch Đến Luyện Khí Nhất Đạo. Hắn vượt qua cấp bậc Võ Thần, dần ngộ ra một loại hệ thống tu luyện khác, kỳ diệu hơn. Loại thủ pháp tu luyện mới này cùng đạo quán có tương đồng. Bản thân cảm nhận khí trời, khí nhật nguyệt nuôi dưỡng cơ thể củng cố kinh mạch. Dần dần chạm tới cùng thiên địa hòa hợp.
Cho nên khi nhìn thấy Tỏa Liêm, Tỏa Liêm có một sợi dây mỏng manh vô hình gắn kết, khiến hắn không do dự mà chộp lấy.
Người nhận bảo khí chính là một vị trưởng lão Đại Ma Đầu tiếp theo.
Bạch Diệp Phi xem ra đã hiểu được một số chuyện.
Hắn mới nói.
“Thì ra chiếc bóng võ lâm chính là một tổ chức Đại Ma Đầu. Xem ra chuyến đi này không tệ!”
“Không ngờ khúc mắc bấy lâu nay đã được tháo gỡ!”
Võ Vô Địch dò hỏi.
“Phi Phi minh chủ có khúc mắc gì sao?”
Bạch Diệp Phi không vội trả lời mà tiếp tục đoạt lấy một lệnh bài, một bộ y phục rồi rời khỏi đại sảnh. Trước khi rời đi hoàn toàn, hắn để lại lời nhắn.
“Ta lôi đài Vân Tiêu Sơn chờ ngươi!”
Bạch Diệp Phi hoàn toàn biến mất, Giang Phong cùng tám người còn lại mở thở một hơi dài ra.
Vừa rồi bọn họ hít sâu một hơi, không dám thở ra.
Dù sao, thế lực Đại Ma Đầu vốn là một tổ chức sát thủ dưới thời Vô Diện Nhân. Cho nên, bọn họ gặp lão đại của chính phái không sợ mới lạ.
Võ Vô Địch cười nói.
“Các vị thấy vậy chứ Phi Phi minh chủ rất tốt tính!”
Giang Phong một bên thở dài.
“Võ chưởng môn không nhận ra chứ, bọn ta cảm nhận sát khí kề cổ. Chỉ cần thở mạnh tức thì mất mạng…”
Võ Vô Địch hốt hoảng.
“Thật sự như vậy?”
Giang Phong gật đầu.
“Đúng vậy, đó chính là thứ đáng sợ nhất của võ lâm minh chủ Bạch Diệp Phi. Có thể Võ chưởng môn là thân thuộc nên không nhận ra mà thôi!”
Võ Vô Địch tự nhủ.
Từ lần đầu gặp Phi Phi minh chủ đến giờ, bản thân hắn nhận định Bạch Diệp Phi là Phi Phi minh chủ, là một vị đại thúc tốt tính, là phụ thân của Bạch Họa Họa đáng yêu, là một lão cha cưng chiều gái rượu. Ngoài ra thì hắn không hề cảm nhận được gì khác.
Hôm nay, hắn thật sự có cách nhìn khác về Bạch Diệp Phi.
Lúc này, Võ Vô Địch hướng Giang Phong nói.
“Lần này ta đến ngoài bàn giao vật quan trọng của tổ chức ra. Còn có chuyện quan trọng cần bàn giao…”
“Vê sau, tổ chức Đại Ma Đại sẽ do Giang chưởng môn tiếp nhận chức vị lâu chủ, ngoài ra ta còn đề xuất Bạch Phi Tuyết nhận chức vị phó lâu chủ…”
Bạch Phi Tuyết một bên nghe xong tức thì phản ứng.
“Ai nói ngươi ta muốn làm phó lâu chủ?”
Võ Vô Địch lúng túng.
“Chứ không phải Tuyết nhi đồng ý theo ta đến đây để tiếp nhận chức vụ phó lâu chủ sao?”
Bạch Phi Tuyết khóe miệng cong lên, rồi đi thẳng về phương hướng bàn tròn lấy một lệnh bài, một y phục và trường thương.
Bạch Phi Tuyết nhận xong ba món đồ, mới nói.
“Đây là thứ ta muốn!”
Nói xong, nàng nắm lấy tay Bạch Họa Họa rời khỏi đại sảnh.
Võ Vô Địch thua rồi.
Đúng là nữ nhi thời đại nào cũng rất khó hiểu.
Võ Vô Địch bất đắc dĩ nói.
“Nếu vậy, cứ để hai cha con nhà minh chủ Bạch Diệp Phi hai vị trí trưởng lão đi. Xem như trong 12 ghế khả năng sẽ mất đi 2 ghế. Còn một vị trí, Giang chưởng môn cứ tự mình đề xuất…”
“Mặc dù ta không đảm đương chức vị lâu chủ nhưng có gắng kết với lệnh bài Kim Chủ, mà lệnh bài Kim Chủ trước mắt lại không cách nào truyền thừa lại được. Cho nên nhiệm vụ tổ chức Đại Ma Đầu, ta sẽ trực tiếp chỉ thị…”
“Còn một việc nữa…”
Đến đây, Võ Vô Địch mở ra giao diện hệ thống lựa chọn quét chọn đối tượng.
[Phát hiện có 08 đối tượng phù hợp nhận chức Khách Khanh Trưởng Lão. Xác nhận bổ nhiệm?]
Võ Vô Địch chọn [Xác Nhận].
Tức thì, tám người chưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ biểu hiện kinh ngạc thêm một lần nữa.
Hôm nay, trong suốt nhân sinh bọn họ, kinh động hai lần. Lần này cũng quát mức diễn đạt.
Võ Vô Địch giới thiệu.
“Đây chính là thứ ta liên lạc với các vị Khách Khanh Trưởng lão môn phái. Trong đó có vật phẩm có thể dùng tiền quy đổi để sở hữu…”
“Trước mắt, ta sẽ tặng cho mỗi vị một con Tật Phong Lang làm thú cưỡi. Xem như là quà chào mừng đến với môn phái Tiểu Kiếm Có Độc…”
Nói xong, Võ Vô Địch về [Thương Thành] mua tám con Tật Phong Lang rồi xuất ra bên ngoài.
Khoảng không trước mắt, thình lình xuất hiện tám con Tật Phong Lang to lớn, bằng xương bằng thịt.
Tám người trưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật, chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão, chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình, ẩn sĩ - Không Văn Đạo, ẩn sĩ Song Kiếm Minh Tiên Sinh, ẩn sĩ - Đả Nhân Hành Giả, ẩn sĩ - Độc Cô Phi Vân và học sĩ Lai Thừa Vệ biểu hiện kinh ngạc thêm một lần nữa.
Hôm nay, trong suốt nhân sinh bọn họ, đây là lần kinh động thứ ba, không thể tin vào mắt mình. Bọn họ phải dụi dụi mắt mới có thể tỉnh táo nhận định.
Đến đây, Võ Vô Địch mới tuyên bố nhiệm vụ.
“Trong thời gian 10 ngày, phải tìm ra sào huyệt của những tên đã trốn thoát khỏi sự kiến tấn công Thần Kiếm Sơn Trang. Hoàn thành nhiệm vụ danh khí tổ chức tăng cao. Được tặng danh hiệu Thính Phong Lâu, người có danh hiệu này dù danh khí có kém cũng sẽ được vang danh thiên hạ, người người kính phục. Không hoàn thành thu hồi toàn bộ bảo vật trước đó…”
Nhiệm vụ này tương đối khó khăn, có điều hôm nay bọn họ chứng kiến nhiều sự kiện thần kỳ diễn ra trong nhân sinh bọn họ.
Bọn họ tin rằng, mười phần làm được.
Giang Phong cùng tám trưởng lão chấp tay lại nhận mệnh lệnh.
Võ Vô Địch hài lòng gật đầu.
“Các vị cố gắng, tại hạ trước trở về gặp gỡ lão Bạch có chuyện. Có gì khó khăn cứ gửi tin tức đến tại hạ!”
Nói xong, Võ Vô Địch liền rời đi.
Chưởng đạo quán Ngũ Hành Sơn - Thanh Lão tự vả một cái cho thanh tỉnh. Có điều, lão vốn thanh tỉnh nên có cảm giác đau ở mặt.
“Nhìn thấy cảnh tượng này, lão đạo cảm giác nhân sinh như gặp gỡ tân sinh. Lão đạo trước phải về đạo quán, bàn giao cho sự đệ để chuyên tâm vào sứ mệnh trong tổ chức…”
Trưởng đạo quán Vô Ưu Quán - Phó Minh Nhật và chấp sự Hải Thượng Tông Khách - Mặc Đình cũng gật đầu tán thành.
Hôm nay có nhiều chuyện ly kỳ xảy ra khiến tầm mắt bọn họ như được khai sáng. Con đường đi phía trước bỗng chốc rộng hơn.
Giang Phong nhìn thấy người nào người nấy đều mang tinh thần phấn chấn. Hắn mới thêm vào.
“Nếu vậy, các vị cứ thoải mái giải quyết chuyện cá nhân. Giang mỗ sớm đã nói, chỉ cần các vị đi một chuyến chắc chắn sẽ không uổng phí công sức. Xem như Giang mỗ không có lừa gạt mọi người!”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo tươi cười nói.
“Ta trước giờ vẫn luôn tin tưởng Giang huynh, cho nên không cần phải khách khí như vậy!”
Những người xung quanh cũng gật đầu tán thành.
Giang Phong hài lòng.
“Nếu vậy, chúng ta tạm thời từ biệt. Nhanh thủ thời gian làm nhiệm vụ Võ chương môn giao cho!”
Ẩn sĩ Không Văn Đạo vuốt chòm râu rồi nhìn con Tật Phong Lang, rồi ngây ngốc hỏi.
“Nó… làm sao sử dụng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.