Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi
Chương 59: Làm nhà kính
Thanh Di
30/07/2022
Sau khi nghe lý do Thẩm Thiệu Thanh nói hiển nhiên cha Trương khá bất ngờ. Chuyện con trai lão Lý cũng là do một lần trong lúc trồng rau ông vô tình than thở giùm Lý Ngọc. Không ngờ đến tận bây giờ Thẩm Thiệu Thanh vẫn còn nhớ chuyện đó.
Nhưng cha Trương cũng rất tán thành việc Thẩm Thiệu Thanh làm. Ngày trước nhờ lão Lý giúp đỡ mà Trương gia mới coi như sống tốt được đến bây giờ. Hiện tại Trương gia có công ăn việc làm hiển nhiên sẽ giúp lại lão Lý cùng những người ngày xưa đã giúp Trương gia.
Cha Trương khuyên nhủ lão Lý: "Thanh nhi nói cũng có lý. Ngươi xem ta đã già cả rồi mà dạo gần đây phải học thêm chữ nghĩa nữa nếu có thêm Ngọc tử giúp đỡ chúng ta công việc làm rau coi như là suôn sẻ rồi"
Lý chính đặt ly trà xuống bàn rồi khẽ thở dài. Quả thực ngày xưa giúp đỡ Trương gia ông cũng chẳng suy nghĩ đến việc ngày sau Trương gia có trả lại mình hay không. Đều là đồng bạn, là người cùng một thôn nên giúp qua giúp lại là việc hiển nhiên. Lại không ngờ đến lúc này Trương gia đã quay lại giúp đỡ ông rồi. Đúng là làm việc tốt sẽ được báo đáp mà: "Ta biết rồi, để tối trở lại ta sẽ bảo nó qua đây làm việc. Các ngươi cũng không cần vì ta mà giao việc nhẹ cho nó, nếu nó làm sai cũng cứ chửi nó như những người khác là được"
"Ha ha đó là điều chắc chắn rồi. Nhưng Ngọc tử cũng là đứa trẻ giỏi nên hẳn sẽ không làm sai đâu" Cha Trương thấy lý chính chấp nhận liền vui vẻ đáp lời. Mọi người ngồi nói chuyện thêm chút nữa tới giờ cơm tối lý chính liền trở về.
Sáng ngày hôm sau, trước cổng Trương gia bị kẹt cứng bởi người trong thôn vây đến chờ đi làm rau. Danh sách hôm qua lý chính viết chỉ có 20 người nhưng sáng nay số lượng có phần hơi đông. Hẳn là mấy người kia đến đây chỉ là để hóng hớt mà thôi.
Đúng giờ đi làm cổng lớn Trương gia liền mở rộng. Như thường ngày Trương Đại Bảo dắt xe trâu ra ngoài đợi mọi người đi lên đủ mới rời đi. Hôm nay chỉ có Thẩm Thiệu Thanh ở lại để quản lý việc mới, còn lại đều lên quán làm hết.
"Tức phụ, ta đi đây" Trương Nhị Bảo ủy ủy khuất khuất như cô nương phải xa phu quân đi làm vậy. Từ tối hôm qua khi bàn bạc người ở lại y đã ủ rũ như vậy rồi. Nhưng năn nỉ thế nào Thẩm Thiệu Thanh cũng không chịu cho y ở lại.
Thẩm Thiệu Thanh còn đang tính toán đồ cần làm nghe Trương Nhị Bảo chít chít bên cạnh chỉ nhẹ nhàng vuốt lông cho y: "Được, làm cẩn thận nhớ ăn trưa đầy đủ nhé" Còn tranh thủ không còn ai bên cạnh mà chụt chụt hai cái lên mặt Trương Nhị Bảo khiến Trương Nhị Bảo hai mắt sáng rỡ lên. Trong lòng gào thét muốn ở lại nhưng ngay lập tức bị cha Trương đi ngang qua kéo ra xe trâu để lên quán.
Thẩm Thiệu Thanh chờ xe trâu rời đi rồi mới hướng người trong thôn lên tiếng: "Công việc của mọi người là làm rau nên ta cũng không cần phải chỉ nhiều. Năm trước ta cũng đã hướng dẫn mọi người cách trồng rau vụ đông rồi, lần này thời tiết tốt nên công việc tương đối dễ" Sau đó hắn nói thôn dân trước mắt mang theo liềm và cuốc để làm đất. Công việc sau đó hắn sẽ bổ sung sau.
Mấy người có trong danh sách đa phần đều là hán tử khỏe mạnh, số còn lại là các vị phụ thân tương đối thật thà. Bọn họ vừa nghe cần liềm và cuốc liền nhanh chóng trở lại nhà mang tới. Địa điểm chính là hai mẫu đất ngày hôm qua Trương gia mới mua.
"Lý ca"
Nghe thấy có người gọi mình Lý Ngọc dừng bước chân quay đầu lại nhìn. Hóa ra là Thẩm Thiệu Thanh gọi, y hướng hắn cười cười, khi cười lên vết sẹo trên mặt cũng theo đó bị biến dị trông có phần hơi đáng sợ: "Thanh ca nhi đó sao, ta đến để nhận việc đây"
Thẩm Thiệu Thanh nhìn thấy mặt Lý Ngọc cũng không có dấu hiệu sợ hãi như người khác. Dù sao hắn cũng sống tại thời mạt thế nơi mà chiến tranh cùng yêu thú có mặt khắp nơi. Chỉ bằng một vết sẹo này cũng không làm hắn khiếp sợ được. Thẩm Thiệu Thanh nhìn ra được trong mắt Lý Ngọc là sự buồn bã và chán nản đâu đó còn có chút tự ti: "Ta đến cùng Lý ca bàn chuyện. Chúng ta vừa đi vừa nói vậy"
Cả hai không nhanh không chậm rảo bước trên con đường đất đến khu trồng rau. Thẩm Thiệu Thanh cùng Lý Ngọc bàn đến một số nguyên liệu cần phải mua. Lý Ngọc là người thông minh cộng thêm cách ăn nói khéo léo đã khiến cho những vấn đề của Thẩm Thiệu Thanh được giải quyết.
Lý Ngọc nghe qua cách xây dựng khu trồng rau mà Thẩm Thiệu Thanh đang nói liền tràn đầy hứng thú. Nhưng vị trí mà Thẩm Thiệu Thanh muốn y làm lại khiến y có chút khó xử. Chính là vị trí chưởng quản. Việc này đòi hỏi y phải giao thiệp với rất nhiều khách hàng. Không những thế Thẩm Thiệu Thanh còn để cho y quản lý toàn bộ khu trồng rau từ người làm công đến những người đến mua rau. Y không tự tin.
"Ta thấy ngươi vẫn nên là kiếm người phù hợp hơn cho vị trí này đi. Những nông cụ cùng vật liệu xây dựng ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi nhưng làm chưởng quản có lẽ ta không làm được"
"Lý ca, ngươi đừng hiểu lầm rằng ta là đang thương cảm ngươi. Việc lần này quả thực ta rất cần một người thông minh như Lý ca làm. Vả lại ngươi còn chưa bắt đầu đã tính đến chuyện rút lui vậy gia đình ngươi sẽ thế nào đây?" Thẩm Thiệu Thanh dừng lại trước khu đất trồng rau một lúc, thấy từ xa đã có vài người cầm cuốc và liềm đi tới mới nói nốt câu cuối: "Ta không thương cảm ai cả, ta là đang cho Lý ca cơ hội cũng là cho bản thân ta cơ hội"
"Thanh ca nhi bọn ta mang đồ tới đủ rồi đây" Tiếng thôn dân vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Hơn 20 người tập trung lại đầy đủ trước mặt Thẩm Thiệu Thanh đợi hắn an bài công việc.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn số lượng người nhưng không nói gì, chỉ bắt đầu phân bố công việc cho từng nhóm người một. Mỗi nhóm 5 người, cuốc đất và nhổ cỏ. Hơn 20 người nghe Thẩm Thiệu Thanh nói vậy liền bắt tay vào chia nhóm rồi làm từng khu vực.
Lần này Thẩm Thiệu Thanh muốn xây hẳn một khu trồng rau bằng nhà kính. Thời này tuy rằng đã có thủy tinh rồi nhưng giá cả lại rất đắt. Một ly thủy tinh nhỏ thôi cũng có giá 10 lượng bạc rồi. Nếu muốn mua thủy tinh cho cả hai mẫu đất thì đúng là giàu có ngang quan lại rồi.
Aiz, chính vì điều này mà Thẩm Thiệu Thanh đã phải nhức đầu mấy ngày để suy nghĩ thay thủy tinh bằng thứ khác. Trước mắt Thẩm Thiệu Thanh cần phải mua mấy thứ vật liệu khác như màng nhựa, dây nilon, thanh sắt, mành rơm khô, nan trúc thì chỉ cần tự mình làm là được. Hiện tại đây mới chỉ là các bước làm nhà kính thô sơ mà thôi. Đối với thời này muốn làm một căn nhà kính tốt thì cần rất nhiều đồ mà chỉ có thời mạt thế mới làm ra được.
Trong khi Thẩm Thiệu Thanh còn đang đắm chìm vào trong mớ suy nghĩ của thì bên cạnh Lý Ngọc cũng đồng dạng như vậy. Y cảm thấy lời Thẩm Thiệu Thanh nói quả thực không hề sai. Nếu y mãi tiếp tục vùng vẫy trong đống bùn lầy do mình tạo ra vậy gia đình y sẽ như thế nào? Y là trưởng tử, là trụ cột tương lai của gia đình. Nếu y sụp đổ quá sớm vậy thì gia đình y sẽ không còn ai chống đỡ được nữa.
Một khi đã suy nghĩ thấu đáo thì cả cơ thể đều sảng khoái đến lạ thường. Lý Ngọc muốn có cơ hội này, nếu y còn không nhanh nắm lấy vậy cơ hội này sẽ dành cho người khác mất: "Thanh ca nhi, ta suy nghĩ kỹ rồi. Ta sẽ tiếp nhận vị trí này, ngươi cứ tin tưởng vào ta, ta chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng đâu"
Thẩm Thiệu Thanh bị mấy câu nói hùng hồn của Lý Ngọc kéo về thực tại. Mãi đến tận khi hiểu Lý Ngọc đang nói vấn đề gì mới mỉm cười đáp lại: "Chắc chắn rồi, ta đã cược tất cả ván này cho Lý ca rồi, vậy nên bây giờ chúng ta đã ngồi chung một chiếc thuyền rồi, nếu ta bị lật Lý ca cũng sẽ không thoát được đâu"
................
Nhưng cha Trương cũng rất tán thành việc Thẩm Thiệu Thanh làm. Ngày trước nhờ lão Lý giúp đỡ mà Trương gia mới coi như sống tốt được đến bây giờ. Hiện tại Trương gia có công ăn việc làm hiển nhiên sẽ giúp lại lão Lý cùng những người ngày xưa đã giúp Trương gia.
Cha Trương khuyên nhủ lão Lý: "Thanh nhi nói cũng có lý. Ngươi xem ta đã già cả rồi mà dạo gần đây phải học thêm chữ nghĩa nữa nếu có thêm Ngọc tử giúp đỡ chúng ta công việc làm rau coi như là suôn sẻ rồi"
Lý chính đặt ly trà xuống bàn rồi khẽ thở dài. Quả thực ngày xưa giúp đỡ Trương gia ông cũng chẳng suy nghĩ đến việc ngày sau Trương gia có trả lại mình hay không. Đều là đồng bạn, là người cùng một thôn nên giúp qua giúp lại là việc hiển nhiên. Lại không ngờ đến lúc này Trương gia đã quay lại giúp đỡ ông rồi. Đúng là làm việc tốt sẽ được báo đáp mà: "Ta biết rồi, để tối trở lại ta sẽ bảo nó qua đây làm việc. Các ngươi cũng không cần vì ta mà giao việc nhẹ cho nó, nếu nó làm sai cũng cứ chửi nó như những người khác là được"
"Ha ha đó là điều chắc chắn rồi. Nhưng Ngọc tử cũng là đứa trẻ giỏi nên hẳn sẽ không làm sai đâu" Cha Trương thấy lý chính chấp nhận liền vui vẻ đáp lời. Mọi người ngồi nói chuyện thêm chút nữa tới giờ cơm tối lý chính liền trở về.
Sáng ngày hôm sau, trước cổng Trương gia bị kẹt cứng bởi người trong thôn vây đến chờ đi làm rau. Danh sách hôm qua lý chính viết chỉ có 20 người nhưng sáng nay số lượng có phần hơi đông. Hẳn là mấy người kia đến đây chỉ là để hóng hớt mà thôi.
Đúng giờ đi làm cổng lớn Trương gia liền mở rộng. Như thường ngày Trương Đại Bảo dắt xe trâu ra ngoài đợi mọi người đi lên đủ mới rời đi. Hôm nay chỉ có Thẩm Thiệu Thanh ở lại để quản lý việc mới, còn lại đều lên quán làm hết.
"Tức phụ, ta đi đây" Trương Nhị Bảo ủy ủy khuất khuất như cô nương phải xa phu quân đi làm vậy. Từ tối hôm qua khi bàn bạc người ở lại y đã ủ rũ như vậy rồi. Nhưng năn nỉ thế nào Thẩm Thiệu Thanh cũng không chịu cho y ở lại.
Thẩm Thiệu Thanh còn đang tính toán đồ cần làm nghe Trương Nhị Bảo chít chít bên cạnh chỉ nhẹ nhàng vuốt lông cho y: "Được, làm cẩn thận nhớ ăn trưa đầy đủ nhé" Còn tranh thủ không còn ai bên cạnh mà chụt chụt hai cái lên mặt Trương Nhị Bảo khiến Trương Nhị Bảo hai mắt sáng rỡ lên. Trong lòng gào thét muốn ở lại nhưng ngay lập tức bị cha Trương đi ngang qua kéo ra xe trâu để lên quán.
Thẩm Thiệu Thanh chờ xe trâu rời đi rồi mới hướng người trong thôn lên tiếng: "Công việc của mọi người là làm rau nên ta cũng không cần phải chỉ nhiều. Năm trước ta cũng đã hướng dẫn mọi người cách trồng rau vụ đông rồi, lần này thời tiết tốt nên công việc tương đối dễ" Sau đó hắn nói thôn dân trước mắt mang theo liềm và cuốc để làm đất. Công việc sau đó hắn sẽ bổ sung sau.
Mấy người có trong danh sách đa phần đều là hán tử khỏe mạnh, số còn lại là các vị phụ thân tương đối thật thà. Bọn họ vừa nghe cần liềm và cuốc liền nhanh chóng trở lại nhà mang tới. Địa điểm chính là hai mẫu đất ngày hôm qua Trương gia mới mua.
"Lý ca"
Nghe thấy có người gọi mình Lý Ngọc dừng bước chân quay đầu lại nhìn. Hóa ra là Thẩm Thiệu Thanh gọi, y hướng hắn cười cười, khi cười lên vết sẹo trên mặt cũng theo đó bị biến dị trông có phần hơi đáng sợ: "Thanh ca nhi đó sao, ta đến để nhận việc đây"
Thẩm Thiệu Thanh nhìn thấy mặt Lý Ngọc cũng không có dấu hiệu sợ hãi như người khác. Dù sao hắn cũng sống tại thời mạt thế nơi mà chiến tranh cùng yêu thú có mặt khắp nơi. Chỉ bằng một vết sẹo này cũng không làm hắn khiếp sợ được. Thẩm Thiệu Thanh nhìn ra được trong mắt Lý Ngọc là sự buồn bã và chán nản đâu đó còn có chút tự ti: "Ta đến cùng Lý ca bàn chuyện. Chúng ta vừa đi vừa nói vậy"
Cả hai không nhanh không chậm rảo bước trên con đường đất đến khu trồng rau. Thẩm Thiệu Thanh cùng Lý Ngọc bàn đến một số nguyên liệu cần phải mua. Lý Ngọc là người thông minh cộng thêm cách ăn nói khéo léo đã khiến cho những vấn đề của Thẩm Thiệu Thanh được giải quyết.
Lý Ngọc nghe qua cách xây dựng khu trồng rau mà Thẩm Thiệu Thanh đang nói liền tràn đầy hứng thú. Nhưng vị trí mà Thẩm Thiệu Thanh muốn y làm lại khiến y có chút khó xử. Chính là vị trí chưởng quản. Việc này đòi hỏi y phải giao thiệp với rất nhiều khách hàng. Không những thế Thẩm Thiệu Thanh còn để cho y quản lý toàn bộ khu trồng rau từ người làm công đến những người đến mua rau. Y không tự tin.
"Ta thấy ngươi vẫn nên là kiếm người phù hợp hơn cho vị trí này đi. Những nông cụ cùng vật liệu xây dựng ta sẽ chỉ chỗ cho ngươi nhưng làm chưởng quản có lẽ ta không làm được"
"Lý ca, ngươi đừng hiểu lầm rằng ta là đang thương cảm ngươi. Việc lần này quả thực ta rất cần một người thông minh như Lý ca làm. Vả lại ngươi còn chưa bắt đầu đã tính đến chuyện rút lui vậy gia đình ngươi sẽ thế nào đây?" Thẩm Thiệu Thanh dừng lại trước khu đất trồng rau một lúc, thấy từ xa đã có vài người cầm cuốc và liềm đi tới mới nói nốt câu cuối: "Ta không thương cảm ai cả, ta là đang cho Lý ca cơ hội cũng là cho bản thân ta cơ hội"
"Thanh ca nhi bọn ta mang đồ tới đủ rồi đây" Tiếng thôn dân vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Hơn 20 người tập trung lại đầy đủ trước mặt Thẩm Thiệu Thanh đợi hắn an bài công việc.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn số lượng người nhưng không nói gì, chỉ bắt đầu phân bố công việc cho từng nhóm người một. Mỗi nhóm 5 người, cuốc đất và nhổ cỏ. Hơn 20 người nghe Thẩm Thiệu Thanh nói vậy liền bắt tay vào chia nhóm rồi làm từng khu vực.
Lần này Thẩm Thiệu Thanh muốn xây hẳn một khu trồng rau bằng nhà kính. Thời này tuy rằng đã có thủy tinh rồi nhưng giá cả lại rất đắt. Một ly thủy tinh nhỏ thôi cũng có giá 10 lượng bạc rồi. Nếu muốn mua thủy tinh cho cả hai mẫu đất thì đúng là giàu có ngang quan lại rồi.
Aiz, chính vì điều này mà Thẩm Thiệu Thanh đã phải nhức đầu mấy ngày để suy nghĩ thay thủy tinh bằng thứ khác. Trước mắt Thẩm Thiệu Thanh cần phải mua mấy thứ vật liệu khác như màng nhựa, dây nilon, thanh sắt, mành rơm khô, nan trúc thì chỉ cần tự mình làm là được. Hiện tại đây mới chỉ là các bước làm nhà kính thô sơ mà thôi. Đối với thời này muốn làm một căn nhà kính tốt thì cần rất nhiều đồ mà chỉ có thời mạt thế mới làm ra được.
Trong khi Thẩm Thiệu Thanh còn đang đắm chìm vào trong mớ suy nghĩ của thì bên cạnh Lý Ngọc cũng đồng dạng như vậy. Y cảm thấy lời Thẩm Thiệu Thanh nói quả thực không hề sai. Nếu y mãi tiếp tục vùng vẫy trong đống bùn lầy do mình tạo ra vậy gia đình y sẽ như thế nào? Y là trưởng tử, là trụ cột tương lai của gia đình. Nếu y sụp đổ quá sớm vậy thì gia đình y sẽ không còn ai chống đỡ được nữa.
Một khi đã suy nghĩ thấu đáo thì cả cơ thể đều sảng khoái đến lạ thường. Lý Ngọc muốn có cơ hội này, nếu y còn không nhanh nắm lấy vậy cơ hội này sẽ dành cho người khác mất: "Thanh ca nhi, ta suy nghĩ kỹ rồi. Ta sẽ tiếp nhận vị trí này, ngươi cứ tin tưởng vào ta, ta chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng đâu"
Thẩm Thiệu Thanh bị mấy câu nói hùng hồn của Lý Ngọc kéo về thực tại. Mãi đến tận khi hiểu Lý Ngọc đang nói vấn đề gì mới mỉm cười đáp lại: "Chắc chắn rồi, ta đã cược tất cả ván này cho Lý ca rồi, vậy nên bây giờ chúng ta đã ngồi chung một chiếc thuyền rồi, nếu ta bị lật Lý ca cũng sẽ không thoát được đâu"
................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.