Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi
Chương 60: Mua vật liệu
Thanh Di
30/07/2022
Thẩm Thiệu Thanh đem những nguyên liệu mình cần giao cho Lý Ngọc đi mua. Lý Ngọc từng làm việc trên trấn được một thời gian rất lâu nên đối với mấy thứ Thẩm Thiệu Thanh nói cũng không hiếm lạ gì. Nguyên liệu vừa được nói ra Lý Ngọc đã ghi nhớ hết sau đó chạy đi thuê xe lừa để lên trấn.
Còn lại mình Thẩm Thiệu Thanh đứng coi mọi người làm việc. Đợi bọn họ làm sạch hai mẫu đất thì trời cũng trưa rồi. Thẩm Thiệu Thanh trước đó đã từng nhắc Hồ Nghị đến gần thì đem nước đường đến cho mọi người ở đây vậy nên khi sắp trở về nhà ăn cơm trưa mọi người liền được uống một cốc nước đường mát lạnh. Vừa uống xong đã cảm thấy những mệt mỏi trong người vơi đi rất nhiều, cũng không biết khác nhau chỗ nào nhưng nước đường nhà Trương gia quả thật rất ngon a.
Sau khi xong việc bọn họ liền trở lại nhà. Thẩm Thiệu Thanh cũng cùng Hồ Nghị quay về Trương gia. Mới vừa về đến cổng đã thấy Lý Ngọc quay lại phía sau còn có thêm hai xe lừa chở đồ nữa: "Hiện tại chỉ mua được chừng này, bọn họ nói phải đợi ba ngày nữa thì mới giao đủ thanh sắt và màng nhựa cho chúng ta. Mấy thứ khác thì đều mua đủ rồi"
Thẩm Thiệu Thanh xem qua đống vật liệu thấy cũng khá tốt liền gật đầu ưng ý. Đợi bọn họ chất hàng vào bên trong nhà hết rồi Thẩm Thiệu Thanh mới cùng hai phu xe thanh toán tiền vật liệu.
Vì trong nhà cũng chỉ có Thẩm Thiệu Thanh cùng với Trương Tiểu Nương nên Thẩm Thiệu Thanh cũng không tiện giữ Lý Ngọc lại ăn cơm. Cả hai nói đôi ba câu liền trở lại nhà minh.
Chiều đến mọi người vẫn tập trung tại khu đất trồng rau để làm việc tiếp. Lần này công việc chính là chặt tre, trúc làm nan trúc và cọc gỗ. Mọi người lại theo chỉ đạo của Thẩm Thiệu Thanh mà tiếp tục làm, cứ như vậy tới tận chiều tối mới làm xong. Trước khi ra về Thẩm Thiệu Thanh có nói qua về tiền lương: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi. Ta nói qua về chuyện tiền lương một chút. Như đã nói, mỗi ngày ta sẽ trả cho mỗi người là 20 văn tiền vậy nên có hai điều kiện để mọi người tham khảo đó là nhận tiền hằng ngày và hàng tháng. Nếu nhận ngày thì khi thanh toán tiền xong phiền các vị ấn dấu đã nhận là được. Ta nói trước, nếu các vị đồng ý nhận tháng thì sau này sẽ không thể nhận ngày được vì hiện tại ta sẽ viết khế ước, một khi ấn dấu tay thì chính là khế ước chết không thể thay đổi được. Mọi người suy nghĩ kỹ vào"
Đám đông xì xào nghị luận. Ngau sau đó cũng đã có người đứng ra nói mình sẽ nhận ngày vậy nên Thẩm Thiệu Thanh đã móc 20 văn tiền ra đưa cho hắn sau đó sẽ ấn dấu tay vào sổ do Lý Ngọc giữ. Sau này mấy việc trả tiền như thế này cũng sẽ giao lại hết cho Lý Ngọc, Thẩm Thiệu Thanh chỉ cần đứng theo dõi và kiểm tra sổ sách là được.
Có người đầu liền có người sau. Đám đông lục đục đi tới, có vài người nói sẽ nhận tiền tháng còn lại hầu như chọn lấy tiền theo ngày.
Lý Ngọc đem từng họ tên mỗi người ghi vào sổ sách kỹ lưỡng, cũng đã chép khế ước sạch sẽ để mấy người còn lại đến ấn dấu. Ban đầu nghe Thẩm Thiệu Thanh nói đến việc thu chi kiểu này Lý Ngọc có chút không hiểu, thậm chí còn cảm thấy khá phiền phức. Nhưng ngẫm lại mới thấy Thẩm Thiệu Thanh làm điều này cũng chỉ là muốn tốt cho người trong thôn mà thôi.
Mỗi một hộ gia đình đều có rất nhiều khoản cần chi tiêu. Đối với bọn họ mỗi ngày nhận được 20 văn tiền chẳng khác gì Thẩm Thiệu Thanh đang đưa than giữa ngày tuyết rơi vậy.
Từng người một đến nhận tiền và ấn dấu tay sau đó mới rời về nhà. Trong lúc tính toán lại sổ sách thì phía sau cũng truyền đến tiếng xe lộc cộc đi tới. Hóa ra là mấy người Trương Nhị Bảo từ quán trở về tranh thủ ghé qua xem tình hình làm nhà kính đến đâu rồi.
Xe trâu vừa dừng lại Trương Nhị Bảo đã đi đầu nhảy xuống trước tiên. Cả một ngày nhẫn nhịn không được gặp tức phụ y đã khó chịu lắm rồi: "Tức phụ"
Xem kìa, ai không biết lại còn tưởng Thẩm Thiệu Thanh hắn bắt nạt y nữa. Nhưng nhìn thấy Trương Nhị Bảo như vậy lòng Thẩm Thiệu Thanh cũng mềm nhũn như vũng nước: "Có mệt không? Một lát về ta làm bánh cho ngươi ăn"
"Được" Trương Nhị Bảo dính sát vào người Thẩm Thiệu Thanh, ủy khuất đáp ứng.
"Tình hình đến đâu rồi?" Cha Trương lên tiếng cắt đứt khung cảnh lãng mãn của hai người. Ông cũng không ngờ nhi tử của mình lại dính người như vậy, mới không gặp nhau một ngày lại tưởng là cách nhau ba thu nữa cơ.
Thẩm Thiệu Thanh lau mồ hồi trên trán cho Trương Nhị Bảo nghe được cha Trương hỏi mới giải thích tình hình hiện tại cho ông nghe: "Mới chỉ làm xong bước đầu thôi, ba ngày nữa có thanh sắt và màng nhựa tới chúng ta mới bắt đầu tiến hành dựng khung nhà kính" Nói tới đây Thẩm Thiệu Thanh mới nhớ tới việc chưa thuê người dựng nhà kính, lúc này hắn mới quay sang nói lại với Lý Ngọc: "Quên mất chưa nói Lý ca tìm người dựng nhà kính. Phiền Lý ca ngày mai thuê hộ ta thêm 10 hán tử khỏe một chút ba ngày sau đến đây làm việc"
"Được trở về ta sẽ xem xét mấy người trong thôn một chút"
Bọn họ đứng ở đó bàn qua bàn lại một lúc mới tách nhau trở về nhà. Trong lúc ăn cơm Trương Tam Bảo có nhắc đến việc trên quán: "Có vẻ sau lần mấy vị công tử kia đến ăn bọn họ đã nói gì đó bên ngoài hay sao đó nên hôm nay trên quán ta có tiếp được thêm mấy vị công tử khác. Bọn họ ăn xong còn nói sẽ quay trở lại"
Thẩm Thiệu Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó có nhắc Trương Tam Bảo mấy câu để y làm tốt hơn một chút. Đợi nhà kính làm xong nên bày thêm món mới lên kệ mới được. Trước mắt công việc còn rất nhiều không nên tham lam quá.
"À phải rồi, buổi chiều vị La chưởng quầy có đến tìm ngươi, nói cái gì mà Trang thiếu gia muốn hẹn gặp ngươi một buổi để bàn thêm về chuyện làm ăn" Cha Trương đang ăn bỗng nhớ đến chuyện hồi chiều liền kể lại cho Thẩm Thiệu Thanh nghe. Cũng tại hôm nay nhiều khách quá nên ông không nhớ đến cái vị La chưởng quầy kia được. Lúc này bàn đến chuyện trên quán ông mới sực nhớ ra.
Thẩm Thiệu Thanh nghe xong liền hiểu Trang Cẩm Ngọc là muốn bàn chuyện gì với mình rồi. Vị Trang thiếu gia này cũng thật là muốn nhiều thứ ghê. Nhưng hắn đây còn muốn nhiều hơn cả thế nữa.
Cơm nước xong xuôi Trương Đại Hổ, Trương Đại Tráng và Trương Đại Hưng cùng nhau đến thư phòng ôn bài. Trước đó thư phòng này vốn Thẩm Thiệu Thanh mở ra để hắn có chỗ làm việc. Sau này ba hài tử đi học cần phải có phòng để ôn bài trên lớp nên Thẩm Thiệu Thanh đã để lại thư phòng ấy cho ba hài tử. Thậm chí còn mua rất nhiều sách và thoại bản liên quan đến đời sống cho ba hài tử đọc. Đây chính là muốn ba hài tử vừa học được chữ nghĩa mà còn học được cách sống của bên ngoài.
Thoại bản đời sống có tính thực tế rất cao, hầu như những mẩu chuyện được viết đều là nhưng câu chuyện có thật chỉ thay đổi tên tuổi nhân vật rồi viết vào thôi. Ngay cả Thẩm Thiệu Thanh khi đọc qua còn nghiện huống chi ba hài tử chưa được va chạm bên ngoài.
Bởi vì bên trong thư phòng chứa nhiều kiến thức phong phú nên vài người trong Trương gia lâu lâu cũng ghé vào lấy vài cuốn sách về đọc. Trương gia cũng không gò bó Hồ gia, chỉ cần ham học thì ban ngày cứ đến thư phòng lấy sách đọc đều được. Bởi buổi chiều tối là thời điểm ba hài tử Trương gia ôn bài nên coi như là giờ cấm nên không được ai tới quấy phá.
Còn lại mình Thẩm Thiệu Thanh đứng coi mọi người làm việc. Đợi bọn họ làm sạch hai mẫu đất thì trời cũng trưa rồi. Thẩm Thiệu Thanh trước đó đã từng nhắc Hồ Nghị đến gần thì đem nước đường đến cho mọi người ở đây vậy nên khi sắp trở về nhà ăn cơm trưa mọi người liền được uống một cốc nước đường mát lạnh. Vừa uống xong đã cảm thấy những mệt mỏi trong người vơi đi rất nhiều, cũng không biết khác nhau chỗ nào nhưng nước đường nhà Trương gia quả thật rất ngon a.
Sau khi xong việc bọn họ liền trở lại nhà. Thẩm Thiệu Thanh cũng cùng Hồ Nghị quay về Trương gia. Mới vừa về đến cổng đã thấy Lý Ngọc quay lại phía sau còn có thêm hai xe lừa chở đồ nữa: "Hiện tại chỉ mua được chừng này, bọn họ nói phải đợi ba ngày nữa thì mới giao đủ thanh sắt và màng nhựa cho chúng ta. Mấy thứ khác thì đều mua đủ rồi"
Thẩm Thiệu Thanh xem qua đống vật liệu thấy cũng khá tốt liền gật đầu ưng ý. Đợi bọn họ chất hàng vào bên trong nhà hết rồi Thẩm Thiệu Thanh mới cùng hai phu xe thanh toán tiền vật liệu.
Vì trong nhà cũng chỉ có Thẩm Thiệu Thanh cùng với Trương Tiểu Nương nên Thẩm Thiệu Thanh cũng không tiện giữ Lý Ngọc lại ăn cơm. Cả hai nói đôi ba câu liền trở lại nhà minh.
Chiều đến mọi người vẫn tập trung tại khu đất trồng rau để làm việc tiếp. Lần này công việc chính là chặt tre, trúc làm nan trúc và cọc gỗ. Mọi người lại theo chỉ đạo của Thẩm Thiệu Thanh mà tiếp tục làm, cứ như vậy tới tận chiều tối mới làm xong. Trước khi ra về Thẩm Thiệu Thanh có nói qua về tiền lương: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi. Ta nói qua về chuyện tiền lương một chút. Như đã nói, mỗi ngày ta sẽ trả cho mỗi người là 20 văn tiền vậy nên có hai điều kiện để mọi người tham khảo đó là nhận tiền hằng ngày và hàng tháng. Nếu nhận ngày thì khi thanh toán tiền xong phiền các vị ấn dấu đã nhận là được. Ta nói trước, nếu các vị đồng ý nhận tháng thì sau này sẽ không thể nhận ngày được vì hiện tại ta sẽ viết khế ước, một khi ấn dấu tay thì chính là khế ước chết không thể thay đổi được. Mọi người suy nghĩ kỹ vào"
Đám đông xì xào nghị luận. Ngau sau đó cũng đã có người đứng ra nói mình sẽ nhận ngày vậy nên Thẩm Thiệu Thanh đã móc 20 văn tiền ra đưa cho hắn sau đó sẽ ấn dấu tay vào sổ do Lý Ngọc giữ. Sau này mấy việc trả tiền như thế này cũng sẽ giao lại hết cho Lý Ngọc, Thẩm Thiệu Thanh chỉ cần đứng theo dõi và kiểm tra sổ sách là được.
Có người đầu liền có người sau. Đám đông lục đục đi tới, có vài người nói sẽ nhận tiền tháng còn lại hầu như chọn lấy tiền theo ngày.
Lý Ngọc đem từng họ tên mỗi người ghi vào sổ sách kỹ lưỡng, cũng đã chép khế ước sạch sẽ để mấy người còn lại đến ấn dấu. Ban đầu nghe Thẩm Thiệu Thanh nói đến việc thu chi kiểu này Lý Ngọc có chút không hiểu, thậm chí còn cảm thấy khá phiền phức. Nhưng ngẫm lại mới thấy Thẩm Thiệu Thanh làm điều này cũng chỉ là muốn tốt cho người trong thôn mà thôi.
Mỗi một hộ gia đình đều có rất nhiều khoản cần chi tiêu. Đối với bọn họ mỗi ngày nhận được 20 văn tiền chẳng khác gì Thẩm Thiệu Thanh đang đưa than giữa ngày tuyết rơi vậy.
Từng người một đến nhận tiền và ấn dấu tay sau đó mới rời về nhà. Trong lúc tính toán lại sổ sách thì phía sau cũng truyền đến tiếng xe lộc cộc đi tới. Hóa ra là mấy người Trương Nhị Bảo từ quán trở về tranh thủ ghé qua xem tình hình làm nhà kính đến đâu rồi.
Xe trâu vừa dừng lại Trương Nhị Bảo đã đi đầu nhảy xuống trước tiên. Cả một ngày nhẫn nhịn không được gặp tức phụ y đã khó chịu lắm rồi: "Tức phụ"
Xem kìa, ai không biết lại còn tưởng Thẩm Thiệu Thanh hắn bắt nạt y nữa. Nhưng nhìn thấy Trương Nhị Bảo như vậy lòng Thẩm Thiệu Thanh cũng mềm nhũn như vũng nước: "Có mệt không? Một lát về ta làm bánh cho ngươi ăn"
"Được" Trương Nhị Bảo dính sát vào người Thẩm Thiệu Thanh, ủy khuất đáp ứng.
"Tình hình đến đâu rồi?" Cha Trương lên tiếng cắt đứt khung cảnh lãng mãn của hai người. Ông cũng không ngờ nhi tử của mình lại dính người như vậy, mới không gặp nhau một ngày lại tưởng là cách nhau ba thu nữa cơ.
Thẩm Thiệu Thanh lau mồ hồi trên trán cho Trương Nhị Bảo nghe được cha Trương hỏi mới giải thích tình hình hiện tại cho ông nghe: "Mới chỉ làm xong bước đầu thôi, ba ngày nữa có thanh sắt và màng nhựa tới chúng ta mới bắt đầu tiến hành dựng khung nhà kính" Nói tới đây Thẩm Thiệu Thanh mới nhớ tới việc chưa thuê người dựng nhà kính, lúc này hắn mới quay sang nói lại với Lý Ngọc: "Quên mất chưa nói Lý ca tìm người dựng nhà kính. Phiền Lý ca ngày mai thuê hộ ta thêm 10 hán tử khỏe một chút ba ngày sau đến đây làm việc"
"Được trở về ta sẽ xem xét mấy người trong thôn một chút"
Bọn họ đứng ở đó bàn qua bàn lại một lúc mới tách nhau trở về nhà. Trong lúc ăn cơm Trương Tam Bảo có nhắc đến việc trên quán: "Có vẻ sau lần mấy vị công tử kia đến ăn bọn họ đã nói gì đó bên ngoài hay sao đó nên hôm nay trên quán ta có tiếp được thêm mấy vị công tử khác. Bọn họ ăn xong còn nói sẽ quay trở lại"
Thẩm Thiệu Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó có nhắc Trương Tam Bảo mấy câu để y làm tốt hơn một chút. Đợi nhà kính làm xong nên bày thêm món mới lên kệ mới được. Trước mắt công việc còn rất nhiều không nên tham lam quá.
"À phải rồi, buổi chiều vị La chưởng quầy có đến tìm ngươi, nói cái gì mà Trang thiếu gia muốn hẹn gặp ngươi một buổi để bàn thêm về chuyện làm ăn" Cha Trương đang ăn bỗng nhớ đến chuyện hồi chiều liền kể lại cho Thẩm Thiệu Thanh nghe. Cũng tại hôm nay nhiều khách quá nên ông không nhớ đến cái vị La chưởng quầy kia được. Lúc này bàn đến chuyện trên quán ông mới sực nhớ ra.
Thẩm Thiệu Thanh nghe xong liền hiểu Trang Cẩm Ngọc là muốn bàn chuyện gì với mình rồi. Vị Trang thiếu gia này cũng thật là muốn nhiều thứ ghê. Nhưng hắn đây còn muốn nhiều hơn cả thế nữa.
Cơm nước xong xuôi Trương Đại Hổ, Trương Đại Tráng và Trương Đại Hưng cùng nhau đến thư phòng ôn bài. Trước đó thư phòng này vốn Thẩm Thiệu Thanh mở ra để hắn có chỗ làm việc. Sau này ba hài tử đi học cần phải có phòng để ôn bài trên lớp nên Thẩm Thiệu Thanh đã để lại thư phòng ấy cho ba hài tử. Thậm chí còn mua rất nhiều sách và thoại bản liên quan đến đời sống cho ba hài tử đọc. Đây chính là muốn ba hài tử vừa học được chữ nghĩa mà còn học được cách sống của bên ngoài.
Thoại bản đời sống có tính thực tế rất cao, hầu như những mẩu chuyện được viết đều là nhưng câu chuyện có thật chỉ thay đổi tên tuổi nhân vật rồi viết vào thôi. Ngay cả Thẩm Thiệu Thanh khi đọc qua còn nghiện huống chi ba hài tử chưa được va chạm bên ngoài.
Bởi vì bên trong thư phòng chứa nhiều kiến thức phong phú nên vài người trong Trương gia lâu lâu cũng ghé vào lấy vài cuốn sách về đọc. Trương gia cũng không gò bó Hồ gia, chỉ cần ham học thì ban ngày cứ đến thư phòng lấy sách đọc đều được. Bởi buổi chiều tối là thời điểm ba hài tử Trương gia ôn bài nên coi như là giờ cấm nên không được ai tới quấy phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.