Từ Mạt Thế Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Dùng Dị Năng Trồng Trọt Làm Giàu
Chương 14:
Dĩ Trăn Như Ngọc
18/10/2024
"Duệ Duệ, mình đến nơi rồi, mình phải xuống đây."
"Ừm." Chu Duệ gật đầu đáp, nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm:
"Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
"Lẽ ra mình phải nói câu đó với cậu mới đúng, cậu đi xa thế kia, không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại. Đáng lẽ lúc đó cậu nên đăng ký cùng mình."
Nói xong, Hứa Xuân Mai lắc đầu, giờ nói gì cũng muộn rồi.
Phía kia đã có người giục cô tập hợp, Hứa Xuân Mai vội vẫy tay với Chu Duệ:
"Duệ Duệ, cậu phải giữ gìn sức khỏe, đến nơi rồi nhớ viết thư cho mình nhé."
Chu Duệ mở miệng: "Được."
Nhìn theo bóng Hứa Xuân Mai đi xa dần, đến khi không còn thấy nữa, Chu Duệ mới quay lại.
Tàu dừng ở ga, có người xuống, cũng có người lên, Chu Duệ bất giác cảm thấy một nỗi buồn man mác.
Nhưng sau đó cô tự phủ nhận cảm giác này, cô nghĩ đó là những cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến mình.
Tiếng còi tàu vang lên, tàu lại tiếp tục chuyển bánh.
Tàu dừng ở hết ga này đến ga khác, hành khách lên rồi xuống liên tục, những thanh niên trí thức đi cùng có vẻ như đã dần chấp nhận việc phải xuống nông thôn.
"Thực ra xuống nông thôn cũng không đáng sợ đến thế, chẳng qua là ở chỗ khác thôi mà. Mình nghe nói vẫn có cơ hội được quay về thành phố, cấp trên sẽ có suất về lại thành phố, chỉ cần chúng ta xây dựng nông thôn tốt, cấp trên nhất định sẽ để chúng ta về."
Cô gái ngồi đối diện Chu Duệ nói.
"Đinh Mỹ Hoa, cậu mơ giữa ban ngày à? Suất về thành phố chắc tới lượt của cậu?”
“Một công xã chỉ có vài suất về, dưới đó có mười mấy đội sản xuất, chẳng đủ mà chia đâu."
Cô gái ngồi cạnh Đinh Mỹ Hoa nói.
Bị nói vậy, mặt Đinh Mỹ Hoa trắng bệch, lại trở về trạng thái khi vừa lên tàu.
"Dương Hồng, cậu nói chuyện cũng đanh đá quá đấy."
"Đanh đá? Đây chẳng phải là sự thật sao? Hơn nữa, chúng ta là ai?”
“Là thanh niên cách mạng, là những người chí lớn khắp bốn phương.”
“Chính sách của nhà nước kêu gọi lên núi xuống nông thôn còn chưa thực hiện xong mà đã mơ về việc quay lại thành phố.”
“Tôi thật sự không chịu nổi khi có đồng đội như cậu."
Chu Duệ không nhịn được liếc nhìn Dương Hồng một cái rồi lại nhìn sang Đinh Mỹ Hoa.
Thật không may, cả hai đều cùng đi đến nơi mà cô được phân công.
Theo cô biết, trong toa tàu này có năm người sẽ đến đội sản xuất số 9 của Công xã Hướng Dương, ngoài ba cô gái thì còn có hai chàng trai.
Hai người đó không ngồi cùng chỗ với họ.
Chu Duệ không nói gì… chỉ yên lặng ngồi ăn lương khô mà mẹ cô đã chuẩn bị…
"Ừm." Chu Duệ gật đầu đáp, nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm:
"Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
"Lẽ ra mình phải nói câu đó với cậu mới đúng, cậu đi xa thế kia, không biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại. Đáng lẽ lúc đó cậu nên đăng ký cùng mình."
Nói xong, Hứa Xuân Mai lắc đầu, giờ nói gì cũng muộn rồi.
Phía kia đã có người giục cô tập hợp, Hứa Xuân Mai vội vẫy tay với Chu Duệ:
"Duệ Duệ, cậu phải giữ gìn sức khỏe, đến nơi rồi nhớ viết thư cho mình nhé."
Chu Duệ mở miệng: "Được."
Nhìn theo bóng Hứa Xuân Mai đi xa dần, đến khi không còn thấy nữa, Chu Duệ mới quay lại.
Tàu dừng ở ga, có người xuống, cũng có người lên, Chu Duệ bất giác cảm thấy một nỗi buồn man mác.
Nhưng sau đó cô tự phủ nhận cảm giác này, cô nghĩ đó là những cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến mình.
Tiếng còi tàu vang lên, tàu lại tiếp tục chuyển bánh.
Tàu dừng ở hết ga này đến ga khác, hành khách lên rồi xuống liên tục, những thanh niên trí thức đi cùng có vẻ như đã dần chấp nhận việc phải xuống nông thôn.
"Thực ra xuống nông thôn cũng không đáng sợ đến thế, chẳng qua là ở chỗ khác thôi mà. Mình nghe nói vẫn có cơ hội được quay về thành phố, cấp trên sẽ có suất về lại thành phố, chỉ cần chúng ta xây dựng nông thôn tốt, cấp trên nhất định sẽ để chúng ta về."
Cô gái ngồi đối diện Chu Duệ nói.
"Đinh Mỹ Hoa, cậu mơ giữa ban ngày à? Suất về thành phố chắc tới lượt của cậu?”
“Một công xã chỉ có vài suất về, dưới đó có mười mấy đội sản xuất, chẳng đủ mà chia đâu."
Cô gái ngồi cạnh Đinh Mỹ Hoa nói.
Bị nói vậy, mặt Đinh Mỹ Hoa trắng bệch, lại trở về trạng thái khi vừa lên tàu.
"Dương Hồng, cậu nói chuyện cũng đanh đá quá đấy."
"Đanh đá? Đây chẳng phải là sự thật sao? Hơn nữa, chúng ta là ai?”
“Là thanh niên cách mạng, là những người chí lớn khắp bốn phương.”
“Chính sách của nhà nước kêu gọi lên núi xuống nông thôn còn chưa thực hiện xong mà đã mơ về việc quay lại thành phố.”
“Tôi thật sự không chịu nổi khi có đồng đội như cậu."
Chu Duệ không nhịn được liếc nhìn Dương Hồng một cái rồi lại nhìn sang Đinh Mỹ Hoa.
Thật không may, cả hai đều cùng đi đến nơi mà cô được phân công.
Theo cô biết, trong toa tàu này có năm người sẽ đến đội sản xuất số 9 của Công xã Hướng Dương, ngoài ba cô gái thì còn có hai chàng trai.
Hai người đó không ngồi cùng chỗ với họ.
Chu Duệ không nói gì… chỉ yên lặng ngồi ăn lương khô mà mẹ cô đã chuẩn bị…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.