Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái
Chương 43: Ngăn Cách
Hỏa Đáo Tinh Không Thâm Xử
30/10/2024
“Lão gia, đừng tức giận, Càn ca nhi chỉ là nhất thời tùy hứng mà thôi.”
Một phụ nhân đi vào, dịu dàng nói.
“Nó đây không phải nhất thời tùy hứng, cũng hơn ba năm rồi, ta thấy nó là tâm tính hoàn toàn hoang dại rồi, cho rằng ta quản không được nó.”
Lý Đông Lâm thở phì phì nói.
Vốn biết con trai hiện thân ở Bạch Bích thành, hắn còn rất cao hứng.
Dù sao hắn cũng lo lắng hơn ba năm.
Nhưng bây giờ lại rất tức giận.
Đối với đứa con trai này, hắn tự nhận là rất coi trọng, sắp xếp gia học chỉ đạo, ra sức học hành hướng tới công danh, về sau cũng có thể đi lên con đường làm quan.
Nhưng đứa con trai này lại không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại thích múa thương múa bổng, không muốn nghe theo hắn sắp xếp, rất nổi loạn.
“Lão Hứa, dẫn người theo ta đi mang hắn trói trở về.”
Lý Đông Lâm bỗng nhiên đứng dậy nói với quản gia đứng ở cửa.
“Lão gia, ngài câu thông một phen từ từ trước với Càn ca nhi...”
Phụ nhân vội vàng khuyên.
“Phu nhân, ta biết nàng là tốt cho nó, nhưng nó lại sẽ không niệm tới điều tốt của nàng, tính tình hoang dã ba năm, phải quản giáo một phen cẩn thận.”
Lý Đông Lâm khoát tay, lấy ra thái độ làm người đứng đầu một nhà.
Phụ nhân vừa thấy cũng liền khó mà nói cái gì.
Đợi tới sau khi Lý Đông Lâm dẫn người rời khỏi, trong đôi mắt nàng lóe ra một mảng lạnh lẽo.
Lý Càn là con trưởng, là người thuận vị số một kế thừa gia nghiệp.
Như vậy, con trai của nàng phải đứng sang bên cạnh.
Chỉ có bức đi Lý Càn, con trai nàng mới có thể thuận lợi kế thừa mọi thứ của Lý Đông Lâm, bao gồm mạng lưới quan hệ trên quan trường.
...
Trong khách sạn.
Lý Càn vừa mới chuẩn bị tu hành, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một đợt tiếng ồn ào.
Không qua bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó Lý Đông Lâm dẫn theo một đám gia đinh xông vào.
“Lý Càn, theo ta trở về.”
Lý Đông Lâm nhìn thấy Lý Càn đứng đó, vốn còn muốn phát hỏa, nhưng giọng điệu lại mềm đi.
Hơn ba năm không gặp, đứa con trai này khiến hắn lo lắng nát lòng, thoạt nhìn vóc dáng cao hơn không ít, cũng càng thêm cường tráng.
Hắn không khỏi nhớ tới mẫu thân Lý Càn trước khi mất dặn dò, bảo hắn nhất định phải chiếu cố tốt Càn Nhi.
“Từ khi rời khỏi Lý gia bắt đầu, con đã không tính trở về, cũng sẽ không tranh gia nghiệp cái gì với Lý Khôn...”
Lý Càn bình tĩnh nói.
Lý Khôn là em trai cùng cha khác mẹ của chủ nhân cũ thân thể này, bốn năm trước đã thi đỗ công danh tú tài, càng được đại nho Sở Tuần thu làm ký danh đệ tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, thi cử nhân tiến sĩ, hẳn là không khó.
Đối với thư hương môn đệ Lý gia mà nói, chủ nhân cũ thân thể này không học vấn không nghề nghiệp, tự nhiên là một đống bùn nhão không đắp nổi tường.
Nhưng trên thực tế, chủ nhân cũ thân thể này sở dĩ chán ghét đọc sách, hoàn toàn là kết quả đủ loại tính kế của người mẹ kế lợi hại kia, cuối cùng dẫn tới chủ nhân cũ thân thể này tâm lý nổi loạn rất mạnh, nhiều lần xảy ra xung đột với phụ thân Lý Đông Lâm.
Đây cũng là chuyện của chủ nhân cũ thân thể này, không quan hệ với hắn.
“Ngươi tên nghịch tử này, thật sự là muốn tức chết ta hả.”
Lý Đông Lâm vừa nghe Lý Càn nói, vốn trong lòng còn có một tia áy náy, lập tức bị lửa giận tràn đầy, “Ba năm qua, mẹ kế ngươi vẫn luôn rất quan tâm an nguy của ngươi, Khôn Nhi đã thi đỗ cử nhân công danh, càng có khả năng tranh gia nghiệp với ngươi. Xem ra trước kia ta đối với ngươi quá mức phóng túng, từ hôm nay trở đi, ta phải quản giáo ngươi cẩn thận.”
Nói xong hắn vung tay, “Mang nghịch tử này trói đưa về cho ta.”
Mấy gia đinh nghe được mệnh lệnh của lão gia, lập tức như sói như hổ lao lên.
Tuy đám gia đinh này không phải nhập phẩm võ giả, nhưng đều từng thao luyện, hơn nữa cao lớn thô kệch, nhìn qua cực kỳ dũng mãnh.
Ngay tại lúc bọn gia đinh xông lên, Lý Càn chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, mấy gia đinh này liền người ngã ngựa đổ, lăn thành một đống.
“Phụ thân, đây xem như một lần cuối cùng con gọi phụ thân. Về sau đừng nghĩ mang một bộ ý tưởng đó của ông áp đặt đến trên thân ta, cuộc đời của ta ta làm chủ.”
Lý Càn lạnh nhạt nói.
Tiếp theo hắn đưa tay chộp một cái, bảo kiếm đặt ở trên bàn bị hút bay lên, rơi vào trên tay hắn, sau đó thân hình hắn khẽ động, rất nhanh lóe lên ra khỏi phòng.
Không qua bao lâu, liền có tiếng vó ngựa vang lên, thế mà là Lý Càn cưỡi ngựa rời khỏi khách sạn.
Sắc mặt Lý Đông Lâm càng thêm khó coi, mình rõ ràng rất quan tâm đứa con trai này, vì sao sẽ phát triển đến tình trạng hôm nay, ngay cả nhà cũng không muốn trở về, sao phải đến nông nỗi này chứ?
Mấy nội môn đệ tử nghe tiếng mà đến rất kinh ngạc, bọn họ cũng nghe ra, Lý Càn sư đệ tựa như xung đội với người nhà.
“Mấy vị thiếu hiệp, không biết các ngươi là đi cùng con tai phải không?”
Lý Đông Lâm sau khi nhìn thấy mấy nội môn đệ tử này, vội bước lên phía trước hỏi.
“Thiếu hiệp không dám nhận, chúng ta là nội môn đệ tử Thần Kiếm môn, Lý Càn sư đệ là theo chúng ta cùng nhau tiếp nhiệm vụ hộ tống.”
Lưu Huy trong nội môn đệ tử vội vàng nói.
Đã là phụ thân của Lý Càn sư đệ, giọng nói của hắn liền khách sáo vài phần.
Một phụ nhân đi vào, dịu dàng nói.
“Nó đây không phải nhất thời tùy hứng, cũng hơn ba năm rồi, ta thấy nó là tâm tính hoàn toàn hoang dại rồi, cho rằng ta quản không được nó.”
Lý Đông Lâm thở phì phì nói.
Vốn biết con trai hiện thân ở Bạch Bích thành, hắn còn rất cao hứng.
Dù sao hắn cũng lo lắng hơn ba năm.
Nhưng bây giờ lại rất tức giận.
Đối với đứa con trai này, hắn tự nhận là rất coi trọng, sắp xếp gia học chỉ đạo, ra sức học hành hướng tới công danh, về sau cũng có thể đi lên con đường làm quan.
Nhưng đứa con trai này lại không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại thích múa thương múa bổng, không muốn nghe theo hắn sắp xếp, rất nổi loạn.
“Lão Hứa, dẫn người theo ta đi mang hắn trói trở về.”
Lý Đông Lâm bỗng nhiên đứng dậy nói với quản gia đứng ở cửa.
“Lão gia, ngài câu thông một phen từ từ trước với Càn ca nhi...”
Phụ nhân vội vàng khuyên.
“Phu nhân, ta biết nàng là tốt cho nó, nhưng nó lại sẽ không niệm tới điều tốt của nàng, tính tình hoang dã ba năm, phải quản giáo một phen cẩn thận.”
Lý Đông Lâm khoát tay, lấy ra thái độ làm người đứng đầu một nhà.
Phụ nhân vừa thấy cũng liền khó mà nói cái gì.
Đợi tới sau khi Lý Đông Lâm dẫn người rời khỏi, trong đôi mắt nàng lóe ra một mảng lạnh lẽo.
Lý Càn là con trưởng, là người thuận vị số một kế thừa gia nghiệp.
Như vậy, con trai của nàng phải đứng sang bên cạnh.
Chỉ có bức đi Lý Càn, con trai nàng mới có thể thuận lợi kế thừa mọi thứ của Lý Đông Lâm, bao gồm mạng lưới quan hệ trên quan trường.
...
Trong khách sạn.
Lý Càn vừa mới chuẩn bị tu hành, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một đợt tiếng ồn ào.
Không qua bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó Lý Đông Lâm dẫn theo một đám gia đinh xông vào.
“Lý Càn, theo ta trở về.”
Lý Đông Lâm nhìn thấy Lý Càn đứng đó, vốn còn muốn phát hỏa, nhưng giọng điệu lại mềm đi.
Hơn ba năm không gặp, đứa con trai này khiến hắn lo lắng nát lòng, thoạt nhìn vóc dáng cao hơn không ít, cũng càng thêm cường tráng.
Hắn không khỏi nhớ tới mẫu thân Lý Càn trước khi mất dặn dò, bảo hắn nhất định phải chiếu cố tốt Càn Nhi.
“Từ khi rời khỏi Lý gia bắt đầu, con đã không tính trở về, cũng sẽ không tranh gia nghiệp cái gì với Lý Khôn...”
Lý Càn bình tĩnh nói.
Lý Khôn là em trai cùng cha khác mẹ của chủ nhân cũ thân thể này, bốn năm trước đã thi đỗ công danh tú tài, càng được đại nho Sở Tuần thu làm ký danh đệ tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, thi cử nhân tiến sĩ, hẳn là không khó.
Đối với thư hương môn đệ Lý gia mà nói, chủ nhân cũ thân thể này không học vấn không nghề nghiệp, tự nhiên là một đống bùn nhão không đắp nổi tường.
Nhưng trên thực tế, chủ nhân cũ thân thể này sở dĩ chán ghét đọc sách, hoàn toàn là kết quả đủ loại tính kế của người mẹ kế lợi hại kia, cuối cùng dẫn tới chủ nhân cũ thân thể này tâm lý nổi loạn rất mạnh, nhiều lần xảy ra xung đột với phụ thân Lý Đông Lâm.
Đây cũng là chuyện của chủ nhân cũ thân thể này, không quan hệ với hắn.
“Ngươi tên nghịch tử này, thật sự là muốn tức chết ta hả.”
Lý Đông Lâm vừa nghe Lý Càn nói, vốn trong lòng còn có một tia áy náy, lập tức bị lửa giận tràn đầy, “Ba năm qua, mẹ kế ngươi vẫn luôn rất quan tâm an nguy của ngươi, Khôn Nhi đã thi đỗ cử nhân công danh, càng có khả năng tranh gia nghiệp với ngươi. Xem ra trước kia ta đối với ngươi quá mức phóng túng, từ hôm nay trở đi, ta phải quản giáo ngươi cẩn thận.”
Nói xong hắn vung tay, “Mang nghịch tử này trói đưa về cho ta.”
Mấy gia đinh nghe được mệnh lệnh của lão gia, lập tức như sói như hổ lao lên.
Tuy đám gia đinh này không phải nhập phẩm võ giả, nhưng đều từng thao luyện, hơn nữa cao lớn thô kệch, nhìn qua cực kỳ dũng mãnh.
Ngay tại lúc bọn gia đinh xông lên, Lý Càn chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, mấy gia đinh này liền người ngã ngựa đổ, lăn thành một đống.
“Phụ thân, đây xem như một lần cuối cùng con gọi phụ thân. Về sau đừng nghĩ mang một bộ ý tưởng đó của ông áp đặt đến trên thân ta, cuộc đời của ta ta làm chủ.”
Lý Càn lạnh nhạt nói.
Tiếp theo hắn đưa tay chộp một cái, bảo kiếm đặt ở trên bàn bị hút bay lên, rơi vào trên tay hắn, sau đó thân hình hắn khẽ động, rất nhanh lóe lên ra khỏi phòng.
Không qua bao lâu, liền có tiếng vó ngựa vang lên, thế mà là Lý Càn cưỡi ngựa rời khỏi khách sạn.
Sắc mặt Lý Đông Lâm càng thêm khó coi, mình rõ ràng rất quan tâm đứa con trai này, vì sao sẽ phát triển đến tình trạng hôm nay, ngay cả nhà cũng không muốn trở về, sao phải đến nông nỗi này chứ?
Mấy nội môn đệ tử nghe tiếng mà đến rất kinh ngạc, bọn họ cũng nghe ra, Lý Càn sư đệ tựa như xung đội với người nhà.
“Mấy vị thiếu hiệp, không biết các ngươi là đi cùng con tai phải không?”
Lý Đông Lâm sau khi nhìn thấy mấy nội môn đệ tử này, vội bước lên phía trước hỏi.
“Thiếu hiệp không dám nhận, chúng ta là nội môn đệ tử Thần Kiếm môn, Lý Càn sư đệ là theo chúng ta cùng nhau tiếp nhiệm vụ hộ tống.”
Lưu Huy trong nội môn đệ tử vội vàng nói.
Đã là phụ thân của Lý Càn sư đệ, giọng nói của hắn liền khách sáo vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.