Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Chương 42: Thành Bạch Bích (2)

Hỏa Đáo Tinh Không Thâm Xử

30/10/2024

Sáng sớm hôm sau, thương đội một lần nữa xuất phát.

Chỉ còn lại sáu người bọn Lý Càn hộ tống.

Dọc đường, mọi người cảnh giác cao độ.

Mãi cho sau khi đến Bạch Bích thành, đều tường an vô sự.

Mọi người rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo lên rơi xuống.

“Đi, chúng ta đi uống vài chén.”

Lưu Huy nói: “Nguyệt Chiếu Nhưỡng của Đông Thần tửu lâu Bạch Bích thành này, đó là một đặc sắc nha.”

“Bị thương uống rượu không tốt đâu nhỉ?”

“Sợ cái gì thương thế nho nhỏ, không việc gì.”

Lưu Huy khoát tay.

Vì thế, mấy người đều đồng ý.

Lý Càn vốn là muốn trực tiếp quay về Thần Kiếm môn, nhưng thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa hắn cũng không thể biểu hiện quá không hợp đám đông.

Đông Thần tửu lâu.

Làm một tửu lâu có danh tiếng nhất Bạch Bích thành, rất hút khách.

Cấp bậc cũng cao, giá không rẻ.

Đối với nội môn đệ tử Thần Kiếm môn mà nói, chút tiêu phí này không tính là gì.

Ở trong trí nhớ của Lý Càn, chủ nhân cũ thân thể này từng tới Đông Thần tửu lâu này vài lần.

“Càn ca ca?”

Ngay tại lúc sáu người Lý Càn tiến vào khách sạn, bỗng từ bên cạnh truyền đến một thanh âm rất ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Lý Càn nghe tiếng nhìn lại, lại thấy là một thiếu nữ quần áo màu hồng, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh xắn.

Hắn hơi nhớ lại, nhất thời đã nhớ ra cô bé này là ai.

Đường muội Lý Tiêu Tiêu.

Con gái nhỏ của nhị bá.

Bằng tuổi với hắn, chỉ non mấy tháng.

Chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ cũng không tệ.

Lúc chủ nhân cũ thân thể này rời nhà trốn đi, đường muội cái đã gả cho người ta.

“Càn ca ca, thật là ngươi nha, ngươi mấy năm qua đã đi nơi nào?”

Lý Tiêu Tiêu chạy tới, rất kích động nói.



Hơn ba năm trước, Lý Càn bỗng rời nhà trốn đi, bặt vô âm tín.

Lý Càn có chút bất đắc dĩ, không ngờ vừa trở lại Bạch Bích thành, đã gặp người quen.

“Lý sư đệ, đây sẽ không là thân mật của ngươi chứ?”

Lưu Huy cười xấu xa nói.

“Lưu sư huynh, đây là đường muội của ta.”

Lý Càn nói.

“Thì ra là đường muội.”

Lưu Huy lập tức không nói cái gì nữa, “Lý sư đệ, chúng ta lên trước, không cần phải vội...”

Nói xong, mấy người bọn Lưu Huy vào tửu lâu.

“Sư đệ sư huynh? Càn ca ca, ngươi bái vào môn phái nào?”

Lý Tiêu Tiêu tò mò hỏi.

“Tiêu Tiêu, cái này ngươi không cần phải quản. Còn có, chuyện ta về Bạch Bích thành, ngươi đừng nói với bất luận kẻ nào.”

Lý Càn nói.

Hắn không muốn có bất cứ quan hệ nào với Lý gia.

“Càn ca ca, đây là vì sao? Tuy tiểu thẩm thẩm quả thật có chút quá phận, nhưng tiểu thúc vẫn rất quan tâm ngươi. Sau khi ngươi rời nhà, hắn không biết sốt ruột bao nhiêu đâu.”

Lý Tiêu Tiêu nói.

Thật ra nàng cũng biết tình cảnh đường ca ở trong nhà đó. Từ nhỏ mẫu thân đã mất sớm, tiểu thúc dễ lung lay, mẹ kế lại là nữ nhân lợi hại, công phu mặt ngoài làm rất khá, nhưng thực tế đối với đường ca không tốt một chút nào cả.

“Được rồi, không nói cái này, ta đi vào trước.”

Lý Càn khoát tay, sau đó xoay người vào tửu lâu.

Lý Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng đường ca, bắt đầu do dự.

Lúc này, một thanh niên áo gấm từ trong tửu lâu đi ra, cao hứng nói: “Tiêu Tiêu, ta còn cho rằng ngươi không tới nữa cơ.”

“Ta còn có việc, đi trước.”

Lý Tiêu Tiêu liếc thanh niên áo gấm một cái, xoay người mà đi.

Lưu lại thanh niên ngây người, tình huống gì vậy?

Rõ ràng người cũng đã đến, sao bỗng nhiên lại chạy rồi?

...

Lý phủ.



Ở trong Bạch Bích thành, Lý gia coi như gia tộc lớn có chút danh tiếng.

Là điển hình thư hương môn đệ, nhiều người của gia tộc làm quan ở châu phủ quận phủ.

Lý lão gia tử lúc còn sống từng là châu phủ chính tứ phẩm đại đốc học, chủ quản giáo dục một châu.

Chờ sau khi Lý lão gia tử qua đời, Lý gia cũng xuống dốc rất nhiều, mặc dù có nhiều người làm quan, đều là quan nhỏ lục thất phẩm.

Huống chi, thế giới này võ đạo vi tôn, thật sự có được sức ảnh hưởng cực lớn, tất nhiên là các thế lực võ đạo cường đại kia.

Trong đình viện.

Một phụ nhân đang cho cá trong ao nước ăn.

Bỗng nhiên, một thị nữ chạy vào, “Phu nhân, Càn ca nhi có tin tức rồi.”

“Hắn đã trở lại?”

Phụ nhân buông xuống thức ăn cho cá trong tay, nhíu lại đôi lông mày thanh tú, lập tức hỏi.

“Là tiểu nương tử nhà nhị gia nói.”

Thị nữ nói: “Hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

Phụ nhân hỏi.

“Tiểu nương tử nói, Càn ca nhi, xưng hô sư huynh sư đệ với người ta, rất có thể là bái vào môn phái võ đạo nào đó...”

Thị nữ nói.

“Hắn trái lại có tiền đồ, trốn đi ba năm, bặt vô âm tín, truyền ra, còn cho rằng ta người mẹ kế này bạc đãi hắn...”

Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người rời khỏi đình viện.

...

Ăn uống mãi đến chạng vạng, sáu người Lý Càn mới rời khỏi Đông Thần tửu lâu, chuẩn bị tới khách sạn phụ cận ở một đêm, ngày mai lại về Thần Kiếm môn.

“Thiếu gia.”

Mới ra khỏi tửu lâu, bỗng nhiên một gã sai vặt áo xanh đi lên đón, “Lão gia đbảo ngài trở về.”

“Ngươi nói với hắn, ta không tính trở về nữa.”

Lý Càn lắc đầu nói.

Nói xong hắn liền rời khỏi.

Gã sai vặt áo xanh không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể vội vàng chạy về Lý phủ.

“Đồ khốn kiếp, rời nhà hơn ba năm, bặt vô âm tín, bây giờ trở lại Bạch Bích thành cũng không về, không lẽ để ta tự mình đi mời nó trở về hay sao?”

Trong Lý phủ, nhị gia Lý Đông Lâm vừa nghe hạ nhân báo cáo, lập tức tức giận đến mức đập bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook