Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Chương 41: Thành Bạch Bích (1)

Hỏa Đáo Tinh Không Thâm Xử

30/10/2024

Hắn chỉ có thể thúc giục nội khí, thông qua vật tế chuông báo giờ, xây dựng lồng khí hộ thể, ngăn cản tên bắn lén công kích.

Chỉ là tốc độ nội khí tiêu hao quá nhanh.

Bỗng nhiên, Lý Càn cảm giác được lưng lạnh toát, trong lòng rùng mình, không khỏi liếc một cái, chỉ thấy đại hán đồ đen che mặt cầm trong tay quỷ đầu đại đao kia thế mà nhìn về phía mình.

Rất hiển nhiên, hắn biểu hiện đã dẫn tới người này chú ý.

So với nội môn đệ tử khác, tình huống của Lý Càn tốt hơn quá nhiều rồi, không chỉ cản lại toàn bộ công kích, còn có thể đủ phản kích đả thương kẻ địch.

“Chậc chậc, không ngờ Thần Kiếm môn thế mà xuất động hai đệ tử tinh anh.”

Đại hán đồ đen che mặt cười lạnh một tiếng, lập tức chuẩn bị tự mình ra tay.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong bóng đêm bên ngoài truyền tới, “To gan, thế mà đả thương đệ tử Thần Kiếm môn ta.”

Ngay sau đó, một bóng người giống như chim Dạ Oanh từ trong trời đêm bay vút ra, từng đạo kiếm quang nở rộ ra, giống như pháo hoa đầy trời, lấp lánh mà rực rỡ.

Khi những kiếm khí này rơi xuống trên thân người áo đen, xuyên thấu ra từng cái lỗ máu.

Trong chớp mắt, mười mấy người áo đen ban đầu vây công mấy nội môn đệ tử bọn Lý Càn toàn bộ ngã xuống đất mà chết.

“Tiên Thiên...”

Cho dù là đại hán đồ đen che mặt mạnh nhất kia, cũng không thể ngăn cản được một đạo kiếm khí, bị trực tiếp từ đỉnh đầu xuyên thấu vào, máu tươi từ đỉnh đầu phun trào ra, thảm thiết đến cực điểm.

Tròng mắt hắn trừng thật lớn, trong miệng thốt ra hai chữ không quá rõ ràng.

...

Vù!

Bóng người nọ đáp xuống mặt đất.

Một thân áo xanh, tóc đen như thác nước.

Lưng đeo một thanh kiếm.

Hắn nhẹ nhàng phủi bụi trên ống tay áo một lần, sau đó thân hình khẽ động, giống như bay lên, đáp xuống trước vách tường, nhìn Quý Tố gần như hôn mê.

“Ài, đến chậm một lát.”



Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Quý Tố, thở dài, nhẹ nhàng vung lên, một tay chộp một người, xách Quý Tố cùng một nội môn đệ tử khác hôn mê bay vút đi.

Đồng thời hắn bỏ lại một câu, “Mấy người các ngươi tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.”

Năm người Lý Càn đều mờ mịt vô cùng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Vừa rồi, người nọ, tựa như là Ngọc Bình phong Thanh Sam trưởng lão?”

“Đúng vậy, ta từng thấy một lần...”

“Thật mạnh nha, một chiêu đã diệt tất cả mọi người, bao gồm một kẻ... Hậu Thiên tầng chín...”

“Đây chính là thực lực của Tiên Thiên cảnh sao?”

Mấy người đều bị thương, chẳng qua đều không tính là nặng.

Dù sao đều có tu vi Hậu Thiên tầng năm tầng sáu, mà đám người áo đen công kích kia phần lớn cũng chỉ là thực lực Hậu Thiên tầng ba tầng bốn.

Chính bởi vì như thế, bọn họ ở dưới vây công cùng tên bắn lén mới có thể chống đỡ lâu như vậy.

Chỉ có Lý Càn là không tổn hao gì.

Thậm chí trên người ngay cả vết máu cũng không có.

Hắn là người thích sạch sẽ.

Chịu không nổi trên người dính vết máu, cho nên tiêu hao nội khí, bố trí lồng khí hộ thể.

“Nếu ta giao chiến với hắn, không biết có thể thắng hay không?”

Lý Càn nhìn đại hán đồ đen che mặt nằm cách đó không xa, thầm nghĩ.

Tuy ở trong hỗn chiến vừa rồi, hắn đối mặt đều là võ giả bình thường, còn chưa kịp phát huy ra thực lực thật sự, nhưng đối mặt một cao thủ Hậu Thiên tầng chín, phiêu lưu vẫn là quá lớn.

“Vượt cấp chém giết, không tốt một chút nào cả. Ta vẫn là thích lấy mạnh thắng yếu.”

Lý Càn thầm nghĩ.



Chuyện đoạt sự nổi bật, hắn là không muốn làm.

Lúc trước hắn biểu hiện có chút bắt mắt, lập tức bị đại hán đồ đen che mặt kia nhằm vào.

May mắn Thanh Sam trưởng lão của Ngọc Bình phong kịp thời chạy tới, bằng không hậu quả khó liệu.

Cho nên, về sau nhất định phải càng thêm thu mình hơn một chút.

Sau khi tự mình tổng kết, Lý Càn cảm thán chỗ tốt của ra ngoài rèn luyện làm nhiệm vụ, tăng tiến lịch duyệt, tích lũy kinh nghiệm, so với rúc ở trên núi càng dễ trưởng thành lên.

Người hiệu buôn Vĩnh Thành từ trong phòng đi ra.

Bắt đầu dọn dẹp thi thể trong sân.

Mấy nội môn đệ tử vào phòng, xử lý thương thế trên người.

“Các ngươi nói, nhiệm vụ hộ tống lần này, có phải có chút quỷ dị hay không?”

“Quả thật, toát ra nhiều kẻ tập kích như vậy, còn có võ giả Hậu Thiên tầng chín... Cũng không biết là hàng hóa gì?”

“Càng kỳ quái hơn là, Thanh Sam trưởng lão thế mà cũng đến đây, hắn sẽ không là sớm đạt được tin tức chứ?”

“Trong đó khẳng định có nội tình chúng ta không biết, thôi, dù sao nguy hiểm này hẳn là tạm thời giải trừ, chúng ta ngày mai chỉ cần hộ tống đến Bạch Bích thành, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành.”

Mấy người nghị luận, bỗng nhiên nội môn đệ tử Lưu Huy nhìn về phía Lý Càn.

“Lý sư đệ, thực lực ngươi được nha, thế mà chưa bị thương?”

Lúc ấy loại tình huống đó, ở dưới tình huống kẻ địch đánh lén vây công, không có khả năng đi theo hưởng ké.

Chỉ có một loại khả năng, đó chính là Lý Càn có chút thủ đoạn.

“May mắn mà thôi.”

Lý Càn nói.

“Ở dưới hỗn chiến như vậy, có thể không bị thương, cũng không phải là may mắn đơn giản như vậy.”

Lưu Huy nói.

Lý Càn vốn nhìn như không có cảm giác tồn tại, ở trong mắt bọn họ đã có thêm một ít thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook