Tử Nguỵ

Chương 87: Bị bỏ rơi

JJ

25/06/2024

Hoàn Cẩn Nam thò đầu xem thử, mím môi cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế? Em… đã chọn được món chưa?”

Cái tên món ăn đó khiến trái tim cô run rẩy, lúc trước vì để cô vui mà Nguỵ Triết Minh không ngại ngày đêm xuống bếp học và làm theo, hắn nướng cháy khét hơn một trăm cái bánh mới ra thành phẩm được một cái gọi là tạm được.

Nhưng bên trong đó chính là tình yêu to lớn hắn dành cho cô, ấy vậy mà… sao đột nhiên lại thay đổi thành con người khác, thật kỳ lạ.

Lướt vội qua trang đó, cô xem qua trang bên cạnh có một món tên là “Sủi cảo nhân xá xíu.” Tử Hàn Tuyết rất thích sủi cảo, liền gọi món này, rồi kêu thêm hai cốc nước cam.

Không mất nhiều thời gian, nhân viên bưng tới một cái lồng hấp bự đựng mấy cái bánh hấp còn cuồn cuộn khói, Hoàn Cẩn Nam đưa đũa gắp một cái lên, thổi cho bớt nóng, rồi hăng hái khoái chí đưa lên miệng đút cho Tử Hàn Tuyết.

Cô vừa cắn một phát, nước sốt trong miếng sủi cảo bắn xịt tung tóe, văng ra dính đầy lên quần của Hoàn Cẩn Nam.

Tử Hàn Tuyết hớt ha hớt hải lấy khăn lau nhanh nước sốt dính trên đùi hắn ra, hắn bật cười lên một tiếng, nói: “Không sao không sao. Em cứ lau vậy một hồi rách da của anh đó.”

Hoàn Cẩn Nam thật đúng là thay đổi 180 độ, hắn trở thành một người vừa rộng lượng lại ôn hòa, chẳng những không trách Tử Hàn Tuyết, còn chu đáo gắp một miếng sủi cảo mới chấm vào sốt rồi đặt vào trong chén của cô.

Thế là, cô lại thoải mái vui vẻ dùng hết bữa sáng còn lại với hắn, những hình ảnh vừa xảy ra đều bị hai ánh mắt căm phẫn kia nãy giờ không bỏ xót chi tiết nào.

Người thì căm phẫn thay cho con trai mình, cứ nghĩ Tử Hàn Tuyết là đứa con gái lăng loàng, sau lưng Nguỵ Triết Minh gần gũi với người đàn ông khác.

Người thì tức giận vì Hoàn Cẩn Nam dù đã từng yêu cô ta đến mê muội, nhưng rõ ràng hắn chưa bao giờ dịu dàng ân cần với ả như thế.

Ăn sáng xong, Tử Hàn Tuyết cùng Hoàn Cẩn Nam đi dạo một vòng quanh công viên gần nhà cô, lúc đó hắn có cuộc gọi, định đưa cô về biệt thự rồi đến công ty xử lý công việc, do Hàn Tuyết muốn đi dạo thêm chút nữa nên hai người đã tạm biệt nhau ở giữa công viên.

Ngày hôm nay với Tử Hàn Tuyết rốt cuộc trôi qua có suôn sẻ thuận lợi hay không thì không biết, nhưng trước mắt là thấy sáng sớm gặp phải hai con người kia, bây giờ một mình đi dạo công viên còn bị người ta chạy va trúng ngã đến chẹo cả chân.

Haizzzzz…!

Vừa ngồi được xuống ghế đá xong, thì một người tướng tá cao to đứng lù lù trước mặt cô.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bên trên chẳng biết bị lấm lem ướt nước từ khi nào. Người đối diện “ho!” một tiếng, âm thanh này thực sự rất là quen tai lại thân thiết à nha.

Ngẩng đầu nhìn lên, người kia toàn thân mặc một bộ thể thao màu đen, mặt mũi không quá xinh đẹp lóa mắt, nhưng cũng cho là tạm được, chính là cái người luôn xuất hiện đúng lúc Tử Hàn Tuyết cần, như thể tiên giáng trần - Nguyên Bình!

“Trùng hợp thiệt, lại gặp anh ở đây rồi.”



Nguyên Bình cũng rất phối hợp, “ho!” lên một tiếng, cười nói: “Chào Hàn Tuyết, sao em lại ngồi đây một mình vậy?”

Mắt thấy sắc trời sầm tối, như thể sắp có một trận mưa lớn kéo tới, hiện tại chỉ đành chấp nhận thực tế là chân đang đau thế này, tiện thể hắn ở đây thì nhờ hắn đưa về biệt thự vậy.

“Lần này gặp anh ở đây coi như cũng là cái duyên của anh em mình, chân em lúc nãy bị chẹo do ngã, chẳng hay… anh Nguyên Bình có thể đưa em về nhà không.?”

Nguyên Bình nhẹ nhàng gật đầu, ung dung tự tại bế sốc Tử Hàn Tuyết lên, lại ung dung tự tại bế cô đi về phía xe của hắn đang đậu cách đó không xa.

Có chút ngượng bởi hành động của Nguyên Bình, Tử Hàn Tuyết không còn cách nào đành nghiến răng ken két, lấy lại bình tĩnh nhắm mắt cam chịu.

Ra tới xe Nguyên Bình chậm rãi khoan thai mở cửa nhẹ nhàng đặt Tử Hàn Tuyết xuống ghế phụ lái, sau đó lại về vị trí tài của mình.

Chiếc xe cũng nhanh chóng được lăn bánh, trên đường đi cả hai nói chuyện với nhau khá rôm rả, không có một chút khoảng cách hay ngượng ngùng như lúc vô tình gặp ở công viên nữa.

Xe lăn bánh vào đầu ngõ biệt thự CL, Nguyên Bình lấy hết can đảm quay sang ngỏ ý mời Tử Hàn Tuyết cùng mình tham dự bữa tiệc của một người quen, được tổ chức vào tuần sau.

Lưỡng lự, đắn đo, trầm tư suy nghĩ một hồi cho tới khi xe dừng trước cổng biệt thự Tử Hàn Tuyết mới quyết định gật đầu đồng ý, cô sẽ cùng tham gia với hắn. Cũng không mất mát hay trở ngại gì, cũng chỉ là bạn cùng dự tiệc thôi mà, coi như đáp lại việc hôm nay Nguyên Bình giúp đỡ đưa cô về tận nhà.

…----------------…

Thoáng cái đã đến ngày cùng Nguyên Bình dự tiệc.

Bữa tiệc hết sức phô trương, Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn quanh, những vị khách đa phần là những ông bà tai to mặt lớn từ khắp mọi ngả đường chen nhau mà tới, rộn ràng nhốn nháo từng chiếc ô tô hạng sang cùng hướng về phía một căn biệt phủ nguy nga hoành tráng lệ, không thua kém gì biệt phủ của Nguỵ Triết Minh.

Tử Hàn Tuyết tìm một chỗ khuất giản dị vắng người thoả mãn ngồi xuống, không ngờ Nguyên Bình cũng đến bên cạnh, lóng nga lóng ngóng ngồi xuống, Tử Hàn Tuyết vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Rốt cuộc hôm nay là bữa tiệc gì mà long trọng quá vậy?”

“À, quên mất chưa nói với em. Sau khi rời khỏi Nguỵ An, anh đã đến làm việc cho chi nhánh của tập đoàn TTM. Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch công ty anh. Anh làm phó giám đốc điều hành, nên may mắn được ông ấy mời đến tham dự bữa tiệc quý tộc này đây.”

“TTM sao? Cái tên nghe quen quá.”

Tử Hàn Tuyết nhíu nhíu hai hàng lông mày, Nguyên Bình cười hì hì nói tiếp: “Đó là tập đoàn do chủ tịch Nguỵ Văn Châu điều hành.”

Tử Hàn Tuyết tỏ rõ thái độ kinh ngạc trên mặt: “Nguỵ… Nguỵ Văn Châu không phải là…”

Dường như sau một vài giây suy nghĩ, Tử Hàn Tuyết ngẫm ra điều gì đó, cuối cùng dùng cách im lặng để che đậy nửa câu sau chưa nói hết của mình.



Cô nhìn các vị quan khách đang trò chuyện to nhỏ với nhau xung quanh, không có lấy một nửa người mà cô quen biết.

Đang lúc mọi người nói chuyện, một cô gái xinh đẹp thanh tú thướt tha bước vào,

“Đây là Quỳnh Giao, là người mẫu hàng đầu của Việt Nam, duyên dáng xinh tươi, nổi danh trong làng mẫu trong và ngoài nước, chậc chậc, trong số các người mẫu của Việt Nam cô ấy là người quyến rũ nhất. Có điều, xinh tươi thì xinh tươi, nhưng eo lại to đến 60cm, hơi thiếu một chút mảnh mai yếu đuối.” Nguyên Bình ghé vào bên cạnh Tử Hàn Tuyết rù rì.

Chỉ chốc lát sau, lại có một mỹ nhân yểu điệu thướt tha tiến vào: “Ồ, đây là Thanh Khuê con gái duy nhất của chuỗi nhà hàng Nhật lớn nhất nước ta, tuy rằng bàn tay có hơi lớn, nhưng lại ôn nhu mềm mại khiến người ta thương yêu”

Nhưng sau câu nói đó vài giây hắn lại than: “Có điều yếu đuối như một miếng tàu hũ vừa cầm đã nát cũng chẳng hay ho gì, vẫn cần có thêm chút cá tính.”

Sau khi bình phẩm thêm tướng mạo, ưu khuyết, sở thích cùng tính cách của khoảng tám, chín cô gì đó, Tử Hàn Tuyết phải thừa nhận, kỳ thực Nguyên Bình này vốn bị mắc chứng bệnh buôn chuyện nói nhiều, liền ngắt lời nói: “Không ngờ đàn anh lại hiểu biết nhiều đến như vậy.”

“Đúng vậy!” Nguyên Bình tỏ vẻ đắc ý trông như sắp sửa nhảy bổ ra giữa bữa tiệc la lớn tự đắc với mọi người ở đây vậy.

“Và sau đây là sự xuất hiện của vị khách vô cùng đặc biệt. Đó chính là vị chủ tịch trẻ tuổi giỏi giang Nguỵ Triết Minh…” MC của bữa tiệc cao giọng xướng lên. Nguyên Bình bộ dạng hùng hồn đang ôm lấy bả vai Tử Hàn Tuyết, ngược lại, khi nghe đến tên người cũ, cô có phần kích động.

Cô chợt cảm thấy mây đen u ám phủ kín trên đầu, ngẩng đầu tìm kiếm, là Nguỵ Triết Minh, anh ta ngồi xuống ở phía đối diện, đầu mày nhíu chặt, đôi mắt như mũi dùi nhọn hoắc phóng thẳng trúng phóc ngay cái góc của Tử Hàn Tuyết đang ngồi.

Chỉ có điều, Tử Hàn Tuyết đáp lại anh với ánh mắt không được thân thiện cho lắm.

Cô quay đầu sang hướng khác, làm bộ không nhìn thấy anh ta, mặc kệ ánh mắt bén như đao kiếm của anh ta đang dính chặt trên mặt cô.

Tử Hàn Tuyết quay đi không có cố ý nhưng vừa quay liền nhìn thấy Minh Nhược Y, đôi mắt sắc bén đó hình như cũng đang liếc đến nơi cô ngồi, sắc mặt ả có chút kinh ngạc cổ quái. Đột nhiên ả thay đổi thái độ, mỉm cười với cô, nhưng trước nay như một cô vẫn luôn căm ghét và ghê tởm ả, nên không thèm cười đáp lại, tựa như đang không nhìn thấy ả đang cười với cô vậy.

Lúc này Minh Nhược Y tỏ thái độ khiêm tốn ngồi lại sát bên Nguỵ Triết Minh, dù sao nơi đây cũng có rất nhiều đối tác lớn nhỏ xa gần của Nguỵ An, nên anh ta mới miễn cưỡng để ả ngồi xuống bên cạnh mình.

“Thật chướng mắt.” Nguyên Bình lại lải nhải bên tai Tử Hàn Tuyết.

Một vị khách lớn tuổi gần đó chỉnh trang lại cà vạt, cất giọng uyên thâm nói: “Nghe nói chủ tịch Nguỵ sắp kết hôn, hoá ra nhân dịp này cậu định ra mắt vợ sắp cưới với toàn thể mọi người đúng không.?”

Trong chốc lát, mấy vị khách xung quanh đều quay đầu lại phụ họa theo, ai nấy hứng thú dạt dào, ông một lời tôi một câu, thảo luận vô cùng sôi nổi. Thật đúng là chân trời góc biển đều có giới hạn, còn chuyện ngồi lê đôi mách thì miên man không bao giờ kết thúc.

Nguyên Bình tránh sao khỏi bị lây nhiễm, cũng hăng hái hào hứng gia nhập vào dòng nước lũ này.

Một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, vẻ mặt phân vân cất lời: “Thế nhưng, thế nhưng nghe nói hồi trước trong Nguỵ An có một thư ký tuyệt sắc rất được chủ tịch Nguỵ yêu thích, theo cạnh chủ tịch Nguỵ mọi lúc mọi nơi, tôi từng gặp qua cô ấy rồi, chỉ là lướt qua nhưng ngoại hình cô ấy rất bắt mắt, vậy mà lại bị bỏ rơi. Tiếc thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Nguỵ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook