Chương 86: Giả điên
JJ
24/06/2024
Trước mắt cô là bóng lưng trông rất quen, dáng người cao ráo mảnh khảnh, đầu đội mũ, mặc một chiếc áo khoác đen có in hình một con rồng phía sau lưng, coi bộ đây là một thanh niên nhanh nhẹn.
…----------------…
Sáng hôm sau.
Khi Tử Hàn Tuyết vừa thức giấc thì không khỏi bất ngờ, bố Tử Phi, Tử Mạn Thiên, Nam Phong Kỳ, Cẩn Duệ Dung đều đã có mặt ở đây, chưa có hành động gì thì bên ngoài tiếng mở cửa vang lên.
Nguỵ Triết Minh cùng với Vũ Vũ cũng đến, theo sau là ả tiểu tam Minh Nhược Y, ả đến đây làm gì chứ? Tại sao lại đi cùng hai người bọn họ?
Điều kỳ lạ là, mái tóc ngắn của Minh Nhược Y đã trở thành tóc dài, lớp trang điểm rất tự nhiên, suýt chút nữa thì Tử Hàn Tuyết không nhận ra, lại còn tưởng mình còn chị em song sinh thất lạc, quả là giống Tử Hàn Tuyết tới 90%.
Hai vị chủ tịch và tổng giám bước vào, Minh Nhược Y đóng chặt cửa. Sau đó không ai khiến cũng tự rót cho Tử Hàn Tuyết một cốc nước nóng.
Tử Hàn Tuyết cầm lấy cốc, vì nước còn nóng nên cô để sang bên cạnh rồi ánh mắt đảo qua đảo lại, làm ra vẻ run sợ.
Minh Nhược Y liếc Tử Hàn Tuyết rồi vờ tới gần, ngồi lên giường nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng giả tạo: “Hàn Tuyết, tôi là Minh Nhược Y nè, cô còn nhớ tôi không? Hôm nay tôi cùng chủ tịch Nguỵ có mua rất nhiều trái cây cô thích đến cho cô nè.”
Tử Hàn Tuyết cúi gầm mặt run rẩy, trong mắt cô chứa đầy thù hận, nguyên nhân từ trong ánh mắt của cô như vậy là vì trong lúc té từ cửa sổ xuống, cú va đập mạnh đã làm cho cô lấy lại được toàn bộ trí nhớ của mình.
Kể cả những việc trong thời gian cô mất trí cô vẫn còn nhớ như in, những gì Nguỵ Triết Minh từng độc thoại trong phòng, thú nhận hắn đã lên giường với ả tiểu tam này, và cả cái ngày cô bị bỏ thuốc mê bị đưa đến khách sạn… cô đều nhớ tất cả.
Bây giờ cô phải tiếp tục diễn vai điên để âm thầm tìm hiểu xem rốt cuộc ngoài Minh Nhược Y và Hoàn Tĩnh Chi ra ai là người thực sự muốn hãm hại cô, cả gã thanh niên tối qua nữa, hắn là ai?
Bất chợt Vũ Vũ lên tiếng: “Vết thương trên người Tử Hàn Tuyết trông có vẻ rất nặng, sau này có thể sẽ để lại sẹo. Rốt cuộc cô ấy đã phải chịu nỗi đau đến nhường nào chứ?”
Nguỵ Triết Minh nói với vẻ mặt cay đắng: “Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, cả thể xác lẫn tinh thần đều chồng chất thương tích. Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện và băm nhuyễn hắn ra thành trăm mảnh.”
Tử Mạn Thiên đến bên, đặt hai tay lên vai chị gái mình, nói với Tử Hàn Tuyết một cách nghiêm túc: “Chị à, mọi người vẫn sẽ ở bên bảo vệ chị, chị đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, hãy thả lòng mình ra đi.”
Nghe những lời từ miệng em trai mình, Tử Hàn Tuyết cảm thấy có phần nhẹ nhõm, nhưng từ lúc hồi phục trí nhớ tới giờ, biết Hoàn Tĩnh Chi đã bị tạm giam, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nảy sinh một khao khát muốn trả thù, một khao khát tìm ra hung thủ thật sự một cách mãnh liệt, có lẽ vì đã không thể chịu đựng được nữa, hoặc vì đứa con đầu lòng của cô…
Cũng may cô có hai người bạn cùng với đứa em trai rất tâm lý, vẫn giấu nhẹm chuyện cô đang mang thai.
Vì chuyện lần trước và vì lúc biết Tử Hàn Tuyết mang thai là khi cô mất trí, vẫn không biết đó là cái thai của ai nên không tiện thông báo.
Hằng ngày Tử Hàn Tuyết mặc những bộ đồ rộng thùng thình để giấu bụng bầu, cũng may không ai phát hiện ra.
Ngã từ trên cao xuống, thai nhi cũng bị ảnh hưởng không ít, vì vậy cần được nghỉ ngơi và bồi dưỡng nhiều hơn.
…----------------…
Từ ngày Tử Hàn Tuyết bị Hoàn Tĩnh Chi nhốt vào nhà kho cũ, gây hoả xém thiệt mạng, suốt mấy ngày liền đều là bố cùng Tử Mạn Thiên đưa cô về biệt thự, vất vả ngày đêm chăm sóc cô, rửa vết thương trên tay và cổ, rồi cho uống thuốc, ngày ngày Tử Hàn Tuyết giật mình tỉnh giấc trong cơn ngủ mơ cũng là bố ở bên trấn an.
Lúc tinh thần cô khởi sắc tốt hơn một chút, bố Tử Phi mới đồng ý cho Hoàn Cẩn Nam đến bầu bạn với cô, mỗi khi đến, hắn thường dịu dàng nắm tay cô, ánh mắt không che giấu được vẻ yêu thương, lúc sắp đi luôn quyến luyến không muốn rời, đi một bước quay đầu lại ba lần.
Nam Phong Kỳ với Cẩn Duệ Dung cũng đến thăm mấy lần, có một lần, Minh Nhược Y cùng với Nguỵ Triết Minh đến thăm cô, nhưng bố Tử Phi đã dùng cái cớ “Tiểu Tuyết cơ thể vẫn còn yếu” làm lý do để từ chối.
Lý do bị từ chối thì quá sức tưởng tượng, cái ngày tất cả mọi người đồng loạt đến thăm Tử Hàn Tuyết, cô vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cùng chiếc áo khoác tối hôm trước của gã thanh niên kia, ban đầu còn nghĩ anh ta âm thầm tới thăm cô, nhưng do tính cách thận trọng của Tử Hàn Tuyết mà phát hiện ra.
Gã đàn ông đó đến để tiêm vào chai nước truyền dịch của Tử Hàn Tuyết một lượng thuốc cực lớn, khi hắn vừa đi không lâu cô đã vội vàng tháo kim trên tay ra rồi gọi cho Tử Mạn Thiên.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện hắn đã tiêm vào chai truyền dịch môt loại thuốc ảnh hưởng thần kinh, lâu dài có thể khiến Tử Hàn Tuyết trở nên điên dại.
Vì lẽ đó, ngoại trừ bố Tử Phi, Tử Mạn Thiên, Nam Phong Kỳ cùng Cẩn Duệ Dung ra, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tử Hàn Tuyết vì bị nhốt trong biển lửa mà sock đến nỗi hoá điên.
Vì bị nghi ngờ mà Nguỵ Triết Minh cũng mất đi nhiều phần thiện cảm trong mắt những người thân cận với Tử Hàn Tuyết.
Cơ thể Tử Hàn Tuyết càng ngày càng khỏe lên dần dần hồi phục, nhưng cơn ác mộng không rõ ràng kia vẫn chưa chấm dứt, cái giọng nói cùng bóng người không nhìn rõ mặt kia cứ hễ khi cô vừa nằm xuống gối liền chờn vờn như một cơn mộng, không biết là lý do gì.
…----------------…
Hôm nay, sau khi cho Tử Hàn Tuyết uống thuốc xong, Tử Mạn Thiên đưa cô một vũ khí, dài nhỏ mỏng nhọn, lưỡi dao bén ngót cả hai bên, trông như một thiết kế tinh xảo được đặt riêng.
“Con dao này là do phía cảnh sát kiểm tra hiện trường phát hiện ra, nó rơi ngay cửa ra vào của nhà kho đó, có thể là vật phòng thân của Hoàn Tĩnh Chi thường mang theo. Tra hỏi thì bà ta chối đây không phải là của mình, trên dao đúng là không có dấu vân tay của bà ta, nhưng có hai dấu vân tay khác nhau.”
“Có phát hiện là của ai không.?”
“Của…”
“Của ai? Làm ơn đừng ấp úng như vậy có được không Mạn Thiên…”
“Của… của… Nguỵ… Triết Minh… và một người chưa rõ thông tin.”
Tử Hàn Tuyết nghe đến cái tên đó có chút nghẹn ngào không nói nên lời, vẫn không hiểu, lúc trước vì để bảo vệ cô chu toàn, lại không tiếc bỏ qua lời đàm tiếu mà công khai chuyện cô mang thai con của hắn. Vậy mà bây giờ…
Sắc mặt cô trắng bệch, ngay cả chút hồng hào nhợt nhạt ngày xưa cũng chẳng thấy đâu nữa, tinh thần lẫn thể xác của cô đang chịu tổn thương nặng nề…
Đúng vậy! Trước đó hắn từng nói sẽ giết cô, nhưng không ngờ… rốt cuộc mọi chuyện sao lại rối bời thế này. Mọi thứ sao thay đổi đến chóng mặt như thế chứ?
“Chị mệt lắm, bây giờ có là ai hay có là gì chị cũng không muốn quan tâm đến, chị muốn bình yên sinh con ra khoẻ mạnh thôi, còn chuyện khác mặc kệ đi em à.!”
Kinh ngạc cả buổi, Tử Hàn Tuyết cũng không biết nói gì cho phải, chỉ mong bản thân tương lai sau khi khoẻ mạnh, sinh đứa bé trong bụng ra và sau đó cô sẽ bắt đầu công cuộc báo thù.
Đến đêm, cô rốt cục cũng chịu nghe lời khuyên của Tử Mạn Thiên đi nghỉ ngơi, nằm trên giường trằn trọc, khi nghĩ đến con dao lúc nãy Tử Mạn Thiên đưa.
Không biết bây giờ hắn ra sao, không lẽ hắn bị ả Minh Nhược Y kia mê hoặc mà âm thầm hãm hại cô? Nhưng cô đã làm gì sai chứ?
Gần đây những người tới lui thăm hỏi không hề nhắc tới hắn, Tử Hàn Tuyết cũng không muốn tìm hiểu, có lẽ do được dặn dò trước khi gặp mặt cô, nên hầu như chẳng thấy một ai thích buôn chuyện này.
Bên cạnh đó, Nguỵ Triết Minh cũng hoàn toàn không biết thương tích của Tử Hàn Tuyết đã đỡ hay là chưa.
…----------------…
Vài hôm sau, Hoàn Cẩn Nam đến đưa Tử Hàn Tuyết cùng đến quán điểm tâm sáng.
Hắn tìm một cửa hàng bắt mắt bước vào, chọn một chỗ khuất tầm ngồi xuống, liền nghe chỗ ngồi bên cạnh có người kêu: “Em ơi, cho hai suất bánh bao.”
“Vâng ạ!” Một người nhân viên mặc đồng phục của quán, lịch sự đáp lời, động tác nhanh nhẹn bưng một mâm hình chữ nhật, bên trên là lồng hấp nóng hôi hổi đi đến.
Nhất thời, toàn bộ tiệm ăn lạnh ngắt như tờ, ở chiếc bàn bên phải được ngăn bởi một tấm mành trúc phóng tới vèo vèo vèo ánh mắt độc ác nham hiểm, Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy sau mành có một người đàn ông lớn tuổi và bóng lưng mảnh khảnh của một cô gái, trông họ giống bố con.
Không hiểu lý do gì mà người đàn ông đó đang nhìn cô bằng ánh mắt oán độc phẫn hận.
Hmm… Tử Hàn Tuyết xoay người ghé sát vào Hoàn Cẩn Nam, thấp giọng hỏi: ”Anh có để ý thấy ở góc phải chúng ta có người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ không?”
Hoàn Cẩn Nam nuốt xong ngụm trà, cũng ghé sát vào cô, thấp giọng trả lời: “Đó là chủ tịch tập đoàn TTM - Nguỵ Văn Châu.!”
Thật là quái gở, cớ gì lại gặp ông ta ở đây chứ, ông ta cũng là người gián tiếp chia cách tình cảm giữa cô và Nguỵ Triết Minh, đừng nói cô gái ngồi diện ông ta là…
Chưa kịp chắc chắn, chỉ mới là thoáng qua trong đầu Tử Hàn Tuyết thôi, vậy mà trùng hợp ả ta chậm rãi quay đầu lại liếc Tử Hàn Tuyết một cái rồi nhếch mép cười khinh bỉ cô…
Ai đụng chạm gì mà các người thái độ đó.!
Tạm thời không thèm quan tâm tới bọn họ, Tử Hàn Tuyết mở thực đơn ra, đập vào mắt là một món ăn khiến cô mất hồn mất vía, tên là “Bánh nướng hạt óc chó”, lập tức khiến trái tim nhỏ bé của kẻ bị bỏ rơi như Tử Hàn Tuyết đây lộn tùng phèo trong chảo dầu sôi ùng ục.
…----------------…
Sáng hôm sau.
Khi Tử Hàn Tuyết vừa thức giấc thì không khỏi bất ngờ, bố Tử Phi, Tử Mạn Thiên, Nam Phong Kỳ, Cẩn Duệ Dung đều đã có mặt ở đây, chưa có hành động gì thì bên ngoài tiếng mở cửa vang lên.
Nguỵ Triết Minh cùng với Vũ Vũ cũng đến, theo sau là ả tiểu tam Minh Nhược Y, ả đến đây làm gì chứ? Tại sao lại đi cùng hai người bọn họ?
Điều kỳ lạ là, mái tóc ngắn của Minh Nhược Y đã trở thành tóc dài, lớp trang điểm rất tự nhiên, suýt chút nữa thì Tử Hàn Tuyết không nhận ra, lại còn tưởng mình còn chị em song sinh thất lạc, quả là giống Tử Hàn Tuyết tới 90%.
Hai vị chủ tịch và tổng giám bước vào, Minh Nhược Y đóng chặt cửa. Sau đó không ai khiến cũng tự rót cho Tử Hàn Tuyết một cốc nước nóng.
Tử Hàn Tuyết cầm lấy cốc, vì nước còn nóng nên cô để sang bên cạnh rồi ánh mắt đảo qua đảo lại, làm ra vẻ run sợ.
Minh Nhược Y liếc Tử Hàn Tuyết rồi vờ tới gần, ngồi lên giường nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng giả tạo: “Hàn Tuyết, tôi là Minh Nhược Y nè, cô còn nhớ tôi không? Hôm nay tôi cùng chủ tịch Nguỵ có mua rất nhiều trái cây cô thích đến cho cô nè.”
Tử Hàn Tuyết cúi gầm mặt run rẩy, trong mắt cô chứa đầy thù hận, nguyên nhân từ trong ánh mắt của cô như vậy là vì trong lúc té từ cửa sổ xuống, cú va đập mạnh đã làm cho cô lấy lại được toàn bộ trí nhớ của mình.
Kể cả những việc trong thời gian cô mất trí cô vẫn còn nhớ như in, những gì Nguỵ Triết Minh từng độc thoại trong phòng, thú nhận hắn đã lên giường với ả tiểu tam này, và cả cái ngày cô bị bỏ thuốc mê bị đưa đến khách sạn… cô đều nhớ tất cả.
Bây giờ cô phải tiếp tục diễn vai điên để âm thầm tìm hiểu xem rốt cuộc ngoài Minh Nhược Y và Hoàn Tĩnh Chi ra ai là người thực sự muốn hãm hại cô, cả gã thanh niên tối qua nữa, hắn là ai?
Bất chợt Vũ Vũ lên tiếng: “Vết thương trên người Tử Hàn Tuyết trông có vẻ rất nặng, sau này có thể sẽ để lại sẹo. Rốt cuộc cô ấy đã phải chịu nỗi đau đến nhường nào chứ?”
Nguỵ Triết Minh nói với vẻ mặt cay đắng: “Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, cả thể xác lẫn tinh thần đều chồng chất thương tích. Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện và băm nhuyễn hắn ra thành trăm mảnh.”
Tử Mạn Thiên đến bên, đặt hai tay lên vai chị gái mình, nói với Tử Hàn Tuyết một cách nghiêm túc: “Chị à, mọi người vẫn sẽ ở bên bảo vệ chị, chị đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, hãy thả lòng mình ra đi.”
Nghe những lời từ miệng em trai mình, Tử Hàn Tuyết cảm thấy có phần nhẹ nhõm, nhưng từ lúc hồi phục trí nhớ tới giờ, biết Hoàn Tĩnh Chi đã bị tạm giam, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nảy sinh một khao khát muốn trả thù, một khao khát tìm ra hung thủ thật sự một cách mãnh liệt, có lẽ vì đã không thể chịu đựng được nữa, hoặc vì đứa con đầu lòng của cô…
Cũng may cô có hai người bạn cùng với đứa em trai rất tâm lý, vẫn giấu nhẹm chuyện cô đang mang thai.
Vì chuyện lần trước và vì lúc biết Tử Hàn Tuyết mang thai là khi cô mất trí, vẫn không biết đó là cái thai của ai nên không tiện thông báo.
Hằng ngày Tử Hàn Tuyết mặc những bộ đồ rộng thùng thình để giấu bụng bầu, cũng may không ai phát hiện ra.
Ngã từ trên cao xuống, thai nhi cũng bị ảnh hưởng không ít, vì vậy cần được nghỉ ngơi và bồi dưỡng nhiều hơn.
…----------------…
Từ ngày Tử Hàn Tuyết bị Hoàn Tĩnh Chi nhốt vào nhà kho cũ, gây hoả xém thiệt mạng, suốt mấy ngày liền đều là bố cùng Tử Mạn Thiên đưa cô về biệt thự, vất vả ngày đêm chăm sóc cô, rửa vết thương trên tay và cổ, rồi cho uống thuốc, ngày ngày Tử Hàn Tuyết giật mình tỉnh giấc trong cơn ngủ mơ cũng là bố ở bên trấn an.
Lúc tinh thần cô khởi sắc tốt hơn một chút, bố Tử Phi mới đồng ý cho Hoàn Cẩn Nam đến bầu bạn với cô, mỗi khi đến, hắn thường dịu dàng nắm tay cô, ánh mắt không che giấu được vẻ yêu thương, lúc sắp đi luôn quyến luyến không muốn rời, đi một bước quay đầu lại ba lần.
Nam Phong Kỳ với Cẩn Duệ Dung cũng đến thăm mấy lần, có một lần, Minh Nhược Y cùng với Nguỵ Triết Minh đến thăm cô, nhưng bố Tử Phi đã dùng cái cớ “Tiểu Tuyết cơ thể vẫn còn yếu” làm lý do để từ chối.
Lý do bị từ chối thì quá sức tưởng tượng, cái ngày tất cả mọi người đồng loạt đến thăm Tử Hàn Tuyết, cô vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cùng chiếc áo khoác tối hôm trước của gã thanh niên kia, ban đầu còn nghĩ anh ta âm thầm tới thăm cô, nhưng do tính cách thận trọng của Tử Hàn Tuyết mà phát hiện ra.
Gã đàn ông đó đến để tiêm vào chai nước truyền dịch của Tử Hàn Tuyết một lượng thuốc cực lớn, khi hắn vừa đi không lâu cô đã vội vàng tháo kim trên tay ra rồi gọi cho Tử Mạn Thiên.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện hắn đã tiêm vào chai truyền dịch môt loại thuốc ảnh hưởng thần kinh, lâu dài có thể khiến Tử Hàn Tuyết trở nên điên dại.
Vì lẽ đó, ngoại trừ bố Tử Phi, Tử Mạn Thiên, Nam Phong Kỳ cùng Cẩn Duệ Dung ra, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tử Hàn Tuyết vì bị nhốt trong biển lửa mà sock đến nỗi hoá điên.
Vì bị nghi ngờ mà Nguỵ Triết Minh cũng mất đi nhiều phần thiện cảm trong mắt những người thân cận với Tử Hàn Tuyết.
Cơ thể Tử Hàn Tuyết càng ngày càng khỏe lên dần dần hồi phục, nhưng cơn ác mộng không rõ ràng kia vẫn chưa chấm dứt, cái giọng nói cùng bóng người không nhìn rõ mặt kia cứ hễ khi cô vừa nằm xuống gối liền chờn vờn như một cơn mộng, không biết là lý do gì.
…----------------…
Hôm nay, sau khi cho Tử Hàn Tuyết uống thuốc xong, Tử Mạn Thiên đưa cô một vũ khí, dài nhỏ mỏng nhọn, lưỡi dao bén ngót cả hai bên, trông như một thiết kế tinh xảo được đặt riêng.
“Con dao này là do phía cảnh sát kiểm tra hiện trường phát hiện ra, nó rơi ngay cửa ra vào của nhà kho đó, có thể là vật phòng thân của Hoàn Tĩnh Chi thường mang theo. Tra hỏi thì bà ta chối đây không phải là của mình, trên dao đúng là không có dấu vân tay của bà ta, nhưng có hai dấu vân tay khác nhau.”
“Có phát hiện là của ai không.?”
“Của…”
“Của ai? Làm ơn đừng ấp úng như vậy có được không Mạn Thiên…”
“Của… của… Nguỵ… Triết Minh… và một người chưa rõ thông tin.”
Tử Hàn Tuyết nghe đến cái tên đó có chút nghẹn ngào không nói nên lời, vẫn không hiểu, lúc trước vì để bảo vệ cô chu toàn, lại không tiếc bỏ qua lời đàm tiếu mà công khai chuyện cô mang thai con của hắn. Vậy mà bây giờ…
Sắc mặt cô trắng bệch, ngay cả chút hồng hào nhợt nhạt ngày xưa cũng chẳng thấy đâu nữa, tinh thần lẫn thể xác của cô đang chịu tổn thương nặng nề…
Đúng vậy! Trước đó hắn từng nói sẽ giết cô, nhưng không ngờ… rốt cuộc mọi chuyện sao lại rối bời thế này. Mọi thứ sao thay đổi đến chóng mặt như thế chứ?
“Chị mệt lắm, bây giờ có là ai hay có là gì chị cũng không muốn quan tâm đến, chị muốn bình yên sinh con ra khoẻ mạnh thôi, còn chuyện khác mặc kệ đi em à.!”
Kinh ngạc cả buổi, Tử Hàn Tuyết cũng không biết nói gì cho phải, chỉ mong bản thân tương lai sau khi khoẻ mạnh, sinh đứa bé trong bụng ra và sau đó cô sẽ bắt đầu công cuộc báo thù.
Đến đêm, cô rốt cục cũng chịu nghe lời khuyên của Tử Mạn Thiên đi nghỉ ngơi, nằm trên giường trằn trọc, khi nghĩ đến con dao lúc nãy Tử Mạn Thiên đưa.
Không biết bây giờ hắn ra sao, không lẽ hắn bị ả Minh Nhược Y kia mê hoặc mà âm thầm hãm hại cô? Nhưng cô đã làm gì sai chứ?
Gần đây những người tới lui thăm hỏi không hề nhắc tới hắn, Tử Hàn Tuyết cũng không muốn tìm hiểu, có lẽ do được dặn dò trước khi gặp mặt cô, nên hầu như chẳng thấy một ai thích buôn chuyện này.
Bên cạnh đó, Nguỵ Triết Minh cũng hoàn toàn không biết thương tích của Tử Hàn Tuyết đã đỡ hay là chưa.
…----------------…
Vài hôm sau, Hoàn Cẩn Nam đến đưa Tử Hàn Tuyết cùng đến quán điểm tâm sáng.
Hắn tìm một cửa hàng bắt mắt bước vào, chọn một chỗ khuất tầm ngồi xuống, liền nghe chỗ ngồi bên cạnh có người kêu: “Em ơi, cho hai suất bánh bao.”
“Vâng ạ!” Một người nhân viên mặc đồng phục của quán, lịch sự đáp lời, động tác nhanh nhẹn bưng một mâm hình chữ nhật, bên trên là lồng hấp nóng hôi hổi đi đến.
Nhất thời, toàn bộ tiệm ăn lạnh ngắt như tờ, ở chiếc bàn bên phải được ngăn bởi một tấm mành trúc phóng tới vèo vèo vèo ánh mắt độc ác nham hiểm, Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy sau mành có một người đàn ông lớn tuổi và bóng lưng mảnh khảnh của một cô gái, trông họ giống bố con.
Không hiểu lý do gì mà người đàn ông đó đang nhìn cô bằng ánh mắt oán độc phẫn hận.
Hmm… Tử Hàn Tuyết xoay người ghé sát vào Hoàn Cẩn Nam, thấp giọng hỏi: ”Anh có để ý thấy ở góc phải chúng ta có người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ không?”
Hoàn Cẩn Nam nuốt xong ngụm trà, cũng ghé sát vào cô, thấp giọng trả lời: “Đó là chủ tịch tập đoàn TTM - Nguỵ Văn Châu.!”
Thật là quái gở, cớ gì lại gặp ông ta ở đây chứ, ông ta cũng là người gián tiếp chia cách tình cảm giữa cô và Nguỵ Triết Minh, đừng nói cô gái ngồi diện ông ta là…
Chưa kịp chắc chắn, chỉ mới là thoáng qua trong đầu Tử Hàn Tuyết thôi, vậy mà trùng hợp ả ta chậm rãi quay đầu lại liếc Tử Hàn Tuyết một cái rồi nhếch mép cười khinh bỉ cô…
Ai đụng chạm gì mà các người thái độ đó.!
Tạm thời không thèm quan tâm tới bọn họ, Tử Hàn Tuyết mở thực đơn ra, đập vào mắt là một món ăn khiến cô mất hồn mất vía, tên là “Bánh nướng hạt óc chó”, lập tức khiến trái tim nhỏ bé của kẻ bị bỏ rơi như Tử Hàn Tuyết đây lộn tùng phèo trong chảo dầu sôi ùng ục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.