Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70
Chương 42:
Đại Hà Đông Lưu
28/11/2023
Nghe Giản Trăn Trăn nói như vậy, thì gia đình của cô ta cũng chỉ là gia đình bình thường, nếu là gia đình có quyền có thế, như thế nào sẽ không nghĩ biện pháp để cho con gái mình được ở lại thành phố đâu? Chỉ là… vì sao Giản Trăn Trăn lại có thể trắng đến như vậy? Rõ ràng những người khác đều bị phơi nắng đến đen, Giản Trăn Trăn lại giống như vẫn còn đang ở trong thành phố, giống như không phải trải qua dãi nắng dầm mưa vậy.
Trong đầu Tô Duyệt Hoa chuyển động này đó suy nghĩ, lại nhìn thấy được thẫn thờ trên mặt Giản Trăn Trăn, trong lòng cô ta nổi lên nghi ngờ, Giản Trăn Trăn vừa nhận được thư từ nhà gửi đến, sao cô ta lại có chút thất vọng?
Thất vọng cái gì?
Sau này trong nhà không còn trợ cấp cho cô ta? Nhưng nghe cách nói của cô ta, rõ ràng không giống vậy, vậy thì còn có khả năng nào?
Giản Trăn Trăn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, trong nhà viết thư cho cô ta, nhưng cô ta lại không thỏa mãn, vậy thì cô ta còn muốn ai viết thư cho? Từ từ! Tô Duyệt Hoa nghĩ tới một loại khả năng, Giản Trăn Trăn cũng đã 17 tuổi, tuổi này ở nông thôn đã là mẹ của mấy đứa trẻ rồi. Ở trong thành phố cũng có nhiều người đã kết hôn, như vậy, hơn phân nửa là trước khi cô ta xuống nông thôn đã có đối tượng!?
Nghĩ đến khả năng này, tâm tình thất vọng trong lòng Tô Duyệt Hoa bởi vì chiếm không được chút tiện nghi nào lập tức thay đổi, trời trong mây sáng.
Nhìn đến cảm xúc của Tô Duyệt Hoa không che giấu được phát tiết ra ngoài, Giản Trăn Trăn cúi đầu, cũng cười.
Sáng sớm hôm sau,khi tiếng còi vang lên, mọi người xuống đất, Giản Trăn Trăn cùng Trần Ngôn Hồng cũng đã tới trạm y tế. Không bao lâu sau, liền thấy thím Vương ngày hôm qua đang vui tươi hơn hở cầm theo một rổ cà tím cùng đậu que đi tới. “Cảm ơn bác sĩ Tiểu Giản a~ tối hôm qua tôi nấu thuôc cho thằng bé, không bao lâu sau thằng bé đã hạ sốt. Tối hôm qua hắn còn ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm nay đã tung tăng nhảy nhót chạy ra ngoài. Đây đều là nhờ phúc của bác sĩ Giản, này đó đều là đồ ăn do chính nhà tôi trồng, bác sĩ Giản đừng ghét bỏ.”
Trong đầu Tô Duyệt Hoa chuyển động này đó suy nghĩ, lại nhìn thấy được thẫn thờ trên mặt Giản Trăn Trăn, trong lòng cô ta nổi lên nghi ngờ, Giản Trăn Trăn vừa nhận được thư từ nhà gửi đến, sao cô ta lại có chút thất vọng?
Thất vọng cái gì?
Sau này trong nhà không còn trợ cấp cho cô ta? Nhưng nghe cách nói của cô ta, rõ ràng không giống vậy, vậy thì còn có khả năng nào?
Giản Trăn Trăn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, trong nhà viết thư cho cô ta, nhưng cô ta lại không thỏa mãn, vậy thì cô ta còn muốn ai viết thư cho? Từ từ! Tô Duyệt Hoa nghĩ tới một loại khả năng, Giản Trăn Trăn cũng đã 17 tuổi, tuổi này ở nông thôn đã là mẹ của mấy đứa trẻ rồi. Ở trong thành phố cũng có nhiều người đã kết hôn, như vậy, hơn phân nửa là trước khi cô ta xuống nông thôn đã có đối tượng!?
Nghĩ đến khả năng này, tâm tình thất vọng trong lòng Tô Duyệt Hoa bởi vì chiếm không được chút tiện nghi nào lập tức thay đổi, trời trong mây sáng.
Nhìn đến cảm xúc của Tô Duyệt Hoa không che giấu được phát tiết ra ngoài, Giản Trăn Trăn cúi đầu, cũng cười.
Sáng sớm hôm sau,khi tiếng còi vang lên, mọi người xuống đất, Giản Trăn Trăn cùng Trần Ngôn Hồng cũng đã tới trạm y tế. Không bao lâu sau, liền thấy thím Vương ngày hôm qua đang vui tươi hơn hở cầm theo một rổ cà tím cùng đậu que đi tới. “Cảm ơn bác sĩ Tiểu Giản a~ tối hôm qua tôi nấu thuôc cho thằng bé, không bao lâu sau thằng bé đã hạ sốt. Tối hôm qua hắn còn ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm nay đã tung tăng nhảy nhót chạy ra ngoài. Đây đều là nhờ phúc của bác sĩ Giản, này đó đều là đồ ăn do chính nhà tôi trồng, bác sĩ Giản đừng ghét bỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.