Chương 10: Bọn họ không thơm bằng em.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
09/01/2025
Dai thanh thanh giọng, hiếm có ngượng ngùng nói: "Tôi... Hơi kén chọn."
"..."
Châu Hàm câm nín một đỗi mới há miệng: "Anh nói rõ thử xem."
"..."
Không phải lần đầu anh thấy cô bé của anh khó chơi như vậy, toàn hỏi câu hóc búa, mà hỏi không chút đắn đo uyển chuyển gì luôn.
Cô có biết mấy chủ đề này có hơi tổn hại tôn nghiêm đàn ông không.
Dù sao dưới ánh mắt khăng khăng của cô, cuối cùng anh vẫn phải căng da đầu nói tỉ mỉ: "Bọn họ không thơm như em."
Nói xong thì im lặng.
Anh cảm thấy nhiêu đây là đủ rồi.
Còn Châu Hàm: "..."
Nhiêu đây là tỉ mỉ đó hả?
Cơ mà ngẫm lại, nếu cái lý do đó không quá ba chấm thì nó vẫn tính là một lý do vô cùng thiết thực.
Nhưng vấn đề là cô thơm ở đâu?
Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Châu Hàm đuổi mãi không đi, nhưng cô không có hỏi ra miệng. Trực giác nói cho cô biết đây là một mấu chốt rất lớn, mà cô không chắc chắn liệu cô hỏi người kia có nói ra lời kinh người gì không, rồi mở chốt từ khóa kinh dị gì đó... Thôi vẫn nên bỏ đi, tò mò nhiều hại chết miêu.
Cô cứ xem như anh đang nói cô là gu của anh đi, dù cái gu này hơi bình dân.
Không biết có phải nhìn ra cô không tin tưởng vào mị lực của chính mình không, Dai bỗng nhiên nhấn giọng nói: "Em rất đặc biệt, không cần tự ti."
"..."
Ai mượn anh nói.
Châu Hàm bậm bậm môi, phản bác: "Tôi không tự ti."
Ai biết người đàn ông kia còn trịnh trọng hùa theo: "Tôi tin em."
"..."
Cô mới không cần!
Châu Hàm quyết định kết thúc đề tài thiếu muối này.
Cả một buổi sáng mỗi ngày của Châu Hàm đều là loay hoay với việc chuẩn bị đồ đạc để buổi chiều đi bán. Nào là lặt rau, ướp thịt, vô cùng bận rộn cho đến trưa.
Cho dù hôm nay bên cạnh cô còn có một trợ thủ bất đắc dĩ nhưng rõ ràng anh chẳng có tác dụng gì cho cam.
Ngược lại còn choáng chỗ.
"Anh! Ngồi xuống đó."
Sau mấy lần mém thì đụng vào anh, Châu Hàm lạnh mặt chỉ tay năm ngón ra lệnh anh ngồi xuống sofa, tránh xa nhà bếp của cô ra.
Người đàn ông rất tủi thân, nhưng mà anh rất nghe lời cô.
Châu Hàm nhìn con cún bự ủ rủ ngồi trên ghế, tự nhiên thấy tội lỗi khó hiểu... Phi phi! Tội lỗi đâu ra!
Châu Hàm cưỡng ép đè xuống suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhanh nhẹn ướp nguyên liệu cho mấy thau thịt. Những thứ này bây giờ ướp để qua mấy tiếng buổi chiều còn phải xiên vào que, đó mới là lúc cần dùng sức nhất. Cô đã quen rồi nên làm rất nhanh, mau chóng ướp xong thịt rồi lấy màn thực phẩm bọc lại để vào tủ lạnh.
Làm xong hết rồi nhìn lại đồng hồ, mười giờ.
Vẫn đúng giờ như mọi khi, Châu Hàm lại sắn tay áo lên nấu cơm.
Trong nhà có thêm một người đàn ông to tướng nên cô quyết định nấu ba món một canh.
"Anh có ăn cay được không?"
Cô lớn giọng gọi với ra ngoài.
Người đàn ông đang nằm dài trên ghế sofa giật mình ngồi bật dậy khiến cho chân ghế cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Châu Hàm nghe thấy, có cảm giác cái ghế này sắp không chịu được anh mấy lần.
Thật ra Dai cũng có cảm giác đó, nên anh cứng đờ một chút, sợ mình làm hư ghế thật mà có hơi kinh sợ, mãi một đỗi mới ngập ngùng nói: "Tàm tạm."
Châu Hàm mất một lúc mới hiểu anh đang nói gì.
Sau đó cô tự lý giải hai chữ tàm tạm kia thành không ăn.
Thế là cô quyết định làm thịt kho Đông Pha, đặc sản Chiết Giang. Thêm một món canh đầu cá sóc sẻn gai, một món thịt gà nhún bột sốt chua ngọt cùng một món cà tím hấp cay. Thế là xong ba món một canh.
Trừ món cà tím có hơi cay thì ba món kia đều không tính là cay.
Thậm chí đối với người Trùng Khánh nó được liệt vào loại thanh đạm.
Khi cô đang nấu dở một nửa người đàn ông đã không nhịn được mò vào trong bếp, chẳng biết là vì đồ ăn hay vì dính cô, không chịu đi.
Châu Hàm lười nói anh, mặc kệ luôn.
Chắc cô phải quen dần với sự tồn tại của anh đi. Mặc dù không biết liệu ngày mai anh có hết hứng thú với cô mà rời đi rồi không.
Quả thật Châu Hàm chưa từng nghĩ anh sẽ mãi mãi không chịu đi, cho nên cô mới không mạnh mẽ đuổi anh. Ở Thượng Hải một thời gian, cô biết có một loại người quyền khuynh triều dã* đã quen đứng trên đầu người khác, một khi đã hứng thú cái gì rồi họ sẽ chiếm cho bằng được, muốn họ từ bỏ trừ khi để họ tự mất đi hứng thú của mình. Chính vì thế thay vì kịch liệt phản kháng lại gợi lên ham muốn chinh phục của anh, Châu Hàm thản nhiên chấp nhận anh đeo bám. Thành quả đạt được quá dễ dàng thường rất dễ khiến người ta đánh mất hứng thú ban đầu.
*Một tay che trời, quyền to thế lớn.
Châu Hàm nhanh tay hay việc, không bao lâu sau bốn món đã ra lò.
"Dọn cơm ăn thôi."
"..."
Châu Hàm câm nín một đỗi mới há miệng: "Anh nói rõ thử xem."
"..."
Không phải lần đầu anh thấy cô bé của anh khó chơi như vậy, toàn hỏi câu hóc búa, mà hỏi không chút đắn đo uyển chuyển gì luôn.
Cô có biết mấy chủ đề này có hơi tổn hại tôn nghiêm đàn ông không.
Dù sao dưới ánh mắt khăng khăng của cô, cuối cùng anh vẫn phải căng da đầu nói tỉ mỉ: "Bọn họ không thơm như em."
Nói xong thì im lặng.
Anh cảm thấy nhiêu đây là đủ rồi.
Còn Châu Hàm: "..."
Nhiêu đây là tỉ mỉ đó hả?
Cơ mà ngẫm lại, nếu cái lý do đó không quá ba chấm thì nó vẫn tính là một lý do vô cùng thiết thực.
Nhưng vấn đề là cô thơm ở đâu?
Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Châu Hàm đuổi mãi không đi, nhưng cô không có hỏi ra miệng. Trực giác nói cho cô biết đây là một mấu chốt rất lớn, mà cô không chắc chắn liệu cô hỏi người kia có nói ra lời kinh người gì không, rồi mở chốt từ khóa kinh dị gì đó... Thôi vẫn nên bỏ đi, tò mò nhiều hại chết miêu.
Cô cứ xem như anh đang nói cô là gu của anh đi, dù cái gu này hơi bình dân.
Không biết có phải nhìn ra cô không tin tưởng vào mị lực của chính mình không, Dai bỗng nhiên nhấn giọng nói: "Em rất đặc biệt, không cần tự ti."
"..."
Ai mượn anh nói.
Châu Hàm bậm bậm môi, phản bác: "Tôi không tự ti."
Ai biết người đàn ông kia còn trịnh trọng hùa theo: "Tôi tin em."
"..."
Cô mới không cần!
Châu Hàm quyết định kết thúc đề tài thiếu muối này.
Cả một buổi sáng mỗi ngày của Châu Hàm đều là loay hoay với việc chuẩn bị đồ đạc để buổi chiều đi bán. Nào là lặt rau, ướp thịt, vô cùng bận rộn cho đến trưa.
Cho dù hôm nay bên cạnh cô còn có một trợ thủ bất đắc dĩ nhưng rõ ràng anh chẳng có tác dụng gì cho cam.
Ngược lại còn choáng chỗ.
"Anh! Ngồi xuống đó."
Sau mấy lần mém thì đụng vào anh, Châu Hàm lạnh mặt chỉ tay năm ngón ra lệnh anh ngồi xuống sofa, tránh xa nhà bếp của cô ra.
Người đàn ông rất tủi thân, nhưng mà anh rất nghe lời cô.
Châu Hàm nhìn con cún bự ủ rủ ngồi trên ghế, tự nhiên thấy tội lỗi khó hiểu... Phi phi! Tội lỗi đâu ra!
Châu Hàm cưỡng ép đè xuống suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhanh nhẹn ướp nguyên liệu cho mấy thau thịt. Những thứ này bây giờ ướp để qua mấy tiếng buổi chiều còn phải xiên vào que, đó mới là lúc cần dùng sức nhất. Cô đã quen rồi nên làm rất nhanh, mau chóng ướp xong thịt rồi lấy màn thực phẩm bọc lại để vào tủ lạnh.
Làm xong hết rồi nhìn lại đồng hồ, mười giờ.
Vẫn đúng giờ như mọi khi, Châu Hàm lại sắn tay áo lên nấu cơm.
Trong nhà có thêm một người đàn ông to tướng nên cô quyết định nấu ba món một canh.
"Anh có ăn cay được không?"
Cô lớn giọng gọi với ra ngoài.
Người đàn ông đang nằm dài trên ghế sofa giật mình ngồi bật dậy khiến cho chân ghế cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Châu Hàm nghe thấy, có cảm giác cái ghế này sắp không chịu được anh mấy lần.
Thật ra Dai cũng có cảm giác đó, nên anh cứng đờ một chút, sợ mình làm hư ghế thật mà có hơi kinh sợ, mãi một đỗi mới ngập ngùng nói: "Tàm tạm."
Châu Hàm mất một lúc mới hiểu anh đang nói gì.
Sau đó cô tự lý giải hai chữ tàm tạm kia thành không ăn.
Thế là cô quyết định làm thịt kho Đông Pha, đặc sản Chiết Giang. Thêm một món canh đầu cá sóc sẻn gai, một món thịt gà nhún bột sốt chua ngọt cùng một món cà tím hấp cay. Thế là xong ba món một canh.
Trừ món cà tím có hơi cay thì ba món kia đều không tính là cay.
Thậm chí đối với người Trùng Khánh nó được liệt vào loại thanh đạm.
Khi cô đang nấu dở một nửa người đàn ông đã không nhịn được mò vào trong bếp, chẳng biết là vì đồ ăn hay vì dính cô, không chịu đi.
Châu Hàm lười nói anh, mặc kệ luôn.
Chắc cô phải quen dần với sự tồn tại của anh đi. Mặc dù không biết liệu ngày mai anh có hết hứng thú với cô mà rời đi rồi không.
Quả thật Châu Hàm chưa từng nghĩ anh sẽ mãi mãi không chịu đi, cho nên cô mới không mạnh mẽ đuổi anh. Ở Thượng Hải một thời gian, cô biết có một loại người quyền khuynh triều dã* đã quen đứng trên đầu người khác, một khi đã hứng thú cái gì rồi họ sẽ chiếm cho bằng được, muốn họ từ bỏ trừ khi để họ tự mất đi hứng thú của mình. Chính vì thế thay vì kịch liệt phản kháng lại gợi lên ham muốn chinh phục của anh, Châu Hàm thản nhiên chấp nhận anh đeo bám. Thành quả đạt được quá dễ dàng thường rất dễ khiến người ta đánh mất hứng thú ban đầu.
*Một tay che trời, quyền to thế lớn.
Châu Hàm nhanh tay hay việc, không bao lâu sau bốn món đã ra lò.
"Dọn cơm ăn thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.