Chương 11: Người đàn ông thích ăn ngọt thì hay dính người?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
09/01/2025
Mặc dù mới mười một giờ nhưng bọn họ ăn sáng sớm, còn làm quần quật nên rất nhanh sẽ đói, Châu Hàm cảm thấy ăn giờ là được rồi. Ăn xong ngủ trưa một chút trong lúc đợi thịt thấm vị, lúc ngủ dậy thì có thể bắt đầu bước xiên thịt vào que tre được rồi.
Lúc đầu cô từng có suy nghĩ não bổ nào đó, rằng anh không phải người chẳng hạn. Cơ mà sau khi thấy anh ăn uống bình thường, suy nghĩ này biến mất hơn nửa.
Mà cô cũng đã chứng thực được một việc, rằng anh không ăn cay được, mặc dù anh không chê món đầu cá sóc xối xẻn gai. Thế nhưng anh lại thích ăn ngọt, bằng chứng là món cá sốt chua ngọt đã bị quét sạch đến giọt cuối cùng.
"..."
Châu Hàm đơ mặt, tự động vứt bỏ ý đồ liên tưởng việc này với hình tượng cao lớn men lỳ của người đàn ông.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp, rửa chén, cô như thường lệ leo lên giường, ngủ trưa.
Đương nhiên cô ngủ thì người nào đó chẳng khác gì hạt bụi trên người cô cũng đi theo.
Châu Hàm không khách sáo ôm anh ngủ đến là thơm ngọt.
Mặc kệ thế nào, trong nhà có người đàn ông đẹp trai là một niềm hạnh phúc xa xỉ. Chưa nói được lợi gì nhưng mà, bổ mắt. Còn có thể làm gối ôm.
Cái gọi là trước lạ sau quen, Dai cũng nhanh chóng làm một giấc ngủ trưa với cô.
Không hề táy máy tay chân, vô cùng trong sáng thành thật nha... Đương nhiên là ở lúc người con gái không biết có người trộm dùng môi lưỡi gặm gặm cổ cô hai cái cho đã thèm, đến nổi tạo thành một quả dâu tây mới chịu thôi.
Đương nhiên dưới hiệu quả của nước bọt, quả dâu tây gì đó không tồn tại nổi đến khi Châu Hàm tỉnh lại sau giấc ngủ trưa.
Thần thanh khí sảng rồi, cô bưng mấy chậu thịt ra, tiến hành xiên que.
Với cái công việc này thì người đàn ông cao lớn chiếm dụng diện tích nhà cô có chỗ dụng võ rồi.
Châu Hàm như ảo thuật biến ra một đôi bao tay, tự mình giúp anh đeo vào, sau đó tự tay hướng dẫn: "Xiên như thế này, cẩn thận đâm vào tay."
Xiên thịt không phải dễ, vẫn cần sự khéo léo nhất định. Người đàn ông có thể không khéo léo, nhưng anh có sức lực, dùng sức cũng chuẩn, làm được rồi có khi còn làm nhanh hơn cô.
Châu Hàm tự làm mẫu cho anh, nhìn anh xiên thử hai ba que mới an lòng. Mặc dù nhìn một người đàn ông cao lớn khoanh chân ngồi trên đất xiên thịt... Hình ảnh này có hơi chói mắt.
Ngẫm lại có thể công việc hôm nay sẽ hoàn thành sớm, Châu Hàm quyết định buông tay đi chuẩn bị những việc cần làm còn lại trước.
Cô lấy ra một cái chậu inox, đổ vào một lượng bột lúa mạch vừa đủ rồi tạo một cái lỗ, đổ lượng nước thích hợp vào, bắt đầu nhào bột. Làm bánh lúa mạch thịt heo không cần phải bỏ thêm bột nở, cũng không cần phải chờ bột nghỉ quá lâu nên Châu Hàm hay làm nó cuối cùng. Một ngày cô cũng bán ra không nhiều bánh, mà một cái bánh năm mươi centimet có thể cắt ra làm sáu, đủ bán sáu lần nên không vất vả.
Mặc dù không cần chờ bột nở nhưng vẫn cần để bột nghỉ một tí, sau khi nhào bột xong cô liền đặt nó qua một bên, cùng người đàn ông xiên thịt.
Khi họ làm xong mọi thứ thì đồng hồ đã nhảy qua bốn giờ chiều, cách thời điểm cô dọn quán một tiếng.
"Anh ở nhà..."
"Tôi đi với em."
Châu Hàm còn chưa kịp bày tỏ xong suy nghĩ đã bị người đàn ông cắt ngang. Cô ngẩn người, nhìn lại khuôn mặt điển trai chấp nhất của người đàn ông, tự nhiên cảm thấy mình dư hơi thừa sức quá lại đi hỏi anh vấn đề này. Nếu anh muốn thì cô đi đâu anh sẽ đi đó, cần chi hỏi.
Cô nghĩ như vậy, mặt mày lạnh te quay đít đi ra ngoài chuẩn bị dọn quán.
Người đàn ông quả nhiên quán triệt tư tưởng làm đuôi, đi theo, còn giúp cô đẩy xe hàng.
Cứ tưởng tượng một người đàn ông ngoại quốc cao to điển trai đẩy chiếc xe hàng nhỏ bình dân xập xệ...
Xe hàng nhỏ là kiểu thiết kế đặc biệt có sẵn bếp lò bên trên, ra đến nơi bày quán Châu Hàm mới đốt lửa cho nó.
Trong khi cô nhóm lừa thì Dai giúp cô dọn bàn ghế nhựa ra.
"Ý tiểu Hàm, mới thuê nhân viên à?"
Có dì hàng xóm đi tập thể dục ngang qua nhìn thấy Dai thì xuýt xoa.
Châu Hàm theo bản năng liếc người đàn ông sau khi xếp ghế xong thì lau bàn, cái dáng vẻ kia... Khó nói quá thôi bỏ qua đi. Cô qua loa đáp lại dì hàng xóm: "Dạ không phải ạ, họ hàng xa nhà cháu."
Dì hàng xóm chậc chậc hai tiếng cảm thán: "Cháu có người họ hàng lớn lên tốt quá ha."
Quá tốt luôn ấy chứ. Châu Hàm hùa theo trong lòng.
Lúc đầu cô từng có suy nghĩ não bổ nào đó, rằng anh không phải người chẳng hạn. Cơ mà sau khi thấy anh ăn uống bình thường, suy nghĩ này biến mất hơn nửa.
Mà cô cũng đã chứng thực được một việc, rằng anh không ăn cay được, mặc dù anh không chê món đầu cá sóc xối xẻn gai. Thế nhưng anh lại thích ăn ngọt, bằng chứng là món cá sốt chua ngọt đã bị quét sạch đến giọt cuối cùng.
"..."
Châu Hàm đơ mặt, tự động vứt bỏ ý đồ liên tưởng việc này với hình tượng cao lớn men lỳ của người đàn ông.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp, rửa chén, cô như thường lệ leo lên giường, ngủ trưa.
Đương nhiên cô ngủ thì người nào đó chẳng khác gì hạt bụi trên người cô cũng đi theo.
Châu Hàm không khách sáo ôm anh ngủ đến là thơm ngọt.
Mặc kệ thế nào, trong nhà có người đàn ông đẹp trai là một niềm hạnh phúc xa xỉ. Chưa nói được lợi gì nhưng mà, bổ mắt. Còn có thể làm gối ôm.
Cái gọi là trước lạ sau quen, Dai cũng nhanh chóng làm một giấc ngủ trưa với cô.
Không hề táy máy tay chân, vô cùng trong sáng thành thật nha... Đương nhiên là ở lúc người con gái không biết có người trộm dùng môi lưỡi gặm gặm cổ cô hai cái cho đã thèm, đến nổi tạo thành một quả dâu tây mới chịu thôi.
Đương nhiên dưới hiệu quả của nước bọt, quả dâu tây gì đó không tồn tại nổi đến khi Châu Hàm tỉnh lại sau giấc ngủ trưa.
Thần thanh khí sảng rồi, cô bưng mấy chậu thịt ra, tiến hành xiên que.
Với cái công việc này thì người đàn ông cao lớn chiếm dụng diện tích nhà cô có chỗ dụng võ rồi.
Châu Hàm như ảo thuật biến ra một đôi bao tay, tự mình giúp anh đeo vào, sau đó tự tay hướng dẫn: "Xiên như thế này, cẩn thận đâm vào tay."
Xiên thịt không phải dễ, vẫn cần sự khéo léo nhất định. Người đàn ông có thể không khéo léo, nhưng anh có sức lực, dùng sức cũng chuẩn, làm được rồi có khi còn làm nhanh hơn cô.
Châu Hàm tự làm mẫu cho anh, nhìn anh xiên thử hai ba que mới an lòng. Mặc dù nhìn một người đàn ông cao lớn khoanh chân ngồi trên đất xiên thịt... Hình ảnh này có hơi chói mắt.
Ngẫm lại có thể công việc hôm nay sẽ hoàn thành sớm, Châu Hàm quyết định buông tay đi chuẩn bị những việc cần làm còn lại trước.
Cô lấy ra một cái chậu inox, đổ vào một lượng bột lúa mạch vừa đủ rồi tạo một cái lỗ, đổ lượng nước thích hợp vào, bắt đầu nhào bột. Làm bánh lúa mạch thịt heo không cần phải bỏ thêm bột nở, cũng không cần phải chờ bột nghỉ quá lâu nên Châu Hàm hay làm nó cuối cùng. Một ngày cô cũng bán ra không nhiều bánh, mà một cái bánh năm mươi centimet có thể cắt ra làm sáu, đủ bán sáu lần nên không vất vả.
Mặc dù không cần chờ bột nở nhưng vẫn cần để bột nghỉ một tí, sau khi nhào bột xong cô liền đặt nó qua một bên, cùng người đàn ông xiên thịt.
Khi họ làm xong mọi thứ thì đồng hồ đã nhảy qua bốn giờ chiều, cách thời điểm cô dọn quán một tiếng.
"Anh ở nhà..."
"Tôi đi với em."
Châu Hàm còn chưa kịp bày tỏ xong suy nghĩ đã bị người đàn ông cắt ngang. Cô ngẩn người, nhìn lại khuôn mặt điển trai chấp nhất của người đàn ông, tự nhiên cảm thấy mình dư hơi thừa sức quá lại đi hỏi anh vấn đề này. Nếu anh muốn thì cô đi đâu anh sẽ đi đó, cần chi hỏi.
Cô nghĩ như vậy, mặt mày lạnh te quay đít đi ra ngoài chuẩn bị dọn quán.
Người đàn ông quả nhiên quán triệt tư tưởng làm đuôi, đi theo, còn giúp cô đẩy xe hàng.
Cứ tưởng tượng một người đàn ông ngoại quốc cao to điển trai đẩy chiếc xe hàng nhỏ bình dân xập xệ...
Xe hàng nhỏ là kiểu thiết kế đặc biệt có sẵn bếp lò bên trên, ra đến nơi bày quán Châu Hàm mới đốt lửa cho nó.
Trong khi cô nhóm lừa thì Dai giúp cô dọn bàn ghế nhựa ra.
"Ý tiểu Hàm, mới thuê nhân viên à?"
Có dì hàng xóm đi tập thể dục ngang qua nhìn thấy Dai thì xuýt xoa.
Châu Hàm theo bản năng liếc người đàn ông sau khi xếp ghế xong thì lau bàn, cái dáng vẻ kia... Khó nói quá thôi bỏ qua đi. Cô qua loa đáp lại dì hàng xóm: "Dạ không phải ạ, họ hàng xa nhà cháu."
Dì hàng xóm chậc chậc hai tiếng cảm thán: "Cháu có người họ hàng lớn lên tốt quá ha."
Quá tốt luôn ấy chứ. Châu Hàm hùa theo trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.