Tự Sa Vào Lưới

Chương 6: Cô bé của tôi, tìm thấy em rồi.

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

09/01/2025

"Cậu chủ cậu về rồi à!"

Khi Dai vừa bước vào nhà đã nhận được sự chào đón của lão quản gia Tony. Chẳng đợi anh nói gì lão đã vừa chạy vào bếp vừa bảo: "Cậu đợi một chút, vừa hay để tôi rót cho cậu một ly nước thánh."

Tốc độ của Tony quản gia phải nói là nhanh như gió bão, chớp mắt đã từ trong bếp chạy ra, trên tay là một cái ly... Nước thánh trong miệng ông là một chất lỏng màu đỏ, đậm hơn màu máu, nhưng lại càng giống máu sau khi nguội.

Ông cẩn thận bưng cái ly ra vừa ỉ ôi không ngừng: "Cậu chủ à, lần này cậu không thể thoái thác được nữa đâu."

"Bà chủ đã dặn mỗi tháng cậu phải uống một ly này... Cậu biết đấy, đó là tiêu chuẩn thấp nhất rồi. Trong khi đó cậu thì hay rồi, trực tiếp bỏ qua tận ba tháng. Cậu biết mà, thân thể cậu không chịu nổi đâu."

"Cái này là đồ mới, đảm bảo đủ tươi lại không có mùi cậu ghét đâu. Đâu phải cậu chưa từng uống... Mà không, vì cậu mà nước thánh đã được gia công đến trình độ khó ngờ luôn đấy. Chỉ vì nhà ta có một cậu chủ bỗng nhiên phát bệnh kén ăn tuổi dạy thì. Ha ha, đương nhiên là cậu đã qua cái tuổi đó lâu rồi."

"..."

Dai hoàn toàn không mở được miệng, nghe xong rồi đầy mặt cũng đều là cạn lời nhìn ông.

Mãi đến khi ông đẩy cái ly cho anh anh mới nhộng nén được một tia chán ghét vừa đẩy cái ly đi. Trước khi quản gia Tony dùng vẻ mặt không đồng tình nhìn anh, Dai nói: "Bây giờ tôi không cần uống cái này nữa đâu."

"Cậu Dai..."

"Ông nghe tôi nói hết đã."

Dai ngăn lại tiếng càm ràm của Tony, từ trong túi áo sơ-mi chẳng còn cái nút nào của mình lấy ra tấm hình mà anh "trấn lột" được từ hệ thống giám sát của Venetian đưa cho ông: "Tìm giùm tôi người này đi."

Tony đầy ngờ vực nhận tấm hình, nhìn một cái, sau đó lại quay qua nhìn Dai.

Lúc này Tony mới có cơ hội nhìn kỹ cậu chủ nhà mình.



Ông sờ cằm. Ừm... Nói sao ta. Cậu chủ của ông lúc này đang tùy ý mở rộng chân ngồi trên ghế sofa. Quần thì coi như lành lặn, cũng không đến nổi nào dơ dáy do nằm dưới sàn cả đêm, nhưng áo thì không còn hàng cúc nào, cứ thế mở rộng, để lộ cơ ngực cùng một phần cơ bụng tám múi khiến người ta thèm nhỏ dãi. Tóc tai càng khỏi nói. Thế mà chủ nhân của nó lại chẳng thèm để ý, rõ rành rành là đã mang một thân dáng vẻ dụ người này từ Venetian trở về, không biết trên đường đã làm mê đắm bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Chỉ là thần thái lại rất tươi tắn, khác hẳn dáng vẻ khô héo trước đây...

Đây là...

Hai mắt Tony sáng lên, kích động đến không nói ra lời trong khi ánh mắt cứ tia từ tấm hình trên tay đến trên người Dai.

Cuối cùng khi ông mở được miệng ra là nói: "Cậu chủ! Cuối cùng cậu đã chịu trưởng thành rồi!"

"..."

...

Cạch.

Giữa đêm khuya, khi ngoài trời không biết từ lúc nào đã lất phất từng đợt lông ngõng nhẹ nhàng, tiếng khóa cửa rất rõ ràng vang lên phá tan sự yên tĩnh.

Châu Hàm hoàn toàn không có chút cảnh giác vừa bước vào cửa vừa theo thói quen đưa tay lần mò công tắc đèn trên tường.

Chính là ngay khi tay cô vừa chạm vào công tắc đèn, còn chưa kịp dùng lực thì cái eo đã bị một bàn tay vô cùng có cảm giác tồn tại nắm lấy. Trước khi cô kịp kinh hô thành tiếng, một trận quay cuồng nổi lên.

Rầm!

Cánh cửa phòng bị người dùng lực đóng lại một cách thô bạo.

Khi Châu Hàm hồi thần thì cô đã ở trong nhà, cả người thì bị ấn lên cửa.

Hơi thở nóng rực nồng nặc hormone đàn ông như lũ quét qua xoang mũi của cô khiến Châu Hàm ngây ngẩn. Sau đó gai toàn thân lập tức nổ tung.



Trong khi đó cái người đang đè lên người cô lại như chẳng hề để ý phản ứng của cô, ngay từ đầu đã rút vào cổ cô, hít lấy hít để như con nghiện.

"Cô bé của tôi... Tìm thấy em rồi... Hít hà."

"..."

Cánh tay đang giơ lên cùng toàn bộ sức lực đang chuẩn bị nổ mạnh của Châu Hàm như thể bị bấm nút dừng. Toàn thân cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ giấu trong bóng tối toàn là sững sốt.

Đầu óc cô trong lúc chết máy chậm chạp xoay chuyển, cuối cùng hợp thành một ý nghĩa.

Đây là người... Đêm đó?

Không phải chứ! Không đúng. Nhưng mà sao anh ta tìm được cô?

Châu Hàm nghĩ sao hỏi vậy, thật sự hỏi ra miệng câu đó: "Sao anh tìm được tôi?"

Cô vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt cứng của người đàn ông đang hít loạn trên cổ cô như tên biến thái. Nhưng mà... Vô ích.

Người này không biết đã dùng bao nhiêu sức, rõ ràng cô không hề thấy khó chịu, cố tình anh lại như tường đồng vách sắt, đẩy cũng đẩy không được.

Mà sự phản kháng của cô rõ ràng không hề có tí cảm giác tồn tại đối với Dai, anh vẫn rút vào cổ cô bằng vẻ mặt si mê, nghe cô hỏi lại rất ngoan ngoãn đáp: "Mùi của em thơm như vậy, nửa vòng trái đất tôi còn ngửi thấy được."

"..."

Mũi chó chắc luôn.

"Cô bé của tôi, sao em đi mà không nói tiếng nào hết vậy, hại tôi tìm lâu lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Sa Vào Lưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook