Chương 7: Vincent Dai Drake... Không phải, là cún bự mới đúng.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
09/01/2025
Khi Châu Hàm còn đang trợn mắt, người đàn ông rõ ràng cao lớn như voi kia lại dùng dáng vẻ đáng thương ghé vào người cô làm nũng, cọ cọ dụi dụi như một con chó bự.
Đầu óc Châu Hàm chết máy.
Cô có hơi khó liên hệ người đàn ông bảnh trai của đêm đó với người bây giờ, tự nhiên có cảm giác bị hố.
Lừa đảo.
Đúng là lừa đảo.
Đặc biệt là cái người kia, rõ ràng đã nói rút lui sạch sẽ...
Thấy cô mãi không nói gì, Dai sờ sờ eo cô, mặt đặt trên vai cô dụi dụi, đôi mắt màu vàng đất lấp lóe chút ánh đỏ bất thường nghi hoặc hỏi: "Sao em không nói gì hết vậy... Hình như tôi cảm thấy em đang tức giận."
"..."
Châu Hàm quả thật đang bực bội, chẳng qua nghe anh nói vậy cô lại chán chẳng muốn tính toán mà khẽ đẩy đẩy anh: "Anh tránh ra tí đã."
Mặc dù sức lực bé nhỏ như thế, còn nhỏ hơn cả lúc nãy.
"Ừ..."
Người đàn ông nào đó rất không tình nguyện dựng thẳng thân hình cao lớn dậy.
Đúng là rất không tình nguyện, vì anh chẳng chịu xê dịch đi tí nào, trừ việc không ghé lên người cô.
"..."
Châu Hàm mệt tâm với tay bật đèn lên.
Tách.
Ánh sáng bất thình lình ập xuống đỉnh đầu họ.
Châu Hàm chỉ hơi không thích ứng một chút rồi nhanh chóng bình thường lại. Chính là cô nhận ra người đàn ông đang đứng sát rạt bên cạnh cô lại có vẻ rất không thích sự đột ngột này. Mặc dù sau đó anh đã bình thường lại, cũng không tỏ ra bực bội.
Chẳng qua cô không có để chuyện này trong lòng mà tỉ mỉ nhìn người đàn ông gần kề bên cạnh.
Đêm đó cô chỉ lo nghĩ cách quyến rũ anh nên không có quá chú tâm đến những chuyện khác. Giờ có cơ hội nhìn kỹ, cô không thể không tán thán một câu người này thật sự quá điển trai. Đó là nét đẹp đặc biệt của người châu Âu pha lẫn một cái gì đó rất hoài cổ. Được một người đàn ông điển trai như vậy đuổi theo đến tận đây, Châu Hàm nên cảm thấy tự hào.
"Anh từ Macao đến đây à?"
Cô nhìn đủ, vừa nói vừa lách khỏi khoảng không chật hẹp giữa cửa và người đàn ông đi vào nhà.
"Ừm."
Người đàn ông không ngăn cản cô nhưng lại lẽo đẽo đi theo cô.
Cô đi tới đâu anh đi tới, như cái đuôi sau mông cô vậy.
Có điều cái đuôi cao mét chín này áp lực quá.
Châu Hàm mét sáu lăm cảm giác mình bị núi đè, bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh: "Anh đừng đi theo tôi."
"Ừm..."
Người đàn ông nghe lời, nhưng đáp một cách tủi thân.
"..."
Châu Hàm có cảm giác mình bắt nạt người ta.
Không, nhất định là ảo giác.
Cô không đuổi anh ra ngoài đã là nhân từ.
"Anh. Ngồi xuống đó."
Cô chỉ lên cái ghế sofa cũ trong nhà, giọng điệu không cho phép chối từ.
Người đàn ông ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống.
Ộp.
Cái ghế cũ có vẻ không chịu nổi sức nặng của anh mà phát ra âm thanh kháng nghị.
Châu Hàm trợn mắt trong lòng, tự bảo mình đừng để ý, đi rót cho anh cốc nước rồi làm chuyện của mình.
Trong lúc xuyên qua xuyên lại trong căn nhà không đến trăm mét vuông chỉ có một phòng khách một phòng ngủ một nhà bếp cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông như keo dính trên người mình. Khi cô từ nhà vệ sinh đi ra đều có thể chạm vào ánh mắt nóng rực của anh.
Cũng may Châu Hàm có đủ định lực.
Đợi dọn dẹp sơ qua căn nhà xong, lại tắm rửa thay bộ đồ sạch sẽ không còn mùi thịt nướng nữa cô mới đi lại ghế sofa, ngồi trên ghế đơn vừa lau tóc vừa bắt đầu câu chuyện: "Anh tên gì?"
Lúc đó chẳng hề nghĩ gì nên cũng không hỏi tên anh. Đến nổi gã đàn ông đã giao dịch với cô kia nếu không phải nhìn thấy chữ ký của hắn cô cũng không biết.
"Vincent Dai Drake. Em có thể gọi tôi là Dai. Em không biết tên tôi? Davis không nói cho em?"
"..."
Châu Hàm tự giác bỏ qua hai câu hỏi mang theo ai oán khó hiểu nào đó, hỏi tiếp: "Sao anh biết mà tìm được nơi này? Davis nói?"
Chắc là không nhỉ, cô hỏi xong lại tự nói trong lòng. Davis cùng lắm chỉ biết chút tình huống của cô cũng như nơi ở lúc còn ở Thượng Hải. Cho dù có thông qua cha cô biết được quê nhà của họ nhưng cô đâu có về quê.
Chẳng qua cô lại thấy anh lắc đầu rất dứt khoác.
"Tôi có hỏi hắn, nhưng sau đó là tôi tự mình tìm."
"Làm sao tìm?"
Châu Hàm buột miệng hỏi.
Lại thấy người đàn ông kia nhìn cô kiểu rất bất lực.
Vì sao?
"Tôi nói rồi mà, dựa vào mùi hương của em tìm."
"..."
Chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện được không.
Đáp lại cửa lòng của cô là một cái trời đất quay cuồng.
Đợi cô hoàn hồn đã thấy mình ngồi trên đùi người đàn ông, còn anh thì rút vào cổ cô dụi dụi: "Em không biết mình thơm thế nào đâu?"
Nói bậy.
Châu Hàm kịch liệt phản bác trong lòng.
Nhưng nhìn dáng vẻ thành thật của người đàn ông, sắc mặt cô dần cổ quái lên.
Người đàn ông này nói thật? Châu Hàm không đến mức phản bác cái giả thuyết vô lý này đến cùng, nhưng mà...
Nếu thế thì cô đã đụng vào thế lực bí ẩn nào rồi đây?
Đầu óc Châu Hàm chết máy.
Cô có hơi khó liên hệ người đàn ông bảnh trai của đêm đó với người bây giờ, tự nhiên có cảm giác bị hố.
Lừa đảo.
Đúng là lừa đảo.
Đặc biệt là cái người kia, rõ ràng đã nói rút lui sạch sẽ...
Thấy cô mãi không nói gì, Dai sờ sờ eo cô, mặt đặt trên vai cô dụi dụi, đôi mắt màu vàng đất lấp lóe chút ánh đỏ bất thường nghi hoặc hỏi: "Sao em không nói gì hết vậy... Hình như tôi cảm thấy em đang tức giận."
"..."
Châu Hàm quả thật đang bực bội, chẳng qua nghe anh nói vậy cô lại chán chẳng muốn tính toán mà khẽ đẩy đẩy anh: "Anh tránh ra tí đã."
Mặc dù sức lực bé nhỏ như thế, còn nhỏ hơn cả lúc nãy.
"Ừ..."
Người đàn ông nào đó rất không tình nguyện dựng thẳng thân hình cao lớn dậy.
Đúng là rất không tình nguyện, vì anh chẳng chịu xê dịch đi tí nào, trừ việc không ghé lên người cô.
"..."
Châu Hàm mệt tâm với tay bật đèn lên.
Tách.
Ánh sáng bất thình lình ập xuống đỉnh đầu họ.
Châu Hàm chỉ hơi không thích ứng một chút rồi nhanh chóng bình thường lại. Chính là cô nhận ra người đàn ông đang đứng sát rạt bên cạnh cô lại có vẻ rất không thích sự đột ngột này. Mặc dù sau đó anh đã bình thường lại, cũng không tỏ ra bực bội.
Chẳng qua cô không có để chuyện này trong lòng mà tỉ mỉ nhìn người đàn ông gần kề bên cạnh.
Đêm đó cô chỉ lo nghĩ cách quyến rũ anh nên không có quá chú tâm đến những chuyện khác. Giờ có cơ hội nhìn kỹ, cô không thể không tán thán một câu người này thật sự quá điển trai. Đó là nét đẹp đặc biệt của người châu Âu pha lẫn một cái gì đó rất hoài cổ. Được một người đàn ông điển trai như vậy đuổi theo đến tận đây, Châu Hàm nên cảm thấy tự hào.
"Anh từ Macao đến đây à?"
Cô nhìn đủ, vừa nói vừa lách khỏi khoảng không chật hẹp giữa cửa và người đàn ông đi vào nhà.
"Ừm."
Người đàn ông không ngăn cản cô nhưng lại lẽo đẽo đi theo cô.
Cô đi tới đâu anh đi tới, như cái đuôi sau mông cô vậy.
Có điều cái đuôi cao mét chín này áp lực quá.
Châu Hàm mét sáu lăm cảm giác mình bị núi đè, bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh: "Anh đừng đi theo tôi."
"Ừm..."
Người đàn ông nghe lời, nhưng đáp một cách tủi thân.
"..."
Châu Hàm có cảm giác mình bắt nạt người ta.
Không, nhất định là ảo giác.
Cô không đuổi anh ra ngoài đã là nhân từ.
"Anh. Ngồi xuống đó."
Cô chỉ lên cái ghế sofa cũ trong nhà, giọng điệu không cho phép chối từ.
Người đàn ông ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống.
Ộp.
Cái ghế cũ có vẻ không chịu nổi sức nặng của anh mà phát ra âm thanh kháng nghị.
Châu Hàm trợn mắt trong lòng, tự bảo mình đừng để ý, đi rót cho anh cốc nước rồi làm chuyện của mình.
Trong lúc xuyên qua xuyên lại trong căn nhà không đến trăm mét vuông chỉ có một phòng khách một phòng ngủ một nhà bếp cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông như keo dính trên người mình. Khi cô từ nhà vệ sinh đi ra đều có thể chạm vào ánh mắt nóng rực của anh.
Cũng may Châu Hàm có đủ định lực.
Đợi dọn dẹp sơ qua căn nhà xong, lại tắm rửa thay bộ đồ sạch sẽ không còn mùi thịt nướng nữa cô mới đi lại ghế sofa, ngồi trên ghế đơn vừa lau tóc vừa bắt đầu câu chuyện: "Anh tên gì?"
Lúc đó chẳng hề nghĩ gì nên cũng không hỏi tên anh. Đến nổi gã đàn ông đã giao dịch với cô kia nếu không phải nhìn thấy chữ ký của hắn cô cũng không biết.
"Vincent Dai Drake. Em có thể gọi tôi là Dai. Em không biết tên tôi? Davis không nói cho em?"
"..."
Châu Hàm tự giác bỏ qua hai câu hỏi mang theo ai oán khó hiểu nào đó, hỏi tiếp: "Sao anh biết mà tìm được nơi này? Davis nói?"
Chắc là không nhỉ, cô hỏi xong lại tự nói trong lòng. Davis cùng lắm chỉ biết chút tình huống của cô cũng như nơi ở lúc còn ở Thượng Hải. Cho dù có thông qua cha cô biết được quê nhà của họ nhưng cô đâu có về quê.
Chẳng qua cô lại thấy anh lắc đầu rất dứt khoác.
"Tôi có hỏi hắn, nhưng sau đó là tôi tự mình tìm."
"Làm sao tìm?"
Châu Hàm buột miệng hỏi.
Lại thấy người đàn ông kia nhìn cô kiểu rất bất lực.
Vì sao?
"Tôi nói rồi mà, dựa vào mùi hương của em tìm."
"..."
Chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện được không.
Đáp lại cửa lòng của cô là một cái trời đất quay cuồng.
Đợi cô hoàn hồn đã thấy mình ngồi trên đùi người đàn ông, còn anh thì rút vào cổ cô dụi dụi: "Em không biết mình thơm thế nào đâu?"
Nói bậy.
Châu Hàm kịch liệt phản bác trong lòng.
Nhưng nhìn dáng vẻ thành thật của người đàn ông, sắc mặt cô dần cổ quái lên.
Người đàn ông này nói thật? Châu Hàm không đến mức phản bác cái giả thuyết vô lý này đến cùng, nhưng mà...
Nếu thế thì cô đã đụng vào thế lực bí ẩn nào rồi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.