Tự Sa Vào Lưới

Chương 12: Họ hàng xa là có thể hôn?

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

09/01/2025

Dì hàng xóm đi rồi Châu Hàm nhanh chóng có vị khách đầu tiên.

Nhìn mấy nữ sinh đang đi tới, Châu Hàm vô cớ thắc mắc trong lòng sao nay sớm vậy. Thường thì phải lúc cô mở lò nướng bánh thì mới có người nghe mùi tới ăn. Cái gọi là khách cũ Châu Hàm không có mơ tới, chỉ cần người đi qua tiện tay ghé lại là tốt lắm rồi nên không nghĩ đó là khách quen của tiệm.

Mãi đến khi nhìn thấy tầm mắt họ tia tới trên người ai đó, Châu Hàm à lên.

Nói cũng phải, ở đây có cái bảng hiệu mua may bán đắt sống thế này kia mà.

Chắc hôm nay cô sẽ bán hết sớm.

Quả nhiên Châu Hàm đoán y như thần.

Đêm hôm đó còn chưa tới tám giờ cô đã bán xong. Mà đó là do tốn thời gian nướng thịt chứ không cô phải bán xong sớm hơn nữa.

"Chị ơi hết rồi ạ?"

Khi nhóm nữ sinh thứ ba chạy tới khóc lóc hỏi còn không, Châu Hàm say sẫm mặt mày nãy giờ bắt đầu có suy nghĩ liệu ngày mai mình có nên giấu người đàn ông kia trong nhà không.

Mặc dù buôn bán khá khẩm nhưng mệt quá, không kịp thở luôn.

"Ngày mai tới nhé."

Dai thay cô đáp lời vừa thuận tay đưa cho cô ly nước.

"Bọn em nhất định tới ủng hộ!"

Mấy cô bé được chân diện mục nụ cười thương nghiệp của Dai trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, kích động hô lên thật lớn tiếng, lúc này mới chịu rời đi.

"..."

Châu Hàm không khách khí cầm ly nước anh đưa tới nốc cạn.

Bởi vì hành động quá thô bạo nên để rơi vài giọt nước chảy ra ngoài, theo khóe môi cô chảy xuống. Châu Hàm còn chưa kịp đưa tay lên lau thì bên cạnh có cái bóng lại gần.

Sau đó... Ở nơi khóe miệng cô liếm một cái, cuốn đi vệt nước kia.



"..."

"!!!"

Châu Hàm đờ ra. Trong khi đó đám nữ sinh đi rồi không biết vì sao quay đầu lại thì thét chói tai trong căm lặng.

Aaaa!! Hôn rồi!!

Anh đẹp trai thế mà hôn chị gái!!

Không phải nói là họ hàng sao?

Mấy cô bé nhìn nhau, sau đó ngậm ngùi tự hiểu đó chỉ là mặt ngoài. Bé nào bé nấy tiếc hùi hụi trong lòng vì anh đẹp trai đã có người thương.

Khóc trong lòng nhiều chút, hu hu!!

Vậy rồi mai có đến không? Mấy cô bé im lặng nhìn nhau, sau đó như đã hẹn trước mà đồng thanh hô: Đến!

Ngắm anh đẹp trai thôi cũng đỡ ghiền rồi!!

Châu Hàm không biết mấy cô bé kia bổ não cái gì, sau mấy giây đơ ra cô liền hồi hồn, định răn dạy người đàn ông kia mấy câu lại thấy cái dáng vẻ chẳng hề to tát của anh, cô nhất thời không nói ra lời.

...Thôi, cô chấp anh làm gì.

Rõ ràng quan hệ của hai người lại đâu có giống như mặt ngoài cô đã nói.

Lăn giường cũng lăn rồi, ngủ chung cũng ngủ hai giấc rồi, có gì phải xoắn.

Châu Hàm tự thôi miên mình, sau đó tự nhiên hỏi: "Anh đói bụng chưa?"

Bởi vì không thể ăn tối ở nhà nên cô đã nhắm tới việc ăn ở tiệm luôn, định bụng khách vắng tí hai người sẽ giải quyết bữa tối, kết quả là bán tới tận giờ này. Thật ra cô có để lại một phần xiên nướng và bánh nướng cho họ, lúc này cô đem nó ra nướng.

Dai không nói gì mà đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm xiên nướng trên vỉ.

Thật ra anh đã muốn nếm thử cái thứ mình làm cả buổi chiều này rồi mà chưa có dịp, đã vậy còn nhìn người ta ăn cả buổi nữa. Tuy rằng món chính của anh không phải thứ này nhưng anh lại không bài xích đồ ăn bình thường, ăn vui vui cũng được.



Châu Hàm không tiếng động liếc vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng nói quả nhiên không có ai kháng cự nổi mùi xiên nướng. Động tác trên tay lại rất nhanh, lật qua lật lại, thịt vừa chín cô liền đưa luôn cho anh thưởng thức tại chỗ, nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Xiên nướng được ướp tẩm đậm đà, bởi vì dựa theo khẩu vị của người Trùng Khánh mà có hơi thiên hướng cay. Cơ mà chính vì thế mới khó cưỡng.

Dai ngoài mặt thì bình tĩnh trong lòng thật ra đã nóng lòng muốn thử nhận cây xiên, đưa lên miệng.

Vừa cắn một cái anh đã buông ra, không biết là do cay hay nóng, hay cả hai.

Châu Hàm nhìn người đàn ông hít hà nhưng vẫn nhanh chóng xử lý hết cây xiên thì buồn cười.

Cô mở cho anh chai đậu nành, thứ nướng uống có thể giải cay đưa qua.

Dai nhận lấy tu một ngụm.

Đợi anh uống xong cô mới hỏi: "Ngon không?"

"Ngon."

Dai chính là người đàn ông thành thật, có gì nói nấy, Châu Hàm cảm thấy mình đã có thể chứng thực được điều này lập tức tin lời anh.

Chẳng qua là...

"Cay không?"

Dai lắc đầu, rồi lại gật đầu, nhưng nói: "Cay nhưng vẫn ăn được."

Châu Hàm gật đầu, đưa cho anh cái bánh nướng.

Chỉ ăn mỗi xiên sẽ không no.

Sau đó hai người cứ thế ở bên cạnh lò nướng vừa nướng vừa ăn.

Vì đã tính tới khẩu phần của người đàn ông sẽ lớn nên cô để lại kha khá xiên nướng và bánh, cuối cùng đều hết sạch.

Hai người xoắn tay áo lên dọn dẹp rồi trở về tắm rửa đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Sa Vào Lưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook