Chương 59: Tình yêu, bệnh tình nguy kịch. (2)
Cố Nam Tây
19/05/2018
Edit: Quan Vũ.
Ban đêm, một trận mưa ập xuống.
Ngày 1 tháng 7, bầu trời trong xanh bát ngát, trời quang mây tạnh.
Gió, thổi khô những giọt mưa vương trên cây, thổi ráo mặt đường, không còn trông thấy dấu vết của trận mưa đêm kia, giống như hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.
Tháng Sáu, sau một trận mưa, dường như đã gội rửa rất nhiều thứ.
Cửa sổ lầu 23, bị nước mưa cọ rửa sáng trong, gió thổi qua khiến phấn hoa chà là vút lên phủ một tầng màu vàng hơi ánh đỏ trên cửa sổ. Ánh Mặt Trời lẻn qua, nắng ấm chen vào từ cửa sổ thủy tinh vào bên trong tràn lan khắp mặt đất.
Cả căn phòng yên tĩnh. Trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng mờ ảo với dung mạo anh tuấn.
Tả Thành cũng chỉ đứng yên trước cửa sổ, con ngươi đen sâu thẳm ánh lên ánh sáng rực rỡ đâu đó mang nét cổ điển*, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đã nhu hòa, khóe môi hôi nhếch lên, không cười nhưng lại khiến lòng người rung động như thế.
*Hơi khó hiểu nhưng mà ta nghĩ nét cổ điển trong đó phải kể đến nét buồn man mác, nét suy tư của người thanh niên trưởng thành. Và có cả sự chín chắn của người đàn ông.
Thì ra là, trên đời, không chỉ có mỗi phái đẹp mới có thể đẹp đến khôn tả đâu.
Cô ở ngay trước mắt anh, chạm tay thôi là có thể đụng đến nơi cô, nhưng anh cũng không dám lại gần lên một chút nữa. Gầy gò như thế, yếu ớt như thế, dường như chỉ cần có cơn gió mạnh thổi qua thì sẽ bay đi mất.
Anh gần như tham lam ngắm nhìn, nghe tiếng mưa rơi cả đêm, không biết mệt mỏi, không biết thỏa mãn. Có một loại lòng tham không khỏi nảy nở dần dần từ tận sâu trong lòng, nếu như thế cả đời thì tốt quá.
Cuối cùng anh cũng không quản được cái gọi là dục vọng như dã thú trong lòng, vươn tay ra, nó khẽ run, lúc này đây, đôi mắt đang si mê nhớ về dung nhan mười mấy năm, càng muốn chạm vào, cho dù là một cái……
Đôi tay xinh đẹp kia, nhuốm máu, lúc giết người, cũng chưa từng run rẩy đến như vậy.
Cô căm ghét đôi bàn tay kia của anh, sẽ trách anh nhỉ, đến gần như thế, nhưng mà anh lại không thể ngừng đặt xuống được.
Gần, gần…… Chỉ thiếu chút xíu nữa……
Đột nhiên, lông mi dài rung động, đôi mắt mông lung mở ra, không hề lim dim, trong sáng như chẳng có chút mơ hồ, nhìn thẳng vào cái tay kia, đôi mắt kia, như ngọn lửa: “Đừng đụng vào tôi.”
Chỉ thiếu chút nữa thôi…… Là anh đã có thể chạm vào cô rồi……
Thì ra chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, Giang Hạ Sơ lạnh nhạt như thế, cô phòng bị, cô chán ghét, cô oán hận.
Nhưng mà tối hôm qua, cô vẫn còn ôm anh như thế kia, thì ra là mơ cả thôi, bây giời nên tỉnh lại rồi, phải không? Giờ đây đôi mắt Tả Thành nặng nề mất mác tràn lan, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất thành một viên đen như mực, anh thu tay lại, đầu ngón tay dính phải khí lạnh, hơi tê buốt: “Tỉnh rồi, còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cô không thèm quan tâm tới sự quan tâm của anh, lạnh lùng kéo giãn khoảng cách: “Anh vậy là sao? Sao lại vào đây?”
Thu hết sự chán ghét của cô, sự phòng bị của cô vào trong đáy mắt, nhưng mà vẫn lo lắng tràn lan vô ngần: “Đau ở đâu? Ngày hôm qua em vẫn kêu đau, bác sĩ ở bên ngoài.”
Tự dưng cô cười lạnh: “Tôi đúng là hồ đồ, dựa vào Tả Thành anh, có khi ngay cả cái chìa khóa quỹ bảo hiểm của tôi chắc cũng có luôn nhỉ.”
E là Tả Thành kia, cô đã hiểu rõ cả rồi, không gì giấu được, nhưng mà cô vẫn cứ muốn giấu chính là bản thân cô, thật đúng là mơ mộng hão huyền, người đàn ông kia, đắp thành một ngôi Đồng Tước lâu, chỉ để nhốt cô lại.
Cô lạnh lùng nhìn anh, cho dù giờ phút này không nói gì, nhưng mà nếu Giang Hạ Sơ có năng lực như thế, một cái liếc mắt, thì đã có thể lăng trì Tả Thành. Tả Thành Zũ/lw"đn tình nguyện cô hận bản thân anh, chứ không hề giống như bây giờ, ngay cả cái bóng của mình cũng chẳng thể tìm thấy trong đôi mắt của cô, cho nên, anh thu tất cả sự dịu dàng lại, cho dù khiến cho co chán ghét cũng tốt, vẫn còn tốt hơn là không để lại dấu vết gì cả: “Giang Hạ Sơ, em thật sự không thể chăm sóc bản thân mình cho tốt được sao? Không nên để bản thân mình thành cái dáng vẻ người không ra người ma không ra ma như thế. Cuối cùng em muốn hành hạ ai đây?”
Ngước mắt, trong đôi mắt của Giang Hạ Sơ tràn ngập sự căm hận.
Thật may là, cô vẫn còn sẵn lòng chán ghét……
Thật may là, trong mắt cô còn có thể thấy mình, cho dù cặm hận đến thế nào.
Tả Thành à Tả Thành, trước mặt Giang Hạ Sơ, mi còn có cái gì để giữ lại đây, hoàn toàn sụp đổ rồi, cứ mặc kệ cho cô ấy hành hạ như thế.
Con ngươi trong suốt từ từ tụ lại nhuốm màu lửa đỏ, cô cũng chỉ cười lạnh: “Tôi hành hạ ai? Chẳng lẽ là anh? Anh đánh giá cao bản thân anh quá.” Ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn, lời nói dịu dàng nơi cổ họng, nhưng từng chữ từng chữ lại giễu cợt vô ngần, “Có phải tôi nên cảm ơn anh không, đã làm phiền anh giám thị 24 giờ ở đây.”
Đôi mắt trở nên hơi lạnh lùng, rơi lên mu bàn tay, con ngươi màu trà như nhuốm màu mực hơi gợn sóng lăn tăn, choáng, một mảng đen thui mở ra. Khẽ nâng bàn tay phải lên, kim tiêm của bình treo ngược đâm vào trong thịt trên mu bàn tay phải, nhưng cô cũng chẳng đau.
Khó trách cô không đau, bởi vì kim tiêm kia ghim vào tim của Tả Thành mà, rất đau đi, cho nên anh cứ đầu hàng cô tới không có tự ái thêm một lần nữa, giọng nói nhu hòa êm dịu đến rối tinh rối mù: “Nếu em không thích, anh sẽ bảo bọn họ đi về, bây giờ đừng có động đậy, em truyền dịch xong thì anh sẽ trở về.”
Giang Hạ Sơ ngẩng đầu lên, nhìn bình treo ngược đã truyền hơn phân nửa, truyền xong thì sẽ đi ngay sao? Nhưng cô không đợi nổi. Cô quay đầu nhìn Tả Thành, mặt không cảm xúc: “Không phải anh muốn tôi chết chứ? Anh nói thử xem, nếu như tôi thật sự chết rồi, thì có phải anh sẽ chôn theo không?”
Không hề nghĩ ngợi, anh không hề do dự: “Không đâu.” Bởi vì anh sẽ không để cho em chết……
“Tôi còn nhớ anh từng nói cho dù đi đến chân trời góc bể thì anh cũng sẽ không buông tôi ra, Tả Thành, thật ra thì anh cũng không có yêu tôi giống như bản thân anh từng nói.” Cô [d]đ`lqđônQVũ cười đến vô tư lự, “Nếu như anh trả lời rằng anh sẽ, thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cái chính là Giang Hạ Sơ cô cũng là kẻ điên, đã điên giống hệt như Tả Thành rồi.
“Đừng có cân nhắc lại như thế, anh sẽ không đồng ý đâu.” Con ngươi đen như mực ẩn giấu thâm sâu, sáng lên tiết lộ nỗi ưu tư buồn nản.
Uy hiếp như thế dường như hơi buồn cười, đời nào Giang Hạ Sơ bị anh uy hiếp.
“Luôn tự cho là đúng như thế.” Cô không ngần ngại châm chọc, “Yên tâm đi, tôi sẽ sống cho thật tốt, nhìn Tả Thành anh gặp phải báo ứng, còn bây giờ, anh đi ra ngoài ngay cho tôi.”
Còn phải thế nào nữa? Cũng đã thỏa hiệp đến như thế rồi, còn chưa đủ sao? Nói cho cùng thì anh đã có quá nhiều tham vọng với Giang Hạ Sơ? Ép tới không còn đường lui nữa, báo ứng cho anh đã đủ vạn kiếp bất phục rồi.
Nhưng mà anh cũng hết cách rồi, anh không có cách nào để níu giữ cô lại mà…… Cũng làm khó cho mình không còn cách nào rồi. Cho nên anh lừa mình dối người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Em cần phải nghỉ ngơi.”
“Đi ra ngoài, tôi không muốn nói thêm một lần nữa đâu.” Giọng nói hơi hơi khàn đặc lại đau đớn như bị gai đâm, cô hoàn toàn không quan tâm, lớn tiếng gào thét.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của mình vọng qua vọng lại, muốn đâm xuyên qua màng nhĩ của mình, đưa tới một trận đau đớn tận đỉnh đầu, sau đó thì choáng váng, hoa mắt lờ mờ.
“Có phải lại đau đầu không?” Anh tiến lại gần, đưa tay ra định thăm dò cái trán của cô, nhưng lại quên mất tuyến phòng bị của cô, anh không thể khống chế đã bước vào tuyến phòng thủ của cô.Cô ra tay đẩy anh rất mạnh, quyết liệt buông lời: “Anh cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Giang Hạ Sơ.” Anh lớn tiếng thét tên cô, cuối cùng thì, ngay cả cơ hội giả bộ, cô cũng không cho anh.
Cô ngoảnh mặt, không thèm quan tâm, rút kim tiêm trên tay phải, mà ánh mắt cũng sắc bén hơn kim tiêm kia mấy phần, cứ thế đâm thẳng vào đôi mắt như đầm nước của anh.
“Cút!” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không biết là sức lực từ nơi đâu, cô kích động đối địch với anh.
“Nếu anh không thì sao đây?” Giọng nói lại trở nên lạnh lùng cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi thôi, bản thân anh cũng không biết, khi nhìn thấy mu bàn tay của cô rướm máu, thì ánh mắt cũng nhu hòa yếu đuối đến nhường nào.
Tả Thành cứ đứng ngay ngắn như thế, cách Giang Hạ Sơ chừng một thước, sự quật cường đã thấm đượm và ăn nhập vào trong xương tủy mười mấy năm trước – đối lại với sự quật cường của Giang Hạ Sơ.
“Không đi phải không?” Đột nhiên cô cười lạnh, giơ tay phải lên, một chút sắc đỏ dính lên khăn trải giường màu trắng.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Anh không tránh không né, cô cầm cái ly trên bàn. Cô không dừng lại, mà anh cũng không ngăn lại.
Binh——
Vỡ rồi, nát rồi, những mảnh vỡ dính màu đỏ văng đầy mặt đất, đó chính là máu của Tả Thành.
Phải hận đến cỡ nào, mới có thể mạnh tay đến như thế, mới có thể xé toạc thành một vét thương máu chảy đầm đìa đến vậy.
Giữa trán, anh cảm thấy màu đen vỡ tan tành nhuốm thành màu đỏ sậm, từ giữa trán, nhuốm lên lông mi dài và dày, anh nhìn thấy máu của mình, màu đỏ chói mắt……
Mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, giọt máu của anh rơi xuống, wuanyu^|qđ chảy qua lằn ranh trong suốt, rất giống với một đóa hoa anh túc màu đỏ xinh đẹp.
Giang Hạ Sơ, người đời, ai cũng nói Tả Thành anh đây lòng dạ độc ác, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể bằng em……
Cô nhìn thờ ơ, từ đầu đến cuối, trong đôi mắt không có một chút gợn sóng nào, màu đỏ cũng hiện ra ngay trước mắt, phản chiếu toàn là máu của Tả Thành trong đôi mắt.
Đầu lại đau, cơn đau cứ ùn ùn kéo đến như muốn chôn vùi chính cô, thậm chí cô cũng quên đắc ý vênh váo luôn.
Nhức đầu sao? Có đôi khi đau đớn không thể hơn thế nữa, mơ hồ, không biết là đau ở đâu, Giang Hạ Sơ, cô có đau lòng không? Không nên hỏi tại sao, chỉ nên nói có đau không? Ai có thể hỏi như thế một lần, có lẽ, Giang Hạ Sơ đã không còn là Giang Hạ Sơ rồi……
“Đau không?” Cô lạnh lùng liếc xéo nhìn anh, rét lạnh trong đôi mắt như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Giang Hạ Sơ, đã có người từng nói chưa, em, thật sự là, lòng dạ ác độc.” Anh cứ nhìn thẳng vào cô như thế, giống như muốn tìm ra dấu vết gì đó.
Đáng tiếc rằng chẳng có cái gì cả, ô, không đúng, là ngoại trừ sự hờ hững thì chẳng có gì khác.
Khép nửa đôi mi, Giang Hạ Sơ cười thê lương: “Tôi ngốc thật, sao anh lại đau chứ, người không có cảm giác như anh sẽ không đau đâu. Anh nói tôi lòng dạ ác độc hả? Tại sao tôi lại không phát hiện ra, mà Tả Thành anh lại biết vậy. Nhưng mà, gặp được người như tôi, có hối hận không hả? Có hận đến chưa bao giờ biết đến giống như tôi đây không?”
Trên đời, Giang Hạ Sơ lòng dạ độc ác như thế, chỉ mình Tả Thành gặp được; trên đời, Giang Hạ Sơ chỉ lòng dạ độc ác với mình Tả Thành, Tả Thành đã yêu mất rồi.
Hối hận không? Cô hỏi như thế, anh chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì anh đã cảm ơn rằng một ngày thật bình thường như thế, nhưng lại được gặp Giang Hạ Sơ đến nhường nào.
Dù sao thì cũng chẳng có cách nào để tranh cãi là không công bằng.
Anh nhìn cô, trả lời dứt khoát như cắt ngang tấm lụa trắng: “Em chỉ lòng dạ độc ác với mình anh.” Khóe môi mím lại thật chặt, nói ra tiếng không giống như phát ra từ trong cuống họng, nhưng lại khản đặc như thế, “Anh chưa bao giờ biết hối hận.”
Cho dù là thất bại nhiều, hay là không có kết quả, anh vẫn sẽ luôn giống như ôm chặt cô gái này và nói: Anh không hối hận, mà là cảm ơn rằng ngày đó em đã xuất hiện…… Nhưng mà anh không dám, sợ rằng cô sẽ nói: Nếu như có thể, thì cô bằng lòng chết, cũng không mong xuất hiện……
Tả Thành không oán giận ai, tình yêu vốn là như thế, ai yêu, thì người đó vạn kiếp bất phục, anh đã chuẩn bị tốt rồi, chẳng qua là không ngờ rằng sẽ đau, không phải là vết thương, mà là chỗ sâu thẳm nhu hòa yếu lòng duy nhất trong anh.
Giang Hạ Sơ à, em là người phán quyết, chẳng ngại ngần dùng giọng nói đã lạnh lùng như tuyết lại càng thêm giá rét IêWy"dOn[vũvũ: “Đó đều là anh nên nhận lấy, Tả Thành, tôi cảm thấy sớm muộn rồi sẽ có một ngày anh cũng sẽ hối hận, nếu như anh vẫn muốn dây dưa thì không nói nữa.”
Giang Hạ Sơ vẫn luôn nghĩ như thế, chỉ cần cô vẫn kịch liệt như thế, ác độc như thế, một ngày nào đó Tả Thành sẽ mất hứng thôi, và cuối cùng chỉ cần chờ đến ngày đó.
Chẳng qua là, không đợi đến ngày đó được thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, sự kịch liệt ác độc của cô cũng đã dùng hết luôn thì làm sao bây giờ?
Có lẽ Tả Thành mãi mãi cũng sẽ không biến mất, sự kịch kiệt ác độc của Giang Hạ Sơ toàn là suy tính trong lòng, cũng là cố ý, sẽ dùng hết, chẳng qua là Tả Thành sẽ không biết, mà ngay cả Giang Hạ Sơ cũng không biết. Thật ra thì Giang Hạ Sơ rất ngu ngốc, cô luôn cho rằng sự kịch liệt độc ác thì sẽ gặp báo ứng, cho nên ngực đau đến nghẹn lại, nhưng mà lại chân thật đến như thế sao?
Vết thương trên trán, vẫn chưa kết vảy, từ giữa trán, gò má tái nhợt đã nhiễm đỏ, anh nhìn vào mắt cô, lông mi dính vệt máu không khép lại, giống như muốn nhìn vào tận đáy lòng cô: “Giang Hạ Sơ, trên đời có nhiều người như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác, anh yêu em, nhưng lại bị em chà đạp như thế.”
Không chờ câu trả lời, anh đã xoay người, đạp lên những mảnh kính vỡ trên mặt đất, lần đầu tiên anh để lại bóng lưng cho Giang Hạ Sơ, máu theo bước chân của anh, vương đầy đất.
Tại sao hết lần này đến lần khác yêu cô? Bởi vì cô là Giang Hạ Sơ mà. Chỉ vì một lí do này, Tả Thành đã không còn đường lui rồi, cho đi tất cả, cho dù bị chà đạp, cũng không giữ lại một chút gì, dâng hiến lên hết.
Đây là lần đầu tiên Giang Hạ Sơ nhìn bóng lưng của Tả Thành, thì ra là, Tả Thành thật sự sẽ mất mác, sẽ bi thương. Cuối cùng cô không còn nghi ngờ nữa, người đàn ông này yêu cô, còn yêu hơn cả tính mạng bản thân, nhưng mà tại sao lại yêu cô chứ? Giang Hạ Sơ cũng tự hỏi mình như thế.
Tại sao lại yêu cô? Nếu như không yêu thì hay biết mấy, hận một người thật là mệt mỏi quá đi.
“Đầu đau quá.” Cô lẩm bẩm, hoàn toàn không hay biết, cô đang bụm chặt lấy nơi trái tim.
Giang Hạ Sơ, cô có biết, có rất nhiều QVânTrườg_ nghi vấn không có đáp án, thậm chí có rlqdất nhiều nghi vấn mà cô không hề phát hiện ra.
Tại sao phải gặp gỡ đây?
Tại sao phải hận đến như vậy?
Tại sao phải hận đến mỏi mệt như thế?
Tại sao lại là Tả Thành?
Tại sao phải đau?
Ban đêm, một trận mưa ập xuống.
Ngày 1 tháng 7, bầu trời trong xanh bát ngát, trời quang mây tạnh.
Gió, thổi khô những giọt mưa vương trên cây, thổi ráo mặt đường, không còn trông thấy dấu vết của trận mưa đêm kia, giống như hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.
Tháng Sáu, sau một trận mưa, dường như đã gội rửa rất nhiều thứ.
Cửa sổ lầu 23, bị nước mưa cọ rửa sáng trong, gió thổi qua khiến phấn hoa chà là vút lên phủ một tầng màu vàng hơi ánh đỏ trên cửa sổ. Ánh Mặt Trời lẻn qua, nắng ấm chen vào từ cửa sổ thủy tinh vào bên trong tràn lan khắp mặt đất.
Cả căn phòng yên tĩnh. Trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng mờ ảo với dung mạo anh tuấn.
Tả Thành cũng chỉ đứng yên trước cửa sổ, con ngươi đen sâu thẳm ánh lên ánh sáng rực rỡ đâu đó mang nét cổ điển*, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đã nhu hòa, khóe môi hôi nhếch lên, không cười nhưng lại khiến lòng người rung động như thế.
*Hơi khó hiểu nhưng mà ta nghĩ nét cổ điển trong đó phải kể đến nét buồn man mác, nét suy tư của người thanh niên trưởng thành. Và có cả sự chín chắn của người đàn ông.
Thì ra là, trên đời, không chỉ có mỗi phái đẹp mới có thể đẹp đến khôn tả đâu.
Cô ở ngay trước mắt anh, chạm tay thôi là có thể đụng đến nơi cô, nhưng anh cũng không dám lại gần lên một chút nữa. Gầy gò như thế, yếu ớt như thế, dường như chỉ cần có cơn gió mạnh thổi qua thì sẽ bay đi mất.
Anh gần như tham lam ngắm nhìn, nghe tiếng mưa rơi cả đêm, không biết mệt mỏi, không biết thỏa mãn. Có một loại lòng tham không khỏi nảy nở dần dần từ tận sâu trong lòng, nếu như thế cả đời thì tốt quá.
Cuối cùng anh cũng không quản được cái gọi là dục vọng như dã thú trong lòng, vươn tay ra, nó khẽ run, lúc này đây, đôi mắt đang si mê nhớ về dung nhan mười mấy năm, càng muốn chạm vào, cho dù là một cái……
Đôi tay xinh đẹp kia, nhuốm máu, lúc giết người, cũng chưa từng run rẩy đến như vậy.
Cô căm ghét đôi bàn tay kia của anh, sẽ trách anh nhỉ, đến gần như thế, nhưng mà anh lại không thể ngừng đặt xuống được.
Gần, gần…… Chỉ thiếu chút xíu nữa……
Đột nhiên, lông mi dài rung động, đôi mắt mông lung mở ra, không hề lim dim, trong sáng như chẳng có chút mơ hồ, nhìn thẳng vào cái tay kia, đôi mắt kia, như ngọn lửa: “Đừng đụng vào tôi.”
Chỉ thiếu chút nữa thôi…… Là anh đã có thể chạm vào cô rồi……
Thì ra chẳng có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, Giang Hạ Sơ lạnh nhạt như thế, cô phòng bị, cô chán ghét, cô oán hận.
Nhưng mà tối hôm qua, cô vẫn còn ôm anh như thế kia, thì ra là mơ cả thôi, bây giời nên tỉnh lại rồi, phải không? Giờ đây đôi mắt Tả Thành nặng nề mất mác tràn lan, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất thành một viên đen như mực, anh thu tay lại, đầu ngón tay dính phải khí lạnh, hơi tê buốt: “Tỉnh rồi, còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cô không thèm quan tâm tới sự quan tâm của anh, lạnh lùng kéo giãn khoảng cách: “Anh vậy là sao? Sao lại vào đây?”
Thu hết sự chán ghét của cô, sự phòng bị của cô vào trong đáy mắt, nhưng mà vẫn lo lắng tràn lan vô ngần: “Đau ở đâu? Ngày hôm qua em vẫn kêu đau, bác sĩ ở bên ngoài.”
Tự dưng cô cười lạnh: “Tôi đúng là hồ đồ, dựa vào Tả Thành anh, có khi ngay cả cái chìa khóa quỹ bảo hiểm của tôi chắc cũng có luôn nhỉ.”
E là Tả Thành kia, cô đã hiểu rõ cả rồi, không gì giấu được, nhưng mà cô vẫn cứ muốn giấu chính là bản thân cô, thật đúng là mơ mộng hão huyền, người đàn ông kia, đắp thành một ngôi Đồng Tước lâu, chỉ để nhốt cô lại.
Cô lạnh lùng nhìn anh, cho dù giờ phút này không nói gì, nhưng mà nếu Giang Hạ Sơ có năng lực như thế, một cái liếc mắt, thì đã có thể lăng trì Tả Thành. Tả Thành Zũ/lw"đn tình nguyện cô hận bản thân anh, chứ không hề giống như bây giờ, ngay cả cái bóng của mình cũng chẳng thể tìm thấy trong đôi mắt của cô, cho nên, anh thu tất cả sự dịu dàng lại, cho dù khiến cho co chán ghét cũng tốt, vẫn còn tốt hơn là không để lại dấu vết gì cả: “Giang Hạ Sơ, em thật sự không thể chăm sóc bản thân mình cho tốt được sao? Không nên để bản thân mình thành cái dáng vẻ người không ra người ma không ra ma như thế. Cuối cùng em muốn hành hạ ai đây?”
Ngước mắt, trong đôi mắt của Giang Hạ Sơ tràn ngập sự căm hận.
Thật may là, cô vẫn còn sẵn lòng chán ghét……
Thật may là, trong mắt cô còn có thể thấy mình, cho dù cặm hận đến thế nào.
Tả Thành à Tả Thành, trước mặt Giang Hạ Sơ, mi còn có cái gì để giữ lại đây, hoàn toàn sụp đổ rồi, cứ mặc kệ cho cô ấy hành hạ như thế.
Con ngươi trong suốt từ từ tụ lại nhuốm màu lửa đỏ, cô cũng chỉ cười lạnh: “Tôi hành hạ ai? Chẳng lẽ là anh? Anh đánh giá cao bản thân anh quá.” Ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn, lời nói dịu dàng nơi cổ họng, nhưng từng chữ từng chữ lại giễu cợt vô ngần, “Có phải tôi nên cảm ơn anh không, đã làm phiền anh giám thị 24 giờ ở đây.”
Đôi mắt trở nên hơi lạnh lùng, rơi lên mu bàn tay, con ngươi màu trà như nhuốm màu mực hơi gợn sóng lăn tăn, choáng, một mảng đen thui mở ra. Khẽ nâng bàn tay phải lên, kim tiêm của bình treo ngược đâm vào trong thịt trên mu bàn tay phải, nhưng cô cũng chẳng đau.
Khó trách cô không đau, bởi vì kim tiêm kia ghim vào tim của Tả Thành mà, rất đau đi, cho nên anh cứ đầu hàng cô tới không có tự ái thêm một lần nữa, giọng nói nhu hòa êm dịu đến rối tinh rối mù: “Nếu em không thích, anh sẽ bảo bọn họ đi về, bây giờ đừng có động đậy, em truyền dịch xong thì anh sẽ trở về.”
Giang Hạ Sơ ngẩng đầu lên, nhìn bình treo ngược đã truyền hơn phân nửa, truyền xong thì sẽ đi ngay sao? Nhưng cô không đợi nổi. Cô quay đầu nhìn Tả Thành, mặt không cảm xúc: “Không phải anh muốn tôi chết chứ? Anh nói thử xem, nếu như tôi thật sự chết rồi, thì có phải anh sẽ chôn theo không?”
Không hề nghĩ ngợi, anh không hề do dự: “Không đâu.” Bởi vì anh sẽ không để cho em chết……
“Tôi còn nhớ anh từng nói cho dù đi đến chân trời góc bể thì anh cũng sẽ không buông tôi ra, Tả Thành, thật ra thì anh cũng không có yêu tôi giống như bản thân anh từng nói.” Cô [d]đ`lqđônQVũ cười đến vô tư lự, “Nếu như anh trả lời rằng anh sẽ, thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cái chính là Giang Hạ Sơ cô cũng là kẻ điên, đã điên giống hệt như Tả Thành rồi.
“Đừng có cân nhắc lại như thế, anh sẽ không đồng ý đâu.” Con ngươi đen như mực ẩn giấu thâm sâu, sáng lên tiết lộ nỗi ưu tư buồn nản.
Uy hiếp như thế dường như hơi buồn cười, đời nào Giang Hạ Sơ bị anh uy hiếp.
“Luôn tự cho là đúng như thế.” Cô không ngần ngại châm chọc, “Yên tâm đi, tôi sẽ sống cho thật tốt, nhìn Tả Thành anh gặp phải báo ứng, còn bây giờ, anh đi ra ngoài ngay cho tôi.”
Còn phải thế nào nữa? Cũng đã thỏa hiệp đến như thế rồi, còn chưa đủ sao? Nói cho cùng thì anh đã có quá nhiều tham vọng với Giang Hạ Sơ? Ép tới không còn đường lui nữa, báo ứng cho anh đã đủ vạn kiếp bất phục rồi.
Nhưng mà anh cũng hết cách rồi, anh không có cách nào để níu giữ cô lại mà…… Cũng làm khó cho mình không còn cách nào rồi. Cho nên anh lừa mình dối người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Em cần phải nghỉ ngơi.”
“Đi ra ngoài, tôi không muốn nói thêm một lần nữa đâu.” Giọng nói hơi hơi khàn đặc lại đau đớn như bị gai đâm, cô hoàn toàn không quan tâm, lớn tiếng gào thét.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói của mình vọng qua vọng lại, muốn đâm xuyên qua màng nhĩ của mình, đưa tới một trận đau đớn tận đỉnh đầu, sau đó thì choáng váng, hoa mắt lờ mờ.
“Có phải lại đau đầu không?” Anh tiến lại gần, đưa tay ra định thăm dò cái trán của cô, nhưng lại quên mất tuyến phòng bị của cô, anh không thể khống chế đã bước vào tuyến phòng thủ của cô.Cô ra tay đẩy anh rất mạnh, quyết liệt buông lời: “Anh cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Giang Hạ Sơ.” Anh lớn tiếng thét tên cô, cuối cùng thì, ngay cả cơ hội giả bộ, cô cũng không cho anh.
Cô ngoảnh mặt, không thèm quan tâm, rút kim tiêm trên tay phải, mà ánh mắt cũng sắc bén hơn kim tiêm kia mấy phần, cứ thế đâm thẳng vào đôi mắt như đầm nước của anh.
“Cút!” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không biết là sức lực từ nơi đâu, cô kích động đối địch với anh.
“Nếu anh không thì sao đây?” Giọng nói lại trở nên lạnh lùng cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi thôi, bản thân anh cũng không biết, khi nhìn thấy mu bàn tay của cô rướm máu, thì ánh mắt cũng nhu hòa yếu đuối đến nhường nào.
Tả Thành cứ đứng ngay ngắn như thế, cách Giang Hạ Sơ chừng một thước, sự quật cường đã thấm đượm và ăn nhập vào trong xương tủy mười mấy năm trước – đối lại với sự quật cường của Giang Hạ Sơ.
“Không đi phải không?” Đột nhiên cô cười lạnh, giơ tay phải lên, một chút sắc đỏ dính lên khăn trải giường màu trắng.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Anh không tránh không né, cô cầm cái ly trên bàn. Cô không dừng lại, mà anh cũng không ngăn lại.
Binh——
Vỡ rồi, nát rồi, những mảnh vỡ dính màu đỏ văng đầy mặt đất, đó chính là máu của Tả Thành.
Phải hận đến cỡ nào, mới có thể mạnh tay đến như thế, mới có thể xé toạc thành một vét thương máu chảy đầm đìa đến vậy.
Giữa trán, anh cảm thấy màu đen vỡ tan tành nhuốm thành màu đỏ sậm, từ giữa trán, nhuốm lên lông mi dài và dày, anh nhìn thấy máu của mình, màu đỏ chói mắt……
Mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, giọt máu của anh rơi xuống, wuanyu^|qđ chảy qua lằn ranh trong suốt, rất giống với một đóa hoa anh túc màu đỏ xinh đẹp.
Giang Hạ Sơ, người đời, ai cũng nói Tả Thành anh đây lòng dạ độc ác, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể bằng em……
Cô nhìn thờ ơ, từ đầu đến cuối, trong đôi mắt không có một chút gợn sóng nào, màu đỏ cũng hiện ra ngay trước mắt, phản chiếu toàn là máu của Tả Thành trong đôi mắt.
Đầu lại đau, cơn đau cứ ùn ùn kéo đến như muốn chôn vùi chính cô, thậm chí cô cũng quên đắc ý vênh váo luôn.
Nhức đầu sao? Có đôi khi đau đớn không thể hơn thế nữa, mơ hồ, không biết là đau ở đâu, Giang Hạ Sơ, cô có đau lòng không? Không nên hỏi tại sao, chỉ nên nói có đau không? Ai có thể hỏi như thế một lần, có lẽ, Giang Hạ Sơ đã không còn là Giang Hạ Sơ rồi……
“Đau không?” Cô lạnh lùng liếc xéo nhìn anh, rét lạnh trong đôi mắt như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Giang Hạ Sơ, đã có người từng nói chưa, em, thật sự là, lòng dạ ác độc.” Anh cứ nhìn thẳng vào cô như thế, giống như muốn tìm ra dấu vết gì đó.
Đáng tiếc rằng chẳng có cái gì cả, ô, không đúng, là ngoại trừ sự hờ hững thì chẳng có gì khác.
Khép nửa đôi mi, Giang Hạ Sơ cười thê lương: “Tôi ngốc thật, sao anh lại đau chứ, người không có cảm giác như anh sẽ không đau đâu. Anh nói tôi lòng dạ ác độc hả? Tại sao tôi lại không phát hiện ra, mà Tả Thành anh lại biết vậy. Nhưng mà, gặp được người như tôi, có hối hận không hả? Có hận đến chưa bao giờ biết đến giống như tôi đây không?”
Trên đời, Giang Hạ Sơ lòng dạ độc ác như thế, chỉ mình Tả Thành gặp được; trên đời, Giang Hạ Sơ chỉ lòng dạ độc ác với mình Tả Thành, Tả Thành đã yêu mất rồi.
Hối hận không? Cô hỏi như thế, anh chỉ cảm thấy buồn cười, bởi vì anh đã cảm ơn rằng một ngày thật bình thường như thế, nhưng lại được gặp Giang Hạ Sơ đến nhường nào.
Dù sao thì cũng chẳng có cách nào để tranh cãi là không công bằng.
Anh nhìn cô, trả lời dứt khoát như cắt ngang tấm lụa trắng: “Em chỉ lòng dạ độc ác với mình anh.” Khóe môi mím lại thật chặt, nói ra tiếng không giống như phát ra từ trong cuống họng, nhưng lại khản đặc như thế, “Anh chưa bao giờ biết hối hận.”
Cho dù là thất bại nhiều, hay là không có kết quả, anh vẫn sẽ luôn giống như ôm chặt cô gái này và nói: Anh không hối hận, mà là cảm ơn rằng ngày đó em đã xuất hiện…… Nhưng mà anh không dám, sợ rằng cô sẽ nói: Nếu như có thể, thì cô bằng lòng chết, cũng không mong xuất hiện……
Tả Thành không oán giận ai, tình yêu vốn là như thế, ai yêu, thì người đó vạn kiếp bất phục, anh đã chuẩn bị tốt rồi, chẳng qua là không ngờ rằng sẽ đau, không phải là vết thương, mà là chỗ sâu thẳm nhu hòa yếu lòng duy nhất trong anh.
Giang Hạ Sơ à, em là người phán quyết, chẳng ngại ngần dùng giọng nói đã lạnh lùng như tuyết lại càng thêm giá rét IêWy"dOn[vũvũ: “Đó đều là anh nên nhận lấy, Tả Thành, tôi cảm thấy sớm muộn rồi sẽ có một ngày anh cũng sẽ hối hận, nếu như anh vẫn muốn dây dưa thì không nói nữa.”
Giang Hạ Sơ vẫn luôn nghĩ như thế, chỉ cần cô vẫn kịch liệt như thế, ác độc như thế, một ngày nào đó Tả Thành sẽ mất hứng thôi, và cuối cùng chỉ cần chờ đến ngày đó.
Chẳng qua là, không đợi đến ngày đó được thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, sự kịch liệt ác độc của cô cũng đã dùng hết luôn thì làm sao bây giờ?
Có lẽ Tả Thành mãi mãi cũng sẽ không biến mất, sự kịch kiệt ác độc của Giang Hạ Sơ toàn là suy tính trong lòng, cũng là cố ý, sẽ dùng hết, chẳng qua là Tả Thành sẽ không biết, mà ngay cả Giang Hạ Sơ cũng không biết. Thật ra thì Giang Hạ Sơ rất ngu ngốc, cô luôn cho rằng sự kịch liệt độc ác thì sẽ gặp báo ứng, cho nên ngực đau đến nghẹn lại, nhưng mà lại chân thật đến như thế sao?
Vết thương trên trán, vẫn chưa kết vảy, từ giữa trán, gò má tái nhợt đã nhiễm đỏ, anh nhìn vào mắt cô, lông mi dính vệt máu không khép lại, giống như muốn nhìn vào tận đáy lòng cô: “Giang Hạ Sơ, trên đời có nhiều người như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác, anh yêu em, nhưng lại bị em chà đạp như thế.”
Không chờ câu trả lời, anh đã xoay người, đạp lên những mảnh kính vỡ trên mặt đất, lần đầu tiên anh để lại bóng lưng cho Giang Hạ Sơ, máu theo bước chân của anh, vương đầy đất.
Tại sao hết lần này đến lần khác yêu cô? Bởi vì cô là Giang Hạ Sơ mà. Chỉ vì một lí do này, Tả Thành đã không còn đường lui rồi, cho đi tất cả, cho dù bị chà đạp, cũng không giữ lại một chút gì, dâng hiến lên hết.
Đây là lần đầu tiên Giang Hạ Sơ nhìn bóng lưng của Tả Thành, thì ra là, Tả Thành thật sự sẽ mất mác, sẽ bi thương. Cuối cùng cô không còn nghi ngờ nữa, người đàn ông này yêu cô, còn yêu hơn cả tính mạng bản thân, nhưng mà tại sao lại yêu cô chứ? Giang Hạ Sơ cũng tự hỏi mình như thế.
Tại sao lại yêu cô? Nếu như không yêu thì hay biết mấy, hận một người thật là mệt mỏi quá đi.
“Đầu đau quá.” Cô lẩm bẩm, hoàn toàn không hay biết, cô đang bụm chặt lấy nơi trái tim.
Giang Hạ Sơ, cô có biết, có rất nhiều QVânTrườg_ nghi vấn không có đáp án, thậm chí có rlqdất nhiều nghi vấn mà cô không hề phát hiện ra.
Tại sao phải gặp gỡ đây?
Tại sao phải hận đến như vậy?
Tại sao phải hận đến mỏi mệt như thế?
Tại sao lại là Tả Thành?
Tại sao phải đau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.