Chương 58: Tình yêu, bệnh tình nguy kịch.(1)
Cố Nam Tây
19/05/2018
Edit: Quan Vũ.
Sau khi cơn mưa xuất hiện, Giang Hạ Sơ đi ra đã là lúc hoàng hôn.
Bầu trời xa xa phủ xuống một màu đỏ tía lốm đốm, nắng chiều vội vàng chạy đi, xua tan cái âm u nối dài đằng đẵng này.
Tháng Sáu vừa qua, qua một qúy, mùa hoa nở đã qua, mưa qua, bầu trời tháng Bảy đã bắt đầu trong xanh, từ từ kéo tấm màn che lại.
Đường phố sáng sủa, những ánh đèn lưa thưa từ từ trở nên đông đúc, nơi ngã tư đường, đèn báo hiệu nhấp nháy. Giang Hạ Sơ ngừng xe, trông qua cửa xe, bóng người trập trùng, ngẩng đầu, đôi mắt ráo hoảnh lạnh nhạt chớp mắt một cái như bung làn sóng dữ.
Dù cho hình chiếu Tả Thành chỉ trong màn hình điện tử, nhưng trong Giang Hạ Sơ vẫn có một loại cảm giác rối ren không lối thoát, thật đúng là âm hồn không tan mà.
Nếu có một ngày nào đó Tả thị bị phá sản, Tả Thành vẫn còn có thể làm người mẫu để nuôi thân mình, đúng là cái túi da tốt. Giang Hạ Sơ cười khổ, e rằng cho dù thế giới có sập đi nữa, thì Tả Thành cũng sẽ không bị phá sản ấy chứ.
Giang Hạ Sơ nhìn tới hơi thất thần, nhiều năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn khuôn mặt anh tuấn kia mà chẳng e dè gì như thế, có một loại cảm giác như cách cả mấy đời, nhưng vẫn có một luồng ớn lạnh khó hiểu cứ ùn ùn kéo đến.
Cũng chẳng biết đèn đỏ đã tối tự bao giờ, cho tới khi xe đằng sau bấm còi một cái thì Giang Hạ Sơ mới giống như giật mình khỏi cơn mê, khóe môi trắng bệch khẽ nhếch lên, vỗ vỗ cái đầu như bị xe nghiền qua, sang số, khởi động, ra sức tăng tốc, ngoài cửa xe được gió thổi vào, khiến cho cô tỉnh táo không ít.
Tháng Bảy, đầu hè qua đi, hoa anh túc phải tàn lụi đi.
Sau những tia nắng chiều tà màu đỏ tía chiếu xuống từng lớp từng lớp, thì dần dần tối sầm, đèn hoa mới được treo lên.
Giang Hạ Sơ đi vào tiệm thuốc quen đường quen lối, giống như đã đến đây rất nhiều lần, đi thẳng đến trả tiền như trên giá hàng.
Cô thu ngân nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi dò: “Những thứ này, muốn hết luôn sao?”
“Vâng.” Giang Hạ Sơ gật đầu, mời.
“Tổng cộng một ngàn bốn trăm lẻ năm.” Đổ thuốc trị nhức đầu ra uống ngay tại tiệm thuốc, cô thu ngân kinh ngạc không thôi.
Giang Hạ Sơ lấy cái cặp ra, có thể đây là lần đầu tiên cô thu ngân gặp khách hàng ‘bán sỉ’ giống như [d]đ`lqđônQVũ Giang Hạ Sơ vậy, nhìn tới ngây ngốc, trong chốc lát đã quên nhận lấy. Giang Hạ Sơ nhàn nhạt nói một câu: “Đã dùng.”
Cô cũng đã nhức đầu năm năm rồi, cũng xem như là bệnh cũ, đã miễn dịch với nhiều loại thuốc rồi, chữa ngựa chết thành ngựa sống nhỉ.
Co thu ngân hơi ngượng, nhận lấy cái cặp, khẽ gật đầu ngượng ngùng. Trong lòng ngờ vực như tầng tằng lớp lớp sương mù: Nhiều thuốc như thế, muốn ăn đến tận năm nào tháng nào đây, chắc sẽ không quá hạn chứ? Chắc không phải là hiệp hội y dược đi, mặc thường phục đi kiểm tra thuốc?
Cô thu ngân nhân lúc quan sát Giang Hạ Sơ qua khe hở: Không giống nha……
“Mấy thứ tạp chí như thế này còn nữa không?” Giang Hạ Sơ chỉ vào cái giá bằng sắt nằm ở cửa.
Cô thu ngân thu ánh mắt quan sát lại ngay, nhưng trong lòng lại có hơi u sầu: “Tất cả những thứ đó, không phải là tạp chí trong tiệm thuốc, mà là được thuê bán hộ.”
Cô thu ngân trả lời rất trôi chảy, ngộ nhỡ người đó là người kiểm tra thuốc thì phiền toái lắm.
“Tôi muốn tất cả chúng.”
“Ách?” Cô thu ngân lại bị sắc nước miếng một lần nữa, người này thật là kỳ lạ. Liếc nhìn tạp chí trên giá.
Giang Hạ Sơ đi tới cửa, lấy một xấp tạp chí để lên quầy thu tiền: “Tất cả những bản tạp chí này, tôi mua hết.”
“Ô.” Cô thua ngân còn chưa hoàn hồn, thì đã gật đầu mơ màng.
Cô thu ngân cứ thế là giật mình nhìn theo khách hàng thượng đế xách theo một túi thuốc, một túi tạp chí đi ra ngoài. Nhíu mày nói một câu: “Người lập dị.”
Nhưng mà còn có thứ lạ hơn, chính là thấy khách hàng thượng đế đến thùng rác, ném túi đựng tạp chí vào đó, rồi lại đi mất. Vẻ mặt của cô thu ngân trông giống như phát hiện ra một đại lục mới: “Điều này cũng kì lạ luôn.” Cúi đầu, liếc mắt nhìn tạp chí quý giá dưới quầy của mình, ban nãy không có lấy ra, giữ lại một quyển, líu lưỡi nhìn về mặt trang tạp chí: “Người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà lại bị ném vào thùng rác.”
Cô thu ngân lắc đầu tiếc hận một lúc, người khách đã tới tính tiền, để tạp chí ở trên quầy, trên trang bìa của tạp chí, lộ ra một dung nhan tuấn mỹ được quỷ đẽo thần điêu thành, có viết: Sau cơn mưa Tả Thành……
Chỗ ở của Giang Hạ Sơ ở là nơi vắng vẻ, vào đêm khuya, gần như không có một tiếng động, tịch mịch đến nỗi khiến người ta thấy rùng rợn, cô đã đậu xe mãi cũng đã quen rồi. Đèn đường đã hỏng từ lâu nhưng cũng chẳng ai sửa lại, ánh sáng nhấp nháy lờ mờ, khiến bóng dáng của Giang Hạ Sơ chẳng có độ dài đồng nhất.
Hình như mọi thứ đều kỳ dị đến lạ thường, bao gồm cả sắc mặt trắng như tờ giấy của Giang Hạ Sơ. Quan Ngải từng nói rằng chỗ dđ"/lq"đ/||yǔ? này không phải là chỗ dành cho người ở, giống như hiện trường quay phim Trinh Tử [phim kinh dị Sadako Yamamura], vô cùng sợ hãi thì vô cùng sợ hãi chứ. Nhưng cũng không tệ, ngoại trừ Giang Hạ Sơ, trong mấy tầng nhà này cũng chỉ có ba hộ gia đình, ai cũng là người kì kì quái quái, Giang Hạ Sơ chuyển đến hơn một năm, nhưng cũng chưa từng gặp mặt.
Quan Ngải nói rằng, cái này là vật họp theo loài.
Giang Hạ Sơ ở tầng thứ 23, phía trên, nói lại những lời Quan Ngải từng nói, chỗ này không phải là chỗ dành cho người ở, Giang Hạ Sơ còn là cực phẩm trong đó, khiến cho người ta khó hiểu. Mỗi lần Giang Hạ Sơ nghe nói như thế thì cũng chỉ cười mà cũng chẳng nói gì cả, ngay cả chính cô cũng khó hiểu đấy chứ, cô đã khó có thể sống chung với con người, làm sao bây giờ?
Thang máy hơi cũ kỹ, Giang Hạ Sơ nhấn nhiều lần, đèn hiển thị mới sáng lên. Trong không gian chật hẹp, không khí như bị hút đi, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. Đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nhiệt độ trên mặt nóng dính mồ hôi lên tay. Khẽ lắc đầu, nhưng cũng không hề tỉnh táo hơn bao nhiêu, đầu thì đau nhức vô cùng. Mí mắt hơi nặng nề muốn sụp xuống, Giang Hạ Sơ chỉ thấy lờ mờ có rất nhiều bóng hình của mình trên vách thang máy, lảo đảo lắc lư mắt mờ mịt.
Lầu 23, thì ra lại xa đến như thế này, thật lâu thật lâu quá……
Ầm——
Bỗng dưng có tiếng vang chói tai, Giang Hạ Sơ mở hai mí mắt nặng trĩu, nhưng trong đôi mắt, ngoại trừ bóng tối ra thì không còn bất cứ hình ảnh nào cả.
Giang Hạ Sơ cười khổ, đúng là không gặp người đúng lúc nhỉ, ngày mai thì cảnh vật và nghề nghiệp đã khác mất rồi, nhưng lại cứ là cô không khi nào không gặp phải xui xẻo. Trước mắt, chẳng thấy được cái gì hết, cô di chuyển chậm rãi từng chút, đập đập thang máy: “Có ai không?”
Rõ ràng đã dúng hết sức lực của mình, nhưng giọng nói lại khản đặc: “Có người hay không?”
Lời dứt, giọng nói khàn khàn của Giang Hạ Sơ cứ dội qua dội lại trong thang máy, rất lâu sau, đáp lại Giang Hạ Sơ cũng chỉ là những dao động yên ắng. Cô khẽ tức cười bản thân, chẳng lẽ là nhức đầu tới hồ đồ luôn, tầng nhà này, ngoại trừ mình ra thì chỉ có ba hộ gia đình, hơn nữa cũng ở lầu năm bên dưới. Ba mươi tháng sáu…… Một ngày khiến cho người ta chán ghét……
Giang Hạ Sơ đổ túi thuốc ra, chúng văng tung tóe ra đầy đất, tùy tiện bóc một viên thuốc ra bỏ vào miệng, không có nước, nhíu mày một cái, hơi khó để có thể nuốt xuống. Nuốt thuốc xong, lót túi lên mặt đất, ngồi dựa vào vách tường của thang máy.
Đêm càng trở nên đen đặc, đêm xuống, sau cơn mưa, khí lạnh càng lan tràn vào trong, từ trên đất thấm đượm vào từng tấc da tấc thịt trên cơ thể. Giang Hạ Sơ ôm mình, hơi phát run, thì ra ban đêm vào đầu hè cũng sẽ lạnh đến thế.
Đương lúc lờ mờ, cô đã không thể mở mắt ra nữa, nghe tiếng đồng hồ trên tay, nó dài như trải qua cả thế kỷ vậy, cũng không nhanh không chậm, không ổn định cũng không rối loạn……
Mệt quá đi, chị, Khiêm Thành, em sắp không giữ vững được nữa rồi, cứu em với…… Lông mi dài khép lại, không hề rung động nữa……
Ai hôn mê? Trong giấc mơ, nơi tịch mịch lan tràn, có giọng nói quen thuộc, từ nơi xa xôi nào vọng đến, cũng không thể phân biệt rõ được……
“Các ngươi mau mau lên cho tôi!”
“Nếu [Vũ]lêq"đôn cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng mơ được yên.”
“Hạ Sơ, Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
“Em nói với anh một câu có được không? Hạ Sơ.”
“……”
Bóng tối dày đặc bao trùm, chỉ có lông mi dài hơi giật giật, cô nói mơ chỉ đúng một từ duy nhất, lặp đi lặp lại: “Tôi.”
Cuối cùng đã tới, tới cứu em sao? Tiếc rằng chỉ là trong chiêm bao, vậy tới khi tỉnh lại thì nên làm cái gì đây? Cô tiếp tục ngủ sâu, không muốn tỉnh lại, cũng không dám tỉnh lại.
Em nói với anh một câu có được không? Hạ Sơ……
Tôi……
Anh ta luôn nói, anh yêu em, Hạ Sơ, em chưa từng đáp lại anh câu nào……
Cô luôn nói, anh không xứng gọi tôi như thế……
Nhưng mà, anh vẫn gọi, cô cũng thuận theo…… Cô không biết, cô không tỉnh táo.
Nhưng ít ra vẫn có một lần được như thế, anh kêu Hạ Sơ, cô đồng ý.
Cô chìm chìm nổi nổi, giống như có cái gì đó vẫn cứ vùi lấp xuống, kể cả khi chính bản thân cô chìm xuống…… Sau đó, một luồng ánh sáng chiếu vào, giống như Mặt Trời mọc phá tan làn mây, dường như cô cũng không bị lạnh nữa.
“Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
Là ai nôn nóng gọi tên cô như thế, giống như cả thế giới chỉ còn sót lại mình cô, tồn tại giống như một thứ quan trọng như thế.
“Đau lắm phải không? Nói cho anh nghe chỗ nào đau?” Giọng nói của người nọ dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí, ôm cô lay lay, nhẹ nhàng, “Hạ Sơ, không nên để bản thân một thân một mình nữa.”
Không đơn độc, ít nhất bây giờ không phải như thế, có người sẽ ôm cô như vậy, ôm thật chặt, cô muốn mở mắt ra nhìn xem, cho dù chỉ một con mắt cũng được nữa, nhưng dù cho cô gắng sức như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không mở ra được, dường như ý thức không còn là thứ của mình nữa, lời nói cũng đứt quãng: “Đau.” Khóe mắt chảy ra một thứ ấm áp xa lạ, chẳng biết chảy đến nơi nao, “Cứu tôi.”
Cô cho rằng cô cố gắng rồi sẽ không kêu đau, thật ra thì chẳng qua chỉ là cô giấu đi……
Chẳng qua là, cô không biết, lúc không nên kêu đau, thì cô đã bán đứng bản thân mình……
Cô phạm tôi, tội không thể tha thứ, cô đã nói với #d@d@l"q"dd#Guānyǔ người kia – cái người đã khiến cho cô rơi vào Địa Ngục rằng ‘Cứu tôi’, may thay, cô không biết, may thay, chẳng qua cũng chỉ là giấc mơ, nếu không thì phải chuộc lỗi như thế nào mới đủ đây.
“Đau chỗ nào? Hạ Sơ, em đau chỗ nào? Hạ Sơ, phải làm sao thì mới có thể khiến em không đau nữa? Anh nên cứu em như thế nào đây?” Giọng nói quen thuộc như thế, cho dù đã cách ngàn năm, đã cách một năm ánh sáng, cô vẫn còn nhớ.
Chẳng qua là, cô đã quên, là giọng nói của ai, cô lại phạm tội rồi.
Mi dày và dài hơi run, đôi mắt từ từ mở ra, lại phủ lên một tầng không khí mông lung rực lửa, cô không thấy rõ, giống như là bản năng, cô cất tiếng: “Khiêm Thành, Khiêm Thành……”
Khiêm Thành, có phải là anh không? Là anh đến cứu em đúng không? Khiêm Thành, có phải anh biết em nói dối không? Em không khỏe, thật sự không khỏe, nhưng vẫn lừa anh rằng rất khỏe, cho nên anh đã đến đây, phải không? Nhưng mà anh ở Thiên Đường mà, nơi đó rất xa, anh sẽ trở về đúng không? Nhưng mà, em sợ, sợ một người……
Trong đôi mắt, hình bóng vỡ tan tành, tan thành rất nhiều rất nhiều mảnh vỡ, cô không tài nào chấp vá lại.
Cô mơ đẹp như thế, Khiêm Thành của cô đến cứu cô, nhưng mà ai đã cầm chùy đập tan nó.
“Anh không phải Quý Khiêm Thành, Giang Hạ Sơ, em nhìn anh chút đi, anh không phải là Quý Khiêm Thành.”
Ôm chặt đến thế, giống như hơi thở ma quỷ tràn vào, cô chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Nếu như anh không phải là Khiêm Thành, vậy thì anh là ai?
Cho dù là ai, chỉ cần không phải là Tả Thành thì tốt rồi, chỉ cần không phải là anh ta……
Không, anh là Khiêm Thành phải không?
Là thiếu niên cười nhìn tôi dưới tàng cây ngô đồng, chắc chắn là thế, rõ ràng tôi đã thấy nụ cười đó mà……
Sau khi cơn mưa xuất hiện, Giang Hạ Sơ đi ra đã là lúc hoàng hôn.
Bầu trời xa xa phủ xuống một màu đỏ tía lốm đốm, nắng chiều vội vàng chạy đi, xua tan cái âm u nối dài đằng đẵng này.
Tháng Sáu vừa qua, qua một qúy, mùa hoa nở đã qua, mưa qua, bầu trời tháng Bảy đã bắt đầu trong xanh, từ từ kéo tấm màn che lại.
Đường phố sáng sủa, những ánh đèn lưa thưa từ từ trở nên đông đúc, nơi ngã tư đường, đèn báo hiệu nhấp nháy. Giang Hạ Sơ ngừng xe, trông qua cửa xe, bóng người trập trùng, ngẩng đầu, đôi mắt ráo hoảnh lạnh nhạt chớp mắt một cái như bung làn sóng dữ.
Dù cho hình chiếu Tả Thành chỉ trong màn hình điện tử, nhưng trong Giang Hạ Sơ vẫn có một loại cảm giác rối ren không lối thoát, thật đúng là âm hồn không tan mà.
Nếu có một ngày nào đó Tả thị bị phá sản, Tả Thành vẫn còn có thể làm người mẫu để nuôi thân mình, đúng là cái túi da tốt. Giang Hạ Sơ cười khổ, e rằng cho dù thế giới có sập đi nữa, thì Tả Thành cũng sẽ không bị phá sản ấy chứ.
Giang Hạ Sơ nhìn tới hơi thất thần, nhiều năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn khuôn mặt anh tuấn kia mà chẳng e dè gì như thế, có một loại cảm giác như cách cả mấy đời, nhưng vẫn có một luồng ớn lạnh khó hiểu cứ ùn ùn kéo đến.
Cũng chẳng biết đèn đỏ đã tối tự bao giờ, cho tới khi xe đằng sau bấm còi một cái thì Giang Hạ Sơ mới giống như giật mình khỏi cơn mê, khóe môi trắng bệch khẽ nhếch lên, vỗ vỗ cái đầu như bị xe nghiền qua, sang số, khởi động, ra sức tăng tốc, ngoài cửa xe được gió thổi vào, khiến cho cô tỉnh táo không ít.
Tháng Bảy, đầu hè qua đi, hoa anh túc phải tàn lụi đi.
Sau những tia nắng chiều tà màu đỏ tía chiếu xuống từng lớp từng lớp, thì dần dần tối sầm, đèn hoa mới được treo lên.
Giang Hạ Sơ đi vào tiệm thuốc quen đường quen lối, giống như đã đến đây rất nhiều lần, đi thẳng đến trả tiền như trên giá hàng.
Cô thu ngân nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi dò: “Những thứ này, muốn hết luôn sao?”
“Vâng.” Giang Hạ Sơ gật đầu, mời.
“Tổng cộng một ngàn bốn trăm lẻ năm.” Đổ thuốc trị nhức đầu ra uống ngay tại tiệm thuốc, cô thu ngân kinh ngạc không thôi.
Giang Hạ Sơ lấy cái cặp ra, có thể đây là lần đầu tiên cô thu ngân gặp khách hàng ‘bán sỉ’ giống như [d]đ`lqđônQVũ Giang Hạ Sơ vậy, nhìn tới ngây ngốc, trong chốc lát đã quên nhận lấy. Giang Hạ Sơ nhàn nhạt nói một câu: “Đã dùng.”
Cô cũng đã nhức đầu năm năm rồi, cũng xem như là bệnh cũ, đã miễn dịch với nhiều loại thuốc rồi, chữa ngựa chết thành ngựa sống nhỉ.
Co thu ngân hơi ngượng, nhận lấy cái cặp, khẽ gật đầu ngượng ngùng. Trong lòng ngờ vực như tầng tằng lớp lớp sương mù: Nhiều thuốc như thế, muốn ăn đến tận năm nào tháng nào đây, chắc sẽ không quá hạn chứ? Chắc không phải là hiệp hội y dược đi, mặc thường phục đi kiểm tra thuốc?
Cô thu ngân nhân lúc quan sát Giang Hạ Sơ qua khe hở: Không giống nha……
“Mấy thứ tạp chí như thế này còn nữa không?” Giang Hạ Sơ chỉ vào cái giá bằng sắt nằm ở cửa.
Cô thu ngân thu ánh mắt quan sát lại ngay, nhưng trong lòng lại có hơi u sầu: “Tất cả những thứ đó, không phải là tạp chí trong tiệm thuốc, mà là được thuê bán hộ.”
Cô thu ngân trả lời rất trôi chảy, ngộ nhỡ người đó là người kiểm tra thuốc thì phiền toái lắm.
“Tôi muốn tất cả chúng.”
“Ách?” Cô thu ngân lại bị sắc nước miếng một lần nữa, người này thật là kỳ lạ. Liếc nhìn tạp chí trên giá.
Giang Hạ Sơ đi tới cửa, lấy một xấp tạp chí để lên quầy thu tiền: “Tất cả những bản tạp chí này, tôi mua hết.”
“Ô.” Cô thua ngân còn chưa hoàn hồn, thì đã gật đầu mơ màng.
Cô thu ngân cứ thế là giật mình nhìn theo khách hàng thượng đế xách theo một túi thuốc, một túi tạp chí đi ra ngoài. Nhíu mày nói một câu: “Người lập dị.”
Nhưng mà còn có thứ lạ hơn, chính là thấy khách hàng thượng đế đến thùng rác, ném túi đựng tạp chí vào đó, rồi lại đi mất. Vẻ mặt của cô thu ngân trông giống như phát hiện ra một đại lục mới: “Điều này cũng kì lạ luôn.” Cúi đầu, liếc mắt nhìn tạp chí quý giá dưới quầy của mình, ban nãy không có lấy ra, giữ lại một quyển, líu lưỡi nhìn về mặt trang tạp chí: “Người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà lại bị ném vào thùng rác.”
Cô thu ngân lắc đầu tiếc hận một lúc, người khách đã tới tính tiền, để tạp chí ở trên quầy, trên trang bìa của tạp chí, lộ ra một dung nhan tuấn mỹ được quỷ đẽo thần điêu thành, có viết: Sau cơn mưa Tả Thành……
Chỗ ở của Giang Hạ Sơ ở là nơi vắng vẻ, vào đêm khuya, gần như không có một tiếng động, tịch mịch đến nỗi khiến người ta thấy rùng rợn, cô đã đậu xe mãi cũng đã quen rồi. Đèn đường đã hỏng từ lâu nhưng cũng chẳng ai sửa lại, ánh sáng nhấp nháy lờ mờ, khiến bóng dáng của Giang Hạ Sơ chẳng có độ dài đồng nhất.
Hình như mọi thứ đều kỳ dị đến lạ thường, bao gồm cả sắc mặt trắng như tờ giấy của Giang Hạ Sơ. Quan Ngải từng nói rằng chỗ dđ"/lq"đ/||yǔ? này không phải là chỗ dành cho người ở, giống như hiện trường quay phim Trinh Tử [phim kinh dị Sadako Yamamura], vô cùng sợ hãi thì vô cùng sợ hãi chứ. Nhưng cũng không tệ, ngoại trừ Giang Hạ Sơ, trong mấy tầng nhà này cũng chỉ có ba hộ gia đình, ai cũng là người kì kì quái quái, Giang Hạ Sơ chuyển đến hơn một năm, nhưng cũng chưa từng gặp mặt.
Quan Ngải nói rằng, cái này là vật họp theo loài.
Giang Hạ Sơ ở tầng thứ 23, phía trên, nói lại những lời Quan Ngải từng nói, chỗ này không phải là chỗ dành cho người ở, Giang Hạ Sơ còn là cực phẩm trong đó, khiến cho người ta khó hiểu. Mỗi lần Giang Hạ Sơ nghe nói như thế thì cũng chỉ cười mà cũng chẳng nói gì cả, ngay cả chính cô cũng khó hiểu đấy chứ, cô đã khó có thể sống chung với con người, làm sao bây giờ?
Thang máy hơi cũ kỹ, Giang Hạ Sơ nhấn nhiều lần, đèn hiển thị mới sáng lên. Trong không gian chật hẹp, không khí như bị hút đi, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. Đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nhiệt độ trên mặt nóng dính mồ hôi lên tay. Khẽ lắc đầu, nhưng cũng không hề tỉnh táo hơn bao nhiêu, đầu thì đau nhức vô cùng. Mí mắt hơi nặng nề muốn sụp xuống, Giang Hạ Sơ chỉ thấy lờ mờ có rất nhiều bóng hình của mình trên vách thang máy, lảo đảo lắc lư mắt mờ mịt.
Lầu 23, thì ra lại xa đến như thế này, thật lâu thật lâu quá……
Ầm——
Bỗng dưng có tiếng vang chói tai, Giang Hạ Sơ mở hai mí mắt nặng trĩu, nhưng trong đôi mắt, ngoại trừ bóng tối ra thì không còn bất cứ hình ảnh nào cả.
Giang Hạ Sơ cười khổ, đúng là không gặp người đúng lúc nhỉ, ngày mai thì cảnh vật và nghề nghiệp đã khác mất rồi, nhưng lại cứ là cô không khi nào không gặp phải xui xẻo. Trước mắt, chẳng thấy được cái gì hết, cô di chuyển chậm rãi từng chút, đập đập thang máy: “Có ai không?”
Rõ ràng đã dúng hết sức lực của mình, nhưng giọng nói lại khản đặc: “Có người hay không?”
Lời dứt, giọng nói khàn khàn của Giang Hạ Sơ cứ dội qua dội lại trong thang máy, rất lâu sau, đáp lại Giang Hạ Sơ cũng chỉ là những dao động yên ắng. Cô khẽ tức cười bản thân, chẳng lẽ là nhức đầu tới hồ đồ luôn, tầng nhà này, ngoại trừ mình ra thì chỉ có ba hộ gia đình, hơn nữa cũng ở lầu năm bên dưới. Ba mươi tháng sáu…… Một ngày khiến cho người ta chán ghét……
Giang Hạ Sơ đổ túi thuốc ra, chúng văng tung tóe ra đầy đất, tùy tiện bóc một viên thuốc ra bỏ vào miệng, không có nước, nhíu mày một cái, hơi khó để có thể nuốt xuống. Nuốt thuốc xong, lót túi lên mặt đất, ngồi dựa vào vách tường của thang máy.
Đêm càng trở nên đen đặc, đêm xuống, sau cơn mưa, khí lạnh càng lan tràn vào trong, từ trên đất thấm đượm vào từng tấc da tấc thịt trên cơ thể. Giang Hạ Sơ ôm mình, hơi phát run, thì ra ban đêm vào đầu hè cũng sẽ lạnh đến thế.
Đương lúc lờ mờ, cô đã không thể mở mắt ra nữa, nghe tiếng đồng hồ trên tay, nó dài như trải qua cả thế kỷ vậy, cũng không nhanh không chậm, không ổn định cũng không rối loạn……
Mệt quá đi, chị, Khiêm Thành, em sắp không giữ vững được nữa rồi, cứu em với…… Lông mi dài khép lại, không hề rung động nữa……
Ai hôn mê? Trong giấc mơ, nơi tịch mịch lan tràn, có giọng nói quen thuộc, từ nơi xa xôi nào vọng đến, cũng không thể phân biệt rõ được……
“Các ngươi mau mau lên cho tôi!”
“Nếu [Vũ]lêq"đôn cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng mơ được yên.”
“Hạ Sơ, Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
“Em nói với anh một câu có được không? Hạ Sơ.”
“……”
Bóng tối dày đặc bao trùm, chỉ có lông mi dài hơi giật giật, cô nói mơ chỉ đúng một từ duy nhất, lặp đi lặp lại: “Tôi.”
Cuối cùng đã tới, tới cứu em sao? Tiếc rằng chỉ là trong chiêm bao, vậy tới khi tỉnh lại thì nên làm cái gì đây? Cô tiếp tục ngủ sâu, không muốn tỉnh lại, cũng không dám tỉnh lại.
Em nói với anh một câu có được không? Hạ Sơ……
Tôi……
Anh ta luôn nói, anh yêu em, Hạ Sơ, em chưa từng đáp lại anh câu nào……
Cô luôn nói, anh không xứng gọi tôi như thế……
Nhưng mà, anh vẫn gọi, cô cũng thuận theo…… Cô không biết, cô không tỉnh táo.
Nhưng ít ra vẫn có một lần được như thế, anh kêu Hạ Sơ, cô đồng ý.
Cô chìm chìm nổi nổi, giống như có cái gì đó vẫn cứ vùi lấp xuống, kể cả khi chính bản thân cô chìm xuống…… Sau đó, một luồng ánh sáng chiếu vào, giống như Mặt Trời mọc phá tan làn mây, dường như cô cũng không bị lạnh nữa.
“Hạ Sơ, Hạ Sơ……”
Là ai nôn nóng gọi tên cô như thế, giống như cả thế giới chỉ còn sót lại mình cô, tồn tại giống như một thứ quan trọng như thế.
“Đau lắm phải không? Nói cho anh nghe chỗ nào đau?” Giọng nói của người nọ dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí, ôm cô lay lay, nhẹ nhàng, “Hạ Sơ, không nên để bản thân một thân một mình nữa.”
Không đơn độc, ít nhất bây giờ không phải như thế, có người sẽ ôm cô như vậy, ôm thật chặt, cô muốn mở mắt ra nhìn xem, cho dù chỉ một con mắt cũng được nữa, nhưng dù cho cô gắng sức như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn không mở ra được, dường như ý thức không còn là thứ của mình nữa, lời nói cũng đứt quãng: “Đau.” Khóe mắt chảy ra một thứ ấm áp xa lạ, chẳng biết chảy đến nơi nao, “Cứu tôi.”
Cô cho rằng cô cố gắng rồi sẽ không kêu đau, thật ra thì chẳng qua chỉ là cô giấu đi……
Chẳng qua là, cô không biết, lúc không nên kêu đau, thì cô đã bán đứng bản thân mình……
Cô phạm tôi, tội không thể tha thứ, cô đã nói với #d@d@l"q"dd#Guānyǔ người kia – cái người đã khiến cho cô rơi vào Địa Ngục rằng ‘Cứu tôi’, may thay, cô không biết, may thay, chẳng qua cũng chỉ là giấc mơ, nếu không thì phải chuộc lỗi như thế nào mới đủ đây.
“Đau chỗ nào? Hạ Sơ, em đau chỗ nào? Hạ Sơ, phải làm sao thì mới có thể khiến em không đau nữa? Anh nên cứu em như thế nào đây?” Giọng nói quen thuộc như thế, cho dù đã cách ngàn năm, đã cách một năm ánh sáng, cô vẫn còn nhớ.
Chẳng qua là, cô đã quên, là giọng nói của ai, cô lại phạm tội rồi.
Mi dày và dài hơi run, đôi mắt từ từ mở ra, lại phủ lên một tầng không khí mông lung rực lửa, cô không thấy rõ, giống như là bản năng, cô cất tiếng: “Khiêm Thành, Khiêm Thành……”
Khiêm Thành, có phải là anh không? Là anh đến cứu em đúng không? Khiêm Thành, có phải anh biết em nói dối không? Em không khỏe, thật sự không khỏe, nhưng vẫn lừa anh rằng rất khỏe, cho nên anh đã đến đây, phải không? Nhưng mà anh ở Thiên Đường mà, nơi đó rất xa, anh sẽ trở về đúng không? Nhưng mà, em sợ, sợ một người……
Trong đôi mắt, hình bóng vỡ tan tành, tan thành rất nhiều rất nhiều mảnh vỡ, cô không tài nào chấp vá lại.
Cô mơ đẹp như thế, Khiêm Thành của cô đến cứu cô, nhưng mà ai đã cầm chùy đập tan nó.
“Anh không phải Quý Khiêm Thành, Giang Hạ Sơ, em nhìn anh chút đi, anh không phải là Quý Khiêm Thành.”
Ôm chặt đến thế, giống như hơi thở ma quỷ tràn vào, cô chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Nếu như anh không phải là Khiêm Thành, vậy thì anh là ai?
Cho dù là ai, chỉ cần không phải là Tả Thành thì tốt rồi, chỉ cần không phải là anh ta……
Không, anh là Khiêm Thành phải không?
Là thiếu niên cười nhìn tôi dưới tàng cây ngô đồng, chắc chắn là thế, rõ ràng tôi đã thấy nụ cười đó mà……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.