Chương 120: Biết thời biết thế
Dịch Lâm An
14/06/2024
Thư Điện Hợp không chút lưu tình mà đánh tan ý nghĩ của Tuyên Thành: 'Nếu người thật sự đi thỉnh cầu, người nên nói như thế nào? Nên làm gì để bảo vệ bộ mặt của phụ hoàng?”
Tuyên Thành bị Thư Điện Hợp nói cho nghẹn, ấp úng nói: “ Cũng đúng... có đạo lý...”
Nếu đây là chuyện trong nhà của một gia đình bình thường cũng là một việc lúng túng tới cực điểm huống chi đây là Hoàng thất, phụ hoàng còn mặt mũi nào a. bất kể ai đi đến xin cho Bát hoàng huynh đều rước lấy giận giữ của hoàng đế.
“Vậy chúng ta liền đi điều tra chân tướng của sự việc?” Tuyên Thành đề nghị, đây là ý nghĩ của người bình thường sẽ làm đầu tiên.
Thư Điện Hợp lắc đầu, còn phủi đi dự định của Tuyên Thành mà nói: “Chuyện tới nước này rồi, chân tướng đã không còn quan trọng nữa, việc Bát Vương quấy rối hậu phi đã bị phụ hoàng bắt gian trên giường, là chuyện ván đã đóng thành thuyền. coi như là bị người hãm hại, cxng khó bảo toàn được phụ hoàng sẽ không vì giữ mặt mũi mà bỏ tù Bát Vương.”
Tuyên Thành vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu. Một đôi mắt không có điểm nhìn, xoay lung tung, bỗng nhiên linh cơ chợt loé, nghĩ tới một biện pháp, thần bí mà ghé sát vào Thư Điện Hợp nói: “Ngươi nói.....nếu như Bát Hoàng huynh vô năng, chuyện này không phải giải quyết rồi sao?”
Nàng nói rất thản nhiên, Thư Điện Hợp vừa nghe liền rõ ý tứ của Tuyên Thành, liếc nhìn Tuyên Thành một cách đầy quái dị. mà người kia sau kh nói xong, xoa gò má đỏ lên của chính mình, nhìn về phía trước, thật xấu hổ cùng Thư Điện Hợp đối diện.
Nàng sẽ không thừa nhận chính mình từ nơi nào chiếm được linh cảm a.
Thư Điện Hợp nghiêm túc cân nhắc qua tính khả thi của biện pháp mà Tuyên Thành nói, nghiêm mặt nói: “ Phương pháp này vẫn có thể xem là một thượng sách....” Bát vương nếu là vô năng, vậy hắn cưỡng hiếp phi tử là chuyện bị người khác hãm hại, bịa đặt sự tình,, nhiều lắm là đối với phi tử thất lễ.
“Thế nhưng như thần được biết, Phủ của Bát huynh thê thiếp cùng dòng dõi không ít, chuyện như vậy miên là phụ hoàng để ý liền có thể tra ra....”
Điều này cũng không được, vậy nên làm sao, Tuyên Thành vò đầu bứt tai, bất giác nóng ruột. với nàng mà nói hẳn là trong lòng Thư Điện Hợp đã có tính toán đi.
Nàng đứng lên, ánh mắt kiên định không nửa phần do dự, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên bàn nói: “Trước mắt chỉ có đục nước béo cò đi.”
Nếu không còn cách nào làm rõ chuyện đó đến cùng phát sinh cái gì, như vậy liền đem việc này quấy nhiễu thêm hỗn loạn một chút, để ai cũng từ đó mà không thể thu được lợi.
Trên thực tế, coi như hôm nay Đức Phi không có tới trước mặt nàng mà cầu, Thư Điện Hợp cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp Bát hoàng huynh một chút. Lý do không gì khác, Hoàng tôn còn nhỏ, mấy vị hoàng tử nếu trong lúc đó tranh đoạt thua quá nhanh, hoàng tôn chưa kịp trưởng thành, lại phân được thắng thua, hoàng tôn chỉ có thể mặc người xâu xé.
“Đại ca bởi vì việc vu cổ mà được ban cho vải trắng mà chết. Bát đệ đùa giỡn hậu phi bị phụ hoàng bắt gian trên giường, vương tước không còn, ở trong tù tự thân khó bảo toàn, còn liên luỵ đến mẫu thân đang chưởng quản hậu cung kia, bị đầy vào lãnh cũng. Trên đời này thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như thế sao? Cùng một lúc phát sinh ra nhiều chuyện như vậy?”
Ngũ vương ngồi trên ghế bên trong phủ đệ, cổ họng khanh khách phát sinh tiếng cười quái dị, đói với người mưu thần của mình mà tự hỏi, tự đáp: “Bản Vương không tin.”
Mưu thần con ngươi đảo lên, biết rõ còn hỏi: “Thiên Thừa là cảm thấy những việc này là có người sau lưng thao túng ư?”
Ngũ Vương không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, người này đã sớm ở bên cạnh hắn rất lâu mà đầu óc như con lợn vậy, hắn xảo quyệt cay nghiệt hỏi ngược lại: “Ngươi là bị mù sao? Bản vương không hề động thủ, có người sau lưng không phải là quá rõ ràng sao?”
Mưu thần khúm núm, liên tục khen nói: “Thiên Thừa quả là đấng anh minh, Hoàng vị nhất định có thể có dễ như trở bàn tay.”
Ngũ vương khịt mũi coi thường, ngón cái đảo qua môi mình, trong đầu hắn hiện lên dáng dấp của cửu đệ mặc một thân đạo bào hư nhược.
Hắn ở trước mặt của phụ hoàng không lọt bất kỳ sơ sót nào, liền đem Đại ca và Bát đệ hại chết, đủ thấy thủ đoạn của hắn thế nào. Đáng kinh ngạc là sau khi Ngũ vương biết những thủ đoạn này của vị cửu đệ liền khịt mũi khinh thường.
Một con ma ốm như vậy, hắn liền không tin đối phương có thể đấu thắng chính mình.
Ngũ vương cười ha ha nói: “Thôi, Đại ca, Bát đệ vốn là đối thủ Bản vương cũng không thể đối chọi được. hiện tại có người thay Bản Vương động tay diệt trừ, cũng là đỡ làm bẩn tay của Bản vương, việc này cũng rất tốt.” Ngao cò tranh nhau, ngư ông thu lợi, ngồi mát ăn bát vàng liền rất tốt.
Mưu thần phụ hoạ nói: “Đúng là như thế.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn tiếp theo sẽ nhằm vào Bản Vương.”
Tây Nam.a. Tây Nam.
Đất phong của hắn vừa vặn cũng ở Tây nam.
Hắn cũng không phải ngu xuẩn như Đại ca, cửu đệ muốn hại hắn, cũng không phải đơn giản như thế. Hắn chắc chắnn sẽ không để một kế một hòn đá hại hai con chim này thành công.
Ngũ vương liếc nhìn về phía trong tối, đem người trong tối hỏi: “Những binh mã kia đều tiến vào kinh chưa?”
Người bên trong theo tiếng mà ra, nói: “Thiên thừa yên tâm, nhân mã đã chuẩn bị, chỉ đợi Thiên Thừa ra lệnh một tiếng.”
Ngũ vương hài lòng mà gật gù, hắn biết lần này vào kinh sẽ không được thái bình. Hắn trong bóng tối sắp xếp binh mẫ, một mặt là bảo vệ chính mình, một mặt là tuỳ thời cơ mà hành động.
Hắn suy nghĩ một chút trước mắt thời cơ chưa tới, không thể sớm bại lộ dã tâm của mình, ra lệnh: “Tạm thời trước án binh bất động, chờ thời cơ.”
Chờ... chờ tới khi nào? Hắn đợi được nhưng Cửu đệ của hắn không nhẫn nại được, triệt để loã lồ ý đồ của mình, hắn lại trước ra tay thay phụ hoàng thanh lý môn hộ. đến thời điểm đó hắn liền không tin phụ Hoàng mình sẽ không nhìn thấy ý tốt của hắn.
Chính mình bất động, liền nhìn xem Cửu đệ diễn đi.
Thư Điện Hợp bày ra hai việc trước mắt cần phải giải quyết, một là Bát vương hai là Vọng tiên đài.
Sự tình của Bát Vương là gấp, thế nhưng chuyện kia cũng không thể trì hoãn, nàng cần tìm một người thương lương một chút, xem có thể thuyết phục đế vương đừng phô trương lãng phí không.
Người nàng muốn thương lượng chính là thừa tướng Phùng Hoán Sâm.
Thư Điện Hợp lấy công vụ hướng về phủ thừa tướng mà đưa danh thiếp xin phép, sau khi được cho phép nàng mới tới bái phỏng.
Lúc này không giống lúc xưa, lúc trước bởi vì Thư Điện Hợp mặc y phục tầm thường mà trưởng sử của phủ thừa tướng xem thường nàng. Bây giờ lần nữa đón tiếp nơi nào còn vênh váo hất mặt sai khiến, ỷ thể hiếp người, khách khí đem người mời vào trong rồi thức thời biến mất, chỉ lo quý nhân sẽ truy cứu chuyện xưa.
Hoa viên của phủ thừa tướng dựa theo lâm viên của Giang nam mà xây dựng kiến tạo. có suối nước thấy đáy, có núi thạch cao chót vót, đình đón gió, không chỗ nào là không biểu hiện ra nhã hứng của chủ nhà.
Thư Điện Hợp nhìn thấy Phùng Hoán Sâm đang ngồi trên ghế mây, đỉnh đầu đội hắc sa, mặc y phục màu lam đậm, tay cầm một cây gậy, đang thả câu.
Phùng Hoán Sâm nghe được động tĩnh phía sau, vẫn bất động như núi, nói: “Tới rồi?”
“Gặp thúc phụ.” Thư Điện Hợp đến gần đứng phía sau, đoan chính mà bái. Phùng Hoán Sâm nói có hai bọn họ, không cần xưng hô quá xa cách.
Nàng dư quang hướng về phía gồ liếc mắt, thấy sóng nước dập dờn, trong mắt trong trẻo hiện ra dư quang, mấy con cá trắm đang lượng lờ bơi lội, nhưng không có gần cần câu, khi tiến khi lùi, chính là không cắn câu.
Lại nhìn người thả câu, cũng không có quá lo lắng, thản nhiên mà chờ đợi.
Không đợi Phùng Hoán Sâm mở miệng hỏi dò, nàng liền chủ động đề cập tới mục đích hôm nay tới đây, đem việc Lã Mông muốn xay Vọng Tiên Đài nói ra, không che giấu.
Phùng Hoán Sâm sau khi nghe xong, bỗng dưng quay lưng lại với Thư Điện Hợp thở dài một hơi.
Hắn luôn vui buồn không rõ, bây giờ lại thể hiện ra cảm xúc của mình, ngược lại làm Thư Điện Hợp không đoán ra được ý tứ của hắn, cẩn thận mà dò xét nói: “Thúc phụ đây là?”
“Thiên mệnh không thể trái, chúng ta làm thần chỉ có thể nghe theo tâm ý của Hoàng thượng mà làm việc thôi.” Phùng Hoán Sâm vuốt chòm râu nói: “Ngươi xem đó mà làm thôi.”
Thư Điện Hợp cau mày, người trước mắt này láu lỉnh vô cùng, thân là thừa tướng lại không gánh lấy trácnh nhiệm của chính mình, liền dễ như ăn cháo đem chuyện phiền toái này trở về trên người nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn này nàng ngày càng không rõ ràng đến cùng là người trước mắt này đang có ý định gì.
“Hoàng thượng cũng không phải nhìn như bề ngoài hồ đồ như vậy...” Phùng Hoán Sâm ba phải, cái gì cũng có thể nói được, dừng một chút lại nói: “Mấy ngày trước đây có gọi lão phu vào cung, đem một bên sách của Hoàng tôn đọc cho Lão phu xem, hỏi lão phu Hoàng tôn thế nào.”
“Thúc phụ trả lời thế nào?” Thư Điện Hợp tiếp nhận câu chuyện của hắn hỏi.
Phùng Hoán Sâm cười ha ha, làm sao ta lại không biết ý tứ của hoàng thượng, nói: “Lão Phu nói, Hoàng tôn có thể như *Chuyên Húc.” Một trận gió nhẹ thổi qua mặt nước tạt vào mặt, râu Phùng Hoán Sâm đung đưa, nhìn hắn có vẻ cao thâm khó dò.
*Chuyên Húc tức Huyền Đế hay Cao Dương Thị là một vị vua thời cổ đại, một trong.
Theo, ông là cháu nội và là người kế vị của.
Hoàng Đế và có hai con trai là và. Xương Ý được phong ở, lấy người con gái của thị tộc là và sinh ra Chuyên Húc.
Ngũ Đế bản kỷ, mô tả ông là người uyên bác, trầm tĩnh, có mưu lược. Sau khi Chuyên Húc kế ngôi, thành tích thể hiện rõ rệt, xa gần đều phục tùng, trở thành một vị vua quyền uy thời đó
Ông thông hiểu mọi việc, biết chăm sóc mọi vật, sử dụng đất đai và ghi chép thời tiết; chú trọng việc giáo hóa và định ra các chế độ.
Phùng Hoán Sâm trả lời câu này ý tứ cũng không quá sôi nổi, không nhanh không chậm mà nói: “Hoàng thượng sau khi nghe xong không biết nghĩ gì, hoán Hoàng tôn tới trước mặt của Lão phu, bái lão phu làm thái phó. Lão phu không dám phỏng đoán ý đồ của hoàng thượng, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hoàng thượng đây mà muốn cho thúc phụ nâng đỡ Hoàng tôn.” Thư Điện Hợp không chần chờ mà trực tiếp nói thẳng.
Mặc dù lời nói là nàng nói ra, nhưng lại biểu đạt được ý tứ của Phùng Hoán Sâm.
Phùng Hoán Sâm nghiêng đầu liếc nàng một chút, gật đầu, ý tứ đồng ý câu nói này.
“Lão phu nghe nói hoàng tôn còn nhỏ tuổi, lại khá hiếu học, thường xuyên thức đêm đọc sách, viết chữ, cùng Thiên Thừa hoang đường không giống nhau, đại khái chính là bởi vì như vậy, hoàng thượng mới động tâm tư đi.”
Hắn đáp lời lại, Thư Điện Hợp đăm chiêu mà suy nghĩ, nàng ngớ ngẩn ra, bất ngờ bắt được một điểm không rõ ràng, sóng lớn nhanh như vậy liền tán ra hết rồi.
Chỉ là ngẫm lại cũng có thể lý giải được.
Bản tính con người luôn phải cân nhắc mọi thứ, Hoàng thượng trong lòng là đang mâu thuẫn, làm sao hắn tin tưởng hoàn toàn có đạo trường sinh, đáy lòng hắn sợ sệt nếu như không thành công, đã chết thì phải làm sao.
Thái Tử đã chết, còn lại các hoàng tử khác không ra hình thù gì, hoàng tôn lại giống phẩm tính của Thái Tử, chính là người tốt nhất được chọn kế vị hoàng vị.
Vì lẽ đó việc Phùng Hoán Sâm làm, cũng chỉ là biết thời biết thế thôi.
Nàng hiện tại đã rõ, quyền mưu chính là lòng người, còn nhân tính là ý gì.
Ý nghĩ này sinh sôi một điểm manh mối trong lòng nàng, sau đó từ từ lan rộng ra, trưởng thành khiến người ta không thể lơ là, thành một cây đại thụ che trời. cuối cùng lại cấp tốc mà thu nhỏ lại thành quang điểm trong mắt.
Tuyên Thành bị Thư Điện Hợp nói cho nghẹn, ấp úng nói: “ Cũng đúng... có đạo lý...”
Nếu đây là chuyện trong nhà của một gia đình bình thường cũng là một việc lúng túng tới cực điểm huống chi đây là Hoàng thất, phụ hoàng còn mặt mũi nào a. bất kể ai đi đến xin cho Bát hoàng huynh đều rước lấy giận giữ của hoàng đế.
“Vậy chúng ta liền đi điều tra chân tướng của sự việc?” Tuyên Thành đề nghị, đây là ý nghĩ của người bình thường sẽ làm đầu tiên.
Thư Điện Hợp lắc đầu, còn phủi đi dự định của Tuyên Thành mà nói: “Chuyện tới nước này rồi, chân tướng đã không còn quan trọng nữa, việc Bát Vương quấy rối hậu phi đã bị phụ hoàng bắt gian trên giường, là chuyện ván đã đóng thành thuyền. coi như là bị người hãm hại, cxng khó bảo toàn được phụ hoàng sẽ không vì giữ mặt mũi mà bỏ tù Bát Vương.”
Tuyên Thành vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu. Một đôi mắt không có điểm nhìn, xoay lung tung, bỗng nhiên linh cơ chợt loé, nghĩ tới một biện pháp, thần bí mà ghé sát vào Thư Điện Hợp nói: “Ngươi nói.....nếu như Bát Hoàng huynh vô năng, chuyện này không phải giải quyết rồi sao?”
Nàng nói rất thản nhiên, Thư Điện Hợp vừa nghe liền rõ ý tứ của Tuyên Thành, liếc nhìn Tuyên Thành một cách đầy quái dị. mà người kia sau kh nói xong, xoa gò má đỏ lên của chính mình, nhìn về phía trước, thật xấu hổ cùng Thư Điện Hợp đối diện.
Nàng sẽ không thừa nhận chính mình từ nơi nào chiếm được linh cảm a.
Thư Điện Hợp nghiêm túc cân nhắc qua tính khả thi của biện pháp mà Tuyên Thành nói, nghiêm mặt nói: “ Phương pháp này vẫn có thể xem là một thượng sách....” Bát vương nếu là vô năng, vậy hắn cưỡng hiếp phi tử là chuyện bị người khác hãm hại, bịa đặt sự tình,, nhiều lắm là đối với phi tử thất lễ.
“Thế nhưng như thần được biết, Phủ của Bát huynh thê thiếp cùng dòng dõi không ít, chuyện như vậy miên là phụ hoàng để ý liền có thể tra ra....”
Điều này cũng không được, vậy nên làm sao, Tuyên Thành vò đầu bứt tai, bất giác nóng ruột. với nàng mà nói hẳn là trong lòng Thư Điện Hợp đã có tính toán đi.
Nàng đứng lên, ánh mắt kiên định không nửa phần do dự, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên bàn nói: “Trước mắt chỉ có đục nước béo cò đi.”
Nếu không còn cách nào làm rõ chuyện đó đến cùng phát sinh cái gì, như vậy liền đem việc này quấy nhiễu thêm hỗn loạn một chút, để ai cũng từ đó mà không thể thu được lợi.
Trên thực tế, coi như hôm nay Đức Phi không có tới trước mặt nàng mà cầu, Thư Điện Hợp cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp Bát hoàng huynh một chút. Lý do không gì khác, Hoàng tôn còn nhỏ, mấy vị hoàng tử nếu trong lúc đó tranh đoạt thua quá nhanh, hoàng tôn chưa kịp trưởng thành, lại phân được thắng thua, hoàng tôn chỉ có thể mặc người xâu xé.
“Đại ca bởi vì việc vu cổ mà được ban cho vải trắng mà chết. Bát đệ đùa giỡn hậu phi bị phụ hoàng bắt gian trên giường, vương tước không còn, ở trong tù tự thân khó bảo toàn, còn liên luỵ đến mẫu thân đang chưởng quản hậu cung kia, bị đầy vào lãnh cũng. Trên đời này thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như thế sao? Cùng một lúc phát sinh ra nhiều chuyện như vậy?”
Ngũ vương ngồi trên ghế bên trong phủ đệ, cổ họng khanh khách phát sinh tiếng cười quái dị, đói với người mưu thần của mình mà tự hỏi, tự đáp: “Bản Vương không tin.”
Mưu thần con ngươi đảo lên, biết rõ còn hỏi: “Thiên Thừa là cảm thấy những việc này là có người sau lưng thao túng ư?”
Ngũ Vương không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, người này đã sớm ở bên cạnh hắn rất lâu mà đầu óc như con lợn vậy, hắn xảo quyệt cay nghiệt hỏi ngược lại: “Ngươi là bị mù sao? Bản vương không hề động thủ, có người sau lưng không phải là quá rõ ràng sao?”
Mưu thần khúm núm, liên tục khen nói: “Thiên Thừa quả là đấng anh minh, Hoàng vị nhất định có thể có dễ như trở bàn tay.”
Ngũ vương khịt mũi coi thường, ngón cái đảo qua môi mình, trong đầu hắn hiện lên dáng dấp của cửu đệ mặc một thân đạo bào hư nhược.
Hắn ở trước mặt của phụ hoàng không lọt bất kỳ sơ sót nào, liền đem Đại ca và Bát đệ hại chết, đủ thấy thủ đoạn của hắn thế nào. Đáng kinh ngạc là sau khi Ngũ vương biết những thủ đoạn này của vị cửu đệ liền khịt mũi khinh thường.
Một con ma ốm như vậy, hắn liền không tin đối phương có thể đấu thắng chính mình.
Ngũ vương cười ha ha nói: “Thôi, Đại ca, Bát đệ vốn là đối thủ Bản vương cũng không thể đối chọi được. hiện tại có người thay Bản Vương động tay diệt trừ, cũng là đỡ làm bẩn tay của Bản vương, việc này cũng rất tốt.” Ngao cò tranh nhau, ngư ông thu lợi, ngồi mát ăn bát vàng liền rất tốt.
Mưu thần phụ hoạ nói: “Đúng là như thế.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn tiếp theo sẽ nhằm vào Bản Vương.”
Tây Nam.a. Tây Nam.
Đất phong của hắn vừa vặn cũng ở Tây nam.
Hắn cũng không phải ngu xuẩn như Đại ca, cửu đệ muốn hại hắn, cũng không phải đơn giản như thế. Hắn chắc chắnn sẽ không để một kế một hòn đá hại hai con chim này thành công.
Ngũ vương liếc nhìn về phía trong tối, đem người trong tối hỏi: “Những binh mã kia đều tiến vào kinh chưa?”
Người bên trong theo tiếng mà ra, nói: “Thiên thừa yên tâm, nhân mã đã chuẩn bị, chỉ đợi Thiên Thừa ra lệnh một tiếng.”
Ngũ vương hài lòng mà gật gù, hắn biết lần này vào kinh sẽ không được thái bình. Hắn trong bóng tối sắp xếp binh mẫ, một mặt là bảo vệ chính mình, một mặt là tuỳ thời cơ mà hành động.
Hắn suy nghĩ một chút trước mắt thời cơ chưa tới, không thể sớm bại lộ dã tâm của mình, ra lệnh: “Tạm thời trước án binh bất động, chờ thời cơ.”
Chờ... chờ tới khi nào? Hắn đợi được nhưng Cửu đệ của hắn không nhẫn nại được, triệt để loã lồ ý đồ của mình, hắn lại trước ra tay thay phụ hoàng thanh lý môn hộ. đến thời điểm đó hắn liền không tin phụ Hoàng mình sẽ không nhìn thấy ý tốt của hắn.
Chính mình bất động, liền nhìn xem Cửu đệ diễn đi.
Thư Điện Hợp bày ra hai việc trước mắt cần phải giải quyết, một là Bát vương hai là Vọng tiên đài.
Sự tình của Bát Vương là gấp, thế nhưng chuyện kia cũng không thể trì hoãn, nàng cần tìm một người thương lương một chút, xem có thể thuyết phục đế vương đừng phô trương lãng phí không.
Người nàng muốn thương lượng chính là thừa tướng Phùng Hoán Sâm.
Thư Điện Hợp lấy công vụ hướng về phủ thừa tướng mà đưa danh thiếp xin phép, sau khi được cho phép nàng mới tới bái phỏng.
Lúc này không giống lúc xưa, lúc trước bởi vì Thư Điện Hợp mặc y phục tầm thường mà trưởng sử của phủ thừa tướng xem thường nàng. Bây giờ lần nữa đón tiếp nơi nào còn vênh váo hất mặt sai khiến, ỷ thể hiếp người, khách khí đem người mời vào trong rồi thức thời biến mất, chỉ lo quý nhân sẽ truy cứu chuyện xưa.
Hoa viên của phủ thừa tướng dựa theo lâm viên của Giang nam mà xây dựng kiến tạo. có suối nước thấy đáy, có núi thạch cao chót vót, đình đón gió, không chỗ nào là không biểu hiện ra nhã hứng của chủ nhà.
Thư Điện Hợp nhìn thấy Phùng Hoán Sâm đang ngồi trên ghế mây, đỉnh đầu đội hắc sa, mặc y phục màu lam đậm, tay cầm một cây gậy, đang thả câu.
Phùng Hoán Sâm nghe được động tĩnh phía sau, vẫn bất động như núi, nói: “Tới rồi?”
“Gặp thúc phụ.” Thư Điện Hợp đến gần đứng phía sau, đoan chính mà bái. Phùng Hoán Sâm nói có hai bọn họ, không cần xưng hô quá xa cách.
Nàng dư quang hướng về phía gồ liếc mắt, thấy sóng nước dập dờn, trong mắt trong trẻo hiện ra dư quang, mấy con cá trắm đang lượng lờ bơi lội, nhưng không có gần cần câu, khi tiến khi lùi, chính là không cắn câu.
Lại nhìn người thả câu, cũng không có quá lo lắng, thản nhiên mà chờ đợi.
Không đợi Phùng Hoán Sâm mở miệng hỏi dò, nàng liền chủ động đề cập tới mục đích hôm nay tới đây, đem việc Lã Mông muốn xay Vọng Tiên Đài nói ra, không che giấu.
Phùng Hoán Sâm sau khi nghe xong, bỗng dưng quay lưng lại với Thư Điện Hợp thở dài một hơi.
Hắn luôn vui buồn không rõ, bây giờ lại thể hiện ra cảm xúc của mình, ngược lại làm Thư Điện Hợp không đoán ra được ý tứ của hắn, cẩn thận mà dò xét nói: “Thúc phụ đây là?”
“Thiên mệnh không thể trái, chúng ta làm thần chỉ có thể nghe theo tâm ý của Hoàng thượng mà làm việc thôi.” Phùng Hoán Sâm vuốt chòm râu nói: “Ngươi xem đó mà làm thôi.”
Thư Điện Hợp cau mày, người trước mắt này láu lỉnh vô cùng, thân là thừa tướng lại không gánh lấy trácnh nhiệm của chính mình, liền dễ như ăn cháo đem chuyện phiền toái này trở về trên người nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn này nàng ngày càng không rõ ràng đến cùng là người trước mắt này đang có ý định gì.
“Hoàng thượng cũng không phải nhìn như bề ngoài hồ đồ như vậy...” Phùng Hoán Sâm ba phải, cái gì cũng có thể nói được, dừng một chút lại nói: “Mấy ngày trước đây có gọi lão phu vào cung, đem một bên sách của Hoàng tôn đọc cho Lão phu xem, hỏi lão phu Hoàng tôn thế nào.”
“Thúc phụ trả lời thế nào?” Thư Điện Hợp tiếp nhận câu chuyện của hắn hỏi.
Phùng Hoán Sâm cười ha ha, làm sao ta lại không biết ý tứ của hoàng thượng, nói: “Lão Phu nói, Hoàng tôn có thể như *Chuyên Húc.” Một trận gió nhẹ thổi qua mặt nước tạt vào mặt, râu Phùng Hoán Sâm đung đưa, nhìn hắn có vẻ cao thâm khó dò.
*Chuyên Húc tức Huyền Đế hay Cao Dương Thị là một vị vua thời cổ đại, một trong.
Theo, ông là cháu nội và là người kế vị của.
Hoàng Đế và có hai con trai là và. Xương Ý được phong ở, lấy người con gái của thị tộc là và sinh ra Chuyên Húc.
Ngũ Đế bản kỷ, mô tả ông là người uyên bác, trầm tĩnh, có mưu lược. Sau khi Chuyên Húc kế ngôi, thành tích thể hiện rõ rệt, xa gần đều phục tùng, trở thành một vị vua quyền uy thời đó
Ông thông hiểu mọi việc, biết chăm sóc mọi vật, sử dụng đất đai và ghi chép thời tiết; chú trọng việc giáo hóa và định ra các chế độ.
Phùng Hoán Sâm trả lời câu này ý tứ cũng không quá sôi nổi, không nhanh không chậm mà nói: “Hoàng thượng sau khi nghe xong không biết nghĩ gì, hoán Hoàng tôn tới trước mặt của Lão phu, bái lão phu làm thái phó. Lão phu không dám phỏng đoán ý đồ của hoàng thượng, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Hoàng thượng đây mà muốn cho thúc phụ nâng đỡ Hoàng tôn.” Thư Điện Hợp không chần chờ mà trực tiếp nói thẳng.
Mặc dù lời nói là nàng nói ra, nhưng lại biểu đạt được ý tứ của Phùng Hoán Sâm.
Phùng Hoán Sâm nghiêng đầu liếc nàng một chút, gật đầu, ý tứ đồng ý câu nói này.
“Lão phu nghe nói hoàng tôn còn nhỏ tuổi, lại khá hiếu học, thường xuyên thức đêm đọc sách, viết chữ, cùng Thiên Thừa hoang đường không giống nhau, đại khái chính là bởi vì như vậy, hoàng thượng mới động tâm tư đi.”
Hắn đáp lời lại, Thư Điện Hợp đăm chiêu mà suy nghĩ, nàng ngớ ngẩn ra, bất ngờ bắt được một điểm không rõ ràng, sóng lớn nhanh như vậy liền tán ra hết rồi.
Chỉ là ngẫm lại cũng có thể lý giải được.
Bản tính con người luôn phải cân nhắc mọi thứ, Hoàng thượng trong lòng là đang mâu thuẫn, làm sao hắn tin tưởng hoàn toàn có đạo trường sinh, đáy lòng hắn sợ sệt nếu như không thành công, đã chết thì phải làm sao.
Thái Tử đã chết, còn lại các hoàng tử khác không ra hình thù gì, hoàng tôn lại giống phẩm tính của Thái Tử, chính là người tốt nhất được chọn kế vị hoàng vị.
Vì lẽ đó việc Phùng Hoán Sâm làm, cũng chỉ là biết thời biết thế thôi.
Nàng hiện tại đã rõ, quyền mưu chính là lòng người, còn nhân tính là ý gì.
Ý nghĩ này sinh sôi một điểm manh mối trong lòng nàng, sau đó từ từ lan rộng ra, trưởng thành khiến người ta không thể lơ là, thành một cây đại thụ che trời. cuối cùng lại cấp tốc mà thu nhỏ lại thành quang điểm trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.