Chương 119: *ly kinh bạn đạo
Dịch Lâm An
14/06/2024
*LY KINH BẠN ĐẠO: ly kinh bạn đạo/ ly kinh phản đạo: có nghĩa là rời xa chuẩn mực (chữ kinh là chỉ ngũ kinh - chuẩn mực), đi ngược lại với đạo lý. ngang ngạnh; bướng bỉnh; phản đạo; bất trị; chống đối; phản loạn; trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo; bội bạc.
Thư Điện Hợp nhìn bóng lưng của Tuyên Thành, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng tâm tư lại nghĩ tới những lời mà nãy Lã Mông nói.
“Tuyên Thành của trẫm cũng nên làm mẫu thân.”
Lúc nàng nghe những lời này, trong lòng nàng dâng lên nhiều ý nghĩ, liên quan tới Tuyên Thành, liên quan tới chính mình, còn có bí mật kia chưa từng bao giờ nói ra.
Nàng cũng đã từng nghĩ tới việc thẳng thắn nói cho Tuyên Thành biết tất cả, sau đó để Tuyên Thành tuỳ ý quyết định sống chết của chính mình. Thế nhưng nàng không mở miệng nổi, làm thế nào cũng không thể mở miệng được.
Coi như may mắn Tuyên Thành tiếp thu được chuyện này, hai người sau này làm sao ở chung? Một mình nàng lừa dối thế nhân chưa đủ? Lại kéo thêm một người nữa xuống nước sao?
Ly kinh bạn đạo.....đạo đức pháp lễ....thế tục không cho,.... Nếu như sự tình bị lộ ra, ánh mắt thế nhân nhìn Tuyên Thành sẽ thế nào?
Cuối cùng sẽ có một ngày tỉnh mộng.... chính mình lại lừa mình dối người, Tuyên Thành sẽ không nguyện ý chấp nhận trượng phu của mình là nữ tử, nàng cũng có chức trách của Công Chúa, nàng nên có một Phò Mã đích thực, có hài tử của mình.
Chờ chút, những ý nghĩ này cứ loanh quanh, quanh quẩn trong đầu của nàng dây dưa không rời đi, nàng suy nghĩ một vấn đề, lại có trăm vấn đề sinh ra, tần tầng đặt trên vai của nàng.
Thư Điện Hợp nhắm mắt bình tĩnh lại, mở mắt ra, bên trong nội viện truyền ra âm thanh nô đùa của hài tử, vết thương trong lòng nàng chưa khép lại vẩy, bây giờ lại bắt đầu hung hăng mà chảy máu.
Nói cho cùng, dù có máu me đầm đìa, chịu đựng hết thảy, nàng cũng vẫn có hy vọng xa vời muốn một chỗ cùng Tuyên Thành, cũng không muốn mạo hiểm việc gì, giống như người sắp chết, khẩn cầu trời phù hộ cho mình sống được thời khắc nào thì tốt rồi....
Con mắt dư quang liếc tới đằng sau cây cột, một bóng người đang lén lút hướng bên này nhìn, bị phát hiện bóng đen trốn kĩ vào sau cột.
Thư Điện Hợp giọng nói sắc bén: “Đi ra.”
Là một thái giám, hắn khúm núm đi ra đối với Thư Điện Hợp thi lễ một cái: “Tham kiến Phò Mã.”
Thư Điện Hợp đưa mắt đánh giá hắn nói: “Ngươi trốn ở đó làm gì?”
Thái giám tựa hồ như đang cất giấu một bí mật gì đó, muốn nói lại thôi, hắn đắn đo không biết nên nói hay không.
Thư Điện Hợp thấy ánh mắt hắn luôn hướng về phía Tuyên Thành đang đứng, nói: “Ngươi là đang muốn tìm Công Chúa?”
Thái giám bị nàng đâm thủng kế vặt, sợ hãi mà nhìn Thư Điện Hợp, xoa xoa tay đang cất giấu ở trong áo nói: “Hồi Phò Mã thần chính là đang tìm Công chúa.”
“Có chuyện gì không?”
Thái giám do dự một chút, nghĩ tới Đức Phi nương nương đang ở trong lãnh cung giao phó việc cho mình, nhất định phải gặp được Công chúa nói việc, thế nhưng Phò Mã đang ở đây, hắn muốn gặp được Công chúa, tất nhiên phải vượt qua cửa ải này. Lúc này quỳ xuống trước mặt của Thư Điện Hợp, thẳng thắn mà nói: “Đức Phi nương nương để nô tài lại đây, mời Công chúa đến lãnh cung gặp mặt một lần.”
Đức Phi? mẫu thân của Bát Vương? nàng tìm Tuyên Thành là việc Bát Vương bị giam. Thư Điện Hợp còn đang lo không thăm dò được việc này, trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy.
Trong cung này có một nơi, thăm thẳm rộng lớn, cô lập với bên ngoài. Không khí vắng lặng, lạnh lẽo.
Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành đi vào bên trong lãnh cung, Thư Điện Hợp bưng chén trà khẽ run, nếu như không phải là Đức Phi mời các nàng tới đây, nàng sợ cả đời này không đặt chân vào nơi thâm sâu lạnh lẽo này.
Đức Phi mặt mày tiều tuỵ được thị nữ dìu ra, nàng thấy bên người Tuyên Thành có thêm một người thì sững sờ, phút chốc lại khôi phục bộ dáng bình thường.
Tuyên Thành sau khi nhìn thấy bộ dáng của Đức Phi thì yên lặng cả kinh nói: “Đức Phi người đây là làm sao?”
Thư Điện Hợp cùng Đức Phi có duyên gặp nhau mấy lần, lúc đó nàng mặc một thân hào hoa, phú quý, tuy rằng không phải là Hoàng Hậu, thế nhưng chưởng quản tất cả sự vụ lớn bé của hậu cung, cùng quyền lực tương đương với hoàng hậu, bên người luôn đầy kẻ hầu người hạ, phong quang vô hạn.
Mà bây giờ trước mắt phụ nhân này rút hết trang sức quý giá, quần áo mộc mạc, đuôi mắt có nếp nhăn hiện ra, thái dương còn có tóc bạc, vì sự việc của nhi tử mà lo nghĩ quá nhiều.
Tâm tư của Thư Điện Hợp theo lá trà trong chén mà lên xuống.
Đức Phi khoát tay ra hiệu chính mình không có việc gì, ngồi đối diện Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành, cho lui người hầu, dò xét hỏi: “ Các ngươi có biết chuyện của Trị nhi không?”
Tuyên Thành cùng Thư Điện Hợp nhìn nhau lắc đầu.
“Đúng như dự đoán.” Đức Phi cười thảm nói: “Bản cung biết Hoàng thượng sẽ phong toả hết tin tức này.” Làm cho nàng không cầu viện được ai, sẽ không ai cứu được Trị nhi.
Còn không kịp để các nàng phản ứng lại, Đức Phị khuỵ gối xuống quỳ trước mặt Tuyên Thành, nước mắt lã chã rơi nói: “Tuyên Thành huynh của ngươi cùng ngươi cũng là chảy chung một dòng máu, nhanh cứu lấy hắn, cứu Trì ca ca của ngươi đi!”
Tuyên Thành phạch một cái đứng lên, liền vội vàng đỡ Đức Phi lên: “Đức Phi nương nương người đây là đang làm gì a? mau đứng lên đi. Bát hoàng huynh làm sao a?” Đức Phi tốt xấu gì cũng là thứ mẫu của nàng, nàng nhận không nổi một lạy này.
“Việc này......” Tuyên Thành khó xử không biết nên đáp lại thế nào, hướng ánh mắt về phía Thư Điện Hợp để cầu cứu.
Vẻ mặt Thư Điện Hợp trở nên nghiêm túc, chẳng trách bên ngoài không rõ nguyên nhân Bát vương phạm tội, hoá ra là chuyện này, chính là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lã Mông nếu thật sự là bắt gian tại chỗ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cấm khẩu.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì, Đức Phi nương nương người đem nguyên nhân nói ra một chút.” Nàng nghiêm mặt nói.
Cũng không có người ngoài ở đây, Đức Phi hồi tưởng lại ngày đó, kể lại chi tiết với các nàng.
Ngày ấy Bát Vương vào cung thăm Đức Phi, hai người sau khi tâm sự trò chuyện, Bát Vương dùng bữa tối tại cung của nàng, sau đó có uống chút rượu, bởi vì đã không còn sớm, hắn không lưu lại, liền rời đi xuất cung. Không qua bao lâu Đức Phi liền thu được tin tức, nói Bát Vương xông vào tẩm cung của Lệ Phi, ý đồ cưỡng hiếp Lệ Phi.... Chờ khi nàng chạy tới thì Hoàng thượng cũng đã ở đó.... Ngôn Tình Nữ Phụ
Thư Điện Hợp nhăn mày, hỏi: “Bát Vương lúc rời cung của nương nương đi, uống rượu say sao?”
Đức Phi phủ nhận nói: “Lúc rời đi người vẫn còn tỉnh táo, không có dáng vẻ say gì cả.” tiếp theo nàng chắc chắn mà nói: “Trì ca ca thiên tính chất phác, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy, tất nhiên là có người ở đằng sau hãm hại hắn!”
“Hãm hại? Đức Phi có chứng cứ gì chứng minh Bát Hoàng huynh trong sạch không?” Tuyên Thành * nhất châm kiến huyết hỏi.
*nhất châm kiến huyết: Đây là một câu thành ngữ phổ biến trong tiếng Trung. Nghĩa đen của nó ý chỉ cây kim đâm vào người sẽ khiến chảy máu. Ngoài ra, nghĩa bóng của nó ám chỉ nói trúng tim đen, lời nói sắc bén...
Đức Phi nghẹn họng, nếu nàng có chứng cứ, nàng đã sớm lấy ra, đã không có như bây giờ.
“Mặc kệ Trì ca ca ngươi có lam chuyện này hay không, ngươi ở trước mặt phụ hoàng, vì Trì ca ca ngươi nói tốt vài câu là tốt rồi.” Đức Phi lệ trên mặt lóng lánh, cầm tay Tuyên Thành đang để trên bàn mà nói: “Phụ hoàng ngươi chắc chắn sẽ nể mặt ngươi mà cho Trì ca ca ngươi một con đường sống...” nói rồi lại quỳ xuống trước mặt của Tuyên Thành.
Đức Phi cầu xin liên tục, làm nàng loạn hết tâm tư, cau mày nói: “Nhưng là sự việc Không có chứng cứ, Bản cung cũng không có cách nào thay Bát Huynh nói chuyện với phụ hoàng được...”
Ý tứ của vị nương nương này thật rõ ràng, bà ta là muốn Tuyên Thành đi cầu xin cho Bát vương. Thư Điện Hợp nhíu mày.
Chuyện này bên ngoài nhìn vào không có đơn giản như vậy, nếu đúng là Bát vương bị hãm hại, vậy có liên quan chặt chẽ tới việc đoạt đích. Tuyên Thành nếu thay Bát Vương đi nói chuyện với Lã Mông, sẽ bị liên luỵ vào vòng xoáy này, rất nguy hiểm.
Thư Điện Hợp không muốn Tuyên Thành lấy thân đi mạo hiểm, xị mặt xuống, lạnh như băng, nói: “Bát vương làm chuyện quốc pháp gia quy đều khó chấp nhận. Đức Phi nương nương ý tứ chẳng lẽ muốn Công chúa không quan tâm luật lệ, đi tới trước mặt của Hoàng thượng cậy sủng mà nháo sao?”
Sắc mặt của Đức phi nhất thời lúng túng, bầu không khí bên trong cung điện căng thẳng, yên lặng như tờ. Tuyên Thành nghi hoặc nhìn về phía người bên cạnh, không tin là nàng sẽ nói ra những lời nói vô tình như thế.
Thư Điện Hợp dựa vào góc khuất của bàn, vẽ một vòng vào lòng bàn tay của Tuyên Thành. Tuyên Thành rõ ràng ý tứ của Thư Điện Hợp, nói: “Phò Mã nói rất đúng, Đức Phi nương nương, hẳn là nên tìm biện pháp khác đi.”
Sau khi cáo từ, nàng mang theo Thư Điện Hợp rời đi, không giám nhìn vào mắt của Đức Phi, e sợ chính mình nhìn thấu tuyệt vọng trong đó, lại không khống chế được nhẹ dạ.
Tuyên Thành sau khi trở lại Công chúa phủ, một mạch ngồi xuống ghế, chắc chắn nói: “Bản Cung cảm thấy chuyện của Bát hoàng huynh rất kỳ lạ.”
Thư Điện Hợp ngầm đồng ý giải thích của nàng, sau đó giải thích chính mình vì sao lại ngăn cản Tuyên Thành đáp ứng thỉnh cầu của Đức Phi: “Trong Hoàng cung này khắp nơi đều có tai mắt, làm việc nên cẩn thận một chút, huống hồ thân phận của chúng ta không thích hợp ở bên ngoài bàn luận chuyện này.”
Nàng tiếp nhận trà từ Miên nhi đưa tới, các nàng cả ngày nay chạy ở ngoài một ngày, Tuyên Thành hầu như đều không có uống qua nước.
Tuyên Thành liếc nhìn Thư Điện Hợp, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Thư Điện Hợp tựa hồ muốn nhìn thấu ý nghi của đối phương: “Ngươi có phải là đang nghĩ làm thế nào để cứu được Bát hoàng huynh đi ra?”
“Việc này rất khó làm.” Thư Điện Hợp trong lòng vẫn chưa có quyết định, đang còn rất cân nhắc.
Việc này chính là dính tới hậu cung của hoàng đế, bộ mặt của Lã Mông, không thể lộ ở bên ngoài được, còn lén lút liên quan tới việc đoạt đích, có nhiều tầng quan hệ đan xen nhau, rất phiền phức.
Bây giờ muốn cứu được Bát vương thoát tội, chỉ có hai biện pháp một là chứng minh Bát vương không có tội, hoặc là vì đi nhầm đường. từ bên ngoài tìm kiếm nguyên nhân để phá vỡ ván cờ này.
Tuyên Thành méo miệng nói: “Bát Hoàng huynh là con trai duy nhất của Đức Phi, nếu Đức Phi mất đi hắn, nhất định sẽ rất khó vượt qua. Ta ngày thường cùng Bát huynh quan hệ tuy rằng không ra sao, thế nhưng Đức Phi nương nương rất tốt với ta. Muốn ta đến trước mặt của phụ hoàng thay Bát hoàng huynh biện hộ cũng không phải không thể...”
Thư Điện Hợp nhìn bóng lưng của Tuyên Thành, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng tâm tư lại nghĩ tới những lời mà nãy Lã Mông nói.
“Tuyên Thành của trẫm cũng nên làm mẫu thân.”
Lúc nàng nghe những lời này, trong lòng nàng dâng lên nhiều ý nghĩ, liên quan tới Tuyên Thành, liên quan tới chính mình, còn có bí mật kia chưa từng bao giờ nói ra.
Nàng cũng đã từng nghĩ tới việc thẳng thắn nói cho Tuyên Thành biết tất cả, sau đó để Tuyên Thành tuỳ ý quyết định sống chết của chính mình. Thế nhưng nàng không mở miệng nổi, làm thế nào cũng không thể mở miệng được.
Coi như may mắn Tuyên Thành tiếp thu được chuyện này, hai người sau này làm sao ở chung? Một mình nàng lừa dối thế nhân chưa đủ? Lại kéo thêm một người nữa xuống nước sao?
Ly kinh bạn đạo.....đạo đức pháp lễ....thế tục không cho,.... Nếu như sự tình bị lộ ra, ánh mắt thế nhân nhìn Tuyên Thành sẽ thế nào?
Cuối cùng sẽ có một ngày tỉnh mộng.... chính mình lại lừa mình dối người, Tuyên Thành sẽ không nguyện ý chấp nhận trượng phu của mình là nữ tử, nàng cũng có chức trách của Công Chúa, nàng nên có một Phò Mã đích thực, có hài tử của mình.
Chờ chút, những ý nghĩ này cứ loanh quanh, quanh quẩn trong đầu của nàng dây dưa không rời đi, nàng suy nghĩ một vấn đề, lại có trăm vấn đề sinh ra, tần tầng đặt trên vai của nàng.
Thư Điện Hợp nhắm mắt bình tĩnh lại, mở mắt ra, bên trong nội viện truyền ra âm thanh nô đùa của hài tử, vết thương trong lòng nàng chưa khép lại vẩy, bây giờ lại bắt đầu hung hăng mà chảy máu.
Nói cho cùng, dù có máu me đầm đìa, chịu đựng hết thảy, nàng cũng vẫn có hy vọng xa vời muốn một chỗ cùng Tuyên Thành, cũng không muốn mạo hiểm việc gì, giống như người sắp chết, khẩn cầu trời phù hộ cho mình sống được thời khắc nào thì tốt rồi....
Con mắt dư quang liếc tới đằng sau cây cột, một bóng người đang lén lút hướng bên này nhìn, bị phát hiện bóng đen trốn kĩ vào sau cột.
Thư Điện Hợp giọng nói sắc bén: “Đi ra.”
Là một thái giám, hắn khúm núm đi ra đối với Thư Điện Hợp thi lễ một cái: “Tham kiến Phò Mã.”
Thư Điện Hợp đưa mắt đánh giá hắn nói: “Ngươi trốn ở đó làm gì?”
Thái giám tựa hồ như đang cất giấu một bí mật gì đó, muốn nói lại thôi, hắn đắn đo không biết nên nói hay không.
Thư Điện Hợp thấy ánh mắt hắn luôn hướng về phía Tuyên Thành đang đứng, nói: “Ngươi là đang muốn tìm Công Chúa?”
Thái giám bị nàng đâm thủng kế vặt, sợ hãi mà nhìn Thư Điện Hợp, xoa xoa tay đang cất giấu ở trong áo nói: “Hồi Phò Mã thần chính là đang tìm Công chúa.”
“Có chuyện gì không?”
Thái giám do dự một chút, nghĩ tới Đức Phi nương nương đang ở trong lãnh cung giao phó việc cho mình, nhất định phải gặp được Công chúa nói việc, thế nhưng Phò Mã đang ở đây, hắn muốn gặp được Công chúa, tất nhiên phải vượt qua cửa ải này. Lúc này quỳ xuống trước mặt của Thư Điện Hợp, thẳng thắn mà nói: “Đức Phi nương nương để nô tài lại đây, mời Công chúa đến lãnh cung gặp mặt một lần.”
Đức Phi? mẫu thân của Bát Vương? nàng tìm Tuyên Thành là việc Bát Vương bị giam. Thư Điện Hợp còn đang lo không thăm dò được việc này, trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy.
Trong cung này có một nơi, thăm thẳm rộng lớn, cô lập với bên ngoài. Không khí vắng lặng, lạnh lẽo.
Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành đi vào bên trong lãnh cung, Thư Điện Hợp bưng chén trà khẽ run, nếu như không phải là Đức Phi mời các nàng tới đây, nàng sợ cả đời này không đặt chân vào nơi thâm sâu lạnh lẽo này.
Đức Phi mặt mày tiều tuỵ được thị nữ dìu ra, nàng thấy bên người Tuyên Thành có thêm một người thì sững sờ, phút chốc lại khôi phục bộ dáng bình thường.
Tuyên Thành sau khi nhìn thấy bộ dáng của Đức Phi thì yên lặng cả kinh nói: “Đức Phi người đây là làm sao?”
Thư Điện Hợp cùng Đức Phi có duyên gặp nhau mấy lần, lúc đó nàng mặc một thân hào hoa, phú quý, tuy rằng không phải là Hoàng Hậu, thế nhưng chưởng quản tất cả sự vụ lớn bé của hậu cung, cùng quyền lực tương đương với hoàng hậu, bên người luôn đầy kẻ hầu người hạ, phong quang vô hạn.
Mà bây giờ trước mắt phụ nhân này rút hết trang sức quý giá, quần áo mộc mạc, đuôi mắt có nếp nhăn hiện ra, thái dương còn có tóc bạc, vì sự việc của nhi tử mà lo nghĩ quá nhiều.
Tâm tư của Thư Điện Hợp theo lá trà trong chén mà lên xuống.
Đức Phi khoát tay ra hiệu chính mình không có việc gì, ngồi đối diện Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành, cho lui người hầu, dò xét hỏi: “ Các ngươi có biết chuyện của Trị nhi không?”
Tuyên Thành cùng Thư Điện Hợp nhìn nhau lắc đầu.
“Đúng như dự đoán.” Đức Phi cười thảm nói: “Bản cung biết Hoàng thượng sẽ phong toả hết tin tức này.” Làm cho nàng không cầu viện được ai, sẽ không ai cứu được Trị nhi.
Còn không kịp để các nàng phản ứng lại, Đức Phị khuỵ gối xuống quỳ trước mặt Tuyên Thành, nước mắt lã chã rơi nói: “Tuyên Thành huynh của ngươi cùng ngươi cũng là chảy chung một dòng máu, nhanh cứu lấy hắn, cứu Trì ca ca của ngươi đi!”
Tuyên Thành phạch một cái đứng lên, liền vội vàng đỡ Đức Phi lên: “Đức Phi nương nương người đây là đang làm gì a? mau đứng lên đi. Bát hoàng huynh làm sao a?” Đức Phi tốt xấu gì cũng là thứ mẫu của nàng, nàng nhận không nổi một lạy này.
“Việc này......” Tuyên Thành khó xử không biết nên đáp lại thế nào, hướng ánh mắt về phía Thư Điện Hợp để cầu cứu.
Vẻ mặt Thư Điện Hợp trở nên nghiêm túc, chẳng trách bên ngoài không rõ nguyên nhân Bát vương phạm tội, hoá ra là chuyện này, chính là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Lã Mông nếu thật sự là bắt gian tại chỗ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cấm khẩu.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì, Đức Phi nương nương người đem nguyên nhân nói ra một chút.” Nàng nghiêm mặt nói.
Cũng không có người ngoài ở đây, Đức Phi hồi tưởng lại ngày đó, kể lại chi tiết với các nàng.
Ngày ấy Bát Vương vào cung thăm Đức Phi, hai người sau khi tâm sự trò chuyện, Bát Vương dùng bữa tối tại cung của nàng, sau đó có uống chút rượu, bởi vì đã không còn sớm, hắn không lưu lại, liền rời đi xuất cung. Không qua bao lâu Đức Phi liền thu được tin tức, nói Bát Vương xông vào tẩm cung của Lệ Phi, ý đồ cưỡng hiếp Lệ Phi.... Chờ khi nàng chạy tới thì Hoàng thượng cũng đã ở đó.... Ngôn Tình Nữ Phụ
Thư Điện Hợp nhăn mày, hỏi: “Bát Vương lúc rời cung của nương nương đi, uống rượu say sao?”
Đức Phi phủ nhận nói: “Lúc rời đi người vẫn còn tỉnh táo, không có dáng vẻ say gì cả.” tiếp theo nàng chắc chắn mà nói: “Trì ca ca thiên tính chất phác, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy, tất nhiên là có người ở đằng sau hãm hại hắn!”
“Hãm hại? Đức Phi có chứng cứ gì chứng minh Bát Hoàng huynh trong sạch không?” Tuyên Thành * nhất châm kiến huyết hỏi.
*nhất châm kiến huyết: Đây là một câu thành ngữ phổ biến trong tiếng Trung. Nghĩa đen của nó ý chỉ cây kim đâm vào người sẽ khiến chảy máu. Ngoài ra, nghĩa bóng của nó ám chỉ nói trúng tim đen, lời nói sắc bén...
Đức Phi nghẹn họng, nếu nàng có chứng cứ, nàng đã sớm lấy ra, đã không có như bây giờ.
“Mặc kệ Trì ca ca ngươi có lam chuyện này hay không, ngươi ở trước mặt phụ hoàng, vì Trì ca ca ngươi nói tốt vài câu là tốt rồi.” Đức Phi lệ trên mặt lóng lánh, cầm tay Tuyên Thành đang để trên bàn mà nói: “Phụ hoàng ngươi chắc chắn sẽ nể mặt ngươi mà cho Trì ca ca ngươi một con đường sống...” nói rồi lại quỳ xuống trước mặt của Tuyên Thành.
Đức Phi cầu xin liên tục, làm nàng loạn hết tâm tư, cau mày nói: “Nhưng là sự việc Không có chứng cứ, Bản cung cũng không có cách nào thay Bát Huynh nói chuyện với phụ hoàng được...”
Ý tứ của vị nương nương này thật rõ ràng, bà ta là muốn Tuyên Thành đi cầu xin cho Bát vương. Thư Điện Hợp nhíu mày.
Chuyện này bên ngoài nhìn vào không có đơn giản như vậy, nếu đúng là Bát vương bị hãm hại, vậy có liên quan chặt chẽ tới việc đoạt đích. Tuyên Thành nếu thay Bát Vương đi nói chuyện với Lã Mông, sẽ bị liên luỵ vào vòng xoáy này, rất nguy hiểm.
Thư Điện Hợp không muốn Tuyên Thành lấy thân đi mạo hiểm, xị mặt xuống, lạnh như băng, nói: “Bát vương làm chuyện quốc pháp gia quy đều khó chấp nhận. Đức Phi nương nương ý tứ chẳng lẽ muốn Công chúa không quan tâm luật lệ, đi tới trước mặt của Hoàng thượng cậy sủng mà nháo sao?”
Sắc mặt của Đức phi nhất thời lúng túng, bầu không khí bên trong cung điện căng thẳng, yên lặng như tờ. Tuyên Thành nghi hoặc nhìn về phía người bên cạnh, không tin là nàng sẽ nói ra những lời nói vô tình như thế.
Thư Điện Hợp dựa vào góc khuất của bàn, vẽ một vòng vào lòng bàn tay của Tuyên Thành. Tuyên Thành rõ ràng ý tứ của Thư Điện Hợp, nói: “Phò Mã nói rất đúng, Đức Phi nương nương, hẳn là nên tìm biện pháp khác đi.”
Sau khi cáo từ, nàng mang theo Thư Điện Hợp rời đi, không giám nhìn vào mắt của Đức Phi, e sợ chính mình nhìn thấu tuyệt vọng trong đó, lại không khống chế được nhẹ dạ.
Tuyên Thành sau khi trở lại Công chúa phủ, một mạch ngồi xuống ghế, chắc chắn nói: “Bản Cung cảm thấy chuyện của Bát hoàng huynh rất kỳ lạ.”
Thư Điện Hợp ngầm đồng ý giải thích của nàng, sau đó giải thích chính mình vì sao lại ngăn cản Tuyên Thành đáp ứng thỉnh cầu của Đức Phi: “Trong Hoàng cung này khắp nơi đều có tai mắt, làm việc nên cẩn thận một chút, huống hồ thân phận của chúng ta không thích hợp ở bên ngoài bàn luận chuyện này.”
Nàng tiếp nhận trà từ Miên nhi đưa tới, các nàng cả ngày nay chạy ở ngoài một ngày, Tuyên Thành hầu như đều không có uống qua nước.
Tuyên Thành liếc nhìn Thư Điện Hợp, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Thư Điện Hợp tựa hồ muốn nhìn thấu ý nghi của đối phương: “Ngươi có phải là đang nghĩ làm thế nào để cứu được Bát hoàng huynh đi ra?”
“Việc này rất khó làm.” Thư Điện Hợp trong lòng vẫn chưa có quyết định, đang còn rất cân nhắc.
Việc này chính là dính tới hậu cung của hoàng đế, bộ mặt của Lã Mông, không thể lộ ở bên ngoài được, còn lén lút liên quan tới việc đoạt đích, có nhiều tầng quan hệ đan xen nhau, rất phiền phức.
Bây giờ muốn cứu được Bát vương thoát tội, chỉ có hai biện pháp một là chứng minh Bát vương không có tội, hoặc là vì đi nhầm đường. từ bên ngoài tìm kiếm nguyên nhân để phá vỡ ván cờ này.
Tuyên Thành méo miệng nói: “Bát Hoàng huynh là con trai duy nhất của Đức Phi, nếu Đức Phi mất đi hắn, nhất định sẽ rất khó vượt qua. Ta ngày thường cùng Bát huynh quan hệ tuy rằng không ra sao, thế nhưng Đức Phi nương nương rất tốt với ta. Muốn ta đến trước mặt của phụ hoàng thay Bát hoàng huynh biện hộ cũng không phải không thể...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.