Tứ Thời Điềm Viện

Chương 20: Cải cúc chiên

Anh Đào Tiên

16/03/2023

Trước sân, A Bảo đang tí tởn nhặt quả bồ kết rơi xuống thì bỗng nghe tiếng đập cửa.

A Bảo cẩn thận lắng nghe âm thanh vang lên giữa tiếng bồ kết rơi ào ạt, cậu bé nghiêm mặt nhỏ giọng nói với người ngồi trên cây: "Là A Thâm ca đó, huynh trốn vào phòng đi."

Nghe vậy, người kia nhảy xuống nhanh như chớp rồi chui vào phòng nhỏ trong nhà, hắn đứng nghiêng đầu bên cửa sổ để nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.

Tuy A Bảo còn nhỏ nhưng rất tinh ý, cậu ôm đống bồ kết vào nhà cất rồi mới ra mở cửa, vờ như thể mình chậm là do mới trèo trên cây xuống.

Nhưng hôm nay Cảnh Thâm không có tâm trạng so đo mấy chuyện này với cậu, vừa đến nơi đã vội hỏi A Minh đang ở đâu.

Mắt A Bảo tròn xoe như hai hòn bi ve, vài quả bồ kết trên tay cậu rơi xuống, cậu giả vờ giả vịt hỏi: "A Minh là ai ạ?"

Ai ngờ A Minh nghe thấy lời Cảnh Thâm thì tự chui ra khỏi phòng, lúc này đang đứng ngay sau lưng cậu...

Hạ Ý chớp chớp mắt nhìn người lạ mắt trong sân, quay sang nhìn Cảnh Thâm thì thấy hắn đang giận lắm, nàng khẽ gọi tên hắn, hỏi rằng có chuyện gì vậy.

Cảnh Thâm vừa đáp lời nàng vừa lạnh lùng nhìn A Minh: "Không sao, ta ra ngoài một lát rồi về."

"Vâng..." Hạ Ý gật đầu, sau đó người thanh niên có đôi mắt nai cũng nối bước theo sau Cảnh Thâm.

Hai người họ đã ra đến tận bờ sông mà Hạ Ý vẫn còn đứng đây ôm cửa nhà Lý gia hóng hớt, ngay cả A Bảo cũng rướn cổ ngó sang. Dưới tán lá xum xuê, Cảnh Thâm lặng im ngồi trên bờ, thanh niên cao to tên "A Minh" chỉ ngoan ngoãn đứng một bên...

Trừ điều này, hai người chẳng còn nhìn thấy hay nghe được gì rõ hơn.

Nàng thả tay khỏi cửa, kéo thằng nhóc lỳ lợm qua một bên hỏi chuyện: "A Bảo, hắn ta là ai? Sao lại ở nhà đệ?"

Ngay khi A Minh bại lộ là A Bảo đã ném hết đống bồ kết xuống, cậu bé gãi đầu cười nhạt: "Trời hôm nay lạnh quá, nhỉ?"

Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến nàng bực lắm rồi, bây giờ nàng chẳng muốn chuyện trò đùa vui với cậu bé đâu, nàng cau mày hỏi lại lần nữa thì A Bảo mới chịu nói thật.

A Minh đến Nhược Lựu sau Cảnh Thâm một ngày. A Bảo kể, hắn đến chậm hơn là do phải lên Tương Vân bán xe ngựa đổi lấy ngân phiếu, hôm ấy cậu bé và cha đang trên đường về nhà thì thấy có ai đó ngồi trước sân nhà mình, vừa thấy họ hắn đã lôi ra một thỏi bạc xin được ở nhờ, còn dặn đừng kể cho ai biết.

Lúc đầu hai cha con họ kín miệng là tại thấy y phục hắn đang mang nên đâm ra sợ, sau khi được chiêm ngưỡng võ công của hắn thì lại càng rén hơn. Sống cùng nhau một thời gian, A Minh thường xuyên làm việc vặt giúp Lý thúc và kể chuyện cười cho A Bảo nghe nên hai cha con cũng tốt bụng giấu diếm giúp hắn.

Chẳng biết hôm nay sai sót ở đâu mà bị Cảnh Thâm bắt thóp.

Trong lúc A Bảo kể chuyện thì hai người cũng đã ngồi xuống ngưỡng cửa, A Bảo hỏi Hạ Ý: "Tiểu Ý tỷ ơi, tỷ và A Thâm ca ở cạnh nhau cả ngày mà nhỉ, tỷ có biết vì sao huynh ấy phát hiện ra chuyện này không?"

Cậu và cha giấu kĩ lắm mà, không sơ hở chút nào luôn ấy chứ!

Hạ Ý ngẩng đầu nhìn ra sông, chẳng biết Cảnh Thâm đã đứng dậy từ bao giờ, hắn đá mạnh hòn đá, nhìn tư thế là biết hắn đang không vui chút nào rồi.

Do không được về nhà nữa nên huynh ấy mới có tâm trạng vậy sao? Trong đầu nảy ra một suy đoán, nàng nghiêng đầu hỏi A Bảo: "Sáng nay A Minh cũng lên Tương Vân à?"

A Bảo gật đầu: "A Minh ca đi cùng đệ, huynh ấy ra trạm gửi thư, đệ vào hàng tranh bán bức tranh quái lạ giúp cha."

Bức tranh quái lạ là gì cơ, nàng nghe rồi thôi chứ không nghĩ nhiều bởi đang bận sắp xếp lại suy nghĩ, có lẽ sáng nay Cảnh Thâm bảo sắp được về là tại thấy A Minh, nay huynh ấy nhận ra A Minh không đến đón mình mà để âm thầm giám sát huynh ấy...

Nếu nàng rơi vào tình huống như thế thì vui được mới là lạ.

Cha Cảnh Thâm kỳ cục quá thể, tự dưng phái thêm người đến làm gì.

"Họ quay lại rồi!" A Bảo hét lớn, đôi chân ngắn cũn nhảy cẫng lên.

Hạ Ý không vội đứng dậy mà chỉ chăm chú quan sát vẻ mặt Cảnh Thâm, mãi đến khi hắn bảo nền đất lạnh thì nàng mới đứng lên.

Hạ Ý gãi nhẹ lông mày, đang định hỏi han mấy câu thì Cảnh Thâm đã xoay người vào sân đến ngồi trên băng ghế, đầu hắn vùi thấp xuống.



Nàng cảm thấy Cảnh Thâm dường như đã quay lại làm chàng thiếu niên thuở mới đến Nhược Lựu, một Cảnh Thâm e ngại, yếu đuối và lạc lõng. Trong nàng bỗng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ người mình, nàng trợn mắt liếc A Minh: "Ngươi nói gì với huynh ấy?"

A Minh nhìn nàng với đôi mắt nai long lanh, hắn ngây thơ gãi trán rồi thành thật đáp: "Chưa nói gì cả, ta chỉ chuyển lời giúp lão gia thôi..."

Lão gia là cha của Cảnh Thâm? Nàng bĩu môi, sợ Cảnh Thâm nghe được nên nhỏ giọng hỏi: "Lão gia nhà ngươi nói thế nào?"

A Minh chỉ lắc đầu không đáp, hắn vòng tay ngồi xuống trước cổng nhà Lý thúc, nghiêng nghiêng đầu nhìn Cảnh Thâm vẫn đang buồn bã trong sân rồi giơ tay gãi đầu.

Hắn không thèm trả lời làm Hạ Ý bực quá, cả ngày hôm nay toàn chuyện đâu đâu, nàng tủi thân ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài.

A Bảo sợ hoảng hồn, cậu bé ngó Cảnh Thâm ngồi ủ rũ một cái, liếc A Minh đang ngồi trước cổng nhà mình một cái, vội vàng đi quanh Hạ Ý sắp khóc òa lên.

"Mọi người bị sao thế này?"

Hạ Ý nhỏ giọng bảo không sao càng khiến cậu chẳng hiểu mô tê gì, trong lúc bối rối cậu bỗng thấy bóng dáng tiên sinh từ đằng xa đi lại.

"Tiên sinh ơi, tiên sinh về rồi!" Bọn họ đều kỳ lạ quá...

Nghe tiếng kêu vang của cậu bé, cả ba người ngẩng đầu lên.

Hạ tiên sinh xách theo một mớ cải cúc thân tím do ông cất công hái bên hồ Đầu Kính trước thôn, định tối nay nấu món cải cúc chiên để bù đắp cho con gái nhà ông, ai ngờ thứ chờ ông ở nhà lại là một mớ hỗn độn, ông nhướn mày.

Chắc thằng nhóc nấp trên cây bị Cảnh Thâm phát hiện rồi.

Đoán ra được nguyên nhân, ông đến trước mặt Hạ Ý, nhìn đôi mắt nhòe nước của con mà lòng xót xa, ông dịu dàng hỏi: "Còn giận cha hả?"

Cuối cùng những cảm xúc bị dồn nén của tiểu cô nương cũng được giải tỏa, nàng ôm tay cha lau nước mắt, nàng cầm mớ cải non từ tay ông rồi gật đầu, giận dỗi kêu Vâng.

Thấy vậy, Hạ tiên sinh cười cười giục nàng vào nhà, ông không quên quay đầu gọi A Bảo.

A Bảo hết quay trái nhìn tiên sinh rồi tới quay phải nhìn A Minh, dù hơi khó xử nhưng cậu vẫn quyết định đi theo tiên sinh... lỡ tiên sinh kể cho cha nghe chuyện cậu ngủ gật trên lớp thì lại ăn một trận đòn no.

Thiếu niên ngồi trước cửa tự biết mình ngáng đường nên đứng dậy xoay cái ghế lại, ủ rũ nhìn hai cha con Hạ gia rồi cúi đầu xuống, hàng mi dài che khuất nét u buồn trong mắt cậu.

"Định tranh việc với mấy con sư tử đá đấy à? Có chuyện gì thì vào nhà nói." Tiên sinh vừa nói vừa cầm mớ cải lắc qua lắc về như dỗ dành trẻ nhỏ, Hạ Ý cũng bắt chước cha làm theo.

"Vâng." Cảnh Thâm nhìn lướt qua A Minh một cái, đúng lúc A Minh cũng đang nhìn hắn. Mắt không thấy, tâm không phiền. Hắn dọn cái ghế sang một bên rồi theo Hạ tiên sinh vào nhà.

Hạ Ý bước lùi đến cạnh hắn: "Muội giúp huynh."

"Không cần."

Hạ Ý ngây ngẩn, nàng nghe ra chút hung hăng trong lời nói của hắn chứ không nhỏ nhẹ như ngày xưa... Không chỉ Hạ Ý mà ngay cả Cảnh Thâm cũng ngẩn ra, hắn mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng vào nhà.

Hạ tiên sinh đi trước nên không thấy được bầu không khí kỳ lạ giữa hai đứa, trái lại, A Bảo ở bên cạnh cứ cách vài phút lại sờ đầu một lần.

Phòng bếp không rộng lắm nên chỉ có Hạ tiên sinh lo toan nấu nướng, có ba người canh trước cửa, một người còn lại ngồi chờ trên nhà.

Ông chia cải cúc thành hai phần. Một phần thái nhỏ để nấu cháo. Phần còn lại ông chần sơ với nước ấm, thả vào hỗn hợp bao gồm nước cam thảo và bột khoai từ rồi chiên trên dầu sôi.

Dù tất bật nhưng ông vẫn không quên hỏi Cảnh Thâm chuyện hồi chiều, nhìn cha người ta mà Cảnh Thâm chạnh lòng, hắn hờn dỗi kể hết cho ông nghe.

Cha già của hắn quyết tâm tàn nhẫn tới cùng, ông không những không đón hắn về mà còn bắt hắn ở lại Nhược Lựu một năm hơn, chưa hết, ông phái người đến canh chừng hắn rồi viết thư báo từng chi tiết cho ông...

Hạ Ý nghe mà còn bất bình giùm hắn, thầm nghĩ cha huynh ấy nghiêm quá mức, vì cháu trai mà có thể đuổi con trai đi một năm trời.



Những người nàng quen biết, dù là Lý thúc hay Dịch thúc, đều đối xử rất tốt với con cái trong nhà... Sao cha Cảnh Thâm lại đối xử tệ với huynh ấy vậy nhỉ?

Trong bếp vang lên tiếng chạm leng keng của đĩa sứ và gian bếp, khi hắn vào giúp thì ông đã múc xong cải cúc ra đĩa, lời than vãn của thiếu niên khiến Hạ tiên sinh cũng phải bật cười. Không ngờ vị Vương gia đó sẽ bỏ con mình ở lại đây tận một năm, định tạo thêm phiền phức cho ông đấy à?

Ông vừa mắng thầm vừa bưng đĩa cải cúc chiên ra ngoài, ông hỏi: "Sao vậy, cậu nói cứ như đang chê Nhược Lựu của chúng tôi ấy nhỉ?"

Ngồi không cũng dính chưởng.

Cảnh Thâm luống cuống, sợ ông hiểu nhầm nên vội ngẩng đầu giải thích. Tuy hắn không thích ở lại Nhược Lựu một quãng thời gian dài, nhưng hắn thề là hắn không xem thường nó một chút nào cả.

Tiên sinh cười cười, ông đẩy cái đĩa đến trước mặt ba đứa trẻ: "Ta đùa cậu chút thôi, đừng tưởng thật."

"..." Cảnh Thâm câm nín, thầm nghĩ ngài đây chẳng hợp với mấy lời trêu đùa đâu ạ.

"Còn nhìn gì vậy, mau ăn đi."

Có câu này của ông nên A Bảo mạnh dạn vươn tay gắp đồ ăn sau khi chờ nãy giờ, Hạ Ý nhận đôi đũa tre Hạ tiên sinh đưa, nàng ăn một cách từ tốn.

Cảnh Thâm nhìn đôi đũa nọ rồi nhìn lại mình, hắn phải tự cầm lấy như A Bảo thôi, cha của người ta tốt biết bao nhiêu cơ chứ.

May mà có món cải cúc chiên an ủi tâm hồn thiếu niên, mùi vị tươi mát như được đắm mình trong ngàn cơn gió trong, cảm giác tức giận và tủi thân dần bình ổn trở lại...

Hắn cứ mãi thẫn thờ cho đến khi màn đêm buông xuống, dưới tán cây nghe tiếng gió đêm lao xao, Cảnh Thâm khoác lên mình bộ y phục dày dặn mua lúc sáng, trầm ngâm nhìn vào ánh nến chập chờn trên ô cửa.

Đêm càng khuya ánh nến càng sáng, tia lửa cháy bập bùng khiến mắt càng thêm đau. Cảnh Thâm bừng tỉnh cắt bớt một khúc nến, để lại ít ánh sáng lờ mờ, hắn đặt bút viết hai dòng chữ rồi đẩy cửa bước ra.

Chiều nay tâm trạng hắn không tốt lắm nên cách nói chuyện với tiểu cô nương hơi cộc cằn, với thêm... Hắn hứa mua sách cho nàng, là nói thật.

Cho dù phải trắng tay.

Trăng sáng ngoài sân soi chiếu bóng cành nghiêng nghiêng, trời lạnh tê tái. Hắn quấn chặt xiêm y chạy đến trước cửa phòng Hạ Ý, nương vào ánh trăng để gấp mẩu giấy rồi nhét vào khe cửa của nàng.

Đêm khi màn sương buông xuống, cậu thiếu niên cứ mãi ngồi trước khuê phòng của nàng thiếu nữ, lúc lâu sau mới xoa nhẹ vành tai đỏ bừng quay về phòng...

A Minh ngồi trên đỉnh tường quan sát tất cả, chờ khi phòng của Cảnh Thâm đã tối đèn hắn mới quay về viết vài câu lên bức thư...

"Ngày 19 tháng 9 năm Yến Bình thứ hai, thuộc hạ bị ngài Thế tử..."

A Minh viết đủ một mặt giấy mới ngừng lại, hắn cầm bút chống cằm, đắn đo về dòng chữ tiếp theo...

Ban đêm Thế tử ngồi trước cửa phòng Hạ cô nương lưu luyến không rời, không rõ nguyên nhân.

Câu này... chắc không cần nói cho Vương gia đâu nhỉ?

***

Tác giả có lời muốn nói

Tứ Thời Điềm Viện by A Minh

Anh Đào Tiên (nước mắt rơi như mưa): Bây giờ mấy chế đã biết ai viết ra câu chuyện này chưa?

A Minh (đưa khăn tay): Đừng lo, tui sẽ lấy tên bà làm bút danh mà.

Cải cúc chiên: Tên mị hay lắm này! Lấy tên mị đi!

A Minh: Không được, cậu chỉ được làm tên chương thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Thời Điềm Viện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook