Chương 19: Xua tan mây mù
Anh Đào Tiên
15/03/2023
"Về ư?"
Cảnh Thâm mím môi nhìn vào trong gian hàng, hắn gật đầu chắc nịch: "Đúng."
Hạ Ý nghiêng đầu, nàng nắm chặt tay áo không biết nên nói gì cho phải, đang vui vẻ với nhau mà hắn phải về nhà sao? Nếu như nàng có thể...
"Hai đứa đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?" Giọng nói của Hạ tiên sinh vang lên, trên tay ông xách theo một bó than.
Hạ Ý bừng tỉnh, nàng nhíu mày trả lời: "Hình như Cảnh Thâm sắp phải về rồi ạ."
"Gì cơ?" Hạ tiên sinh ngạc nhiên quay đầu nhìn Cảnh Thâm.
Lúc này chàng thiếu niên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khôn tả, hắn cất lời giải thích trước ánh nhìn tò mò của ông: "Cháu mới thấy người đưa cháu đến Nhược Lựu hôm ấy, có lẽ cháu sắp được về rồi."
"Ồ? Sao ta không biết nhỉ..." Câu sau ông nói rất nhỏ, đến mức Cảnh Thâm chỉ nghe rõ chữ Ồ đầu tiên.
Trước giờ tiên sinh nói chuyện ngắn gọn, chữ Ồ này của ông khiến Cảnh Thâm chẳng biết ông đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn lờ mờ nhận ra hình như ông đang cười thì phải.
Tiên sinh đang vui sao? Nghe chuyện hắn sắp về mà ông vui ấy hả? Hắn không được chào đón đến mức ấy ư? Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hắn nhớ lại cách hành xử của bản thân những ngày qua... Ngoại trừ việc đánh nhau với bọn trẻ vào ngày thứ hai đến thì lúc nào hắn cũng ngoan ngoãn cơ mà, hắn còn chưa nghe lời ông già ở nhà đến mức đó luôn ấy chứ.
Vậy nên không có chuyện Hạ tiên sinh ghét hắn đâu, chắc hắn nhìn nhầm rồi...
"Sắp được về mà huynh không vui sao?" Hạ Ý đi ngang hệt như con cua, nàng hỏi.
Hắn tạm gác đống suy nghĩ vụn vặt sang một bên: "Có đâu, ta vui hết nấc luôn."
Hạ Ý vuốt ve hình thêu quả lựu trên tay áo, nàng không biết đáp tiếp thế nào nên đành im lặng đi theo Hạ tiên sinh vào gian hàng bán bếp lửa.
"Cha ơi, nhà ta có nhiều rồi mà?"
"Mua thêm một cái cho căn phòng phía Tây."
Căn phòng phía Tây... Cảnh Thâm hỏi ông: "Tiên sinh mua cho cháu ạ?"
Chuyện đã rồi thì cần gì phung phí cho những thứ không cần thiết? Nhưng không để hắn lo lắng quá lâu, Hạ tiên sinh phủ định lời hắn: "Tất nhiên là không, ta mua cho mấy người sau này đến nhà ta ở."
Tiếng nói chuyện dần im bặt, Hạ Ý thò đầu vào giữa hai người: "Sau này ạ? Còn ai định đến nhà mình ở nữa sao?"
Cảnh Thâm chỉ thấy đỉnh đầu của nàng chứ không nhìn được biểu cảm, nhưng nghe giọng thì có vẻ nàng đang hứng thú lắm... Tự nhiên hắn thấy hơi dỗi, tiểu cô nương này kỳ quá nhỉ, ai đến nhà nàng cũng nhiệt tình như vậy sao?
Những người khác có thể sánh bằng khoảng thời gian họ ở cạnh nhau ư?
Bởi vì đang nghĩ ngợi lung tung nên hắn không thấy được Hạ tiên sinh lắc đầu với Hạ Ý, kể từ đó, chẳng có giây phút nào hắn tươi tỉnh lên nổi.
Sau khi rời khỏi gian bán lò, ba người gửi đồ tại quán trà nằm dưới gốc liễu già rồi đi vòng về hướng tiệm sách.
Hạ Ý biết Cảnh Thâm đang lo ra, nhưng nàng cho rằng hắn mãi nghĩ đến chuyện được về nên chỉ đành trò chuyện đôi ba câu cùng Hạ tiên sinh, trông thấy ông bác bán lê nướng cạnh sông hôm nọ khiến nàng dừng bước, nhớ lại nỗi tiếc nuối hôm ấy, nàng cầm tay cha lắc qua lắc về: "Cha ơi, con muốn ăn lê nướng."
Nghe hai chữ lê nướng nên Cảnh Thâm cũng quay đầu nhìn sang, chẳng hiểu sao tiên sinh đồng ý mà hắn lại thấy hơi hoảng hốt...
Dự cảm của hắn không sai chút nào, vừa tới ông bác bán lê nướng đã lên tiếng: "Ái chà chà, lại là hai huynh muội ngày ấy đây mà, tìm được túi tiền chưa?"
Cảnh Thâm: "..."
Hạ Ý: "..."
"Ồ? Chắc hai đứa có chuyện gì muốn nói với ta nhỉ?" Giọng nói của tiên sinh không rõ vui buồn, ông vẫn bình tĩnh thanh toán hai quả lê nướng.
Bác bán lê bị hai đứa trẻ trừng mắt nên chỉ dám im lặng cúi đầu nướng lê.
Cảnh Thâm vội vã: "Tiên sinh, do cháu ham chơi nên rủ rê Hạ Ý, muội ấy không có lỗi đâu ạ."
Hạ Ý cũng tiến lên một bước: "Cha ơi, Cảnh Thâm vô tội, do tu hành của con còn thấp nên mới dễ bị lung lay."
"Tu hành còn thấp là loại từ ngữ gì đấy. Đã bảo con đừng xem mấy loại sách đó rồi mà không nghe, bây giờ nói năng chả ra làm sao rồi thấy chưa..." Bỗng nhiên tiên sinh nổi hứng răn đe chuyện đọc sách của nàng khiến nàng tủi thân không chịu được, nàng nhủ, chuyện cần mắng không phải chuyện hai bọn họ tự ý đi lung tung sao?
Không phải Hạ tiên sinh không giận, thực ra ông đã biết trước từ lâu... hôm ấy Lý Nguyên chờ ông đi dạy về rồi lén kể cho ông nghe.
Ông vẫn chờ hai đứa quỷ này tự thú với ông, giờ cơm hôm qua ông còn cố tình nói mai vào huyện, thế mà con gái nhà mình và nhóc Cảnh Thâm chỉ liếc nhau một cái rồi thản nhiên đánh trống lảng. Học thói xấu ở đâu thế không biết. Hôm nay ông đang định bóng gió với chúng mấy câu, ai ngờ ông bác bán lê nướng đã làm chuyện vỡ lẽ...
Hạ Ý bị cha mắng nên mặt ủ mày chau, Hạ tiên sinh không còn cách nào bèn dúi quả lê nướng vào tay nàng, cậu chàng Cảnh Thâm thì phải tự vươn tay ra lấy.
Hạ Ý rụt cổ lại, nàng cười lấy lòng rồi giơ lê nướng lên: "Cha muốn ăn không?"
Hạ tiên sinh nghiêng đầu né miếng lê nằm trước mặt ông, thở dài: "Trễ rồi, mau đi thôi, về nhà tính sổ với con sau."
"Ồ." Nàng hạnh phúc nhấm nháp quả lê, trả lời với vẻ không mấy để tâm.
Chốc lát sau họ đã đến trước tiệm sách, nhưng thủ thư bảo họ không được mang thức ăn vào trong, hai đứa bèn ngồi ăn trước cửa như hai con sư tử đá, ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Khác cái, hai con sử tử thì ngồi canh đều hai bên, hai đứa này thì ngồi tụm lại với nhau.
Hạ Ý mãi nghĩ đến hai cuốn sách nàng giấu nên ăn rất vội vàng. Cảnh Thâm là thanh niên nên ăn uống nhanh hơn nàng nhiều, hắn ăn xong rồi mà nàng vẫn đang chăm chú ngấu nghiến.
"Chậm thôi kẻo nghẹn, ta vào trước xem thử hai cuốn sách còn đó không nhé."
"Vâng."
Lúc Cảnh Thâm đi vào thì Hạ tiên sinh đang tỉ mỉ chọn sách, hắn lặng lẽ tạt ngang qua gian tiểu thuyết, rút ra hai cuốn sách nằm dưới cùng, vẫn còn ở đây thật này, hai tay hắn cầm hai cuốn rồi cúi đầu đánh giá.
Tuy Tiễn Chúc Ngữ cũng là tiểu thuyết lãng mãn nhưng ít nhất tên nó nghe còn văn thơ bay bổng, cuốn Phu quân là Trạng Nguyên thì thôi đi, càng nhìn càng ngứa mắt. Sao cô nương dịu dàng nhường ấy lại muốn đọc mấy cuốn này thế nhỉ?
Cảnh Thâm nhìn quanh khung cảnh rối ren trong quán, luôn tiện giấu cuốn sách đáng ghét kia ở chỗ nào đấy.
"Còn đó không?" Giọng nói của tiểu cô nương vang lên, dù chỉ nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến hắn giật nảy mình, tự nhiên thấy có lỗi thế nhỉ.
"Chỉ còn mỗi cuốn này thôi." Hắn lấy lại bình tĩnh, đưa cuốn sách cho nàng.
Thấy vậy, Hạ Ý không hề từ bỏ mà vẫn tiếp tục rút mấy cuốn phía dưới lên, nhưng chúng nào phải thứ nàng muốn, nàng chuyển mục tiêu sang một cuốn tương tự có tên Phu quân là Thám Hoa.
"..." Cảnh Thâm chết trân tại chỗ, hắn cạn lời quay đầu nhìn sang hướng khác. Xì, sao không có luôn cuốn Phu quân là Bảng Nhãn cho đủ bộ.
Hạ Ý tạm hài lòng, nàng ôm hai cuốn sách rụt rè chạy đến cạnh cha.
Hạ tiên sinh đang chọn sách cho lần học vào mùa xuân và mùa hè sắp tới của con gái, bỗng dưng tiểu cô nương đi tới với đôi mắt ngời sáng rồi nhét vào ngực ông hai cuốn sách. Vừa nhìn vào nội dung bên trong ông đã trợn trừng mắt, tiếp tục lật vài trang, ông khép sách lại gõ đầu nàng: "Không được đọc mấy loại sách này, lấy ở đâu thì trả về chỗ đó."
Không mua cho thật kìa, Hạ Ý mếu máo chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn cha. Cảnh Thâm đi ra từ sau kệ sách, thấy tiên sinh nghiêm khắc với nàng nên đành đến an ủi.
Tiên sinh thở dài, xoa đầu nàng dịu dàng nói: "Giả vờ khóc cũng không có ích gì đâu, nghe lời cha, mang sách đi trả rồi về thôi."
Lúc này Hạ Ý mới khóc thật, nàng ôm hai cuốn sách đi qua gian kệ ở góc Tây quán.
Chưa bao giờ Cảnh Thâm thấy nàng ủ rũ như vậy, lúc nãy bị tiên sinh mắng ngay trên đường mà nàng vẫn cười tươi như hoa, thế mà bây giờ lại buồn bã đến thế. Hắn định nói đỡ cho nàng mấy câu, nào ngờ ông đã rào trước bằng câu nói "Nhiều lời vô ích"...
Ôi chao, tiên sinh cứng nhắc quá.
Thuyết phục ông không được nên hắn bèn đến cạnh tiểu cô nương, Hạ Ý buồn buồn nhìn cuốn sách, thật ra lúc đầu nàng chỉ hơi muốn có nó thôi, chẳng hiểu sao sau khi bị cha từ chối thì nàng lại cực kỳ muốn có.
"Muội, muội đừng khóc."
"Muội đâu có khóc."
Chính mắt hắn thấy đôi mắt ướm lệ của nàng cơ mà, vẻ mặt tội nghiệp này nên để tiên sinh thấy mới phải. Hắn chủ động cất sách giúp nàng, khẽ thì thầm vào tai: "Trước khi về ta sẽ lén mua cho muội."
"Hả?" Suy nghĩ một lát, nàng lắc đầu, "Không được, cha muội dạy vô công bất hưởng lợi."
Cảnh Thâm cười chê, hắn nhỏ giọng nói: "Ôi ta đúng là người thừa mà, muội từng nói ở trong nhà muội thì là gia đình của muội còn gì, ta chỉ mua giúp muội hai cuốn sách thì sao gọi là 'lợi' được."
Hạ Ý cúi đầu nhìn tiệm sách ồn ào, hình như lời hắn nói cũng hợp lý...
***
Dù được Cảnh Thâm an ủi nhưng tâm trạng nàng vẫn không tốt lên nổi, trên quãng đường về nhà nàng chỉ ôm đùi ngồi im một góc.
Đã mấy lần Hạ tiên sinh định bảo Lâm Đại Hưng quay lại huyện Tương Vân, nhưng vẫn kìm lại được, ông tiếp tục đọc cuốn sách nằm dưới chân.
Thấy vậy Hạ Ý càng tủi thêm, vừa về tới nhà nàng đã lao vào phòng ôm gối khóc lóc.
Đến khi khóc đã đời nàng mới cảm nhận được cơn đói cồn cào, nàng nhớ lại bát mỳ hoa huệ tây chưa ăn xong hồi trưa mà tiếc hùi hụi, dù buồn bực đến mấy thì cũng không nên lãng phí đồ ăn chứ... Nàng ngồi trên giường xoa bụng một lát mới mở cửa bước ra.
Bầu trời nhuốm màu âm u, làn gió vờn quanh tán lá cây ngô đồng tạo ra từng đợt xôn xao, có chàng thiếu niên ngồi trên băng ghế dài sau cánh cổng rộng mở.
Tấm lưng mảnh mai trông có vẻ gầy yếu giữa từng cơn gió thu gào thét, ngắm một lúc lâu Hạ Ý mới chợt nhớ đến việc hắn phải về nhà.
Người huynh ấy chờ không đến nữa sao? Trời đã sẩm tối, nếu tới đón thì đã đến từ lâu mới phải...
Thiếu niên hắt xì một cái, hắn vẫn kiên định nhìn chăm chú về phía Đông, Hạ Ý nhẹ nhàng bước tới ngồi ở đầu còn lại của chiếc ghế.
Cảnh Thâm quay đầu, thiếu niên tò mò nhìn đôi mắt đỏ ửng của nàng: "Khóc đã rồi hả?"
Mày nàng chau chau: "Huynh ngồi đây lâu chưa?"
"Từ khi tiên sinh ra ngoài đến giờ."
Giọng nói của hắn lộ vẻ cô đơn, Hạ Ý ngập ngừng một lát rồi mới hỏi tiếp: "Có khi nào... huynh nhìn nhầm người trên phố không?"
"Không thể nào, ta chắc chắn đó là hắn, ta nhớ..." Cảnh Thâm vừa nói vừa nhặt hòn đá nằm cạnh cổng ném ra ngoài, hắn im bặt ngay khi nhìn thấy ai đó ngoài bờ sông.
Người ngồi ném đá xuống sông mà hắn thấy mấy hôm trước... là A Minh.
Hắn đờ người, mọi chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây đã tìm đượclời giải đáp, ví như tại sao thái độ của ba người phụ nữ lại thay đổi, tại sao lại có tiếng hắt xì rõ to vào giữa đêm cùng với chuyện gạch vỡ rơi xuống...
"Huynh đi đâu vậy Cảnh Thâm..."
Cảnh Thâm mím môi nhìn vào trong gian hàng, hắn gật đầu chắc nịch: "Đúng."
Hạ Ý nghiêng đầu, nàng nắm chặt tay áo không biết nên nói gì cho phải, đang vui vẻ với nhau mà hắn phải về nhà sao? Nếu như nàng có thể...
"Hai đứa đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?" Giọng nói của Hạ tiên sinh vang lên, trên tay ông xách theo một bó than.
Hạ Ý bừng tỉnh, nàng nhíu mày trả lời: "Hình như Cảnh Thâm sắp phải về rồi ạ."
"Gì cơ?" Hạ tiên sinh ngạc nhiên quay đầu nhìn Cảnh Thâm.
Lúc này chàng thiếu niên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khôn tả, hắn cất lời giải thích trước ánh nhìn tò mò của ông: "Cháu mới thấy người đưa cháu đến Nhược Lựu hôm ấy, có lẽ cháu sắp được về rồi."
"Ồ? Sao ta không biết nhỉ..." Câu sau ông nói rất nhỏ, đến mức Cảnh Thâm chỉ nghe rõ chữ Ồ đầu tiên.
Trước giờ tiên sinh nói chuyện ngắn gọn, chữ Ồ này của ông khiến Cảnh Thâm chẳng biết ông đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn lờ mờ nhận ra hình như ông đang cười thì phải.
Tiên sinh đang vui sao? Nghe chuyện hắn sắp về mà ông vui ấy hả? Hắn không được chào đón đến mức ấy ư? Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hắn nhớ lại cách hành xử của bản thân những ngày qua... Ngoại trừ việc đánh nhau với bọn trẻ vào ngày thứ hai đến thì lúc nào hắn cũng ngoan ngoãn cơ mà, hắn còn chưa nghe lời ông già ở nhà đến mức đó luôn ấy chứ.
Vậy nên không có chuyện Hạ tiên sinh ghét hắn đâu, chắc hắn nhìn nhầm rồi...
"Sắp được về mà huynh không vui sao?" Hạ Ý đi ngang hệt như con cua, nàng hỏi.
Hắn tạm gác đống suy nghĩ vụn vặt sang một bên: "Có đâu, ta vui hết nấc luôn."
Hạ Ý vuốt ve hình thêu quả lựu trên tay áo, nàng không biết đáp tiếp thế nào nên đành im lặng đi theo Hạ tiên sinh vào gian hàng bán bếp lửa.
"Cha ơi, nhà ta có nhiều rồi mà?"
"Mua thêm một cái cho căn phòng phía Tây."
Căn phòng phía Tây... Cảnh Thâm hỏi ông: "Tiên sinh mua cho cháu ạ?"
Chuyện đã rồi thì cần gì phung phí cho những thứ không cần thiết? Nhưng không để hắn lo lắng quá lâu, Hạ tiên sinh phủ định lời hắn: "Tất nhiên là không, ta mua cho mấy người sau này đến nhà ta ở."
Tiếng nói chuyện dần im bặt, Hạ Ý thò đầu vào giữa hai người: "Sau này ạ? Còn ai định đến nhà mình ở nữa sao?"
Cảnh Thâm chỉ thấy đỉnh đầu của nàng chứ không nhìn được biểu cảm, nhưng nghe giọng thì có vẻ nàng đang hứng thú lắm... Tự nhiên hắn thấy hơi dỗi, tiểu cô nương này kỳ quá nhỉ, ai đến nhà nàng cũng nhiệt tình như vậy sao?
Những người khác có thể sánh bằng khoảng thời gian họ ở cạnh nhau ư?
Bởi vì đang nghĩ ngợi lung tung nên hắn không thấy được Hạ tiên sinh lắc đầu với Hạ Ý, kể từ đó, chẳng có giây phút nào hắn tươi tỉnh lên nổi.
Sau khi rời khỏi gian bán lò, ba người gửi đồ tại quán trà nằm dưới gốc liễu già rồi đi vòng về hướng tiệm sách.
Hạ Ý biết Cảnh Thâm đang lo ra, nhưng nàng cho rằng hắn mãi nghĩ đến chuyện được về nên chỉ đành trò chuyện đôi ba câu cùng Hạ tiên sinh, trông thấy ông bác bán lê nướng cạnh sông hôm nọ khiến nàng dừng bước, nhớ lại nỗi tiếc nuối hôm ấy, nàng cầm tay cha lắc qua lắc về: "Cha ơi, con muốn ăn lê nướng."
Nghe hai chữ lê nướng nên Cảnh Thâm cũng quay đầu nhìn sang, chẳng hiểu sao tiên sinh đồng ý mà hắn lại thấy hơi hoảng hốt...
Dự cảm của hắn không sai chút nào, vừa tới ông bác bán lê nướng đã lên tiếng: "Ái chà chà, lại là hai huynh muội ngày ấy đây mà, tìm được túi tiền chưa?"
Cảnh Thâm: "..."
Hạ Ý: "..."
"Ồ? Chắc hai đứa có chuyện gì muốn nói với ta nhỉ?" Giọng nói của tiên sinh không rõ vui buồn, ông vẫn bình tĩnh thanh toán hai quả lê nướng.
Bác bán lê bị hai đứa trẻ trừng mắt nên chỉ dám im lặng cúi đầu nướng lê.
Cảnh Thâm vội vã: "Tiên sinh, do cháu ham chơi nên rủ rê Hạ Ý, muội ấy không có lỗi đâu ạ."
Hạ Ý cũng tiến lên một bước: "Cha ơi, Cảnh Thâm vô tội, do tu hành của con còn thấp nên mới dễ bị lung lay."
"Tu hành còn thấp là loại từ ngữ gì đấy. Đã bảo con đừng xem mấy loại sách đó rồi mà không nghe, bây giờ nói năng chả ra làm sao rồi thấy chưa..." Bỗng nhiên tiên sinh nổi hứng răn đe chuyện đọc sách của nàng khiến nàng tủi thân không chịu được, nàng nhủ, chuyện cần mắng không phải chuyện hai bọn họ tự ý đi lung tung sao?
Không phải Hạ tiên sinh không giận, thực ra ông đã biết trước từ lâu... hôm ấy Lý Nguyên chờ ông đi dạy về rồi lén kể cho ông nghe.
Ông vẫn chờ hai đứa quỷ này tự thú với ông, giờ cơm hôm qua ông còn cố tình nói mai vào huyện, thế mà con gái nhà mình và nhóc Cảnh Thâm chỉ liếc nhau một cái rồi thản nhiên đánh trống lảng. Học thói xấu ở đâu thế không biết. Hôm nay ông đang định bóng gió với chúng mấy câu, ai ngờ ông bác bán lê nướng đã làm chuyện vỡ lẽ...
Hạ Ý bị cha mắng nên mặt ủ mày chau, Hạ tiên sinh không còn cách nào bèn dúi quả lê nướng vào tay nàng, cậu chàng Cảnh Thâm thì phải tự vươn tay ra lấy.
Hạ Ý rụt cổ lại, nàng cười lấy lòng rồi giơ lê nướng lên: "Cha muốn ăn không?"
Hạ tiên sinh nghiêng đầu né miếng lê nằm trước mặt ông, thở dài: "Trễ rồi, mau đi thôi, về nhà tính sổ với con sau."
"Ồ." Nàng hạnh phúc nhấm nháp quả lê, trả lời với vẻ không mấy để tâm.
Chốc lát sau họ đã đến trước tiệm sách, nhưng thủ thư bảo họ không được mang thức ăn vào trong, hai đứa bèn ngồi ăn trước cửa như hai con sư tử đá, ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Khác cái, hai con sử tử thì ngồi canh đều hai bên, hai đứa này thì ngồi tụm lại với nhau.
Hạ Ý mãi nghĩ đến hai cuốn sách nàng giấu nên ăn rất vội vàng. Cảnh Thâm là thanh niên nên ăn uống nhanh hơn nàng nhiều, hắn ăn xong rồi mà nàng vẫn đang chăm chú ngấu nghiến.
"Chậm thôi kẻo nghẹn, ta vào trước xem thử hai cuốn sách còn đó không nhé."
"Vâng."
Lúc Cảnh Thâm đi vào thì Hạ tiên sinh đang tỉ mỉ chọn sách, hắn lặng lẽ tạt ngang qua gian tiểu thuyết, rút ra hai cuốn sách nằm dưới cùng, vẫn còn ở đây thật này, hai tay hắn cầm hai cuốn rồi cúi đầu đánh giá.
Tuy Tiễn Chúc Ngữ cũng là tiểu thuyết lãng mãn nhưng ít nhất tên nó nghe còn văn thơ bay bổng, cuốn Phu quân là Trạng Nguyên thì thôi đi, càng nhìn càng ngứa mắt. Sao cô nương dịu dàng nhường ấy lại muốn đọc mấy cuốn này thế nhỉ?
Cảnh Thâm nhìn quanh khung cảnh rối ren trong quán, luôn tiện giấu cuốn sách đáng ghét kia ở chỗ nào đấy.
"Còn đó không?" Giọng nói của tiểu cô nương vang lên, dù chỉ nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến hắn giật nảy mình, tự nhiên thấy có lỗi thế nhỉ.
"Chỉ còn mỗi cuốn này thôi." Hắn lấy lại bình tĩnh, đưa cuốn sách cho nàng.
Thấy vậy, Hạ Ý không hề từ bỏ mà vẫn tiếp tục rút mấy cuốn phía dưới lên, nhưng chúng nào phải thứ nàng muốn, nàng chuyển mục tiêu sang một cuốn tương tự có tên Phu quân là Thám Hoa.
"..." Cảnh Thâm chết trân tại chỗ, hắn cạn lời quay đầu nhìn sang hướng khác. Xì, sao không có luôn cuốn Phu quân là Bảng Nhãn cho đủ bộ.
Hạ Ý tạm hài lòng, nàng ôm hai cuốn sách rụt rè chạy đến cạnh cha.
Hạ tiên sinh đang chọn sách cho lần học vào mùa xuân và mùa hè sắp tới của con gái, bỗng dưng tiểu cô nương đi tới với đôi mắt ngời sáng rồi nhét vào ngực ông hai cuốn sách. Vừa nhìn vào nội dung bên trong ông đã trợn trừng mắt, tiếp tục lật vài trang, ông khép sách lại gõ đầu nàng: "Không được đọc mấy loại sách này, lấy ở đâu thì trả về chỗ đó."
Không mua cho thật kìa, Hạ Ý mếu máo chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn cha. Cảnh Thâm đi ra từ sau kệ sách, thấy tiên sinh nghiêm khắc với nàng nên đành đến an ủi.
Tiên sinh thở dài, xoa đầu nàng dịu dàng nói: "Giả vờ khóc cũng không có ích gì đâu, nghe lời cha, mang sách đi trả rồi về thôi."
Lúc này Hạ Ý mới khóc thật, nàng ôm hai cuốn sách đi qua gian kệ ở góc Tây quán.
Chưa bao giờ Cảnh Thâm thấy nàng ủ rũ như vậy, lúc nãy bị tiên sinh mắng ngay trên đường mà nàng vẫn cười tươi như hoa, thế mà bây giờ lại buồn bã đến thế. Hắn định nói đỡ cho nàng mấy câu, nào ngờ ông đã rào trước bằng câu nói "Nhiều lời vô ích"...
Ôi chao, tiên sinh cứng nhắc quá.
Thuyết phục ông không được nên hắn bèn đến cạnh tiểu cô nương, Hạ Ý buồn buồn nhìn cuốn sách, thật ra lúc đầu nàng chỉ hơi muốn có nó thôi, chẳng hiểu sao sau khi bị cha từ chối thì nàng lại cực kỳ muốn có.
"Muội, muội đừng khóc."
"Muội đâu có khóc."
Chính mắt hắn thấy đôi mắt ướm lệ của nàng cơ mà, vẻ mặt tội nghiệp này nên để tiên sinh thấy mới phải. Hắn chủ động cất sách giúp nàng, khẽ thì thầm vào tai: "Trước khi về ta sẽ lén mua cho muội."
"Hả?" Suy nghĩ một lát, nàng lắc đầu, "Không được, cha muội dạy vô công bất hưởng lợi."
Cảnh Thâm cười chê, hắn nhỏ giọng nói: "Ôi ta đúng là người thừa mà, muội từng nói ở trong nhà muội thì là gia đình của muội còn gì, ta chỉ mua giúp muội hai cuốn sách thì sao gọi là 'lợi' được."
Hạ Ý cúi đầu nhìn tiệm sách ồn ào, hình như lời hắn nói cũng hợp lý...
***
Dù được Cảnh Thâm an ủi nhưng tâm trạng nàng vẫn không tốt lên nổi, trên quãng đường về nhà nàng chỉ ôm đùi ngồi im một góc.
Đã mấy lần Hạ tiên sinh định bảo Lâm Đại Hưng quay lại huyện Tương Vân, nhưng vẫn kìm lại được, ông tiếp tục đọc cuốn sách nằm dưới chân.
Thấy vậy Hạ Ý càng tủi thêm, vừa về tới nhà nàng đã lao vào phòng ôm gối khóc lóc.
Đến khi khóc đã đời nàng mới cảm nhận được cơn đói cồn cào, nàng nhớ lại bát mỳ hoa huệ tây chưa ăn xong hồi trưa mà tiếc hùi hụi, dù buồn bực đến mấy thì cũng không nên lãng phí đồ ăn chứ... Nàng ngồi trên giường xoa bụng một lát mới mở cửa bước ra.
Bầu trời nhuốm màu âm u, làn gió vờn quanh tán lá cây ngô đồng tạo ra từng đợt xôn xao, có chàng thiếu niên ngồi trên băng ghế dài sau cánh cổng rộng mở.
Tấm lưng mảnh mai trông có vẻ gầy yếu giữa từng cơn gió thu gào thét, ngắm một lúc lâu Hạ Ý mới chợt nhớ đến việc hắn phải về nhà.
Người huynh ấy chờ không đến nữa sao? Trời đã sẩm tối, nếu tới đón thì đã đến từ lâu mới phải...
Thiếu niên hắt xì một cái, hắn vẫn kiên định nhìn chăm chú về phía Đông, Hạ Ý nhẹ nhàng bước tới ngồi ở đầu còn lại của chiếc ghế.
Cảnh Thâm quay đầu, thiếu niên tò mò nhìn đôi mắt đỏ ửng của nàng: "Khóc đã rồi hả?"
Mày nàng chau chau: "Huynh ngồi đây lâu chưa?"
"Từ khi tiên sinh ra ngoài đến giờ."
Giọng nói của hắn lộ vẻ cô đơn, Hạ Ý ngập ngừng một lát rồi mới hỏi tiếp: "Có khi nào... huynh nhìn nhầm người trên phố không?"
"Không thể nào, ta chắc chắn đó là hắn, ta nhớ..." Cảnh Thâm vừa nói vừa nhặt hòn đá nằm cạnh cổng ném ra ngoài, hắn im bặt ngay khi nhìn thấy ai đó ngoài bờ sông.
Người ngồi ném đá xuống sông mà hắn thấy mấy hôm trước... là A Minh.
Hắn đờ người, mọi chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây đã tìm đượclời giải đáp, ví như tại sao thái độ của ba người phụ nữ lại thay đổi, tại sao lại có tiếng hắt xì rõ to vào giữa đêm cùng với chuyện gạch vỡ rơi xuống...
"Huynh đi đâu vậy Cảnh Thâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.