Chương 18: Nhớ đế đô
Anh Đào Tiên
13/03/2023
Nhờ có sự giúp đỡ của Lý thúc mà hai bọn họ giấu được chuyện này với Hạ
tiên sinh - trước khi ông về hai người cũng đã xử lý sạch sẽ nửa túi hạt dẻ còn sót lại.
Hai ngày tiếp theo vẫn trôi qua như bình thường, chẳng qua lần nay ra sông giặt đồ có thêm Tiểu Mãn đi cùng. Cảnh Thâm co người ngồi trên tảng đá nhìn cảnh hai cô nương cười đùa vui vẻ ở phía xa xa, cô đơn cầm chày đập lên y phục...
Vào đêm rằm trời chợt chuyển lạnh, không khí thêm phần mát mẻ, người nào đó đang nhìn trăng nhớ nhà vội khép cửa sổ leo lên giường. Cánh cửa gỗ lỏng lẻo được hắn chèn thêm một miếng gỗ mỏng cho chắc chắn, giờ này chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích, và cả thêm tiếng suối thì thầm cùng tán lá rơi.
Trời lạnh cùng chăn bạc, trằn trọc khó ngủ yên... Hậu quả là sáng hôm sau hắn dậy rất sớm.
Mở cửa bước ra, cây lựu được bọc bởi một lớp sương trắng, những luống rau xanh mướt trồng ở chân tường cũng phủ một màu trắng xóa, duy chỉ có mấy gốc cúc trắng vàng mới nở hoa là trông tươi tắn.
Thì ra đã vào tiết Sương Giáng.
Giữa tiếng gió xào xạc vang lên tiếng kẽo kẹt cửa mở, Hạ Ý bước ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh trước mắt mà run cầm cập. Đóng cửa phòng xong, Hạ Ý vừa quay đầu đã trông thấy Cảnh Thâm ngồi trên bậc thềm chống tay lên gối quan sát gì đó, nàng khe khẽ bước tới.
Trên mặt đất có một đàn kiến dàn thành hàng khiêng thức ăn chui vào hang, huynh ấy đang nhìn cảnh này đấy hả?
Cảnh Thâm ngẩng đầu: "Hình như đây là điểm tâm hôm qua rơi xuống." Miếng bánh con người dễ dàng ăn được, lại là thứ hiếm lạ với kiến càng.
Hạ Ý cũng ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn đàn kiến, ánh mắt từ từ hướng về bàn tay đang nằm trên đầu gối Cảnh Thâm.
Lúc giặt đồ nàng đã để ý, đôi tay chàng thiếu niên gầy gầy, ngón tay thon dài, giữa buổi sáng mùa thu se se đầu ngón tay đẹp đẽ ấy vì lạnh mà đỏ ửng... Nàng trông kĩ lại, Cảnh Thâm ăn mặc đơn sơ quá.
"Cảnh Thâm? Huynh lạnh không?"
"..." Lạnh lắm. Cảnh Thâm kìm lại cảm giác lạnh buốt ở chóp mũi, im lặng một lúc rồi nói với vẻ không quan tâm, "Chẳng lạnh tẹo nào."
"Ồ."
"..." Trả lời vậy là sao? Hắn liếc nhìn qua nàng, gò má mềm mại đỏ lên vì lạnh.
"Thôi, nhìn chúng nó làm gì? Ta vào nhà xem thử tiên sinh có cần giúp gì không nhé?"
"Vâng."
Giữa tuần là ngày hưu mộc nên Hạ tiên sinh ở nhà lo chuyện cơm nước cho bọn trẻ, chờ khi hai đứa vào giúp thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi.
Cửa nhà chính mở tung, gió thổi vào từng cơn vấn vít quanh bàn gỗ, khuôn mặt thiếu niên vốn trắng trẻo, nay vì ăn mặc mỏng manh mà trông càng nhợt nhạt hơn.
Thấy vậy, Hạ Ý ngẩng đầu gọi tiên sinh.
"Gì vậy?"
Nàng liếc Cảnh Thâm thêm một cái, nhích lại gần tiên sinh rồi rướn cổ thì thầm vào tai ông, nghe xong tiên sinh vỗ nhẹ đầu nàng, nhướn mày nói với vẻ không vui: "Sao con không nói với cha?"
Hạ Ý vội ôm tay cha lắc qua lắc về, Hạ tiên sinh đành buông đũa mặc nàng nũng nịu. Làm nũng xong, Hạ Ý ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi cũ bưng chén cháo lên dùng bữa, nàng không quên nhìn Cảnh Thâm một cái, vô tình chạm phải ánh mắt nghi ngờ của hắn.
Câu chuyện to nhỏ của hai cha con họ lúc nãy đã khơi dậy lòng tò mò trong hắn.
Nhưng không để hắn thắc mắc quá lâu, ăn cơm xong Hạ tiên sinh gọi hắn vào phòng ông, hắn lờ mờ đoán được bảy, tám phần, trong lòng xúc động khôn tả...
Hạ tiên sinh lấy ra từ tủ một bộ xiêm y dày dặn được gấp gọn gàng rồi đưa cho hắn, ông bảo: "Gần vào đông rồi, mai ta dẫn cậu và Tiểu Ý lên Tương Vân một chuyến," tiên sinh nhìn hắn một cách sâu xa, "Đến lúc đấy cậu cứ vào gian y phục chọn mấy bộ vừa vặn. Nay trời lạnh, cậu dùng tạm đồ của ta trước."
Cảnh Thâm nhận lấy, cảm ơn ông trước rồi nói: "Không cần phiền tiên sinh mua y phục đâu ạ, chẳng bao lâu nữa... cháu sẽ về nhà rồi."
Hạ tiên sinh đang cất xiêm y vào tủ nghe lời này thì khựng lại, ông khó hiểu lên tiếng, nhưng âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình ông nghe được.
***
Lúc ôm áo bông cũ người mới ta về phòng, Cảnh Thâm lại bị gió thu thổi cho lạnh cóng, nhưng hắn không vội đi thay mà sang phòng Hạ Ý trước. Như thường lệ, hắn đứng cách cửa sổ hai, ba bước rồi khẽ gọi một tiếng tiểu cô nương.
Hạ Ý ngồi cạnh cửa sổ nương theo ánh nắng để đọc cuốn Chí Quái Đàm, đang đọc đến trang mô tả một cái bóng bí ẩn ngoài cửa sổ thì nghe được tiếng gọi này, nàng giật mình ném vội cuốn sách lên giường.
Chờ khi bình tĩnh lại, nàng quỳ gối lên đẩy cửa ra, không ngờ thấy được Cảnh Thâm ôm y phục nhìn nàng chăm chú.
"Khụ..." Hắn nghệt mặt, không ngờ nàng sẽ mở thẳng cửa sổ, ngốc quá đi.
Hạ Ý vươn người dựa lên khung cửa, gió thổi tóc mai bay bay, nàng mỉm cười hỏi: "Huynh đứng ngoài kia làm gì vậy?"
"Ta đến cảm ơn muội." Hắn vì sĩ diện mà làm khổ thân mình, hóa ra nàng thủ thỉ với tiên sinh chuyện này.
"Cha và muội đều thấy bình thường nên có chuyện gì huynh cứ nói, hôm nay đầu óc muội mà chậm chạp thì chắc huynh chết cóng cũng không ai biết đâu..."
"Nào có, muội sáng dạ lắm."
Ai được khen thông minh mà chẳng vui vẻ, Hạ Ý cúi người xuống mím môi cười, vì không có vật cản nên Cảnh Thâm dễ dàng nhìn được khung cảnh bên trong, hắn cuống quít dời mắt xuống bệ cửa.
Phòng ngủ của một cô nương là thứ hắn có thể nhìn đấy à?
Chốc sau Hạ Ý ngồi thẳng lưng lên, nàng chỉ vào quả hồng chín rồi nói: "Cho huynh quả hồng mềm này đó."
Quả hồng mềm nghe cứ như Thế tử mềm [1] ấy. Nghĩ vậy, Cảnh Thâm lắc đầu: "Ta không thích hồng mềm, ta thích ăn quả giòn một chút."
[1] 软 - mềm, còn có nghĩa là yếu ớt, nhu nhược.
Hắn chê bai nên nàng đâm ra giận dỗi, Hạ Ỹ bĩu môi rụt tay, liếc hắn một cái rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động của nàng khiến hắn buồn cười không chịu nổi, hắn hét lớn với cánh cửa: "Sau này ta đãi muội một bữa hồng giòn ngon miệng nhá."
"Thèm vào, muội thích ăn hồng mềm cơ!" Tiểu cô nương ngồi trong phòng cũng hét lại với cửa sổ, qua lớp giấy dầu vàng óng lờ mờ thấy được dáng người nọ, nàng cầm quả hồng dúi qua dúi lại quanh chiếc bóng màu đen của ai kia.
Nhìn thế này trông hắn cũng chẳng đáng sợ lắm nhỉ, nàng mân mê quả hồng rồi cắn một miếng, tiếp tục đọc câu chuyện dang dở.
Mai được đi Tương Vân nữa rồi, nhất định nàng phải mua hai cuốn hôm ấy nàng giấu mới được, nàng cúi đầu vái lạy cuốn sách trước mặt, miệng lẩm bẩm: "Cha sẽ đồng ý thôi mà."
Ở một góc khác của căn nhà, sau khi mang xiêm y tiên sinh tặng, Cảnh Thâm cúi người ngắm nghía.
Tuy hắn không cao bằng tiên sinh nhưng mang vào khá vừa vặn, chất liệu vải đương nhiên không tốt bằng mấy bộ hắn hay mặc, nhưng hình như áo quần của ông vốn đã mang vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần thì phải... Nghĩ thế, Cảnh Thâm phe phẩy tay áo, một lúc sau, hắn tự cảm thấy ngớ ngẩn nên ngồi xuống mân mê nhành cây mới nhặt được.
Hắn nhặt được nó khi ra sông giặt đồ cùng Hạ Ý, dùng làm ná thì còn gì bằng. Dù sao ngày nào cũng trôi qua trong vô vị, làm đại một cái ná rồi lui sau Huyền Diểu Đường bắn chim cũng không tệ.
Nhưng chỉ mới cầm dao lên hắn đã thoáng thấy một thứ khó tin - trên tay áo của bộ xiêm y mang khí chất thần tiên có thêu một quả lựu tròn vo bằng chỉ đỏ nhạt màu.
Cảnh Thâm ngẩn ngơ vuốt ve quả lựu... Vị trí thêu quả lựu giống hệt với cách thêu hoa mai của mẫu thân hắn, vì sao y phục của tiên sinh lại có hình thêu như thế này?
Vừa ra khỏi phòng, Cảnh Thâm bắt gặp tiên sinh đang ngồi dưới tán cây ngô đồng giặt đồ, hắn liếc quả lựu nhỏ trên tay áo rồi bước đến cạnh ông.
"Tiên sinh," Chờ ông ngẩng đầu hắn mới nói tiếp, "Quả lựu này do Hạ Ý thêu ạ?"
Nàng mê lựu thật đấy.
Hạ tiên sinh rửa sạch tay với nước: "Đúng vậy, xưa nay con bé thích lựu lắm, bảo chúng đáng yêu rồi thêu hết lên y phục."
"Trông đẹp quá..." Hắn nói nhỏ.
Nghe câu nói không đầu không đuôi của hắn, Hạ tiên sinh đáp lại: "Phải là cực kỳ đẹp mới đúng, ý tưởng thêu lên y phục do bà Chi chỉ con bé đấy."
"Bà Chi ư?"
Hạ tiên sinh gật đầu, hình như ông muốn đi sang nơi khác nên chỉ cười đáp lại hắn, ông quay đầu vắt khô xiêm y. Cảnh Thâm chu đáo bưng thau nước lui sau vườn hắt đi, đến khi quay lại Hạ tiên sinh đã đứng lên phơi quần áo, hắn ôm thau nhìn hàng xiêm y phấp phới.
Quả nhiên bộ nào cũng được thêu lên một quả lựu nho nhỏ, sao bây giờ hắn mới nhận ra nhỉ...
"Ấy, đóa hoa lựu này do ai thêu vậy ạ?" Trông không đẹp tẹo nào, hắn kịp thời nuốt lại câu nói ở phía sau.
"Phu nhân ta thêu đấy." Khi thốt ra lời này tiên sinh vẫn đang dàn đều xiêm y trên dây, giọng nói ông dịu dàng.
Cảnh Thâm gật đầu, thầm cảm thấy ông và cha hắn đều giống nhau. Giống nhau ở chỗ, họ đều vì thương nhớ vong thê mà mang đi mang lại một bộ xiêm y mấy năm liền, được cái tiên sinh mang được lâu hơn cha...
"Cậu ngốc, trời lạnh mà còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"
Cậu ngốc sờ vành tai lành lạnh, hắn giải thích với ông: "Nương cũng thêu cho cháu và cha mấy đóa hoa như vậy..."
Đương nhiên Hạ tiên sinh biết chuyện này, năm ấy Duệ Vương đi đâu cũng kéo tay áo lên khoe khoang đóa hoa mai nhỏ với mọi người xung quanh.
***
Giờ Tỵ sáng hôm sau, một chiếc xe lừa dừng lại trước cổng Hạ gia. Đây là xe của lão Lâm ở phía Đông thôn Nhược Lựu, hôm nay con trai cả của ông kéo xe đến, hắn tên Đại Hưng, chàng trai trẻ tuổi đang độ hai mươi.
Bởi vì tam đệ của hắn đang học tại học đường nên Lâm Đại Hưng rất kính trọng tiên sinh, trùng hợp sao hôm đó hắn biết chuyện đến tiết Sương Giáng ông định lên huyện một chuyến, thế là nhiệt tình mời ông đi cùng xe lừa nhà mình.
Hắn cũng hay niềm nở với tiểu cô nương, vừa gặp đã hỏi han: "Sao gần đây không thấy muội sang Dịch gia chơi? Tiểu Mãn và cô vợ nhà ta nhắc muội mãi."
Lâm gia và Dịch gia là hàng xóm nên quan hệ khá tốt.
Hạ Ý hất cằm lui phía sau: "Có một tiểu ca ca mới đến nhà muội, muội mà đi với Tiểu Mãn thì huynh ấy buồn mất." Ít nhất Tiểu Mãn còn có nàng dâu nhà Lâm gia chơi cùng.
Tiểu ca ca Cảnh Thâm nghe vậy thì khoái chí lắm, cậu chàng vờ thẹn thùng quay mặt đi.
Ngày khai lò đang cận kề nên vừa vào Tương Vân Hạ Nhược Khâm đã vội dẫn bọn trẻ đi mua than, Lâm Đại Hưng tạm biệt mọi người rồi sang cửa hàng gạo gần đó.
Huyện Tương Vân chẳng phải nơi khỉ ho cò gáy, Đại Trách cũng là một quốc gia sung túc và phồn vinh, ông bán than càng chẳng phải người "mặt mày tro bụi khói lửa ám" [2] mà lúc nào cũng tươi tắn kể khách nghe mấy đoạn giai thoại xa xưa.
[2] Câu thơ được tác giả trích từ bài "Ông bán than" của Bạch Cư Dị. Dịch thơ bởi Hoàng Tạo, Nam Trân.
Hai cha con ngồi xuống lựa than, Cảnh Thâm không rành mấy chuyện này nên chỉ thảnh thơi nhìn ngắm xung quanh, quay đầu lại, chợt hắn trông thấy một bóng lưng hết sức quen thuộc, người kia... Cảnh Thâm bước lên vài bước, không dám tin vào mắt mình.
Người kia là A Minh.
Tuy chỉ mới ở cạnh nhau mười ngày nhưng khi đó họ sớm chiều cận kề, cho dù đã lâu không gặp, hắn vẫn nhớ rõ dáng người ấy.
Sao A Minh lại có mặt ở Tương Vân? Chẳng lẽ...
"Huynh nhìn gì vậy?" Hẳn vì không thấy hắn đâu nên Hạ Ý mới ra đây tìm.
Hắn quay người cúi đầu nhìn nàng, miệng lẩm nhẩm: "Ta sắp được về rồi..."
Hai ngày tiếp theo vẫn trôi qua như bình thường, chẳng qua lần nay ra sông giặt đồ có thêm Tiểu Mãn đi cùng. Cảnh Thâm co người ngồi trên tảng đá nhìn cảnh hai cô nương cười đùa vui vẻ ở phía xa xa, cô đơn cầm chày đập lên y phục...
Vào đêm rằm trời chợt chuyển lạnh, không khí thêm phần mát mẻ, người nào đó đang nhìn trăng nhớ nhà vội khép cửa sổ leo lên giường. Cánh cửa gỗ lỏng lẻo được hắn chèn thêm một miếng gỗ mỏng cho chắc chắn, giờ này chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích, và cả thêm tiếng suối thì thầm cùng tán lá rơi.
Trời lạnh cùng chăn bạc, trằn trọc khó ngủ yên... Hậu quả là sáng hôm sau hắn dậy rất sớm.
Mở cửa bước ra, cây lựu được bọc bởi một lớp sương trắng, những luống rau xanh mướt trồng ở chân tường cũng phủ một màu trắng xóa, duy chỉ có mấy gốc cúc trắng vàng mới nở hoa là trông tươi tắn.
Thì ra đã vào tiết Sương Giáng.
Giữa tiếng gió xào xạc vang lên tiếng kẽo kẹt cửa mở, Hạ Ý bước ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh trước mắt mà run cầm cập. Đóng cửa phòng xong, Hạ Ý vừa quay đầu đã trông thấy Cảnh Thâm ngồi trên bậc thềm chống tay lên gối quan sát gì đó, nàng khe khẽ bước tới.
Trên mặt đất có một đàn kiến dàn thành hàng khiêng thức ăn chui vào hang, huynh ấy đang nhìn cảnh này đấy hả?
Cảnh Thâm ngẩng đầu: "Hình như đây là điểm tâm hôm qua rơi xuống." Miếng bánh con người dễ dàng ăn được, lại là thứ hiếm lạ với kiến càng.
Hạ Ý cũng ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn đàn kiến, ánh mắt từ từ hướng về bàn tay đang nằm trên đầu gối Cảnh Thâm.
Lúc giặt đồ nàng đã để ý, đôi tay chàng thiếu niên gầy gầy, ngón tay thon dài, giữa buổi sáng mùa thu se se đầu ngón tay đẹp đẽ ấy vì lạnh mà đỏ ửng... Nàng trông kĩ lại, Cảnh Thâm ăn mặc đơn sơ quá.
"Cảnh Thâm? Huynh lạnh không?"
"..." Lạnh lắm. Cảnh Thâm kìm lại cảm giác lạnh buốt ở chóp mũi, im lặng một lúc rồi nói với vẻ không quan tâm, "Chẳng lạnh tẹo nào."
"Ồ."
"..." Trả lời vậy là sao? Hắn liếc nhìn qua nàng, gò má mềm mại đỏ lên vì lạnh.
"Thôi, nhìn chúng nó làm gì? Ta vào nhà xem thử tiên sinh có cần giúp gì không nhé?"
"Vâng."
Giữa tuần là ngày hưu mộc nên Hạ tiên sinh ở nhà lo chuyện cơm nước cho bọn trẻ, chờ khi hai đứa vào giúp thì mọi chuyện cũng đã xong xuôi.
Cửa nhà chính mở tung, gió thổi vào từng cơn vấn vít quanh bàn gỗ, khuôn mặt thiếu niên vốn trắng trẻo, nay vì ăn mặc mỏng manh mà trông càng nhợt nhạt hơn.
Thấy vậy, Hạ Ý ngẩng đầu gọi tiên sinh.
"Gì vậy?"
Nàng liếc Cảnh Thâm thêm một cái, nhích lại gần tiên sinh rồi rướn cổ thì thầm vào tai ông, nghe xong tiên sinh vỗ nhẹ đầu nàng, nhướn mày nói với vẻ không vui: "Sao con không nói với cha?"
Hạ Ý vội ôm tay cha lắc qua lắc về, Hạ tiên sinh đành buông đũa mặc nàng nũng nịu. Làm nũng xong, Hạ Ý ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi cũ bưng chén cháo lên dùng bữa, nàng không quên nhìn Cảnh Thâm một cái, vô tình chạm phải ánh mắt nghi ngờ của hắn.
Câu chuyện to nhỏ của hai cha con họ lúc nãy đã khơi dậy lòng tò mò trong hắn.
Nhưng không để hắn thắc mắc quá lâu, ăn cơm xong Hạ tiên sinh gọi hắn vào phòng ông, hắn lờ mờ đoán được bảy, tám phần, trong lòng xúc động khôn tả...
Hạ tiên sinh lấy ra từ tủ một bộ xiêm y dày dặn được gấp gọn gàng rồi đưa cho hắn, ông bảo: "Gần vào đông rồi, mai ta dẫn cậu và Tiểu Ý lên Tương Vân một chuyến," tiên sinh nhìn hắn một cách sâu xa, "Đến lúc đấy cậu cứ vào gian y phục chọn mấy bộ vừa vặn. Nay trời lạnh, cậu dùng tạm đồ của ta trước."
Cảnh Thâm nhận lấy, cảm ơn ông trước rồi nói: "Không cần phiền tiên sinh mua y phục đâu ạ, chẳng bao lâu nữa... cháu sẽ về nhà rồi."
Hạ tiên sinh đang cất xiêm y vào tủ nghe lời này thì khựng lại, ông khó hiểu lên tiếng, nhưng âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình ông nghe được.
***
Lúc ôm áo bông cũ người mới ta về phòng, Cảnh Thâm lại bị gió thu thổi cho lạnh cóng, nhưng hắn không vội đi thay mà sang phòng Hạ Ý trước. Như thường lệ, hắn đứng cách cửa sổ hai, ba bước rồi khẽ gọi một tiếng tiểu cô nương.
Hạ Ý ngồi cạnh cửa sổ nương theo ánh nắng để đọc cuốn Chí Quái Đàm, đang đọc đến trang mô tả một cái bóng bí ẩn ngoài cửa sổ thì nghe được tiếng gọi này, nàng giật mình ném vội cuốn sách lên giường.
Chờ khi bình tĩnh lại, nàng quỳ gối lên đẩy cửa ra, không ngờ thấy được Cảnh Thâm ôm y phục nhìn nàng chăm chú.
"Khụ..." Hắn nghệt mặt, không ngờ nàng sẽ mở thẳng cửa sổ, ngốc quá đi.
Hạ Ý vươn người dựa lên khung cửa, gió thổi tóc mai bay bay, nàng mỉm cười hỏi: "Huynh đứng ngoài kia làm gì vậy?"
"Ta đến cảm ơn muội." Hắn vì sĩ diện mà làm khổ thân mình, hóa ra nàng thủ thỉ với tiên sinh chuyện này.
"Cha và muội đều thấy bình thường nên có chuyện gì huynh cứ nói, hôm nay đầu óc muội mà chậm chạp thì chắc huynh chết cóng cũng không ai biết đâu..."
"Nào có, muội sáng dạ lắm."
Ai được khen thông minh mà chẳng vui vẻ, Hạ Ý cúi người xuống mím môi cười, vì không có vật cản nên Cảnh Thâm dễ dàng nhìn được khung cảnh bên trong, hắn cuống quít dời mắt xuống bệ cửa.
Phòng ngủ của một cô nương là thứ hắn có thể nhìn đấy à?
Chốc sau Hạ Ý ngồi thẳng lưng lên, nàng chỉ vào quả hồng chín rồi nói: "Cho huynh quả hồng mềm này đó."
Quả hồng mềm nghe cứ như Thế tử mềm [1] ấy. Nghĩ vậy, Cảnh Thâm lắc đầu: "Ta không thích hồng mềm, ta thích ăn quả giòn một chút."
[1] 软 - mềm, còn có nghĩa là yếu ớt, nhu nhược.
Hắn chê bai nên nàng đâm ra giận dỗi, Hạ Ỹ bĩu môi rụt tay, liếc hắn một cái rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động của nàng khiến hắn buồn cười không chịu nổi, hắn hét lớn với cánh cửa: "Sau này ta đãi muội một bữa hồng giòn ngon miệng nhá."
"Thèm vào, muội thích ăn hồng mềm cơ!" Tiểu cô nương ngồi trong phòng cũng hét lại với cửa sổ, qua lớp giấy dầu vàng óng lờ mờ thấy được dáng người nọ, nàng cầm quả hồng dúi qua dúi lại quanh chiếc bóng màu đen của ai kia.
Nhìn thế này trông hắn cũng chẳng đáng sợ lắm nhỉ, nàng mân mê quả hồng rồi cắn một miếng, tiếp tục đọc câu chuyện dang dở.
Mai được đi Tương Vân nữa rồi, nhất định nàng phải mua hai cuốn hôm ấy nàng giấu mới được, nàng cúi đầu vái lạy cuốn sách trước mặt, miệng lẩm bẩm: "Cha sẽ đồng ý thôi mà."
Ở một góc khác của căn nhà, sau khi mang xiêm y tiên sinh tặng, Cảnh Thâm cúi người ngắm nghía.
Tuy hắn không cao bằng tiên sinh nhưng mang vào khá vừa vặn, chất liệu vải đương nhiên không tốt bằng mấy bộ hắn hay mặc, nhưng hình như áo quần của ông vốn đã mang vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần thì phải... Nghĩ thế, Cảnh Thâm phe phẩy tay áo, một lúc sau, hắn tự cảm thấy ngớ ngẩn nên ngồi xuống mân mê nhành cây mới nhặt được.
Hắn nhặt được nó khi ra sông giặt đồ cùng Hạ Ý, dùng làm ná thì còn gì bằng. Dù sao ngày nào cũng trôi qua trong vô vị, làm đại một cái ná rồi lui sau Huyền Diểu Đường bắn chim cũng không tệ.
Nhưng chỉ mới cầm dao lên hắn đã thoáng thấy một thứ khó tin - trên tay áo của bộ xiêm y mang khí chất thần tiên có thêu một quả lựu tròn vo bằng chỉ đỏ nhạt màu.
Cảnh Thâm ngẩn ngơ vuốt ve quả lựu... Vị trí thêu quả lựu giống hệt với cách thêu hoa mai của mẫu thân hắn, vì sao y phục của tiên sinh lại có hình thêu như thế này?
Vừa ra khỏi phòng, Cảnh Thâm bắt gặp tiên sinh đang ngồi dưới tán cây ngô đồng giặt đồ, hắn liếc quả lựu nhỏ trên tay áo rồi bước đến cạnh ông.
"Tiên sinh," Chờ ông ngẩng đầu hắn mới nói tiếp, "Quả lựu này do Hạ Ý thêu ạ?"
Nàng mê lựu thật đấy.
Hạ tiên sinh rửa sạch tay với nước: "Đúng vậy, xưa nay con bé thích lựu lắm, bảo chúng đáng yêu rồi thêu hết lên y phục."
"Trông đẹp quá..." Hắn nói nhỏ.
Nghe câu nói không đầu không đuôi của hắn, Hạ tiên sinh đáp lại: "Phải là cực kỳ đẹp mới đúng, ý tưởng thêu lên y phục do bà Chi chỉ con bé đấy."
"Bà Chi ư?"
Hạ tiên sinh gật đầu, hình như ông muốn đi sang nơi khác nên chỉ cười đáp lại hắn, ông quay đầu vắt khô xiêm y. Cảnh Thâm chu đáo bưng thau nước lui sau vườn hắt đi, đến khi quay lại Hạ tiên sinh đã đứng lên phơi quần áo, hắn ôm thau nhìn hàng xiêm y phấp phới.
Quả nhiên bộ nào cũng được thêu lên một quả lựu nho nhỏ, sao bây giờ hắn mới nhận ra nhỉ...
"Ấy, đóa hoa lựu này do ai thêu vậy ạ?" Trông không đẹp tẹo nào, hắn kịp thời nuốt lại câu nói ở phía sau.
"Phu nhân ta thêu đấy." Khi thốt ra lời này tiên sinh vẫn đang dàn đều xiêm y trên dây, giọng nói ông dịu dàng.
Cảnh Thâm gật đầu, thầm cảm thấy ông và cha hắn đều giống nhau. Giống nhau ở chỗ, họ đều vì thương nhớ vong thê mà mang đi mang lại một bộ xiêm y mấy năm liền, được cái tiên sinh mang được lâu hơn cha...
"Cậu ngốc, trời lạnh mà còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"
Cậu ngốc sờ vành tai lành lạnh, hắn giải thích với ông: "Nương cũng thêu cho cháu và cha mấy đóa hoa như vậy..."
Đương nhiên Hạ tiên sinh biết chuyện này, năm ấy Duệ Vương đi đâu cũng kéo tay áo lên khoe khoang đóa hoa mai nhỏ với mọi người xung quanh.
***
Giờ Tỵ sáng hôm sau, một chiếc xe lừa dừng lại trước cổng Hạ gia. Đây là xe của lão Lâm ở phía Đông thôn Nhược Lựu, hôm nay con trai cả của ông kéo xe đến, hắn tên Đại Hưng, chàng trai trẻ tuổi đang độ hai mươi.
Bởi vì tam đệ của hắn đang học tại học đường nên Lâm Đại Hưng rất kính trọng tiên sinh, trùng hợp sao hôm đó hắn biết chuyện đến tiết Sương Giáng ông định lên huyện một chuyến, thế là nhiệt tình mời ông đi cùng xe lừa nhà mình.
Hắn cũng hay niềm nở với tiểu cô nương, vừa gặp đã hỏi han: "Sao gần đây không thấy muội sang Dịch gia chơi? Tiểu Mãn và cô vợ nhà ta nhắc muội mãi."
Lâm gia và Dịch gia là hàng xóm nên quan hệ khá tốt.
Hạ Ý hất cằm lui phía sau: "Có một tiểu ca ca mới đến nhà muội, muội mà đi với Tiểu Mãn thì huynh ấy buồn mất." Ít nhất Tiểu Mãn còn có nàng dâu nhà Lâm gia chơi cùng.
Tiểu ca ca Cảnh Thâm nghe vậy thì khoái chí lắm, cậu chàng vờ thẹn thùng quay mặt đi.
Ngày khai lò đang cận kề nên vừa vào Tương Vân Hạ Nhược Khâm đã vội dẫn bọn trẻ đi mua than, Lâm Đại Hưng tạm biệt mọi người rồi sang cửa hàng gạo gần đó.
Huyện Tương Vân chẳng phải nơi khỉ ho cò gáy, Đại Trách cũng là một quốc gia sung túc và phồn vinh, ông bán than càng chẳng phải người "mặt mày tro bụi khói lửa ám" [2] mà lúc nào cũng tươi tắn kể khách nghe mấy đoạn giai thoại xa xưa.
[2] Câu thơ được tác giả trích từ bài "Ông bán than" của Bạch Cư Dị. Dịch thơ bởi Hoàng Tạo, Nam Trân.
Hai cha con ngồi xuống lựa than, Cảnh Thâm không rành mấy chuyện này nên chỉ thảnh thơi nhìn ngắm xung quanh, quay đầu lại, chợt hắn trông thấy một bóng lưng hết sức quen thuộc, người kia... Cảnh Thâm bước lên vài bước, không dám tin vào mắt mình.
Người kia là A Minh.
Tuy chỉ mới ở cạnh nhau mười ngày nhưng khi đó họ sớm chiều cận kề, cho dù đã lâu không gặp, hắn vẫn nhớ rõ dáng người ấy.
Sao A Minh lại có mặt ở Tương Vân? Chẳng lẽ...
"Huynh nhìn gì vậy?" Hẳn vì không thấy hắn đâu nên Hạ Ý mới ra đây tìm.
Hắn quay người cúi đầu nhìn nàng, miệng lẩm nhẩm: "Ta sắp được về rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.