Chương 108: Danh hiệu Ma Sát
Đá Quý
27/12/2020
Lão gia nói xong cùng phu nhân bước dọc theo hành lang mất dạng.
Trong phòng trà ba người im lặng nhìn Diệp Vân, họ muốn xác nhận xem lời đồn có thật không nhưng thân thể người con gái đâu thể để hai chàng trai xem được nên Đá Quý với Tá Mão phải lui ra ngoài.
Vừa đóng nhẹ cánh cửa thì cậu nghe âm thanh hai người họ so sánh về sắc đẹp, thở dài nói với quản gia.
“Thôi! Chúng ta đi xem Thiên Quyền thế nào rồi.”
Khoảng vài phút sau họ đã đứng trước cửa căn phòng, ngồi trên chiếc giường Thiên Quyền tò mò hỏi.
“Đại ca đã lâu không gặp, đệ thật không ngờ huynh nổi tiếng như vậy, mấy năm nay huynh đi đâu thế?”
Ba năm không gặp là một thời gian dài, cả thân hình cậu thay đổi đi rất nhiều nhưng Thiên Quyền vẫn nhận ra, bóng dáng bước đi lạnh lùng, sắc thái ưu phiền trên khuôn mặt đó cậu ta không tài nào quên được.
Điều làm Thiên Quyền bất ngờ là cậu mặt kệ lệnh truy nã mà xuất hiện ở đây để gặp mình.
Tiến tới lấy cái ghế ngồi xuống Đá Quý thản nhiên nói.
“Danh tiếng đệ có kém gì ta đâu.”
Mấy năm nay cậu vì cứu Tiểu Ảnh mà bôn ba khắp nơi tìm kiếm thảo dược hồi sinh, giết rất nhiều đệ tử gia tộc và môn phái, gây thù không ít thế lực lớn nhỏ.
Đứng cạnh bọn họ Tá Mão như người dưng, không hiểu một chút gì về vấn đề họ nói, tiểu thư nhà hắn khi cứu cậu lúc đó thân thể không khác nào tên ăn mày, hắn thò đầu sang Lý Mạch nói nhỏ.
“Vị hộ vệ này, Đá Quý nổi tiếng lắm ư?”
Lệnh truy nã Đá Quý dán ở khắp nơi nhưng hình ảnh trên tờ thông báo đó hoàn toàn khác khuôn mặt hiện giờ, bởi khi cậu gặp lại người bạn đầu tiên và lấy lại ký ức dẫn đến phong cách sống theo kiếp trước, từ mái tóc dài buộc đuôi thay đổi thành ngắn gọn mát mẻ, quần áo hở da thịt làm mọi người cứ ngỡ thằng ăn mày.
Vị quản gia thắc mắc cũng đúng thôi với phong cách hiện giờ ai mà biết cậu là người bị truy nã, Lý Mạch đưa tay che miệng nói nhỏ vào tai hắn.
“Huynh có biết sự kiện nổi tiếng khắp nhân tộc ta vào nữa năm trước không?.”
Nữa năm trước trong Thành Tây Huyền, nhà cửa nhấp nhô bóng dáng người đi dạo đông đúc như chốn phồn hoa, dọc theo con đường hàng tá các sạp bày bán đồ dùng vật phẩm trân quý, từng quán trà trên mỗi chiếc ghế hoa lệ là một vị cao thủ, nét mặt họ đang mong chờ điều gì đó xuất hiện từ đây, chỉ với một âm thanh vang lên làm toàn bộ người trong thành nhao nhao.
Kong...
Mọi người khắp nơi đổ xô chạy tới nơi phát ra tiếng chuông, bóng dáng nhiều cao thủ ngự không phi hành lướt qua, bọn họ dừng chân tại trung tâm thành, khung cảnh trên bầu trời mù mịt do các nhóm cao thủ tụ hội, bên dưới người đẩy người chen lấn ngước nhìn phía trước, từ đâu đó trong đám đông một tiếng nói thanh thoát phát ra.
“Huyền Cảnh kết thúc rồi.”
Cánh cổng kết nối với Huyền Cảnh lóe sáng rồi nhẹ nhàng lu mờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ những người đứng bên dưới khó hiểu, thông tin liên quan tới vụ việc khảo nghiệm kết thúc vẫn là con số không, trong lúc bọn họ ngơ ngác thì bốn nhóm người từ không trung đáp xuống, người chỉ huy nhóm đầu tiên hét to.
“Lập Pháp Trận.”
Đám đệ tử nhanh chóng tuân theo, hai tay tung thủ ấn đưa Linh Khí từ thân thể truyền đến trung tâm pháp trận.
Ba vị đại lão kia cũng ra lệnh cho người phe mình.
“Kiếm Trận khởi.”
Đám người còn lại rút kiếm khỏi vỏ cắm thẳng xuống đất, thanh kiếm lóe sáng rung rinh khởi động kiếm trận.
Thứ mà bọn họ muốn tạo ra là “Pháp Trận Truyền Tống” và “Kiếm Trận Truyền Tống”.
Bốn đại trận vừa lập xong, bóng dáng một người hiện lên bên trong một kiếm trận, vẻ mặt nhếch nhác, quần áo rách nát, hơi thở gấp rút, miệng liên tục hét lên, tay nắm chặt thẻ bài truyền tống.
“Chạy đi! Chạy đi!”
Âm thanh vừa dứt hắn ngã quỵ ra đất, vài tên đệ tử trong nhóm bước tới lấy một viên Đan Dược bỏ vào miệng hắn rồi đưa về.
Khoảng vài giây sau ba đại trận khác cũng có người xuất hiện, nhưng bọn họ chỉ chú ý đến người không hề bị thương tí nào.
Đám người ở đại trận đó tất cả đều cuối người chào, trừ những tên tham gia khống chế kiếm trận.
“Chúng thần bái kiến Nhị Hoàng Tử.”
Đưa tay ra hiệu cho họ đứng lên, vẻ mặt hắn hừng hực lửa giận bước đến ra lệnh cho vị đại lão.
“Lạc Bá, bên trong Huyền Cảnh xuất hiện Ma Tu, ngươi giúp ta truyền tin về cho phụ hoàng truy nã hắn ngay lập tức.”
Lão lập tức đứng lên ngự không phi hành hướng về Đế Đô phóng thẳng, trao lại quyền chỉ huy ở đây lại cho nhị hoàng tử.
Nữa canh giờ sau số lượng người ra khỏi Huyền Cảnh chưa đến hai trăm, đều là người được đại trận đưa về, bốn nhóm người vẻ mặt hầm hầm lửa giận khi nghe đệ tử mình báo lại số lượng người chết bên trong không đo đếm hết, đều do một kẻ tên Ma Sát tu luyện Ma Tu làm.
Đám người bên dưới không thấy con cháu, huynh đệ, tỷ muội, vợ chồng họ bước ra, kẻ khóc người cười, đau khổ, than vãn khắp toàn thành, gây tin tức chấn động Nhân Tộc, một sự kiện lớn với tên gọi “Truy nã Ma Sát” lưu truyền nhiều thế hệ.
Trong phòng trà ba người im lặng nhìn Diệp Vân, họ muốn xác nhận xem lời đồn có thật không nhưng thân thể người con gái đâu thể để hai chàng trai xem được nên Đá Quý với Tá Mão phải lui ra ngoài.
Vừa đóng nhẹ cánh cửa thì cậu nghe âm thanh hai người họ so sánh về sắc đẹp, thở dài nói với quản gia.
“Thôi! Chúng ta đi xem Thiên Quyền thế nào rồi.”
Khoảng vài phút sau họ đã đứng trước cửa căn phòng, ngồi trên chiếc giường Thiên Quyền tò mò hỏi.
“Đại ca đã lâu không gặp, đệ thật không ngờ huynh nổi tiếng như vậy, mấy năm nay huynh đi đâu thế?”
Ba năm không gặp là một thời gian dài, cả thân hình cậu thay đổi đi rất nhiều nhưng Thiên Quyền vẫn nhận ra, bóng dáng bước đi lạnh lùng, sắc thái ưu phiền trên khuôn mặt đó cậu ta không tài nào quên được.
Điều làm Thiên Quyền bất ngờ là cậu mặt kệ lệnh truy nã mà xuất hiện ở đây để gặp mình.
Tiến tới lấy cái ghế ngồi xuống Đá Quý thản nhiên nói.
“Danh tiếng đệ có kém gì ta đâu.”
Mấy năm nay cậu vì cứu Tiểu Ảnh mà bôn ba khắp nơi tìm kiếm thảo dược hồi sinh, giết rất nhiều đệ tử gia tộc và môn phái, gây thù không ít thế lực lớn nhỏ.
Đứng cạnh bọn họ Tá Mão như người dưng, không hiểu một chút gì về vấn đề họ nói, tiểu thư nhà hắn khi cứu cậu lúc đó thân thể không khác nào tên ăn mày, hắn thò đầu sang Lý Mạch nói nhỏ.
“Vị hộ vệ này, Đá Quý nổi tiếng lắm ư?”
Lệnh truy nã Đá Quý dán ở khắp nơi nhưng hình ảnh trên tờ thông báo đó hoàn toàn khác khuôn mặt hiện giờ, bởi khi cậu gặp lại người bạn đầu tiên và lấy lại ký ức dẫn đến phong cách sống theo kiếp trước, từ mái tóc dài buộc đuôi thay đổi thành ngắn gọn mát mẻ, quần áo hở da thịt làm mọi người cứ ngỡ thằng ăn mày.
Vị quản gia thắc mắc cũng đúng thôi với phong cách hiện giờ ai mà biết cậu là người bị truy nã, Lý Mạch đưa tay che miệng nói nhỏ vào tai hắn.
“Huynh có biết sự kiện nổi tiếng khắp nhân tộc ta vào nữa năm trước không?.”
Nữa năm trước trong Thành Tây Huyền, nhà cửa nhấp nhô bóng dáng người đi dạo đông đúc như chốn phồn hoa, dọc theo con đường hàng tá các sạp bày bán đồ dùng vật phẩm trân quý, từng quán trà trên mỗi chiếc ghế hoa lệ là một vị cao thủ, nét mặt họ đang mong chờ điều gì đó xuất hiện từ đây, chỉ với một âm thanh vang lên làm toàn bộ người trong thành nhao nhao.
Kong...
Mọi người khắp nơi đổ xô chạy tới nơi phát ra tiếng chuông, bóng dáng nhiều cao thủ ngự không phi hành lướt qua, bọn họ dừng chân tại trung tâm thành, khung cảnh trên bầu trời mù mịt do các nhóm cao thủ tụ hội, bên dưới người đẩy người chen lấn ngước nhìn phía trước, từ đâu đó trong đám đông một tiếng nói thanh thoát phát ra.
“Huyền Cảnh kết thúc rồi.”
Cánh cổng kết nối với Huyền Cảnh lóe sáng rồi nhẹ nhàng lu mờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ những người đứng bên dưới khó hiểu, thông tin liên quan tới vụ việc khảo nghiệm kết thúc vẫn là con số không, trong lúc bọn họ ngơ ngác thì bốn nhóm người từ không trung đáp xuống, người chỉ huy nhóm đầu tiên hét to.
“Lập Pháp Trận.”
Đám đệ tử nhanh chóng tuân theo, hai tay tung thủ ấn đưa Linh Khí từ thân thể truyền đến trung tâm pháp trận.
Ba vị đại lão kia cũng ra lệnh cho người phe mình.
“Kiếm Trận khởi.”
Đám người còn lại rút kiếm khỏi vỏ cắm thẳng xuống đất, thanh kiếm lóe sáng rung rinh khởi động kiếm trận.
Thứ mà bọn họ muốn tạo ra là “Pháp Trận Truyền Tống” và “Kiếm Trận Truyền Tống”.
Bốn đại trận vừa lập xong, bóng dáng một người hiện lên bên trong một kiếm trận, vẻ mặt nhếch nhác, quần áo rách nát, hơi thở gấp rút, miệng liên tục hét lên, tay nắm chặt thẻ bài truyền tống.
“Chạy đi! Chạy đi!”
Âm thanh vừa dứt hắn ngã quỵ ra đất, vài tên đệ tử trong nhóm bước tới lấy một viên Đan Dược bỏ vào miệng hắn rồi đưa về.
Khoảng vài giây sau ba đại trận khác cũng có người xuất hiện, nhưng bọn họ chỉ chú ý đến người không hề bị thương tí nào.
Đám người ở đại trận đó tất cả đều cuối người chào, trừ những tên tham gia khống chế kiếm trận.
“Chúng thần bái kiến Nhị Hoàng Tử.”
Đưa tay ra hiệu cho họ đứng lên, vẻ mặt hắn hừng hực lửa giận bước đến ra lệnh cho vị đại lão.
“Lạc Bá, bên trong Huyền Cảnh xuất hiện Ma Tu, ngươi giúp ta truyền tin về cho phụ hoàng truy nã hắn ngay lập tức.”
Lão lập tức đứng lên ngự không phi hành hướng về Đế Đô phóng thẳng, trao lại quyền chỉ huy ở đây lại cho nhị hoàng tử.
Nữa canh giờ sau số lượng người ra khỏi Huyền Cảnh chưa đến hai trăm, đều là người được đại trận đưa về, bốn nhóm người vẻ mặt hầm hầm lửa giận khi nghe đệ tử mình báo lại số lượng người chết bên trong không đo đếm hết, đều do một kẻ tên Ma Sát tu luyện Ma Tu làm.
Đám người bên dưới không thấy con cháu, huynh đệ, tỷ muội, vợ chồng họ bước ra, kẻ khóc người cười, đau khổ, than vãn khắp toàn thành, gây tin tức chấn động Nhân Tộc, một sự kiện lớn với tên gọi “Truy nã Ma Sát” lưu truyền nhiều thế hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.