Tu Tiên Mười Vạn Năm Mới Phát Hiện Tân Thủ Thôn Là Cấm Địa (Dịch)

Chương 21: Không Phải Bức Ta Trang Bức

Thiên Cẩu Cật Nguyệt Lượng Liễu

09/05/2022

Người nói chính là cha Phương, vừa rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vừa tỉnh lại, đã nghe thấy có người đang lừa dối con mình, làm sao có thể không phẫn nộ.

"Nói hươu nói vượn, đừng dạy hư con ta."

Cha Phương nhanh chóng kéo con mình ra xa, mặt đầy cảnh giác nhìn Lý Mệnh, nói: "Ngươi cũng dám tự xưng là Thánh nhân, báo ra danh tính, ngươi là vị Thánh nhân nào?"

Thiếu niên trước mắt bộ dáng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, nói xằng nói bậy tự nhận mình là Thánh nhân, hắn chưa từng nghe nói có Thánh nhân trẻ tuổi như vậy.

Chắc chắn là lừa đảo trên giang hồ.

Thấy Lý Mệnh không nói lời nào, khuôn mặt cha Phương càng thêm đắc ý, nói:

"Không nói được sao, ta biết ngươi là lừa đảo, ta không có ý muốn vạch trần ngươi, loại lừa đảo như ngươi, ta gặp nhiều rồi."

"Ngươi đã gặp qua tên lừa đảo nào lừa hắn đọc sách chưa?"

". . ." Cha Phương trong thời gian ngắn không biết phải nói gì, không hiểu người trẻ tuổi này đến cùng muốn làm gì, hoàn toàn không giống lừa đảo trên giang hồ, nhưng vẫn luôn có cảm giác chỗ nào đó kỳ quái, nói:

"Ngươi đến cùng muốn làm gì?"

"Đừng có gấp, chúng ta chậm rãi trò chuyện."

Lý Mệnh nói xong, móc từ trong ngực của mình ra một viên trân châu tỏa ánh sáng lập loè, đem nó nhét vào trong tay cha Phương.

Cha Phương vốn là còn có chút phẫn nộ, lập tức bình tĩnh lại suy nghĩ, quan sát tỉ mỉ trân châu trong tay, càng dò xét, càng kinh hỉ, cái đồ chơi này chắc chắn rất đáng tiền.

Quả nhiên là kẻ có tiền.

Thế là, tâm tư của hắn thả lỏng một chút, cười nói: "Vừa rồi thái độ của ta có thể có chút không tốt, vị huynh đệ này, không phải mới vừa nói có lời muốn cùng ta tâm sự sao, chi bằng nói cho ta nghe một chút."

Hắn còn kéo Lý Mệnh ra xa một chút, sợ Lý Mệnh nói mò, để con của hắn nghe được.

Thái độ quay ngoắt 180 độ, khiến Lý Mệnh kinh ngạc.

Quả nhiên, có tiền có thể ma xui quỷ khiến, huống chi là người luôn luôn ham tiền, ánh mắt thiển cận.

Thấy thái độ của hắn phát sinh biến hóa, Lý Mệnh thuận thế làm tới, nói:

"Lời ta nói vừa rồi, ngươi cũng đã nghe một chút, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?"

"Kỳ thật ta chỉ là nghe được ngươi nói ngươi là Thánh nhân, còn nghe được ngươi nói con ta sẽ vẫn lạc."

"Nghe được là tốt, những gì ta nói đều là lời nói thật." Lý Mệnh cũng không quanh đi quẩn lại cùng hắn nữa, đi thẳng vào vấn đề.

"Cái này sao có thể?" Cha Phương vừa rồi đã nhận một viên trân châu của Lý Mệnh, nếu không, lúc này đã nhảy dựng lên đánh hắn, "Ngươi có phải Thánh nhân hay không, chuyện này tạm thời không đề cập tới, con ta Phương Trọng Vĩnh, là thần đồng, làm sao có thể vẫn lạc?"



"Ngươi nhìn những nhân vật lợi hại kia, ví dụ như Khổng Thánh, Quản Tử, Lão Tử, những người này có người nào không phải là người thông tuệ, nhưng bọn họ cũng không ỷ vào thiên tư của mình thông minh mà không đọc sách; còn có mẹ Mạnh Tử ba lần chuyển nhà, ngươi hẳn là biết chuyện này, mẹ vì muốn con trai đi học cho giỏi, chuyển nhà ba lần; con của ngươi rất lợi hại, nếu ngươi để hắn đi học cho giỏi ở cái tuổi này, chắc chắn tương lai thành tựu vô lượng, đến lúc đó muốn tiền gì mà không có, hiện tại không cần thiết nóng lòng cầu thành, bây giờ ngươi dù nghèo quá mà bán tài sản đi chăng nữa thì cũng phải để hắn đọc sách, sau này mới có thể giống ta được sống ở lâu các trên không trung như này. . ."

Lý Mệnh khoa tay một cái, dừng thuyết giáo lại, nhưng mà cũng vô dụng.

Bởi vì tuổi hắn nhìn quá nhỏ.

Nếu như đổi thành một lão giả, hay là Khổng Thánh hiện thân, cha Phương có thể sẽ nghe một chút.

Ở trong mắt nam tử trung niên, Lý Mệnh chỉ là một đứa trẻ mới lớn.

Lời hắn nói căn bản sẽ không được để ở trong lòng.

Một đứa trẻ so với ngươi nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, nói với ngươi một đống đạo lý, đổi lại bất luận là kẻ nào cũng không thể nghe.

Thậm chí sẽ cảm thấy lời của ngươi nói như rắm chó, còn có chút xấu hổ.

Cha Phương cũng không nóng giận, bởi vì Lý Mệnh có tiền, cười nhạt một tiếng, nói ra:

"Như vậy đi, chúng ta không cần thiết nói nhiều như vậy, ngươi cùng con trai ta so tài một trận, chỉ vật làm thơ, nếu ngươi có thể thắng được con ta, tất cả đều dễ nói."

"Ngươi chắc chắn muốn để con của ngươi cùng ta so tài?" Lý Mệnh nhìn hắn.

"Chắc chắn."

"Đi."

Mới vừa rồi Lý Mệnh còn đang suy nghĩ tìm cách bắt đầu như thế nào, nói chuyện với hắn một lúc, rốt cuộc tìm được cách, cha Phương đối với con mình có sự tự tin gần giống u mê.

Nếu như mình có thể đường đường chính chính đánh bại hắn, như vậy tình huống sẽ không giống trước.

Cha Phương tin vào Thánh nhân.

Xem ra Lý Mệnh không thể không ngồi vững vào cái danh xưng Thánh nhân này.

"Trọng Vĩnh, tới đây, bây giờ ngươi cùng người trẻ tuổi này tỷ thí so tài chỉ vật làm thơ, nhớ kỹ, nhường người trẻ tuổi này một chút, đừng làm hắn thua quá lúng túng." Cha Phương đắc ý nói.

"Không cần phải như vậy, cậu bé ngươi phải dùng hết toàn lực, bởi vì một khi ta xuất thủ, sẽ không để ngươi có cơ hội." Lý Mệnh nhàn nhạt mở miệng.

"Ha ha ha." Cha Phương cười ha ha, không nói thêm gì, chỉ nhìn chăm chú Lý Mệnh, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng.

Phương Trọng Vĩnh đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực.

Ở huyện Kim Khê cũng gặp rất nhiều tú tài, nhưng bọn họ không so được, không biết vì sao người trước mặt so với hắn không lớn hơn mấy tuổi, nhưng lại để hắn cảm thấy áp lực như núi.

"Ngươi làm trước, ngươi cứ tùy tiện chỉ vật làm thơ, làm bao nhiêu câu không quan trọng." Lý Mệnh nói.



"Hay là ngươi làm trước đi."

Phương Trọng Vĩnh liếm liếm miệng nhỏ của hắn, hắn cảm thấy khí thế Lý Mệnh rất mạnh, cha Phương bên cạnh cũng cảm giác được một chút.

Bên cạnh thân thiếu niên phong mang giống như cự long (Rồng lớn – DG) ngủ say nay lại thức tỉnh, kim trạch ở trên người hắn ẩn hiện bộc phát.

Lúc này, Chó mực lúc nào cũng nằm sấp trên mặt đất, rũ cụp lấy lỗ tai cũng hớn hở lên.

"Ta đã nói một khi ta xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội xuất thủ." Lý Mệnh nhàn nhạt mở miệng.

"Trọng Vĩnh, ngươi xuất thủ trước đi, che khí thế của hắn lại, để hắn không có cơ hội xuất thủ, sẽ chủ động nhận thua." Cha Phương chỉ chỉ hoàn cảnh nơi này, nói: "Ngươi lấy hoàn cảnh nơi này làm một bài thơ."

Phương Trọng Vĩnh đảo mắt xung quanh, thác nước, nước chảy, vườn hoa, rừng hoa đào, lâu các trên không trung.

Một lát sau, một bài thơ đã hiện trong đầu:

"Ngạn giáp đào hoa điệp lãng sinh, không trung lâu các vụ họa vân.

Phi bộc trực lưu như ngọc liêm, huyền không vạn trượng đảo câu liên.

Sơn cao thủy trường vô cùng ý, giang hồ tái kiến bá biệt ly.

Thư trung tự hữu vô nhai lộ, ngã tự hứa phiếu miểu nhân gian."

Làm thơ xong.

Phương Trọng Vĩnh nhìn về phía Lý Mệnh, trên mặt còn có chút đắc ý.

"Ba ba ba. . ." Cha Phương nghe không hiểu con trai đang nói những gì, nhưng cảm giác rất lợi hại, không ngừng vỗ tay, đắc ý nhìn Lý Mệnh, nói: "Tới phiên ngươi."

Lý Mệnh sửng sốt, hoàn toàn nghe không hiểu Phương Trọng Vĩnh làm thơ có ý nghĩa gì, nhưng một đứa bé có thể làm ra như vậy, hoàn toàn rất đáng để hắn kinh ngạc, cũng không bắt bẻ được gì.

"Ngươi có muốn làm thêm một bài thơ nữa không?" Lý Mệnh hỏi.

"Không cần, vừa rồi bài thơ kia đã đủ." Phương Trọng Vĩnh nói.

"Đừng có kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian làm một bài thơ đi, ta cũng phải nhìn qua tài văn chương của ngươi một chút." Cha Phương cũng nói.

"Ta nói ta là Thánh Nhân, các ngươi không tin, rất tốt, bây giờ ta sẽ để các ngươi biết rõ cái gì gọi là Thánh nhân cảnh giới chí cao." Trên mặt Lý Mệnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Phương Trọng Vĩnh cùng cha Phương đồng thời nhìn Lý Mệnh, nói:

"Cảnh giới gì?"

Lý Mệnh ung dung không vội, nói: "Thánh nhân cảnh giới chí cao chính là bút lạc kinh phong vũ, thi thành khấp quỷ thần (Bút vung mạnh như mưa gió, xong một bài thơ quỷ thần phải khóc – DG), các ngươi phải chú ý, ta sẽ xuất thủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tiên Mười Vạn Năm Mới Phát Hiện Tân Thủ Thôn Là Cấm Địa (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook