Tu Tiên Mười Vạn Năm Mới Phát Hiện Tân Thủ Thôn Là Cấm Địa (Dịch)
Chương 20: Lừa Gạt Phương Trọng Vĩnh
Thiên Cẩu Cật Nguyệt Lượng Liễu
08/05/2022
Nghe hắn nói, Lý Mệnh không phản bác được.
Cha Phương lại nói: "Ta nhìn ngươi là người rất có tiền, cũng không thể keo kiệt, con ta có tư chất Thánh nhân, hiện tại để con ta chỉ vật làm thơ chỉ cần ba trăm văn tiền, sau này hắn thành thánh, lúc đó không phải muốn mua sẽ có thể dễ dàng mua được, ngươi phải nắm chắc cơ hội."
Lý Mệnh trợn mắt một cái, cha của Phương Trọng Vĩnh cứ mở mồm ra là tư chất Thánh Nhân, coi như thật sự có, đoán rằng cũng sẽ bị hắn hủy hoại hết.
Phương Trọng Vĩnh ở bên không nói một lời, đang nghiên cứu tấm bảng gỗ hoa văn rồng của Lý Mệnh, nhìn xem chữ phía trên có ý nghĩa gì, có thể thấy được, hắn rất chuyên chú.
Đứa trẻ mới có mấy tuổi, hoàn toàn chuyên chú như thế thật đáng sợ, không hổ là thần đồng.
Lý Mệnh thu hồi ánh mắt, vừa định mời cha Phương tiến đến lầu các ngồi một chút, chưa kịp mời hắn đã tự tiến vào.
Sau đó, cha Phương liền bắt đầu dò xét đồ vật trong lầu các, rất nhanh chú ý tới một cái bát trên mặt bàn, ánh mắt sáng lên, cầm cái bát có lỗ hổng lên.
Híp mắt, bộ dáng rất mê tiền, quan sát tỉ mỉ cái bát này.
Lý Mệnh hít sâu một hơi, ánh mắt cha Phương độc như vậy sao? Liếc mắt đã nhìn ra bát Vô Lượng bất phàm.
"Cái bát vỡ này là cái gì vậy, cho chó ăn à, bát cho chó ăn cũng không thể đặt lên bàn." Cha Phương nhìn Lý Mệnh, nói: "Để lẫn cùng một chỗ, rất dễ sinh bệnh, nhớ kỹ cần phải chú ý."
"Đây không phải bát cho chó ăn." Lý Mệnh nói.
"Vậy là tốt rồi." Cha Phương thả lỏng một hơi, buông bát xuống, lần nữa trịnh trọng nhìn Lý Mệnh , nói, "Nhớ lấy, bát cho chó ăn không thể để lẫn cùng một chỗ với bát của người, rất dễ sinh bệnh."
"Ừm."
Lý Mệnh gật gật đầu, hắn cũng không phải người ngu, làm sao có thể để bát cho chó ăn lẫn một chỗ với bát của người.
Huống hồ đây là bát Vô Lượng, là pháp bảo vô cùng mạnh có thể chiếu ra hình ảnh của các thế giới khác.
Mặc dù bị thủng một lỗ, nhưng rất hữu dụng.
Thấy cha Phương buông bát Vô Lượng xuống, tiếp tục dò xét đồ vật khác, đúng là biện pháp để hắn yên tĩnh một lúc, hắn tranh thủ thời gian đốt lư hương lâu không dùng tới trên bàn trà.
Sương mù bên trong lư hương lượn lờ bay ra.
Hương khí bên trong lư hương này có tác dụng làm tâm thần yên tĩnh lại, rất nhanh cha Phương đã có cảm giác buồn ngủ, ngồi trên ghế ngủ gật, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lý Mệnh mới thả lỏng một hơi, để cha Phương an tĩnh lại là một lựa chọn rất sáng suốt.
Hắn đi ra lầu các, đi vào hành lang phía trên, nhìn thấy Phương Trọng Vĩnh đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm nghiên cứu tấm bảng gỗ hoa văn rồng trong tay, cách đó không xa có một con chó mực nằm áp sạt trên mặt đất.
Chó mực rũ cụp lấy lỗ tai, nhìn chằm chằm Phương Trọng Vĩnh, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, giống như là nhìn không thấu đứa bé này.
Lý Mệnh vừa định đi lên nói chuyện với Phương Trọng Vĩnh, thì thấy hắn bị dọa khẽ lảo đảo về phía sau, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bởi vì chữ phía trên tấm bảng gỗ đột nhiên nhảy lên một cái, đang chuyên chú nghiên cứu, thì dọa hắn giật mình, tấm bảng gỗ trong tay hắn bị văng ra.
Lý Mệnh nhặt tấm bảng gỗ hoa văn rồng lên, con số hiện trên đó là "23".
"Không dọa ngươi giật mình chứ." Lý Mệnh đi đến trước mặt cậu bé, nói.
"Không sao." Phương Trọng Vĩnh lau mồ hôi trán đi, khôi phục bình tĩnh.
"Có thể đoán ra đây là chữ gì không?" Lý Mệnh chỉ chỉ con số hiện trên tấm bảng gỗ hoa văn rồng.
"Không thể." Phương Trọng Vĩnh lắc đầu, nhìn chăm chú Lý Mệnh, nói: "Phía trên tấm bảng gỗ hiện hai chữ, một chữ bất động, một chữ thay đổi, nhìn giống ký tự thắt nút dây, ta muốn hỏi chữ thay đổi là lớn hơn hay nhỏ đi?"
"Nhỏ đi." Lý Mệnh trả lời, từ số "24" biến thành "23", tự nhiên là nhỏ đi.
Phương Trọng Vĩnh nói: "Vậy ta có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, đây là một loại đồ vật tính thời gian, giống như đồng hồ bóng mặt trời."
Lý Mệnh đưa tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của cậu bé, nói: "Thật thông minh."
Mặt Phương Trọng Vĩnh tỏ vẻ ghét bỏ đẩy tay Lý Mệnh ra, nháy mắt, nói: "Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua loại đồ vật tính thời gian này, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lý Mệnh biểu lộ một khuôn mặt cùng nụ cười: "Ngươi đoán xem?"
"Ngươi là Thánh nhân giống như Khổng Thánh sao?"
"Vì sao lại nói như vậy?" Lý Mệnh nhìn hắn.
"Cảm giác, còn có khí chất của ngươi, có cảm giác siêu thoát, ngươi chắc chắn không phải người bình thường."
"Ta chính xác không phải người bình thường, ta là Thánh nhân." Lý Mệnh nhìn hắn, "Ngươi tin không?"
Lý Mệnh dự định lừa đứa trẻ này, dù sao nói mình là Thánh nhân, tốt hơn so với Tiên nhân, mặc kệ là cha Phương hay là Phương Trọng Vĩnh, trong mắt bọn hắn Thánh nhân mới là ngưu bức (Trâu bò - DG) nhất.
Hắn định lấy thân phận Thánh nhân lừa bọn hắn.
Phương Trọng Vĩnh cười nói: "Thánh nhân nào tự nhận mình là Thánh nhân?"
"Cha ngươi không phải cả ngày nói ngươi có tư chất Thánh Nhân sao?"
Lý Mệnh cười trêu nói.
"Ta, cái này, cái này. . ." Phương Trọng Vĩnh hơi đỏ mặt, thật xấu hổ, nhưng vẫn không thể làm gì, đây là cha hắn nói, chứ không phải hắn nói.
Hắn nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn nhắc tới chuyện này, nói: "Có thể nói cho ta một chút về chữ hiện trên tấm bảng gỗ không?"
"Ngươi thích đọc sách sao?" Lý Mệnh hỏi.
"Ừm." Phương Trọng Vĩnh gật gật đầu.
"Vậy sao ngươi tuổi còn nhỏ không đọc sách, cả ngày cùng cha ngươi đi khắp nơi?"
"Cha ta nói ta không cần đọc sách, đọc sách là việc dành cho những người bất tài, ta là thần đồng, không cần đọc sách."
"Cha ngươi nói cái gì ngươi liền tin cái đó sao?" Lý Mệnh hỏi, "Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới, lời của cha ngươi nói là sai không?"
Phương Trọng Vĩnh lắc đầu, chưa từng nghĩ qua.
Lý Mệnh nhìn hắn, nghĩ có lẽ Phương Trọng Vĩnh không phải cái gì cũng biết, chỉ là so với người khác thông minh hơn một chút, lại còn đang trong giai đoạn giác ngộ, ngay cả một đứa trẻ thần đồng cũng có thể dễ dàng bị cha mình dẫn đi lạc đường.
"Ngươi rất thông minh, nhưng phải học cách phản kháng, nếu như cha ngươi không cho ngươi đọc sách, ngươi hãy thử phản kháng hắn xem thế nào."
"Muốn ta làm một đứa con bất hiếu sao?" Phương Trọng Vĩnh nhìn Lý Mệnh, "Ta không muốn làm một đứa con bất hiếu đâm sau lưng cha mình."
"Người đọc sách, sao có thể gọi là bất hiếu đây?" Lý Mệnh búng lên trán của hắn, buồn cười nói.
Phương Trọng Vĩnh vẫn lắc đầu, hắn cũng không dám làm trái ý cha.
Lý Mệnh nói: "Nếu như ngươi một mực bị cha ngươi đưa đi khắp nơi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?"
Phương Trọng Vĩnh lắc đầu.
Lý Mệnh nói: "Ngươi năm tuổi có thể làm thơ, 'Văn lý đều hơn người' ; mười hai mười ba tuổi 'Không thể xưng với tài văn lúc trước; hai mươi tuổi 'Chẳng khác gì so với người thường' ."
Nghe vậy, Phương Trọng Vĩnh mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực, rồi lại tối sầm xuống, bởi vì hắn không quá tin tưởng.
"Ngươi dọa ta?"
"Ngươi cảm thấy tại sao ta phải dọa ngươi?" Lý Mệnh nhìn qua hắn, nói: "Ta là Thánh nhân, ta làm sao có thể dọa ngươi, ta đã nhìn thấu tương lai của ngươi."
"Làm sao có thể?" Phương Trọng Vĩnh kinh hãi, mở to mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Ngươi có biết tại sao ngươi lại đến chỗ của ta không?"
"Không biết rõ."
"Bởi vì ta là Thánh nhân, ta đến để cảnh báo ngươi, nếu cha ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ngươi tiếp tục như vậy sẽ dần dần kém đi, cuối cùng chẳng khác gì so với người thường, ta không đành lòng nhìn thần đồng đang tốt đẹp bị hủy hoại, cố ý đưa các ngươi tới đây, làm các ngươi tỉnh táo lại."
"Thật sao?" Phương Trọng Vĩnh bán tín bán nghi.
Sau một hồi, hắn bắt đầu tin tưởng, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ, dễ dàng bị dao động.
Lý Mệnh cười thầm trong lòng, đang lúc hắn định tiếp tục nói sâu hơn để lừa Phương Trọng Vĩnh.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng tức giận mà nặng nề.
"Nói hươu nói vượn."
Cha Phương lại nói: "Ta nhìn ngươi là người rất có tiền, cũng không thể keo kiệt, con ta có tư chất Thánh nhân, hiện tại để con ta chỉ vật làm thơ chỉ cần ba trăm văn tiền, sau này hắn thành thánh, lúc đó không phải muốn mua sẽ có thể dễ dàng mua được, ngươi phải nắm chắc cơ hội."
Lý Mệnh trợn mắt một cái, cha của Phương Trọng Vĩnh cứ mở mồm ra là tư chất Thánh Nhân, coi như thật sự có, đoán rằng cũng sẽ bị hắn hủy hoại hết.
Phương Trọng Vĩnh ở bên không nói một lời, đang nghiên cứu tấm bảng gỗ hoa văn rồng của Lý Mệnh, nhìn xem chữ phía trên có ý nghĩa gì, có thể thấy được, hắn rất chuyên chú.
Đứa trẻ mới có mấy tuổi, hoàn toàn chuyên chú như thế thật đáng sợ, không hổ là thần đồng.
Lý Mệnh thu hồi ánh mắt, vừa định mời cha Phương tiến đến lầu các ngồi một chút, chưa kịp mời hắn đã tự tiến vào.
Sau đó, cha Phương liền bắt đầu dò xét đồ vật trong lầu các, rất nhanh chú ý tới một cái bát trên mặt bàn, ánh mắt sáng lên, cầm cái bát có lỗ hổng lên.
Híp mắt, bộ dáng rất mê tiền, quan sát tỉ mỉ cái bát này.
Lý Mệnh hít sâu một hơi, ánh mắt cha Phương độc như vậy sao? Liếc mắt đã nhìn ra bát Vô Lượng bất phàm.
"Cái bát vỡ này là cái gì vậy, cho chó ăn à, bát cho chó ăn cũng không thể đặt lên bàn." Cha Phương nhìn Lý Mệnh, nói: "Để lẫn cùng một chỗ, rất dễ sinh bệnh, nhớ kỹ cần phải chú ý."
"Đây không phải bát cho chó ăn." Lý Mệnh nói.
"Vậy là tốt rồi." Cha Phương thả lỏng một hơi, buông bát xuống, lần nữa trịnh trọng nhìn Lý Mệnh , nói, "Nhớ lấy, bát cho chó ăn không thể để lẫn cùng một chỗ với bát của người, rất dễ sinh bệnh."
"Ừm."
Lý Mệnh gật gật đầu, hắn cũng không phải người ngu, làm sao có thể để bát cho chó ăn lẫn một chỗ với bát của người.
Huống hồ đây là bát Vô Lượng, là pháp bảo vô cùng mạnh có thể chiếu ra hình ảnh của các thế giới khác.
Mặc dù bị thủng một lỗ, nhưng rất hữu dụng.
Thấy cha Phương buông bát Vô Lượng xuống, tiếp tục dò xét đồ vật khác, đúng là biện pháp để hắn yên tĩnh một lúc, hắn tranh thủ thời gian đốt lư hương lâu không dùng tới trên bàn trà.
Sương mù bên trong lư hương lượn lờ bay ra.
Hương khí bên trong lư hương này có tác dụng làm tâm thần yên tĩnh lại, rất nhanh cha Phương đã có cảm giác buồn ngủ, ngồi trên ghế ngủ gật, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lý Mệnh mới thả lỏng một hơi, để cha Phương an tĩnh lại là một lựa chọn rất sáng suốt.
Hắn đi ra lầu các, đi vào hành lang phía trên, nhìn thấy Phương Trọng Vĩnh đang ngồi ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm nghiên cứu tấm bảng gỗ hoa văn rồng trong tay, cách đó không xa có một con chó mực nằm áp sạt trên mặt đất.
Chó mực rũ cụp lấy lỗ tai, nhìn chằm chằm Phương Trọng Vĩnh, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, giống như là nhìn không thấu đứa bé này.
Lý Mệnh vừa định đi lên nói chuyện với Phương Trọng Vĩnh, thì thấy hắn bị dọa khẽ lảo đảo về phía sau, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bởi vì chữ phía trên tấm bảng gỗ đột nhiên nhảy lên một cái, đang chuyên chú nghiên cứu, thì dọa hắn giật mình, tấm bảng gỗ trong tay hắn bị văng ra.
Lý Mệnh nhặt tấm bảng gỗ hoa văn rồng lên, con số hiện trên đó là "23".
"Không dọa ngươi giật mình chứ." Lý Mệnh đi đến trước mặt cậu bé, nói.
"Không sao." Phương Trọng Vĩnh lau mồ hôi trán đi, khôi phục bình tĩnh.
"Có thể đoán ra đây là chữ gì không?" Lý Mệnh chỉ chỉ con số hiện trên tấm bảng gỗ hoa văn rồng.
"Không thể." Phương Trọng Vĩnh lắc đầu, nhìn chăm chú Lý Mệnh, nói: "Phía trên tấm bảng gỗ hiện hai chữ, một chữ bất động, một chữ thay đổi, nhìn giống ký tự thắt nút dây, ta muốn hỏi chữ thay đổi là lớn hơn hay nhỏ đi?"
"Nhỏ đi." Lý Mệnh trả lời, từ số "24" biến thành "23", tự nhiên là nhỏ đi.
Phương Trọng Vĩnh nói: "Vậy ta có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, đây là một loại đồ vật tính thời gian, giống như đồng hồ bóng mặt trời."
Lý Mệnh đưa tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của cậu bé, nói: "Thật thông minh."
Mặt Phương Trọng Vĩnh tỏ vẻ ghét bỏ đẩy tay Lý Mệnh ra, nháy mắt, nói: "Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua loại đồ vật tính thời gian này, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lý Mệnh biểu lộ một khuôn mặt cùng nụ cười: "Ngươi đoán xem?"
"Ngươi là Thánh nhân giống như Khổng Thánh sao?"
"Vì sao lại nói như vậy?" Lý Mệnh nhìn hắn.
"Cảm giác, còn có khí chất của ngươi, có cảm giác siêu thoát, ngươi chắc chắn không phải người bình thường."
"Ta chính xác không phải người bình thường, ta là Thánh nhân." Lý Mệnh nhìn hắn, "Ngươi tin không?"
Lý Mệnh dự định lừa đứa trẻ này, dù sao nói mình là Thánh nhân, tốt hơn so với Tiên nhân, mặc kệ là cha Phương hay là Phương Trọng Vĩnh, trong mắt bọn hắn Thánh nhân mới là ngưu bức (Trâu bò - DG) nhất.
Hắn định lấy thân phận Thánh nhân lừa bọn hắn.
Phương Trọng Vĩnh cười nói: "Thánh nhân nào tự nhận mình là Thánh nhân?"
"Cha ngươi không phải cả ngày nói ngươi có tư chất Thánh Nhân sao?"
Lý Mệnh cười trêu nói.
"Ta, cái này, cái này. . ." Phương Trọng Vĩnh hơi đỏ mặt, thật xấu hổ, nhưng vẫn không thể làm gì, đây là cha hắn nói, chứ không phải hắn nói.
Hắn nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn nhắc tới chuyện này, nói: "Có thể nói cho ta một chút về chữ hiện trên tấm bảng gỗ không?"
"Ngươi thích đọc sách sao?" Lý Mệnh hỏi.
"Ừm." Phương Trọng Vĩnh gật gật đầu.
"Vậy sao ngươi tuổi còn nhỏ không đọc sách, cả ngày cùng cha ngươi đi khắp nơi?"
"Cha ta nói ta không cần đọc sách, đọc sách là việc dành cho những người bất tài, ta là thần đồng, không cần đọc sách."
"Cha ngươi nói cái gì ngươi liền tin cái đó sao?" Lý Mệnh hỏi, "Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới, lời của cha ngươi nói là sai không?"
Phương Trọng Vĩnh lắc đầu, chưa từng nghĩ qua.
Lý Mệnh nhìn hắn, nghĩ có lẽ Phương Trọng Vĩnh không phải cái gì cũng biết, chỉ là so với người khác thông minh hơn một chút, lại còn đang trong giai đoạn giác ngộ, ngay cả một đứa trẻ thần đồng cũng có thể dễ dàng bị cha mình dẫn đi lạc đường.
"Ngươi rất thông minh, nhưng phải học cách phản kháng, nếu như cha ngươi không cho ngươi đọc sách, ngươi hãy thử phản kháng hắn xem thế nào."
"Muốn ta làm một đứa con bất hiếu sao?" Phương Trọng Vĩnh nhìn Lý Mệnh, "Ta không muốn làm một đứa con bất hiếu đâm sau lưng cha mình."
"Người đọc sách, sao có thể gọi là bất hiếu đây?" Lý Mệnh búng lên trán của hắn, buồn cười nói.
Phương Trọng Vĩnh vẫn lắc đầu, hắn cũng không dám làm trái ý cha.
Lý Mệnh nói: "Nếu như ngươi một mực bị cha ngươi đưa đi khắp nơi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?"
Phương Trọng Vĩnh lắc đầu.
Lý Mệnh nói: "Ngươi năm tuổi có thể làm thơ, 'Văn lý đều hơn người' ; mười hai mười ba tuổi 'Không thể xưng với tài văn lúc trước; hai mươi tuổi 'Chẳng khác gì so với người thường' ."
Nghe vậy, Phương Trọng Vĩnh mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực, rồi lại tối sầm xuống, bởi vì hắn không quá tin tưởng.
"Ngươi dọa ta?"
"Ngươi cảm thấy tại sao ta phải dọa ngươi?" Lý Mệnh nhìn qua hắn, nói: "Ta là Thánh nhân, ta làm sao có thể dọa ngươi, ta đã nhìn thấu tương lai của ngươi."
"Làm sao có thể?" Phương Trọng Vĩnh kinh hãi, mở to mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Ngươi có biết tại sao ngươi lại đến chỗ của ta không?"
"Không biết rõ."
"Bởi vì ta là Thánh nhân, ta đến để cảnh báo ngươi, nếu cha ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ngươi tiếp tục như vậy sẽ dần dần kém đi, cuối cùng chẳng khác gì so với người thường, ta không đành lòng nhìn thần đồng đang tốt đẹp bị hủy hoại, cố ý đưa các ngươi tới đây, làm các ngươi tỉnh táo lại."
"Thật sao?" Phương Trọng Vĩnh bán tín bán nghi.
Sau một hồi, hắn bắt đầu tin tưởng, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ, dễ dàng bị dao động.
Lý Mệnh cười thầm trong lòng, đang lúc hắn định tiếp tục nói sâu hơn để lừa Phương Trọng Vĩnh.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng tức giận mà nặng nề.
"Nói hươu nói vượn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.