Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình
Chương 4
Hồ Như
27/03/2019
Cuộc sống mới bắt đầu bằng sự bận rộn đến vô cùng vô tận. An Nhạc không
ngừng gửi hồ sơ xin việc cho các công ty. Sau đó liên tục đi phỏng vấn.
Ba năm nội trợ, không có kinh nghiệm làm việc trở thành nhược điểm của
cô dù cho tấm bằng tốt nghiệp là loại xuất sắc. Nơi nhận cô thì cô không vừa ý, nơi cô vừa ý lại không muốn nhận cô. Nhưng An Nhạc vẫn không nản lòng, cô tràn đầy hy vọng đối với tương lai.
Trước kia, Danh Chấn là người bận rộn đi sớm về khuya, bây giờ An Nhạc so với anh còn bận rộn, suốt ngày không thấy mặt mũi đâu. Thế sự xoay vần, anh đột nhiên có chút không thích ứng. Thực ra một công việc chỉ là chuyện cỏn con đối với Danh Chấn, anh hoàn toàn có thể giúp đỡ An Nhạc. Nhưng anh không cản nổi sự quật cường của cô, cô từ chối mọi sự trợ giúp của anh, có lẽ cô ấy đã quyết tâm xóa bỏ hoàn toàn hình bóng của anh ra khỏi cuộc sống sau này.
May mắn rốt cuộc cũng mỉm cười với An Nhạc. Sau bao ngày bôn ba tìm việc, cuối cùng cô đã được nhận vào vị trí kinh doanh của công ty Yến Sào Việt Long, một công ty khá có địa vị trong ngành thực phẩm.
Danh Chấn tăng ca nên bảy giờ mới trở về. Không vắng lặng như mọi ngày, hôm nay trong nhà sáng đèn, anh bước vào thì trông thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp.
Nhìn thấy anh, An Nhạc nở một nụ cười vui sướng: “Anh đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng không, hôm nay em nấu lẩu.”
Danh Chấn đã ăn ở công ty rồi, nhưng không hiểu sao lúc nói ra miệng lại là lời phủ nhận: “Được, anh cũng chưa ăn.”
Anh cởi áo khoác, để cặp táp xuống, sau đó ngồi chờ sẵn trên bàn ăn: “Em tìm được việc chưa.”
Nghe anh nhắc đến chuyện vui, An Nhạc lập tức trả lời: “Vừa tìm được, nên tối nay ăn mừng một chút.”
Cô nói rồi, chạy đến mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt, sau đó hỏi anh: “Anh muốn uống gì không? Bia, nước ép trái cây, nước ngọt có ga.”
“Lấy bia đi. Em xin ở chỗ nào, vị trí gì?”
Cô rót nước ngọt cho mình, sẵn tiện rót bia cho Danh Chấn, thong thả nói: "Em được nhận vào phòng kinh doanh của công ty Yến sào Việt Long. Ở đó phúc lợi cũng khá tốt. Xem như một khởi đầu tốt đẹp."
Danh Chấn rất muốn thốt lên rằng Việt Long chỉ là một công ty quy mô vừa, phúc lợi có tốt thế nào cũng không tốt bằng tập đoàn lớn như VinLand được. Nhưng An Nhạc ngay từ đầu đã từ chối sự giúp đỡ của anh, có nói thì cũng chẳng được gì.
Anh cụp mắt, gắp một miếng thịt bò đã chín bỏ vào miệng, sau đó nhíu mày: "Sao lẩu hôm nay ít cay vậy?"
An Nhạc cười, lấy thêm ớt bỏ vào chén nước chấm riêng của anh: "Em không thể ăn quá cay, nếu thức ăn quá cay, đầu lưỡi em sẽ tê lại, không cảm nhận được hương vị gì nữa."
Danh Chấn ngẩn người nhìn An Nhạc, đến tận hôm nay anh mới biết điều này. Hóa ra cho đến bây giờ cô luôn nuông chiều theo khẩu vị của anh, trước kia anh chỉ cảm thấy cô rất kén ăn, mỗi bữa cơm chỉ gắp một ít thức ăn rồi thôi, nào ngờ tới là bởi vì cô không thể ăn cay được. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, thức ăn cho vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Dù sao đi nữa, đây cũng có thể coi như là bữa ăn bình yên nhất của hai người trong nửa năm trở lại đây. Không tra khảo, không cãi vã, không căng thẳng. Chỉ là cùng nhau trao đổi một số việc nhỏ nhặt thường ngày. Nhưng trớ trêu thay, nguyên nhân của sự yên bình này là do hai người đã chia tay, không còn đứng cùng một chiến tuyến.
Ăn cơm xong, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của An Nhạc, không hiểu sao Danh Chấn lại mở miệng muốn dọn dẹp thay cô.
An Nhạc rất bất ngờ nhưng cũng không từ chối. Chỉ nhẹ nhàng cám ơn anh rồi đi vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng lưng An Nhạc, tâm trạng của Danh Chấn vô cùng phức tạp. Anh rất vui vẻ vì thấy An Nhạc đã thích nghi tốt với cuộc sống mới, nhưng bộ dạng hiểu chuyện của cô lại khiến anh đau lòng quá. Khẽ lắc đầu, anh chậm rãi dọn dẹp bếp, đem chén bát dơ để vào máy rửa bát, nhúng khăn ướt lau sạch bàn ăn. Từ khi kết hôn tới giờ, An Nhạc chưa từng cho anh động vào chuyện nhà, cô ôm đồm tất cả mọi thứ mà cô cho là có thể chăm sóc anh. Nhưng hôm nay cô bỏ đi tiêu sái như vậy, có lẽ trong thâm tâm đã hoàn toàn buông xuống người chồng này rồi. Danh Chấn khẽ sờ lồng ngực, không hiểu sao nơi này có chút nôn nóng khó chịu. Có lẽ là bản năng đàn ông đang quấy phá anh, dù không yêu An Nhạc, nhưng biết cô ấy buông tay nhẹ nhàng như vậy anh lại thấy không cam lòng.
Cuộc gọi của Thanh Trúc cắt ngang suy nghĩ vẫn vơ của Danh Chấn. Không để cô đợi lâu, anh nhanh chóng nhấc máy. Ngày mai là chủ nhật, Thanh Trúc muốn cùng anh ra ngoài hẹn hò. Cũng không có công việc gì gấp nên anh lập tức đáp ứng cô.
Tắm rửa xong, An Nhạc cũng không ngủ ngay mà đứng trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da, sau đó mở máy tính bắt đầu gõ chữ. Cô viết tiểu thuyết đã được một tháng rồi, bắt đầu từ khi đang đi du lịch cùng Thanh Dao. Hiện tại, cô đang đăng tác phẩm của mình trên một diễn đàn tiểu thuyết nổi tiếng trong nước. Đây là một quyển tiểu thuyết trinh thám mang tên Mặt Nạ, nói về một vị nữ bác sĩ tâm lý thái nhân cách, vô cảm với tất cả mọi người xung quanh, nhưng cô luôn tạo cho mình một chiếc mặt nạ bình dị, gần gũi và hòa đồng. Bên cạnh việc làm một bác sĩ tâm lý, cô còn là cố vấn tâm lý tội phạm của cảnh sát điều tra đặc biệt. Những vụ án bí ẩn xuyên suốt bộ tiểu thuyết, tình tiết hấp dẫn và gay cấn. Dù chỉ mới có 60 chương nhưng phản ứng của độc giả lại tích cực vô cùng. Mỗi ngày cô đăng đều đặn hai chương, 4000 chữ không nhiều không ít, cũng không tính là quá áp lực.
Hoàn thành xong công việc gõ chữ, An Nhạc tắt đèn đi ngủ. Vừa nằm xuống, hình ảnh bữa cơm ấm áp tối nay lại hiện ra trong đầu. Cứ dặn lòng không được mơ tưởng viễn vông, nhưng cô vẫn không nhịn được, tham lam gặm nhấm những khoảnh khắc yên bình hiếm có cùng Danh Chấn. Ánh mắt đau đáu nhìn về hướng căn phòng anh đang nằm ngủ, An Nhạc đặt tay lên lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang đau thắt vì nhớ anh.
Nửa tháng trở lại đây, ngày mới của An Nhạc bắt đầu từ lúc năm giờ sáng. Cô dậy sớm rồi chạy một vòng quanh tiểu khu, lúc trở về sẵn tiện mua một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành cho bữa sáng. Ăn uống no đủ, An Nhạc tắm rửa, trang điểm nhẹ, mặc vào một chiếc váy xòe dài quá gối, có họa tiết những đóa hoa nhỏ, trông đằm thắm vô cùng. Đứng ngắm chính mình trước gương, cô không nhịn được cười khúc khích. Cảm giác bản thân được chăm sóc kỷ lưỡng thật là tốt, vậy mà bấy lâu nay cô lại vì người khác mà bỏ quên chính mình.
An Nhạc cầm túi xách rồi rời khỏi phòng. Trùng hợp là Danh Chấn cũng đang định ra ngoài vào lúc này. Thấy cô hôm nay ăn diện tinh xảo như vậy, anh không nhịn được hỏi: “Em đi đâu vậy, có cần anh đưa không?”
An Nhạc mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, em ra ngoài dạo một chút, tự bắt xe được rồi.”
Không dây dưa nhiều, cô ra khỏi nhà bắt một chiếc xe, tiêu sái rời đi.
Đứng trước cổng thư viện thành phố, trong lòng An Nhạc lại bồi hồi vô cùng khó tả. Đây chính là điểm đến yêu thích nhất của cô, nhưng cũng là nơi ba năm qua cô chưa từng ghé dù chỉ một lần. Ngẫm lại về cuộc sống hôn nhân, An Nhạc cảm thấy bản thân mình khi đó sao mà hoang đường quá. Cũng may tất cả đã kết thúc, cô chỉ mới 25 tuổi thôi, vẫn dư dã thời gian để làm lại từ đầu.
Bước vào trong, mùi hương đặc trưng của những quyển sách cũ, cái mùi mà chỉ có những thư viện lâu đời mới có được len lõi vào hơi thở An Nhạc, khiến cô xúc động đến muốn khóc. Từ nhỏ gia cảnh khó khăn, cô không có dư tiền để mua sách tham khảo nên thường vào thư viện trường để xem sách. Hơn ai hết, cô biết được sự trân quý của kiến thức. Lớn dần lên, các chủng loại sách trong thư viện trường không thể nào thỏa mãn được cô nữa, cô bắt đầu tìm kiếm những nơi có nguồn sách miễn phí dồi dào hơn. Và thư viện thành phố chính là nơi cô ngâm mình suốt bốn năm đại học.
Đến thư viện đọc sách là thói quen yêu thích của cô. Ngửi mùi hương ở nơi này, tâm hồn cô an yên đến lạ. Thế nhưng sau khi kết hôn, cô đem mình khóa vào một cái lồng giam mang tên Danh Chấn, cuộc sống của cô từ đó chỉ còn có anh. Anh vui thì cô vui, anh buồn thì cô buồn, những gì anh thích cô cũng cố gắng thích. Chính cô là người tự ruồng bỏ bản thân, vậy còn có thể trách ai bỏ rơi mình nữa chứ.
An Nhạc thở dài, chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi. Cô khẽ lướt qua những giá sách, chọn tới chọn lui, sau cùng cầm một quyển đi đến góc phòng đọc.
Cô xem sách say mê, đến giữa trưa bụng thầm thì gọi mới giật mình nhìn lại đồng hồ. Cô đứng dậy ra quầy làm thủ tục mượn sách rồi rời đi.
Một góc ghế đá bên ngoài cổng thư viện, có hai ba đứa trẻ đánh giày, bán báo đang tụ lại hóng mát. Cô nhìn tụi nhỏ, khóe miệng cong cong, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Cô chợt nhớ về tuổi thơ của mình. Cô là cô nhi không cha không mẹ, sống cùng bà ngoại trong một xóm nghèo giữa lòng thành phố phồn hoa. Dù hoàn cảnh khó khăn, bà ngoại vẫn chắt chiu từng đồng bạc lẻ để đưa cô đến trường. Mùa hè năm cô 12 tuổi, bà ngoại trãi qua cơn bạo bệnh qua đời, An Nhạc trở thành một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh bà ngoại vừa xếp mấy tờ tiền lẻ, vừa nói: “Bà ngoại khổ là vì bà thiếu học. Bà nhất định không thể để con cực khổ như bà. Con nhớ dù sao này có nghèo khó đến mức nào cũng phải cố gắng đến trường nghe chưa.” Nhưng mỗi ngày cô đi nhặt ve chai và bán vé số đến tối mịt cũng chỉ đủ tiền ăn cơm, giấc mơ đến trường tưởng rằng phải gác lại. Có lẽ ông trời thương xót đứa nhỏ không nơi nương tựa như cô, với sự giúp đỡ của trường học và các nhà hảo tâm, An Nhạc có thể tiếp tục thực hiện lời hứa của mình với bà. Một vị mạnh thường quân giấu tên đã trợ giúp cô tiền học phí và đồ dùng học tập đến năm cô hết mười tám tuổi. Đến tận bây giờ An Nhạc vẫn không biết người đó là ai, nhưng ân tình của họ cô sẽ mang theo suốt đời.
Trước kia, Danh Chấn là người bận rộn đi sớm về khuya, bây giờ An Nhạc so với anh còn bận rộn, suốt ngày không thấy mặt mũi đâu. Thế sự xoay vần, anh đột nhiên có chút không thích ứng. Thực ra một công việc chỉ là chuyện cỏn con đối với Danh Chấn, anh hoàn toàn có thể giúp đỡ An Nhạc. Nhưng anh không cản nổi sự quật cường của cô, cô từ chối mọi sự trợ giúp của anh, có lẽ cô ấy đã quyết tâm xóa bỏ hoàn toàn hình bóng của anh ra khỏi cuộc sống sau này.
May mắn rốt cuộc cũng mỉm cười với An Nhạc. Sau bao ngày bôn ba tìm việc, cuối cùng cô đã được nhận vào vị trí kinh doanh của công ty Yến Sào Việt Long, một công ty khá có địa vị trong ngành thực phẩm.
Danh Chấn tăng ca nên bảy giờ mới trở về. Không vắng lặng như mọi ngày, hôm nay trong nhà sáng đèn, anh bước vào thì trông thấy bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp.
Nhìn thấy anh, An Nhạc nở một nụ cười vui sướng: “Anh đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng không, hôm nay em nấu lẩu.”
Danh Chấn đã ăn ở công ty rồi, nhưng không hiểu sao lúc nói ra miệng lại là lời phủ nhận: “Được, anh cũng chưa ăn.”
Anh cởi áo khoác, để cặp táp xuống, sau đó ngồi chờ sẵn trên bàn ăn: “Em tìm được việc chưa.”
Nghe anh nhắc đến chuyện vui, An Nhạc lập tức trả lời: “Vừa tìm được, nên tối nay ăn mừng một chút.”
Cô nói rồi, chạy đến mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt, sau đó hỏi anh: “Anh muốn uống gì không? Bia, nước ép trái cây, nước ngọt có ga.”
“Lấy bia đi. Em xin ở chỗ nào, vị trí gì?”
Cô rót nước ngọt cho mình, sẵn tiện rót bia cho Danh Chấn, thong thả nói: "Em được nhận vào phòng kinh doanh của công ty Yến sào Việt Long. Ở đó phúc lợi cũng khá tốt. Xem như một khởi đầu tốt đẹp."
Danh Chấn rất muốn thốt lên rằng Việt Long chỉ là một công ty quy mô vừa, phúc lợi có tốt thế nào cũng không tốt bằng tập đoàn lớn như VinLand được. Nhưng An Nhạc ngay từ đầu đã từ chối sự giúp đỡ của anh, có nói thì cũng chẳng được gì.
Anh cụp mắt, gắp một miếng thịt bò đã chín bỏ vào miệng, sau đó nhíu mày: "Sao lẩu hôm nay ít cay vậy?"
An Nhạc cười, lấy thêm ớt bỏ vào chén nước chấm riêng của anh: "Em không thể ăn quá cay, nếu thức ăn quá cay, đầu lưỡi em sẽ tê lại, không cảm nhận được hương vị gì nữa."
Danh Chấn ngẩn người nhìn An Nhạc, đến tận hôm nay anh mới biết điều này. Hóa ra cho đến bây giờ cô luôn nuông chiều theo khẩu vị của anh, trước kia anh chỉ cảm thấy cô rất kén ăn, mỗi bữa cơm chỉ gắp một ít thức ăn rồi thôi, nào ngờ tới là bởi vì cô không thể ăn cay được. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, thức ăn cho vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Dù sao đi nữa, đây cũng có thể coi như là bữa ăn bình yên nhất của hai người trong nửa năm trở lại đây. Không tra khảo, không cãi vã, không căng thẳng. Chỉ là cùng nhau trao đổi một số việc nhỏ nhặt thường ngày. Nhưng trớ trêu thay, nguyên nhân của sự yên bình này là do hai người đã chia tay, không còn đứng cùng một chiến tuyến.
Ăn cơm xong, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của An Nhạc, không hiểu sao Danh Chấn lại mở miệng muốn dọn dẹp thay cô.
An Nhạc rất bất ngờ nhưng cũng không từ chối. Chỉ nhẹ nhàng cám ơn anh rồi đi vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhìn theo bóng lưng An Nhạc, tâm trạng của Danh Chấn vô cùng phức tạp. Anh rất vui vẻ vì thấy An Nhạc đã thích nghi tốt với cuộc sống mới, nhưng bộ dạng hiểu chuyện của cô lại khiến anh đau lòng quá. Khẽ lắc đầu, anh chậm rãi dọn dẹp bếp, đem chén bát dơ để vào máy rửa bát, nhúng khăn ướt lau sạch bàn ăn. Từ khi kết hôn tới giờ, An Nhạc chưa từng cho anh động vào chuyện nhà, cô ôm đồm tất cả mọi thứ mà cô cho là có thể chăm sóc anh. Nhưng hôm nay cô bỏ đi tiêu sái như vậy, có lẽ trong thâm tâm đã hoàn toàn buông xuống người chồng này rồi. Danh Chấn khẽ sờ lồng ngực, không hiểu sao nơi này có chút nôn nóng khó chịu. Có lẽ là bản năng đàn ông đang quấy phá anh, dù không yêu An Nhạc, nhưng biết cô ấy buông tay nhẹ nhàng như vậy anh lại thấy không cam lòng.
Cuộc gọi của Thanh Trúc cắt ngang suy nghĩ vẫn vơ của Danh Chấn. Không để cô đợi lâu, anh nhanh chóng nhấc máy. Ngày mai là chủ nhật, Thanh Trúc muốn cùng anh ra ngoài hẹn hò. Cũng không có công việc gì gấp nên anh lập tức đáp ứng cô.
Tắm rửa xong, An Nhạc cũng không ngủ ngay mà đứng trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da, sau đó mở máy tính bắt đầu gõ chữ. Cô viết tiểu thuyết đã được một tháng rồi, bắt đầu từ khi đang đi du lịch cùng Thanh Dao. Hiện tại, cô đang đăng tác phẩm của mình trên một diễn đàn tiểu thuyết nổi tiếng trong nước. Đây là một quyển tiểu thuyết trinh thám mang tên Mặt Nạ, nói về một vị nữ bác sĩ tâm lý thái nhân cách, vô cảm với tất cả mọi người xung quanh, nhưng cô luôn tạo cho mình một chiếc mặt nạ bình dị, gần gũi và hòa đồng. Bên cạnh việc làm một bác sĩ tâm lý, cô còn là cố vấn tâm lý tội phạm của cảnh sát điều tra đặc biệt. Những vụ án bí ẩn xuyên suốt bộ tiểu thuyết, tình tiết hấp dẫn và gay cấn. Dù chỉ mới có 60 chương nhưng phản ứng của độc giả lại tích cực vô cùng. Mỗi ngày cô đăng đều đặn hai chương, 4000 chữ không nhiều không ít, cũng không tính là quá áp lực.
Hoàn thành xong công việc gõ chữ, An Nhạc tắt đèn đi ngủ. Vừa nằm xuống, hình ảnh bữa cơm ấm áp tối nay lại hiện ra trong đầu. Cứ dặn lòng không được mơ tưởng viễn vông, nhưng cô vẫn không nhịn được, tham lam gặm nhấm những khoảnh khắc yên bình hiếm có cùng Danh Chấn. Ánh mắt đau đáu nhìn về hướng căn phòng anh đang nằm ngủ, An Nhạc đặt tay lên lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang đau thắt vì nhớ anh.
Nửa tháng trở lại đây, ngày mới của An Nhạc bắt đầu từ lúc năm giờ sáng. Cô dậy sớm rồi chạy một vòng quanh tiểu khu, lúc trở về sẵn tiện mua một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành cho bữa sáng. Ăn uống no đủ, An Nhạc tắm rửa, trang điểm nhẹ, mặc vào một chiếc váy xòe dài quá gối, có họa tiết những đóa hoa nhỏ, trông đằm thắm vô cùng. Đứng ngắm chính mình trước gương, cô không nhịn được cười khúc khích. Cảm giác bản thân được chăm sóc kỷ lưỡng thật là tốt, vậy mà bấy lâu nay cô lại vì người khác mà bỏ quên chính mình.
An Nhạc cầm túi xách rồi rời khỏi phòng. Trùng hợp là Danh Chấn cũng đang định ra ngoài vào lúc này. Thấy cô hôm nay ăn diện tinh xảo như vậy, anh không nhịn được hỏi: “Em đi đâu vậy, có cần anh đưa không?”
An Nhạc mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, em ra ngoài dạo một chút, tự bắt xe được rồi.”
Không dây dưa nhiều, cô ra khỏi nhà bắt một chiếc xe, tiêu sái rời đi.
Đứng trước cổng thư viện thành phố, trong lòng An Nhạc lại bồi hồi vô cùng khó tả. Đây chính là điểm đến yêu thích nhất của cô, nhưng cũng là nơi ba năm qua cô chưa từng ghé dù chỉ một lần. Ngẫm lại về cuộc sống hôn nhân, An Nhạc cảm thấy bản thân mình khi đó sao mà hoang đường quá. Cũng may tất cả đã kết thúc, cô chỉ mới 25 tuổi thôi, vẫn dư dã thời gian để làm lại từ đầu.
Bước vào trong, mùi hương đặc trưng của những quyển sách cũ, cái mùi mà chỉ có những thư viện lâu đời mới có được len lõi vào hơi thở An Nhạc, khiến cô xúc động đến muốn khóc. Từ nhỏ gia cảnh khó khăn, cô không có dư tiền để mua sách tham khảo nên thường vào thư viện trường để xem sách. Hơn ai hết, cô biết được sự trân quý của kiến thức. Lớn dần lên, các chủng loại sách trong thư viện trường không thể nào thỏa mãn được cô nữa, cô bắt đầu tìm kiếm những nơi có nguồn sách miễn phí dồi dào hơn. Và thư viện thành phố chính là nơi cô ngâm mình suốt bốn năm đại học.
Đến thư viện đọc sách là thói quen yêu thích của cô. Ngửi mùi hương ở nơi này, tâm hồn cô an yên đến lạ. Thế nhưng sau khi kết hôn, cô đem mình khóa vào một cái lồng giam mang tên Danh Chấn, cuộc sống của cô từ đó chỉ còn có anh. Anh vui thì cô vui, anh buồn thì cô buồn, những gì anh thích cô cũng cố gắng thích. Chính cô là người tự ruồng bỏ bản thân, vậy còn có thể trách ai bỏ rơi mình nữa chứ.
An Nhạc thở dài, chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi. Cô khẽ lướt qua những giá sách, chọn tới chọn lui, sau cùng cầm một quyển đi đến góc phòng đọc.
Cô xem sách say mê, đến giữa trưa bụng thầm thì gọi mới giật mình nhìn lại đồng hồ. Cô đứng dậy ra quầy làm thủ tục mượn sách rồi rời đi.
Một góc ghế đá bên ngoài cổng thư viện, có hai ba đứa trẻ đánh giày, bán báo đang tụ lại hóng mát. Cô nhìn tụi nhỏ, khóe miệng cong cong, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Cô chợt nhớ về tuổi thơ của mình. Cô là cô nhi không cha không mẹ, sống cùng bà ngoại trong một xóm nghèo giữa lòng thành phố phồn hoa. Dù hoàn cảnh khó khăn, bà ngoại vẫn chắt chiu từng đồng bạc lẻ để đưa cô đến trường. Mùa hè năm cô 12 tuổi, bà ngoại trãi qua cơn bạo bệnh qua đời, An Nhạc trở thành một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh bà ngoại vừa xếp mấy tờ tiền lẻ, vừa nói: “Bà ngoại khổ là vì bà thiếu học. Bà nhất định không thể để con cực khổ như bà. Con nhớ dù sao này có nghèo khó đến mức nào cũng phải cố gắng đến trường nghe chưa.” Nhưng mỗi ngày cô đi nhặt ve chai và bán vé số đến tối mịt cũng chỉ đủ tiền ăn cơm, giấc mơ đến trường tưởng rằng phải gác lại. Có lẽ ông trời thương xót đứa nhỏ không nơi nương tựa như cô, với sự giúp đỡ của trường học và các nhà hảo tâm, An Nhạc có thể tiếp tục thực hiện lời hứa của mình với bà. Một vị mạnh thường quân giấu tên đã trợ giúp cô tiền học phí và đồ dùng học tập đến năm cô hết mười tám tuổi. Đến tận bây giờ An Nhạc vẫn không biết người đó là ai, nhưng ân tình của họ cô sẽ mang theo suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.