Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình
Chương 5
Hồ Như
25/04/2019
Không biết nghĩ tới điều gì, cô đột ngột đổi hướng đi sang quán cà phê ngang
đường, mua một hộp bánh su kem lớn xách đi tới chỗ đám trẻ đang ngồi.
Mấy đứa nhỏ gầy gò, lem luốc tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang đến gần, không biết nên làm gì.
“Mấy con giúp cô một chuyện có được không?” Không đợi bọn nhỏ phản ứng, An Nhạc tiếp tục: “Có một người bạn cho cô hộp bánh lớn quá, cô ăn không hết, mấy con ăn tiếp cô nhé. Bánh này để lâu sẽ hỏng ăn không được nữa.”
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, lại nhìn hộp bánh, trong mắt đầy đề phòng và khát vọng.
An Nhạc không nói nữa, ngồi xuống bên cạnh mở hộp bánh, lấy một cái cho vào miệng mình rồi chìa phần còn lại về phía tụi nhỏ.
“Cô cho tụi con ăn thật hả?”
An Nhạc cong mắt cười, gật nhẹ đầu. Thấy nụ cười của cô, bọn trẻ buông xuống đề phòng, rụt rè cầm lấy bánh: “Cám ơn cô.”
“Cô phải là người cám ơn mới đúng, nếu tụi con không ăn tiếp, đến chiều mấy cái này sẽ hỏng hết, rất lãng phí.”
Có lẽ vị ngọt khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc, mấy đứa trẻ ăn hết cái đầu tiên liền híp mắt cười, ánh mắt sáng long lanh.
“Có ngon không?” An Nhạc hỏi.
“Ngon!” Ba đứa trẻ đồng loạt trả lời.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.”
Bốn người cùng chia nhau hộp bánh su kem, ăn đến hết sạch An Nhạc mới chào tạm biệt bọn nhỏ.
Sau bữa điểm tâm ngọt, tâm trạng An Nhạc rất tốt, cô vui vẻ bắt xe rời đi, không hề biết đến bên trong cửa kính của quán cà phê bên đường đối diện có một đôi mắt tìm tòi vẫn luôn dõi theo mình.
Thanh Trúc phất tay qua lại trước mặt Danh Chấn, hỏi: “Nè, anh nhìn cái gì mà chăm chú quá vậy.”
Danh Chấn hồi thần, cụp mắt trốn tránh: “Không có gì, anh đang suy nghĩ đến việc của công ty thôi.”
Thanh Trúc nửa tin nửa ngờ, ngoáy đầu nhìn sang đường, ngoài mấy đứa nhỏ bán hàng rong thì cũng chỉ có xe cộ tấp nập: “Cuối tuần rồi, ra ngoài thư giản anh còn nghĩ đến chuyện công việc làm gì.”
Danh chấn cười lắc đầu: “Được rồi, không nghĩ nữa.”
“Hay là một lát đi siêu thị mua thức ăn, chiều nay em nấu cơm cho anh ăn. Nấu món Thái, siêu cay luôn, được không?”
“Được thôi.” Danh Chấn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, An Nhạc có hẹn cùng Thanh Dao đi shopping, cô muốn mua quần áo cho công việc mới. Cả hai cùng nhau càn quét trung tâm thương mại, An Nhạc quét thẻ của Danh Chấn không thương tiếc. Mấy năm nay cô luôn thay anh tiết kiệm tiền, ăn không dám ăn ngon, mặc không dám mặc đẹp. Giờ thì khác rồi, chỉ còn chưa tới sáu tháng nữa là rời xa anh, cô sẽ tiêu xài bù cho ba năm trước.
An Nhạc mặc váy mới, lại mua thêm cho Thanh Dao vài cái nữa, sau đó kéo cô lại chụp ảnh chung.
“Cậu định đăng lên mạng xã hội hả?” Thanh Dao hỏi.
“Đúng rồi.” An Nhạc đáp.
“Khoan đã, dừng lại, không được đăng.” Thanh Dao cuống quýt ngăn cản.
“Sao vậy?”
“Để mình tải cho cậu vài phần mềm chỉnh sửa ảnh vào điện thoại, thời buổi này có ai đăng ảnh gốc lên mạng xã hội đâu.”
An Nhạc nhíu mày, lật qua lật lại mấy tấm hình vừa chụp: “Có cần không? Hai đứa mình đều xinh đẹp trên mức tiêu chuẩn.”
Thanh Dao nghiêng đầu nhìn sang điện thoại An Nhạc, ngắm nghía một chút liền gật gù: “Cũng đúng, thôi cứ đăng đi. Ảnh không photoshop mà mình đã đẹp thế này, nếu chỉnh sửa thêm nữa thì đẹp ai chịu cho nổi.”
An Nhạc lườm Thanh Dao một cái, nhanh tay tải ảnh lên mạng, còn đăng kèm theo một câu trạng thái: “Người yêu có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con.” Sau đó tiện tay gắn thẻ tên Thanh Dao vào bài viết.
Thanh Dao móc điện thoại ra định thích bài viết của An Nhạc, thấy cô viết như vậy liền thét lên: “Con nhỏ kia, cậu nói ai là chó hả!”
“Đứa nào phản ứng đứa đó là chó.” An Nhạc đắc ý mỉm cười.
Danh Chấn chiều ý Thanh Trúc, đưa cô đi siêu thị xong thì ghé nhà cô chơi. Cả buổi trưa hôm nay, điện thoại anh chốc lát lại nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo thanh toán tiền từ trung tâm thương mại. Anh lắc đầu cười, từ trước đến giờ hình như đây là lần đầu tiên An Nhạc mua sắm điên cuồng như vậy. Mà thôi, chỉ cần cô vui thì muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được, dù gì anh cũng đã nợ cô cả tuổi thanh xuân rồi.
Thanh Trúc pha cà phê mang ra, ngồi lên đùi và choàng tay ôm lấy cổ Danh Chấn. Anh cũng thuận thế kéo cô vào trong ngực, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Thanh Trúc không chịu ngồi yên, một bàn tay đặt lên ngực anh nhẹ nhàng xoa nắn, thấy anh không phản đối, cô khẽ luồn vào cổ áo, chậm rãi kích thích anh. Danh Chấn cả người run lên, nhanh chóng nắm tay cô lại, trầm khàn nói: “Ngoan, đừng nghịch, bằng không anh sẽ không kiềm chế được.”
Thanh Trúc vẩu môi: “Vậy thì đừng kiềm chế.” Cô mang danh là kẻ thứ ba, nhưng chỉ có tiếng mà không có miếng. Có kẻ thứ ba nào mà cả năm trời đến cái thắt lưng của đối phương cũng chưa tháo xuống được như cô chứ.
Danh Chấn lắc đầu cười: “Anh vẫn chưa ly hôn với An Nhạc, nếu tiến thêm một bước nữa với em là không tôn trọng cô ấy, cũng là không tôn trọng em. Nguyên tắc làm việc của anh em còn không biết sao. Cái gì ra cái nấy, không thể mập mờ chồng chéo, tình cảm cũng vậy.”
Thanh Trúc vùi mặt vào lồng ngực anh, ủy khuất nói: “Nhưng mà em thấy bất an quá, vợ anh cứ quân lấy anh, cái gì mà ly thân sáu tháng, em thấy đó chỉ là kế hoãn binh của cô ta thôi. Danh Chấn em yêu anh, em sợ sẽ mất anh.”
Danh Chấn vỗ về lưng cô an ủi: “Em đừng lo, chỉ vài tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, lần này An Nhạc thực sự quyết tâm rời khỏi anh rồi. Ánh mắt cô ta không biết nói dối.” Nói đến đây, đột nhiên đôi mắt của anh ám trầm lại.
Ở một đầu khác, sau khi Thanh Dao đuổi đánh An Nhạc một vòng quanh sảnh trung tâm thương mại, hai người mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Thanh Dao đột ngột lên tiếng: "An Nhạc, đưa điện thoại của cậu cho mình mượn."
An Nhạc không hỏi nhiều, liền đưa cho Thanh Dao.
"Cậu đứng tựa vào tường đi, mình chụp cho cậu tấm ảnh chân dung... đúng rồi, giờ thì cười tươi lên, một, hai, ba."
Chụp ảnh xong, Thanh Dao cầm điện thoại của An Nhạc tiếp tục hí hoáy.
"Cậu làm gì vậy?" An Nhạc tò mò ghé đầu nhìn sang.
"Mình tải cho cậu mấy ứng dụng hẹn hò online. Cậu rất xinh đẹp, chỉ cần đăng tấm ảnh vừa rồi lên là có trai xếp hàng chờ cậu lâm hạnh."
An Nhạc nhíu mày không vui: "Nhưng mình vẫn chưa ly hôn, không nên làm như vậy."
"Thôi đi, chẳng phải ông chồng hờ của cậu vẫn đang cặp bồ với cô nhân viên cùng công ty đó sao. Sao cậu lại không thể."
An Nhạc cúi đầu, di di mũi chân: "Nhưng tạm thời mình vẫn chưa muốn nói chuyện yêu đương trong lúc này."
Thanh Dao nhìn gương mặt rầu rĩ của cô, khuyên nhủ: "Mình luôn động viên những khách hàng thất tình của mình hẹn hò với một người mới sớm nhất có thể. Sớm nhất nghĩa là hôm nay, hoặc là ngày mai. Cách nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất để quên tình yêu cũ đó là bắt đầu một tình yêu mới. Hơn nữa mình cũng không bắt cậu yêu đương. Chỉ là đi hẹn hò, trò chuyện và tìm hiểu nhau, hợp thì tới, không hợp thì thôi."
"Nhưng hẹn hò qua mạng có nguy hiểm quá không? Lỡ đâu gặp phải kẻ lừa đảo thì sao."
"Đừng lo, chỉ cần làm theo mình chắc chắn sẽ không gặp phải người xấu." Thanh Dao mỉm cười gian xảo.
Thấy An Nhạc có vẻ không để tâm lắm, Thanh Dao trừng mắt: "Thái độ cậu như vậy là sao. Người ta trả tiền để năn nỉ mình chia sẻ bí kiếp, còn cậu có miễn phí thì không chịu nghe."
"Rồi rồi rồi, tại hạ xin rửa tai lắng nghe, thỉnh các hạ chỉ giáo."
"Nghe rồi ghi nhớ nè. Khi có người chú ý cậu trên mạng thì phải lờ đi, ít nhất 24 giờ sau mới được hồi đáp lại. Lúc nhắn tin thì đợi 20 phút trở lên mới hồi âm một lần. Lưu ý nói chuyện phải ngắn gọn, rõ nghĩa, và lịch sự. Nhắn tin qua lại khoảng 5 tin nhắn, đối phương không có ý định mời cậu ra ngoài gặp mặt thì next hắn ta ngay, đừng tiếp tục liên lạc nữa."
"Tại sao phải làm như vậy?" An nhạc hoàn toàn không hiểu.
"Thế giới mạng rất phức tạp, có rất nhiều người lợi dụng internet để tìm bạn giải sầu, bạn chat, thậm chí là bạn tình. Cách của mình là dùng để loại bỏ những kẻ đó ra khỏi danh sách hẹn hò. Thứ nhất, phản hồi tin nhắn làm quen và trả lời các tin nhắn chậm để tỏ rỏ quan điểm cậu là một người bận rộn, không có nhiều thời gian để chơi đùa. Thứ hai, nếu qua năm tin nhắn mà đối phương không hẹn cậu gặp mặt, nghĩa là hắn không thực sự muốn tìm một mối quan hệ nghiêm túc để tiến tới xa hơn, mà chỉ muốn tìm người tâm sự thôi. Cậu là một cô gái xinh đẹp và có phẩm giá, cậu không được làm bạn chat của ai hết. Trực tiếp bỏ qua hắn ta, chờ đợi một người khác tốt hơn. Nên nhớ tuyệt đối không được chủ động chú ý bất kỳ tài khoản nào trên mạng dù hắn ta có xuất sắc như thế nào đi nữa. Đàn ông chinh phục và theo đuổi phụ nữ mới thuận theo quy luật của tạo hóa."
An nhạc gật gù: "Hóa ra hẹn hò trên mạng cũng là một môn học vấn."
Thanh Dao đáp lời: "Không chỉ hẹn hò trên mạng, chuyện tình cảm cũng cần nhiều kiến thức và kỷ năng mới có thể hạnh phúc lâu dài. Cấu tạo sinh học của đàn ông và phụ nữ khác nhau, dẫn đến tâm sinh lý của họ khác nhau. Nếu không có kiến thức sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm. Phàm là trên đời, cái gì cũng phải theo quy luật âm dương hòa hợp. Giả dụ âm là dịu dàng, bao dung thì dương là mạnh mẽ, quyết đoán, âm là đợi chờ, phòng thủ thì dương là tìm kiếm, tấn công. Một cô gái nữ tính sẽ thu hút một người đàn ông nam tính, ngược lại cô gái nam tính sẽ thu hút mẫu đàn ông nữ tính cốt là thuận theo quy luật âm dương mà thôi. Nữ tính trong ý của mình không phải là ẻo lả, mà là thiếu chủ động, thiếu quyết đoán trong tình yêu. Liên hệ với mối quan hệ của cậu, cậu là người chủ động theo đuổi Danh Chấn, suốt ngày vây quanh anh ta, chủ động gọi điện, chủ động nhắn tin, chủ động hẹn hò. Chính sự nuông chiều của cậu khiến anh ta trở nên thụ động và nữ tính trong chuyện tình cảm, dù cho đối với người khác anh ta là một người cường thế và nam tính.
Trong cuộc hôn nhân của cậu, cả cậu và Danh Chấn đều không được sống đúng với bản năng của mình. Nên cậu luôn lo lắng, bất an và tìm cách kiểm soát, còn anh ta thì ngột ngạt, bức bối và tìm cách thoát khỏi." Động đến chuyên môn, Thanh Dao liền thao thao bất tuyệt. Một lát sau, nhìn thấy An Nhạc đã đỏ vành mắt cô mới ngậm mồm lại.
"Xin lỗi, mình không cố tình nhắc đến chuyện buồn của cậu, tại mình nói hăng say quá..."
"Không sao đâu." An Nhạc ngắt lời, hít hít mũi: "Cậu nói rất đúng, nếu cậu không chỉ ra mình cũng không biết bản thân làm sai chỗ nào."
Thanh Dao vỗ vai vô: "Thôi, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Bây giờ cậu đã có một khởi đầu mới."
An Nhạc gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, vì một khởi đầu mới, chúng ta nhất định phải ăn mừng. Đi thôi, dẫn cậu đi ăn ngon."
Thanh Dao lắc đầu nguầy nguậy: "Mình không muốn ăn đồ ngon, chỉ muốn ăn đồ đắt tiền."
An Nhạc bật cười, vỗ vào túi xách: "Yên tâm, hiện tại mình chẳng có gì ngoài điều kiện."
Nghĩ đến vẻ mặt vặn vẹo của Danh Chấn khi nhận được thông báo thanh toán tiền, Thanh Dao cảm thấy cả người đều sảng khoái: "Được rồi, mình muốn ăn tôm hùm, cua hoàng đế, gan ngỗng, bào ngư, vi cá..."
"Chuyện nhỏ, đi thôi!"
Mấy đứa nhỏ gầy gò, lem luốc tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang đến gần, không biết nên làm gì.
“Mấy con giúp cô một chuyện có được không?” Không đợi bọn nhỏ phản ứng, An Nhạc tiếp tục: “Có một người bạn cho cô hộp bánh lớn quá, cô ăn không hết, mấy con ăn tiếp cô nhé. Bánh này để lâu sẽ hỏng ăn không được nữa.”
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, lại nhìn hộp bánh, trong mắt đầy đề phòng và khát vọng.
An Nhạc không nói nữa, ngồi xuống bên cạnh mở hộp bánh, lấy một cái cho vào miệng mình rồi chìa phần còn lại về phía tụi nhỏ.
“Cô cho tụi con ăn thật hả?”
An Nhạc cong mắt cười, gật nhẹ đầu. Thấy nụ cười của cô, bọn trẻ buông xuống đề phòng, rụt rè cầm lấy bánh: “Cám ơn cô.”
“Cô phải là người cám ơn mới đúng, nếu tụi con không ăn tiếp, đến chiều mấy cái này sẽ hỏng hết, rất lãng phí.”
Có lẽ vị ngọt khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc, mấy đứa trẻ ăn hết cái đầu tiên liền híp mắt cười, ánh mắt sáng long lanh.
“Có ngon không?” An Nhạc hỏi.
“Ngon!” Ba đứa trẻ đồng loạt trả lời.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.”
Bốn người cùng chia nhau hộp bánh su kem, ăn đến hết sạch An Nhạc mới chào tạm biệt bọn nhỏ.
Sau bữa điểm tâm ngọt, tâm trạng An Nhạc rất tốt, cô vui vẻ bắt xe rời đi, không hề biết đến bên trong cửa kính của quán cà phê bên đường đối diện có một đôi mắt tìm tòi vẫn luôn dõi theo mình.
Thanh Trúc phất tay qua lại trước mặt Danh Chấn, hỏi: “Nè, anh nhìn cái gì mà chăm chú quá vậy.”
Danh Chấn hồi thần, cụp mắt trốn tránh: “Không có gì, anh đang suy nghĩ đến việc của công ty thôi.”
Thanh Trúc nửa tin nửa ngờ, ngoáy đầu nhìn sang đường, ngoài mấy đứa nhỏ bán hàng rong thì cũng chỉ có xe cộ tấp nập: “Cuối tuần rồi, ra ngoài thư giản anh còn nghĩ đến chuyện công việc làm gì.”
Danh chấn cười lắc đầu: “Được rồi, không nghĩ nữa.”
“Hay là một lát đi siêu thị mua thức ăn, chiều nay em nấu cơm cho anh ăn. Nấu món Thái, siêu cay luôn, được không?”
“Được thôi.” Danh Chấn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, An Nhạc có hẹn cùng Thanh Dao đi shopping, cô muốn mua quần áo cho công việc mới. Cả hai cùng nhau càn quét trung tâm thương mại, An Nhạc quét thẻ của Danh Chấn không thương tiếc. Mấy năm nay cô luôn thay anh tiết kiệm tiền, ăn không dám ăn ngon, mặc không dám mặc đẹp. Giờ thì khác rồi, chỉ còn chưa tới sáu tháng nữa là rời xa anh, cô sẽ tiêu xài bù cho ba năm trước.
An Nhạc mặc váy mới, lại mua thêm cho Thanh Dao vài cái nữa, sau đó kéo cô lại chụp ảnh chung.
“Cậu định đăng lên mạng xã hội hả?” Thanh Dao hỏi.
“Đúng rồi.” An Nhạc đáp.
“Khoan đã, dừng lại, không được đăng.” Thanh Dao cuống quýt ngăn cản.
“Sao vậy?”
“Để mình tải cho cậu vài phần mềm chỉnh sửa ảnh vào điện thoại, thời buổi này có ai đăng ảnh gốc lên mạng xã hội đâu.”
An Nhạc nhíu mày, lật qua lật lại mấy tấm hình vừa chụp: “Có cần không? Hai đứa mình đều xinh đẹp trên mức tiêu chuẩn.”
Thanh Dao nghiêng đầu nhìn sang điện thoại An Nhạc, ngắm nghía một chút liền gật gù: “Cũng đúng, thôi cứ đăng đi. Ảnh không photoshop mà mình đã đẹp thế này, nếu chỉnh sửa thêm nữa thì đẹp ai chịu cho nổi.”
An Nhạc lườm Thanh Dao một cái, nhanh tay tải ảnh lên mạng, còn đăng kèm theo một câu trạng thái: “Người yêu có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con.” Sau đó tiện tay gắn thẻ tên Thanh Dao vào bài viết.
Thanh Dao móc điện thoại ra định thích bài viết của An Nhạc, thấy cô viết như vậy liền thét lên: “Con nhỏ kia, cậu nói ai là chó hả!”
“Đứa nào phản ứng đứa đó là chó.” An Nhạc đắc ý mỉm cười.
Danh Chấn chiều ý Thanh Trúc, đưa cô đi siêu thị xong thì ghé nhà cô chơi. Cả buổi trưa hôm nay, điện thoại anh chốc lát lại nhận được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo thanh toán tiền từ trung tâm thương mại. Anh lắc đầu cười, từ trước đến giờ hình như đây là lần đầu tiên An Nhạc mua sắm điên cuồng như vậy. Mà thôi, chỉ cần cô vui thì muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được, dù gì anh cũng đã nợ cô cả tuổi thanh xuân rồi.
Thanh Trúc pha cà phê mang ra, ngồi lên đùi và choàng tay ôm lấy cổ Danh Chấn. Anh cũng thuận thế kéo cô vào trong ngực, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Thanh Trúc không chịu ngồi yên, một bàn tay đặt lên ngực anh nhẹ nhàng xoa nắn, thấy anh không phản đối, cô khẽ luồn vào cổ áo, chậm rãi kích thích anh. Danh Chấn cả người run lên, nhanh chóng nắm tay cô lại, trầm khàn nói: “Ngoan, đừng nghịch, bằng không anh sẽ không kiềm chế được.”
Thanh Trúc vẩu môi: “Vậy thì đừng kiềm chế.” Cô mang danh là kẻ thứ ba, nhưng chỉ có tiếng mà không có miếng. Có kẻ thứ ba nào mà cả năm trời đến cái thắt lưng của đối phương cũng chưa tháo xuống được như cô chứ.
Danh Chấn lắc đầu cười: “Anh vẫn chưa ly hôn với An Nhạc, nếu tiến thêm một bước nữa với em là không tôn trọng cô ấy, cũng là không tôn trọng em. Nguyên tắc làm việc của anh em còn không biết sao. Cái gì ra cái nấy, không thể mập mờ chồng chéo, tình cảm cũng vậy.”
Thanh Trúc vùi mặt vào lồng ngực anh, ủy khuất nói: “Nhưng mà em thấy bất an quá, vợ anh cứ quân lấy anh, cái gì mà ly thân sáu tháng, em thấy đó chỉ là kế hoãn binh của cô ta thôi. Danh Chấn em yêu anh, em sợ sẽ mất anh.”
Danh Chấn vỗ về lưng cô an ủi: “Em đừng lo, chỉ vài tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, lần này An Nhạc thực sự quyết tâm rời khỏi anh rồi. Ánh mắt cô ta không biết nói dối.” Nói đến đây, đột nhiên đôi mắt của anh ám trầm lại.
Ở một đầu khác, sau khi Thanh Dao đuổi đánh An Nhạc một vòng quanh sảnh trung tâm thương mại, hai người mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Thanh Dao đột ngột lên tiếng: "An Nhạc, đưa điện thoại của cậu cho mình mượn."
An Nhạc không hỏi nhiều, liền đưa cho Thanh Dao.
"Cậu đứng tựa vào tường đi, mình chụp cho cậu tấm ảnh chân dung... đúng rồi, giờ thì cười tươi lên, một, hai, ba."
Chụp ảnh xong, Thanh Dao cầm điện thoại của An Nhạc tiếp tục hí hoáy.
"Cậu làm gì vậy?" An Nhạc tò mò ghé đầu nhìn sang.
"Mình tải cho cậu mấy ứng dụng hẹn hò online. Cậu rất xinh đẹp, chỉ cần đăng tấm ảnh vừa rồi lên là có trai xếp hàng chờ cậu lâm hạnh."
An Nhạc nhíu mày không vui: "Nhưng mình vẫn chưa ly hôn, không nên làm như vậy."
"Thôi đi, chẳng phải ông chồng hờ của cậu vẫn đang cặp bồ với cô nhân viên cùng công ty đó sao. Sao cậu lại không thể."
An Nhạc cúi đầu, di di mũi chân: "Nhưng tạm thời mình vẫn chưa muốn nói chuyện yêu đương trong lúc này."
Thanh Dao nhìn gương mặt rầu rĩ của cô, khuyên nhủ: "Mình luôn động viên những khách hàng thất tình của mình hẹn hò với một người mới sớm nhất có thể. Sớm nhất nghĩa là hôm nay, hoặc là ngày mai. Cách nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất để quên tình yêu cũ đó là bắt đầu một tình yêu mới. Hơn nữa mình cũng không bắt cậu yêu đương. Chỉ là đi hẹn hò, trò chuyện và tìm hiểu nhau, hợp thì tới, không hợp thì thôi."
"Nhưng hẹn hò qua mạng có nguy hiểm quá không? Lỡ đâu gặp phải kẻ lừa đảo thì sao."
"Đừng lo, chỉ cần làm theo mình chắc chắn sẽ không gặp phải người xấu." Thanh Dao mỉm cười gian xảo.
Thấy An Nhạc có vẻ không để tâm lắm, Thanh Dao trừng mắt: "Thái độ cậu như vậy là sao. Người ta trả tiền để năn nỉ mình chia sẻ bí kiếp, còn cậu có miễn phí thì không chịu nghe."
"Rồi rồi rồi, tại hạ xin rửa tai lắng nghe, thỉnh các hạ chỉ giáo."
"Nghe rồi ghi nhớ nè. Khi có người chú ý cậu trên mạng thì phải lờ đi, ít nhất 24 giờ sau mới được hồi đáp lại. Lúc nhắn tin thì đợi 20 phút trở lên mới hồi âm một lần. Lưu ý nói chuyện phải ngắn gọn, rõ nghĩa, và lịch sự. Nhắn tin qua lại khoảng 5 tin nhắn, đối phương không có ý định mời cậu ra ngoài gặp mặt thì next hắn ta ngay, đừng tiếp tục liên lạc nữa."
"Tại sao phải làm như vậy?" An nhạc hoàn toàn không hiểu.
"Thế giới mạng rất phức tạp, có rất nhiều người lợi dụng internet để tìm bạn giải sầu, bạn chat, thậm chí là bạn tình. Cách của mình là dùng để loại bỏ những kẻ đó ra khỏi danh sách hẹn hò. Thứ nhất, phản hồi tin nhắn làm quen và trả lời các tin nhắn chậm để tỏ rỏ quan điểm cậu là một người bận rộn, không có nhiều thời gian để chơi đùa. Thứ hai, nếu qua năm tin nhắn mà đối phương không hẹn cậu gặp mặt, nghĩa là hắn không thực sự muốn tìm một mối quan hệ nghiêm túc để tiến tới xa hơn, mà chỉ muốn tìm người tâm sự thôi. Cậu là một cô gái xinh đẹp và có phẩm giá, cậu không được làm bạn chat của ai hết. Trực tiếp bỏ qua hắn ta, chờ đợi một người khác tốt hơn. Nên nhớ tuyệt đối không được chủ động chú ý bất kỳ tài khoản nào trên mạng dù hắn ta có xuất sắc như thế nào đi nữa. Đàn ông chinh phục và theo đuổi phụ nữ mới thuận theo quy luật của tạo hóa."
An nhạc gật gù: "Hóa ra hẹn hò trên mạng cũng là một môn học vấn."
Thanh Dao đáp lời: "Không chỉ hẹn hò trên mạng, chuyện tình cảm cũng cần nhiều kiến thức và kỷ năng mới có thể hạnh phúc lâu dài. Cấu tạo sinh học của đàn ông và phụ nữ khác nhau, dẫn đến tâm sinh lý của họ khác nhau. Nếu không có kiến thức sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm. Phàm là trên đời, cái gì cũng phải theo quy luật âm dương hòa hợp. Giả dụ âm là dịu dàng, bao dung thì dương là mạnh mẽ, quyết đoán, âm là đợi chờ, phòng thủ thì dương là tìm kiếm, tấn công. Một cô gái nữ tính sẽ thu hút một người đàn ông nam tính, ngược lại cô gái nam tính sẽ thu hút mẫu đàn ông nữ tính cốt là thuận theo quy luật âm dương mà thôi. Nữ tính trong ý của mình không phải là ẻo lả, mà là thiếu chủ động, thiếu quyết đoán trong tình yêu. Liên hệ với mối quan hệ của cậu, cậu là người chủ động theo đuổi Danh Chấn, suốt ngày vây quanh anh ta, chủ động gọi điện, chủ động nhắn tin, chủ động hẹn hò. Chính sự nuông chiều của cậu khiến anh ta trở nên thụ động và nữ tính trong chuyện tình cảm, dù cho đối với người khác anh ta là một người cường thế và nam tính.
Trong cuộc hôn nhân của cậu, cả cậu và Danh Chấn đều không được sống đúng với bản năng của mình. Nên cậu luôn lo lắng, bất an và tìm cách kiểm soát, còn anh ta thì ngột ngạt, bức bối và tìm cách thoát khỏi." Động đến chuyên môn, Thanh Dao liền thao thao bất tuyệt. Một lát sau, nhìn thấy An Nhạc đã đỏ vành mắt cô mới ngậm mồm lại.
"Xin lỗi, mình không cố tình nhắc đến chuyện buồn của cậu, tại mình nói hăng say quá..."
"Không sao đâu." An Nhạc ngắt lời, hít hít mũi: "Cậu nói rất đúng, nếu cậu không chỉ ra mình cũng không biết bản thân làm sai chỗ nào."
Thanh Dao vỗ vai vô: "Thôi, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Bây giờ cậu đã có một khởi đầu mới."
An Nhạc gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, vì một khởi đầu mới, chúng ta nhất định phải ăn mừng. Đi thôi, dẫn cậu đi ăn ngon."
Thanh Dao lắc đầu nguầy nguậy: "Mình không muốn ăn đồ ngon, chỉ muốn ăn đồ đắt tiền."
An Nhạc bật cười, vỗ vào túi xách: "Yên tâm, hiện tại mình chẳng có gì ngoài điều kiện."
Nghĩ đến vẻ mặt vặn vẹo của Danh Chấn khi nhận được thông báo thanh toán tiền, Thanh Dao cảm thấy cả người đều sảng khoái: "Được rồi, mình muốn ăn tôm hùm, cua hoàng đế, gan ngỗng, bào ngư, vi cá..."
"Chuyện nhỏ, đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.