Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình
Chương 6
Hồ Như
25/04/2019
Ngày đầu tiên đi làm, An Nhạc được trưởng phòng dẫn đến giới thiệu với mọi người. Trưởng
phòng kinh doanh là một người đàn ông ngoài bốn mươi tên Duy Khang, bộ
phận này hiện tại có mười người tính luôn cả cô, bảy nam ba nữ. Do tình
trạng dương thịnh âm suy nên sự xuất hiện của một cô gái trẻ như An Nhạc vô cùng được chào đón.
Một đồng nghiệp nam vui tính trêu ghẹo: "An nhạc xuất hiện xoán ngôi hoa hậu phòng kinh doanh của Thy Thy rồi."
Trước khi An Nhạc đến, nơi này chỉ có hai nhân viên nữ, Trâm Anh đã gần ba mươi và có gia đình, Thy Thy thì còn trẻ, độc thân và xinh xắn nên rất được các đồng nghiệp ưu ái.
Nghe đồng nghiệp trêu đùa, nụ cười trên mặt Thy Thy trở nên rất gượng gạo: "Hoa hậu gì chứ, toàn là mấy anh đặt lung tung cho em thôi."
Không ai để lời nói đùa này trong lòng, trưởng phòng Duy Khang chỉ vị trí làm việc cho An Nhạc: “Em ngồi cạnh Thy Thy đi. Hai người tuổi xấp xỉ dễ trao đổi. Có gì không hiểu cứ hỏi mọi người, đừng ngần ngại.”
An Nhạc mỉm cười cám ơn anh, sau đó cầm túi xách ngồi vào vị trí của mình.
Thy Thy dùng ánh mắt dò xét nhìn An Nhạc: “Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chị 25, còn em?”
“Em năm nay 23 tuổi. Sau này có gì không rõ chị cứ hỏi em. Mọi người trong phòng này thân thiện lắm.”
“Vậy chị phải cám ơn em trước rồi.”
Thy Thy chần chừ một chút, lại hỏi tiếp: “Chị xinh đẹp như thế này, đã có bạn trai chưa?”
Cô vừa hỏi xong, có thêm vài đôi tai trong phòng đều vểnh lên chờ câu trả lời.
An Nhạc lặng người lắc đầu, cụp mắt che dấu sự cô đơn. Cô không có người yêu, cô đã có chồng, nhưng vài tháng tới đây cô không còn được gọi người ấy là chồng nữa.
Ngày làm việc hôm đó, trưởng phòng sắp xếp cho An Nhạc một vài công việc đơn giản để làm quen.
Gần cuối giờ, trưởng phòng Duy Khang nhận được một cuộc điện thoại, sau đó phấn khởi thông báo cho mọi người: “Tổng giám đốc rất hài lòng với báo cáo lợi nhuận quý vừa rồi. Chiều nay sau giờ làm việc sẽ thết đãi phòng kinh doanh một bữa tiệc tại nhà hàng Thắng Lợi.”
“Hoan hô!” Mọi người vui vẻ đồng loạt kêu lên, An Nhạc cũng bị không khí náo nhiệt ảnh hưởng, cười cong khóe mắt.
Một đồng nghiệp nam lén nhìn cô, lại trêu ghẹo: “Nói không chừng tổng giám đốc biết được hôm nay phòng kinh doanh xuất hiện mỹ nữ mới nên mới mời mọi người ăn một bữa đó.”
Sau đó mọi người đều vui vẻ hưởng ứng, mỗi người lại nói đôi ba câu đùa giỡn khiến An Nhạc đỏ mặt, chỉ biết mỉm cười. Thy Thy mím môi nhìn sang An Nhạc, ánh mắt bất giác có chút kiêng kị.
Sau khi tan sở, An Nhạc đi theo mọi người đến nhà hàng để dự liên hoan. Tổng giám đốc công ty Yến sào Việt Long, Nguyễn Hữu Trí cũng đến ngay sau đó. Sếp tổng trong trí tưởng tượng của An Nhạc là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng bia. Nào ngờ khi Nguyễn Hữu Trí đứng trước mặt, hình ảnh trong đầu cô hoàn toàn vỡ vụn, trái ngược lại, anh ta là một người đàn ông rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cao ráo cường tráng, diện mạo xuất sắc không thua gì Danh Chấn chồng cô.
Mọi người đứng dậy chào Hữu Trí. Duy Khang lập tức giới thiệu với anh: “Tổng giám đốc, đây là nhân viên mới phòng kinh doanh, Lâm An Nhạc.”
An Nhạc thuận theo, gật đầu chào: “Tổng giám đốc.”
“Là em à!” Ngoài dự đoán của mọi người, Hữu Trí kinh ngạc thốt lên.
An Nhạc tròn mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, chúng ta quen biết nhau sao?”
Không, hai người họ không biết nhau, chỉ có anh biết cô thôi. Trưa hôm qua lúc dừng đèn đỏ trước cổng thư viện thành phố, anh trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hoa cùng ba đứa trẻ lang thang chia sẻ hộp bánh ngọt. Cô gái rất dịu dàng và trang nhã, nhưng khi ngồi cạnh những đứa trẻ lem luốc lại không hề có vẻ xa cách trịch thượng, ngược lại hòa hợp với nhau như những người bạn. Hình ảnh này khắc sâu vào tâm trí anh không thể nào phai được. Một làn xe chạy ngang che khuất tầm mắt, khi nhìn lại thì cô gái ấy đã biến mất. Anh cứ nghĩ đó chỉ là một thoáng kinh hồng, sẽ không bao giờ gặp lại được cô. Nào ngờ ngay ngày hôm sau, cô gái ấy lại bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt. Hữu Trí thầm nghĩ nếu đây không phải là duyên phận thì như thế nào mới gọi là duyên phận nữa.
Không muốn bản thân trở nên đường đột, Hữu Trí lắc đầu nói với An Nhạc: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người, tại em trông rất giống một người bạn của anh.”
Sau đó anh cùng mọi người chào hỏi: “Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta nhập tiệc thôi.” Không biết là trùng hợp hay cố ý, Hữu Trí kéo ghế ngồi ngay cạnh An Nhạc.
“Tôi cũng không nói nhiều, mọi người đều biết nguyên nhân của buổi liên hoan hôm nay rồi. Hãy cùng nhau uống mừng thành tích kinh doanh của quý vừa rồi, hy vọng những quý tiếp theo chúng ta sẽ có chiến tích huy hoàng hơn thế.”
Mọi người vui vẻ phụ họa theo, ai nấy đều khui bia rót đầy ly, chỉ có An Nhạc là khó xử, loay hoay không biết làm sao.
Vẫn đang chú ý cô, Hữu Trí hỏi: “Em sao vậy, có gì bất tiện à?”
An Nhạc nhìn anh, thành thật nói: “Em không uống được thức uống có cồn.”
Thy Thy thấy vậy cười nói: “Chị Nhạc như vậy là không được rồi, nhân viên kinh doanh mà không biết nhậu thì làm sao gọi là nhân viên kinh doanh chứ.”
Tưởng rằng cô ngượng ngùng nên mọi người khuyến khích: “Em đừng ngại, cứ uống với mọi người đi, ở phòng mình mọi người đều xem nhau như anh em cả.”
An Nhạc vẫn xin lỗi lắc đầu: “Em thật sự không uống được.” Ngoại trừ đi với Thanh Dao, cô chưa từng uống bia rượu với người khác. Thứ nhất là vì khẩu vị cô rất lạ, không chịu được vị của cồn, các loại bia ngon hay dở vào miệng cô chính là đắng ít hay đắng nhiều, rượu ngon hay dở cũng chỉ là cay ít hay cay nhiều mà thôi. Thứ hai là tửu lượng của cô rất thấp, Thanh Dao cấm tuyệt đối cô không được nhậu bên ngoài vì sợ cô hiện nguyên hình chỉ sau 1 lon bia.
Nếu là trước kia, khi thấy nhiều người ép buộc như thế cô sẽ khuất phục. Nhưng bây giờ cô không muốn vì người khác mà sống nữa, cô muốn sống bừa bãi một chút, nuông chiều bản thân một chút thì có gì sai.
Trong khi mọi người đang ép An Nhạc uống bia, Hữu Trí lại thay cô giải vây: “Hôm nay tôi mời mọi người đến đây chủ yếu là để vui vẻ. Nếu không uống bia được mà phải cố uống thì còn gì là vui nữa. Mọi người không cần ép cô ấy.” Sau đó lại quay sang hỏi cô: “Em uống nước suối hay nước ngọt, để anh gọi người mang vào.”
An Nhạc cảm kích nhìn anh mỉm cười: “Nước suối được rồi, cám ơn anh.”
Hữu Trí xoay người gọi phục vụ. Nhân viên phòng kinh doanh cũng biết thời thế không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thy Thy nhìn An Nhạc, hai tay dưới bàn đã vò nát tấm khăn ăn. Trong mắt cô, An Nhạc chỉ đang cố ý tỏ vẻ đặc biệt để thu hút tổng giám đốc, nhưng đáng chết ở chỗ là cô ta lại thành công.
An Nhạc về tới nhà lúc tám giờ tối, nhìn thấy Danh Chấn vẫn còn đang xem văn kiện ngoài phòng khách nên không lên tiếng làm phiền.
Hiếm khi anh lại chủ động mở miệng hỏi han: “Công việc mới thế nào? Sao hôm nay em về trễ vậy?”
Hôm nay anh biết An Nhạc bắt đầu công việc mới. Không hiểu sao trong lòng anh cứ sốt sắng không yên, cứ sợ cô không thích ứng với môi trường nơi đó, sợ cô bị ma cũ bắt nạt. Đã vậy cô còn về trễ như thế, càng khiến anh không yên lòng.
“Cũng khá tốt, đồng nghiệp rất nhiệt tình và vui vẻ. Hôm nay phòng có liên hoan nên em về trễ một chút.”
Danh Chấn nhíu mày, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn cô: “Em uống bia à?” Anh không phải là người cổ hủ không cho phụ nữ nhậu nhẹt, nhưng nghĩ đến vợ mình cùng một đám nam nữ lẫn lộn chén chú chén anh, anh thấy trong lòng khó chịu.
An Nhạc lắc đầu: “Không, tổng giám đốc rất tốt, ai không uống được thì anh ấy không ép. Hôm nay em chỉ uống nước suối thôi.”
An Nhạc không cùng anh nói nữa, xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Thấy nhà bếp có chút bừa bộn, cô xắn tay áo lên dọn dẹp.
Một lát sau, Danh Chấn cũng lò mò xuống bếp. Thấy anh đang loay hoay, An Nhạc hỏi: “Anh tìm gì à?”
“Không, anh đói bụng, định nấu mì gói ăn.”
An Nhạc nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm chiều à?”
“Ừm, công việc hơi bận nên quên mất.”
“Công việc có quan trọng cũng không quan trọng bằng sức khỏe của anh. Anh lúc nào cũng vậy hết, nếu không có ai nhắc nhở thì cơm cũng không nhớ mà ăn. Bệnh bao tử của anh...” An Nhạc cằn nhằn giữa chừng thì ngậm miệng lại. Cô chợt nhớ ra mình đã không còn tư cách đi quản những việc này nữa.
Cô thở dài, nhắm mắt che dấu sự cô đơn: “Anh ăn mì gì để em nấu cho, em cũng đang định làm chút đồ ăn đây.”
Danh Chấn cũng không khách sáo: “Mì gì cũng được. Không phải em vừa ăn liên hoan sao, vẫn chưa no à.”
“Có ăn được gì đâu mà no.”
An Nhạc nhanh chóng mở tủ lạnh lấy ra mấy trái cà chua, vài tép hành lá cùng một ít rau xà lách, sau đó bào mỏng thịt bò đông lạnh. Động tác của cô rất nhanh, chỉ chốc lát sau, hai bát mì thịt bò cà chua thơm nghi ngút đã được đặt ngay ngắn trên bàn. Trong bát của Danh Chấn, cô còn đặt biệt bỏ thêm một muỗng sa tế cay tự làm.
Hai người ngồi xuống xì xụp thổi. Danh Chấn bận cả buổi chiều quên ăn cơm, giờ nhìn bát mì này liền thấy thèm không chịu nổi, chỉ thổi vài hơi cho bớt nóng rồi cho vào miệng ăn ngấu nghiến. Hình như lâu lắm rồi anh mới ăn một bát mì ngon như vậy.
Nhìn anh, An Nhạc trong lòng vui vẻ, ăn liên tiếp mấy đũa mới thở dài một hơi, đầy máu sống lại.
Một đồng nghiệp nam vui tính trêu ghẹo: "An nhạc xuất hiện xoán ngôi hoa hậu phòng kinh doanh của Thy Thy rồi."
Trước khi An Nhạc đến, nơi này chỉ có hai nhân viên nữ, Trâm Anh đã gần ba mươi và có gia đình, Thy Thy thì còn trẻ, độc thân và xinh xắn nên rất được các đồng nghiệp ưu ái.
Nghe đồng nghiệp trêu đùa, nụ cười trên mặt Thy Thy trở nên rất gượng gạo: "Hoa hậu gì chứ, toàn là mấy anh đặt lung tung cho em thôi."
Không ai để lời nói đùa này trong lòng, trưởng phòng Duy Khang chỉ vị trí làm việc cho An Nhạc: “Em ngồi cạnh Thy Thy đi. Hai người tuổi xấp xỉ dễ trao đổi. Có gì không hiểu cứ hỏi mọi người, đừng ngần ngại.”
An Nhạc mỉm cười cám ơn anh, sau đó cầm túi xách ngồi vào vị trí của mình.
Thy Thy dùng ánh mắt dò xét nhìn An Nhạc: “Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chị 25, còn em?”
“Em năm nay 23 tuổi. Sau này có gì không rõ chị cứ hỏi em. Mọi người trong phòng này thân thiện lắm.”
“Vậy chị phải cám ơn em trước rồi.”
Thy Thy chần chừ một chút, lại hỏi tiếp: “Chị xinh đẹp như thế này, đã có bạn trai chưa?”
Cô vừa hỏi xong, có thêm vài đôi tai trong phòng đều vểnh lên chờ câu trả lời.
An Nhạc lặng người lắc đầu, cụp mắt che dấu sự cô đơn. Cô không có người yêu, cô đã có chồng, nhưng vài tháng tới đây cô không còn được gọi người ấy là chồng nữa.
Ngày làm việc hôm đó, trưởng phòng sắp xếp cho An Nhạc một vài công việc đơn giản để làm quen.
Gần cuối giờ, trưởng phòng Duy Khang nhận được một cuộc điện thoại, sau đó phấn khởi thông báo cho mọi người: “Tổng giám đốc rất hài lòng với báo cáo lợi nhuận quý vừa rồi. Chiều nay sau giờ làm việc sẽ thết đãi phòng kinh doanh một bữa tiệc tại nhà hàng Thắng Lợi.”
“Hoan hô!” Mọi người vui vẻ đồng loạt kêu lên, An Nhạc cũng bị không khí náo nhiệt ảnh hưởng, cười cong khóe mắt.
Một đồng nghiệp nam lén nhìn cô, lại trêu ghẹo: “Nói không chừng tổng giám đốc biết được hôm nay phòng kinh doanh xuất hiện mỹ nữ mới nên mới mời mọi người ăn một bữa đó.”
Sau đó mọi người đều vui vẻ hưởng ứng, mỗi người lại nói đôi ba câu đùa giỡn khiến An Nhạc đỏ mặt, chỉ biết mỉm cười. Thy Thy mím môi nhìn sang An Nhạc, ánh mắt bất giác có chút kiêng kị.
Sau khi tan sở, An Nhạc đi theo mọi người đến nhà hàng để dự liên hoan. Tổng giám đốc công ty Yến sào Việt Long, Nguyễn Hữu Trí cũng đến ngay sau đó. Sếp tổng trong trí tưởng tượng của An Nhạc là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng bia. Nào ngờ khi Nguyễn Hữu Trí đứng trước mặt, hình ảnh trong đầu cô hoàn toàn vỡ vụn, trái ngược lại, anh ta là một người đàn ông rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cao ráo cường tráng, diện mạo xuất sắc không thua gì Danh Chấn chồng cô.
Mọi người đứng dậy chào Hữu Trí. Duy Khang lập tức giới thiệu với anh: “Tổng giám đốc, đây là nhân viên mới phòng kinh doanh, Lâm An Nhạc.”
An Nhạc thuận theo, gật đầu chào: “Tổng giám đốc.”
“Là em à!” Ngoài dự đoán của mọi người, Hữu Trí kinh ngạc thốt lên.
An Nhạc tròn mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, chúng ta quen biết nhau sao?”
Không, hai người họ không biết nhau, chỉ có anh biết cô thôi. Trưa hôm qua lúc dừng đèn đỏ trước cổng thư viện thành phố, anh trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hoa cùng ba đứa trẻ lang thang chia sẻ hộp bánh ngọt. Cô gái rất dịu dàng và trang nhã, nhưng khi ngồi cạnh những đứa trẻ lem luốc lại không hề có vẻ xa cách trịch thượng, ngược lại hòa hợp với nhau như những người bạn. Hình ảnh này khắc sâu vào tâm trí anh không thể nào phai được. Một làn xe chạy ngang che khuất tầm mắt, khi nhìn lại thì cô gái ấy đã biến mất. Anh cứ nghĩ đó chỉ là một thoáng kinh hồng, sẽ không bao giờ gặp lại được cô. Nào ngờ ngay ngày hôm sau, cô gái ấy lại bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt. Hữu Trí thầm nghĩ nếu đây không phải là duyên phận thì như thế nào mới gọi là duyên phận nữa.
Không muốn bản thân trở nên đường đột, Hữu Trí lắc đầu nói với An Nhạc: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người, tại em trông rất giống một người bạn của anh.”
Sau đó anh cùng mọi người chào hỏi: “Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta nhập tiệc thôi.” Không biết là trùng hợp hay cố ý, Hữu Trí kéo ghế ngồi ngay cạnh An Nhạc.
“Tôi cũng không nói nhiều, mọi người đều biết nguyên nhân của buổi liên hoan hôm nay rồi. Hãy cùng nhau uống mừng thành tích kinh doanh của quý vừa rồi, hy vọng những quý tiếp theo chúng ta sẽ có chiến tích huy hoàng hơn thế.”
Mọi người vui vẻ phụ họa theo, ai nấy đều khui bia rót đầy ly, chỉ có An Nhạc là khó xử, loay hoay không biết làm sao.
Vẫn đang chú ý cô, Hữu Trí hỏi: “Em sao vậy, có gì bất tiện à?”
An Nhạc nhìn anh, thành thật nói: “Em không uống được thức uống có cồn.”
Thy Thy thấy vậy cười nói: “Chị Nhạc như vậy là không được rồi, nhân viên kinh doanh mà không biết nhậu thì làm sao gọi là nhân viên kinh doanh chứ.”
Tưởng rằng cô ngượng ngùng nên mọi người khuyến khích: “Em đừng ngại, cứ uống với mọi người đi, ở phòng mình mọi người đều xem nhau như anh em cả.”
An Nhạc vẫn xin lỗi lắc đầu: “Em thật sự không uống được.” Ngoại trừ đi với Thanh Dao, cô chưa từng uống bia rượu với người khác. Thứ nhất là vì khẩu vị cô rất lạ, không chịu được vị của cồn, các loại bia ngon hay dở vào miệng cô chính là đắng ít hay đắng nhiều, rượu ngon hay dở cũng chỉ là cay ít hay cay nhiều mà thôi. Thứ hai là tửu lượng của cô rất thấp, Thanh Dao cấm tuyệt đối cô không được nhậu bên ngoài vì sợ cô hiện nguyên hình chỉ sau 1 lon bia.
Nếu là trước kia, khi thấy nhiều người ép buộc như thế cô sẽ khuất phục. Nhưng bây giờ cô không muốn vì người khác mà sống nữa, cô muốn sống bừa bãi một chút, nuông chiều bản thân một chút thì có gì sai.
Trong khi mọi người đang ép An Nhạc uống bia, Hữu Trí lại thay cô giải vây: “Hôm nay tôi mời mọi người đến đây chủ yếu là để vui vẻ. Nếu không uống bia được mà phải cố uống thì còn gì là vui nữa. Mọi người không cần ép cô ấy.” Sau đó lại quay sang hỏi cô: “Em uống nước suối hay nước ngọt, để anh gọi người mang vào.”
An Nhạc cảm kích nhìn anh mỉm cười: “Nước suối được rồi, cám ơn anh.”
Hữu Trí xoay người gọi phục vụ. Nhân viên phòng kinh doanh cũng biết thời thế không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thy Thy nhìn An Nhạc, hai tay dưới bàn đã vò nát tấm khăn ăn. Trong mắt cô, An Nhạc chỉ đang cố ý tỏ vẻ đặc biệt để thu hút tổng giám đốc, nhưng đáng chết ở chỗ là cô ta lại thành công.
An Nhạc về tới nhà lúc tám giờ tối, nhìn thấy Danh Chấn vẫn còn đang xem văn kiện ngoài phòng khách nên không lên tiếng làm phiền.
Hiếm khi anh lại chủ động mở miệng hỏi han: “Công việc mới thế nào? Sao hôm nay em về trễ vậy?”
Hôm nay anh biết An Nhạc bắt đầu công việc mới. Không hiểu sao trong lòng anh cứ sốt sắng không yên, cứ sợ cô không thích ứng với môi trường nơi đó, sợ cô bị ma cũ bắt nạt. Đã vậy cô còn về trễ như thế, càng khiến anh không yên lòng.
“Cũng khá tốt, đồng nghiệp rất nhiệt tình và vui vẻ. Hôm nay phòng có liên hoan nên em về trễ một chút.”
Danh Chấn nhíu mày, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn cô: “Em uống bia à?” Anh không phải là người cổ hủ không cho phụ nữ nhậu nhẹt, nhưng nghĩ đến vợ mình cùng một đám nam nữ lẫn lộn chén chú chén anh, anh thấy trong lòng khó chịu.
An Nhạc lắc đầu: “Không, tổng giám đốc rất tốt, ai không uống được thì anh ấy không ép. Hôm nay em chỉ uống nước suối thôi.”
An Nhạc không cùng anh nói nữa, xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống. Thấy nhà bếp có chút bừa bộn, cô xắn tay áo lên dọn dẹp.
Một lát sau, Danh Chấn cũng lò mò xuống bếp. Thấy anh đang loay hoay, An Nhạc hỏi: “Anh tìm gì à?”
“Không, anh đói bụng, định nấu mì gói ăn.”
An Nhạc nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm chiều à?”
“Ừm, công việc hơi bận nên quên mất.”
“Công việc có quan trọng cũng không quan trọng bằng sức khỏe của anh. Anh lúc nào cũng vậy hết, nếu không có ai nhắc nhở thì cơm cũng không nhớ mà ăn. Bệnh bao tử của anh...” An Nhạc cằn nhằn giữa chừng thì ngậm miệng lại. Cô chợt nhớ ra mình đã không còn tư cách đi quản những việc này nữa.
Cô thở dài, nhắm mắt che dấu sự cô đơn: “Anh ăn mì gì để em nấu cho, em cũng đang định làm chút đồ ăn đây.”
Danh Chấn cũng không khách sáo: “Mì gì cũng được. Không phải em vừa ăn liên hoan sao, vẫn chưa no à.”
“Có ăn được gì đâu mà no.”
An Nhạc nhanh chóng mở tủ lạnh lấy ra mấy trái cà chua, vài tép hành lá cùng một ít rau xà lách, sau đó bào mỏng thịt bò đông lạnh. Động tác của cô rất nhanh, chỉ chốc lát sau, hai bát mì thịt bò cà chua thơm nghi ngút đã được đặt ngay ngắn trên bàn. Trong bát của Danh Chấn, cô còn đặt biệt bỏ thêm một muỗng sa tế cay tự làm.
Hai người ngồi xuống xì xụp thổi. Danh Chấn bận cả buổi chiều quên ăn cơm, giờ nhìn bát mì này liền thấy thèm không chịu nổi, chỉ thổi vài hơi cho bớt nóng rồi cho vào miệng ăn ngấu nghiến. Hình như lâu lắm rồi anh mới ăn một bát mì ngon như vậy.
Nhìn anh, An Nhạc trong lòng vui vẻ, ăn liên tiếp mấy đũa mới thở dài một hơi, đầy máu sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.