Chương 10
Trần Mặc
07/01/2025
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hoang dã khó thuần phục ánh lên vẻ bướng bỉnh:
“Tướng quân tỷ tỷ đã biết thân phận của ta, một kẻ sinh ra thấp hèn.
“Ngươi định làm gì đây?
“Đánh gãy tay chân ta, gửi ta về cho vị huynh trưởng kia của ta?
“Hay c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, mang dâng cho hoàng đế Đại Lương để mưu cầu công lao?”
Những câu chất vấn của hắn tới tấp như đao bén.
Nhưng dưới lớp vỏ mạnh mẽ ấy, ta có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách của thiếu niên này.
Ta thở dài:
“Ta chưa bao giờ định dùng ngươi để đổi lấy điều gì cả.
“Quý Trường Doanh, m.á.u ngươi không hề bẩn. Ngươi biết không? Trong doanh trướng của ta có người tên là Hồ Lô, đọc nhiều sách lắm.
“Hắn bảo trong sách có câu rằng: 'Vương hầu tướng tướng, có phải bẩm sinh mà nên?'
“Vậy nên, ngươi đừng tự coi thường bản thân mình nữa. Trời đất rộng lớn, luôn có chỗ dành cho ngươi.”
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên thoáng đỏ, nhưng đôi mắt hổ phách lại dần ảm đạm.
“Tỷ tỷ học mấy lời hoa mỹ này ở đâu vậy?
“Ta chưa từng nghe ai nói như thế cả… Ngươi có thể nói lại lần nữa không?
“Ta cứ nghĩ… ngươi sẽ ghét bỏ ta.”
Ta còn chưa biết phải đáp lại thế nào, hắn đã nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói trầm thấp đầy ý tứ:
“Vậy A Kỳ phải làm gì để được ở lại bên ngươi? Làm ngươi hài lòng, có được không?”
Ta gần như không tin vào tai mình. Trường Mục làm sao lại có thể dạy ra một con sói nhỏ giỏi mê hoặc lòng người đến thế?
Bàn tay rắn chắc đầy gân cốt của thiếu niên khẽ kéo lấy vạt áo của ta, ánh mắt cũng ngước lên nhìn.
“Đến ngày nào đó ngươi cần, thì cứ vứt bỏ A Kỳ cũng được.”
Hắn rút từ trong n.g.ự.c ra một con d.a.o găm.
Ta hơi nhướng mày, trong lòng cảnh giác.
Hắn nghiêm túc nói:
“Thẩm tướng quân, ta dâng d.a.o này cho ngươi, ta đồng ý để ngươi lợi dụng ta.”
Lưỡi d.a.o sắc bén bị hắn xoay lại, ép vào tay ta.
Ta nhận lấy, vô thức lẩm bẩm:
“Vậy cũng được.”
Lòng bàn tay của hắn bị lưỡi d.a.o cứa vào, m.á.u tươi không ngừng rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Ta thầm nghĩ, mấy cuốn thoại bản Hồ Lô đưa ta xem chẳng hề có đoạn nào như thế này cả.
Hắn thì thầm, giọng run rẩy:
“Đau rồi, mới dám tin là thật.
“Xin đừng bỏ ta…”
Thiếu niên giống như một con thú nhỏ bị thương, khe khẽ rên rỉ khi l.i.ế.m vết thương của chính mình.
Hắn cúi đầu tựa lên vai ta, bướng bỉnh lặp lại lần nữa:
“Đừng bỏ ta.”
Lời nói ấy… thực khó để không cảm động.
“Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ? Sau này phúc cùng hưởng, họa cùng chia…”
Hắn bật cười, giọng đầy chế giễu, rồi qua lớp y phục, hàm răng sắc nhọn cắn vào vai ta:
“Ai thèm kết nghĩa với ngươi.”
Chao ôi, răng cắn đau thật.
16
Một ngày sau, Hoàng thượng triệu tập các đại thần, tuyên bố rằng Thái tử đã qua đời vì bệnh trên đường trở về kinh.
Có kẻ xấu mạo danh Thái tử để vào cung gặp vua, nhưng đã bị phát hiện tại yến tiệc.
Ngự trên long sàng, Hoàng thượng trong cơn bệnh tật đã thay đổi người kế vị.
Ngài bổ nhiệm Nhị hoàng tử Ngụy Chu Thừa làm Giám quốc, phụ trách chính sự.
Trong mắt ta, Ngụy Chu Thừa chưa chắc đã là một người thừa kế giỏi về thủ đoạn.
Nhưng hắn lại nhân hậu hơn Ngụy Thì nhiều.
Kiếp trước, Ngụy Chu Thừa từng bị bè phái của Ngụy Thì vu oan, dẫn đến cảnh lưu đày khốn khổ.
Trước khi đi đày, hắn chỉnh tề áo mũ, hướng về phương Bắc xa xôi cúi lạy, rồi ngậm ngùi nói:
“Hiền tướng gặp nạn, lưu lạc đến bước đường này, ta còn sống làm gì?”
Hắn còn sai người đáng tin cậy bên mình, lặn lội đến biên cương, mang chút tài sản còn sót lại để giúp đỡ gia đình ta.
Chính chuyện đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Ngụy Thì.
“Ngươi với hắn thật là đồng tâm đồng ý!”
Trong mật thất, Ngụy Thì bóp lấy cổ ta, giận dữ chất vấn:
“Thẩm Lam, ngươi có phải rất hối hận vì năm đó người ngươi lấy không phải là lão Nhị?”
Còn Diệp Chỉ Nghi giờ đây cuối cùng đã rơi vào tay ta.
Sau khi được Nhị hoàng tử cho phép xử lý xong chuyện cá nhân trước khi quay lại biên cương nắm binh quyền, ta biết rằng đây chính là lúc để đòi lại món nợ của kiếp trước.
Đêm yến tiệc, Diệp Chỉ Nghi bị người của ta bắt đến một mật thất ở vùng ngoại thành.
Nàng bị bỏ đói suốt vài ngày, đến mức gương mặt trở nên tiều tụy, đôi môi khô nứt, hiển nhiên là đã không có một giọt nước hay miếng cơm nào vào bụng.
Nàng cố gắng cầu xin người canh gác, chỉ mong được ban cho chút đồ ăn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng đám canh gác lại cứng nhắc, chỉ làm theo lệnh: “Chỉ cần trông chừng, không có lệnh cho ăn.”
Khi ta bước vào mật thất, thấy ta, sắc mặt Diệp Chỉ Nghi tái nhợt, giọng đầy kinh hoàng:
“Thẩm Lam, ngươi cũng sống lại đúng không?”
Nàng bám chặt vào song sắt của mật thất, đôi tay từng được Ngụy Thì khen ngợi là sinh ra để chơi đàn, giờ đây đầy vết m.á.u rướm đỏ.
“Tướng quân tỷ tỷ đã biết thân phận của ta, một kẻ sinh ra thấp hèn.
“Ngươi định làm gì đây?
“Đánh gãy tay chân ta, gửi ta về cho vị huynh trưởng kia của ta?
“Hay c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, mang dâng cho hoàng đế Đại Lương để mưu cầu công lao?”
Những câu chất vấn của hắn tới tấp như đao bén.
Nhưng dưới lớp vỏ mạnh mẽ ấy, ta có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách của thiếu niên này.
Ta thở dài:
“Ta chưa bao giờ định dùng ngươi để đổi lấy điều gì cả.
“Quý Trường Doanh, m.á.u ngươi không hề bẩn. Ngươi biết không? Trong doanh trướng của ta có người tên là Hồ Lô, đọc nhiều sách lắm.
“Hắn bảo trong sách có câu rằng: 'Vương hầu tướng tướng, có phải bẩm sinh mà nên?'
“Vậy nên, ngươi đừng tự coi thường bản thân mình nữa. Trời đất rộng lớn, luôn có chỗ dành cho ngươi.”
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên thoáng đỏ, nhưng đôi mắt hổ phách lại dần ảm đạm.
“Tỷ tỷ học mấy lời hoa mỹ này ở đâu vậy?
“Ta chưa từng nghe ai nói như thế cả… Ngươi có thể nói lại lần nữa không?
“Ta cứ nghĩ… ngươi sẽ ghét bỏ ta.”
Ta còn chưa biết phải đáp lại thế nào, hắn đã nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói trầm thấp đầy ý tứ:
“Vậy A Kỳ phải làm gì để được ở lại bên ngươi? Làm ngươi hài lòng, có được không?”
Ta gần như không tin vào tai mình. Trường Mục làm sao lại có thể dạy ra một con sói nhỏ giỏi mê hoặc lòng người đến thế?
Bàn tay rắn chắc đầy gân cốt của thiếu niên khẽ kéo lấy vạt áo của ta, ánh mắt cũng ngước lên nhìn.
“Đến ngày nào đó ngươi cần, thì cứ vứt bỏ A Kỳ cũng được.”
Hắn rút từ trong n.g.ự.c ra một con d.a.o găm.
Ta hơi nhướng mày, trong lòng cảnh giác.
Hắn nghiêm túc nói:
“Thẩm tướng quân, ta dâng d.a.o này cho ngươi, ta đồng ý để ngươi lợi dụng ta.”
Lưỡi d.a.o sắc bén bị hắn xoay lại, ép vào tay ta.
Ta nhận lấy, vô thức lẩm bẩm:
“Vậy cũng được.”
Lòng bàn tay của hắn bị lưỡi d.a.o cứa vào, m.á.u tươi không ngừng rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Ta thầm nghĩ, mấy cuốn thoại bản Hồ Lô đưa ta xem chẳng hề có đoạn nào như thế này cả.
Hắn thì thầm, giọng run rẩy:
“Đau rồi, mới dám tin là thật.
“Xin đừng bỏ ta…”
Thiếu niên giống như một con thú nhỏ bị thương, khe khẽ rên rỉ khi l.i.ế.m vết thương của chính mình.
Hắn cúi đầu tựa lên vai ta, bướng bỉnh lặp lại lần nữa:
“Đừng bỏ ta.”
Lời nói ấy… thực khó để không cảm động.
“Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ? Sau này phúc cùng hưởng, họa cùng chia…”
Hắn bật cười, giọng đầy chế giễu, rồi qua lớp y phục, hàm răng sắc nhọn cắn vào vai ta:
“Ai thèm kết nghĩa với ngươi.”
Chao ôi, răng cắn đau thật.
16
Một ngày sau, Hoàng thượng triệu tập các đại thần, tuyên bố rằng Thái tử đã qua đời vì bệnh trên đường trở về kinh.
Có kẻ xấu mạo danh Thái tử để vào cung gặp vua, nhưng đã bị phát hiện tại yến tiệc.
Ngự trên long sàng, Hoàng thượng trong cơn bệnh tật đã thay đổi người kế vị.
Ngài bổ nhiệm Nhị hoàng tử Ngụy Chu Thừa làm Giám quốc, phụ trách chính sự.
Trong mắt ta, Ngụy Chu Thừa chưa chắc đã là một người thừa kế giỏi về thủ đoạn.
Nhưng hắn lại nhân hậu hơn Ngụy Thì nhiều.
Kiếp trước, Ngụy Chu Thừa từng bị bè phái của Ngụy Thì vu oan, dẫn đến cảnh lưu đày khốn khổ.
Trước khi đi đày, hắn chỉnh tề áo mũ, hướng về phương Bắc xa xôi cúi lạy, rồi ngậm ngùi nói:
“Hiền tướng gặp nạn, lưu lạc đến bước đường này, ta còn sống làm gì?”
Hắn còn sai người đáng tin cậy bên mình, lặn lội đến biên cương, mang chút tài sản còn sót lại để giúp đỡ gia đình ta.
Chính chuyện đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Ngụy Thì.
“Ngươi với hắn thật là đồng tâm đồng ý!”
Trong mật thất, Ngụy Thì bóp lấy cổ ta, giận dữ chất vấn:
“Thẩm Lam, ngươi có phải rất hối hận vì năm đó người ngươi lấy không phải là lão Nhị?”
Còn Diệp Chỉ Nghi giờ đây cuối cùng đã rơi vào tay ta.
Sau khi được Nhị hoàng tử cho phép xử lý xong chuyện cá nhân trước khi quay lại biên cương nắm binh quyền, ta biết rằng đây chính là lúc để đòi lại món nợ của kiếp trước.
Đêm yến tiệc, Diệp Chỉ Nghi bị người của ta bắt đến một mật thất ở vùng ngoại thành.
Nàng bị bỏ đói suốt vài ngày, đến mức gương mặt trở nên tiều tụy, đôi môi khô nứt, hiển nhiên là đã không có một giọt nước hay miếng cơm nào vào bụng.
Nàng cố gắng cầu xin người canh gác, chỉ mong được ban cho chút đồ ăn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng đám canh gác lại cứng nhắc, chỉ làm theo lệnh: “Chỉ cần trông chừng, không có lệnh cho ăn.”
Khi ta bước vào mật thất, thấy ta, sắc mặt Diệp Chỉ Nghi tái nhợt, giọng đầy kinh hoàng:
“Thẩm Lam, ngươi cũng sống lại đúng không?”
Nàng bám chặt vào song sắt của mật thất, đôi tay từng được Ngụy Thì khen ngợi là sinh ra để chơi đàn, giờ đây đầy vết m.á.u rướm đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.