Tư Vô Tà

Chương 9

Trần Mặc

07/01/2025

Trên đường trở về kinh, ta cố tình tạo cho Ngụy Thì một không khí dễ chịu, thoải mái.

 

Mọi người đều phụng sự hắn như ngôi sao vây quanh mặt trăng, ngay cả ta cũng vậy.

 

Những ký ức đau đớn kia, Ngụy Thì đã vô thức chôn sâu trong lòng.

 

Khi về kinh, hắn vẫn là Thái tử cao cao tại thượng.

 

Nhưng tiếng lồng sắt, tiếng xích sắt, tiếng roi quất, và bóng tối…

 

Khi những cảnh tượng đau khổ ấy lần lượt tái hiện, ký ức tủi nhục mà Ngụy Thì dày công che giấu cuối cùng bùng nổ ngay trong bữa yến tiệc.

 

Hoàng thượng bệnh nặng, khó lòng qua khỏi.

 

Nếu vậy, hãy để ta thay Đại Lương lựa chọn một vị quân chủ khác.

 

Khi Ngụy Thì bị người Thảo Nguyên bắt giữ, ta đã đặc biệt viết một bức thư gửi đến Đại vương tử Trường Mục.

 

Trong thư, ta kể chi tiết về cái c.h.ế.t không rõ ràng của công chúa hòa thân mà thảo nguyên phái đến Đại Lương một năm trước.

 

Công chúa ấy chính là em gái ruột cùng mẹ của Trường Mục, cũng là người được hắn vô cùng sủng ái.

 

Vậy mà, nàng lại đột ngột qua đời ngay trước ngày kết hôn với Ngụy Thì.

 

Kiếp trước, khi ta bị giam cầm trong mật thất của Đông cung, chịu đủ mọi hành hạ từ Diệp Chỉ Nghi, nàng đã đắc ý khoe khoang với ta về chuyện này.

 

Nàng nói rằng, Ngụy Thì tuyệt đối sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân nào ngoài nàng ta.

 

15

 

Công chúa ấy bị siết cổ đến chết, hương tiêu ngọc vẫn, tất cả đều là do Ngụy Thì ra tay.

 

Một năm trước, người Thảo Nguyên đưa công chúa hòa thân đến Đại Lương, với hy vọng được miễn nộp thuế cống niên.

 

Nhưng ngay đêm trước ngày thành hôn, công chúa Thảo Nguyên đột ngột qua đời.

 

Đại Lương khăng khăng rằng, công chúa Thảo Nguyên đã c.h.ế.t trong một trận hỏa hoạn tại dịch quán, còn kẻ vô ý gây cháy chính là thị tỳ của nàng.

 

Sau khi sự việc xảy ra, Hoàng thượng giận dữ, xử tử thị tỳ đó bằng cực hình.

 



Và rồi, mọi chứng cứ biến mất theo cái c.h.ế.t của nàng ta.

 

Ngụy Thì thậm chí còn làm ra vẻ đáng thương, xin thánh chỉ miễn cho người Thảo Nguyên hai năm thuế cống.

 

Trường Mục tuy sớm nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng, nên đành chịu bó tay, không thể chất vấn Đại Lương.

 

Dĩ nhiên, Đại vương tử Thảo Nguyên sẽ không dễ dàng tin vào một bức thư từ ta mà mất cảnh giác.

 

Ngay sau khi nhận được thư, hắn chắc chắn sẽ lập tức dùng bồ câu đưa tin tới các gián điệp của Thảo Nguyên ẩn náu trong kinh thành.

 

Hơn một tháng trước, Đông cung bị mất trộm.

 

Tuy nhiên, thứ bị mất không phải là vàng bạc châu báu, mà là một t.h.i t.h.ể mục nát được chôn dưới gốc cây quế vàng trong sân nhỏ.

 

Thi thể ấy, chính là của công chúa Thảo Nguyên đã qua đời một năm trước.

 

Mọi bằng chứng tưởng chừng đã bị chôn vùi, nay một lần nữa trồi lên từ lòng đất.

 

Ta trở về phủ đệ được Hoàng thượng ban cho, lặng lẽ chờ đợi mọi chuyện dần leo thang.

 

Nhưng ngay khi bước vào viện chính, ta lại nhìn thấy một người mà lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.

 

Thiếu niên đứng giữa sân, không còn những xiềng xích trói buộc, dáng vẻ càng thêm thẳng thớm, cao ráo như cây ngọc.

 

Ta thoáng nghi hoặc.

 

Đúng vậy, cuối cùng ta vẫn động lòng trắc ẩn, đã nhờ Nhị hoàng tử thay thế A Kỳ bằng một tử tù để chịu tội.

 

Nhưng giờ phút này, hắn đáng ra phải rời xa kinh thành.

 

“Ngày hôm nay Hoàng thượng giận dữ, sau đó chắc chắn sẽ có kẻ bị đẩy ra làm vật hy sinh. Nếu ta không ở đây, ai sẽ làm thế thân cho tướng quân?”

 

Thiếu niên nhếch môi, từng bước tiến lại gần ta.

 

Bất ngờ, cơn giận trong lòng ta bùng lên, ta vung tay, mạnh mẽ tát hắn một cái.

 

Hắn bị ta đánh đến lệch cả đầu, khóe môi rỉ ra một tia máu, nhưng vẫn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta:

 

“Để A Kỳ lại bên cạnh, được không?

 

“A Kỳ không có tham vọng lớn lao nào cả, tướng quân tỷ tỷ, ngài không thể vì một lần bị rắn cắn mà sợ dây thừng mười năm.”



 

Ta sững người.

 

Trên đường về kinh, ta từng hé lộ chuyện mình sống lại với Ma Tử và Hồ Lô.

 

Dù điều đó nghe thật hoang đường, nhưng họ lại hoàn toàn tin tưởng ta.

 

Ta không ngờ, ngay cả hắn cũng biết.

 

“Ngươi không có tư cách đàm phán với ta. Nếu ở lại bên cạnh ta, ngươi không sợ rằng chỉ vì một cơn bực tức, ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi—tên gian tế này sao?”

 

Giọng ta trở nên sắc lạnh, nhấn mạnh vào từ “gian tế.”

 

“Quý Trường Doanh, mẫu thân ngươi họ Quý, vốn là một nô lệ bị người Thảo Nguyên bắt giữ, sau được Vương của Thảo Nguyên sủng hạnh và sinh ra ngươi.

 

“Huynh trưởng cùng cha khác mẹ của ngươi, Trường Mục, coi khinh ngươi thấp kém, không thừa nhận thân phận của ngươi. Phụ thân ngươi cũng hờ hững, để mặc Trường Mục đối xử với ngươi như một tên nô lệ.”

 

Ta nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của hắn, nói tiếp:

 

“Ta đoán rằng lần này, Trường Mục chắc chắn đã hứa hẹn với ngươi điều gì đó. Là chức cao vọng trọng? Hay là vàng bạc châu báu?

 

“Hắn bảo ngươi tiếp cận ta, chờ kết quả từ chuyện của Ngụy Thì, rồi ra tay?”

 

Ta nhìn hắn chằm chằm, gương mặt hắn trắng bệch vì lời ta nói.

 

“Không chỉ người Thảo Nguyên các ngươi có gián điệp ở kinh thành, mà ta, người đã ở biên cương bao năm, cũng có mật thám của Đại Lương trong nội bộ Thảo Nguyên.

 

“Nhưng ta cũng đã điều tra. Ngươi không có nội lực, võ công không tồi, nhưng cũng không đủ để g.i.ế.c ta.

 

“Thời gian dài có thể tạo cơ hội, nhưng ta sẽ không để lại một mối họa ngầm bên cạnh. Thả ngươi đi, đã là lòng nhân từ lớn nhất của ta rồi.”

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp, giọng nói khàn khàn:

 

“Ta đến là để g.i.ế.c ngươi.”

 

Hắn cúi đầu, mím chặt môi, khẽ thừa nhận:

 

“Nhưng ta… không thể ra tay.

 

“Không ai từng khoác áo choàng cho ta trong những ngày đông lạnh giá, cũng không ai bảo ta rằng thịt phải chín mới ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tư Vô Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook