Tư Vô Tà

Chương 5

Trần Mặc

07/01/2025

Diệp Chỉ Nghi muốn ta trở thành nhân vật trong bức họa của nàng—một tướng quân quỳ gối dưới gốc mai để cầu phúc.

 

Nàng vẫn không khác gì kiếp trước, luôn biết cách dùng những thủ đoạn hiểm độc nhất để hành hạ người khác, nhưng vẻ mặt lại luôn giữ được nét vô tội.

 

Ta khẽ nhếch môi, cảm thấy thật châm biếm.

 

Kiếp trước, ta luôn tự hỏi, rốt cuộc là ta không tốt ở đâu, để đến mức bị Ngụy Thì, người từng nằm cạnh ta, hành hạ tàn nhẫn đến vậy.

 

Mẹ ta từng nói, phụ nữ trên đời giống như một chiếc thuyền nhỏ, trôi nổi không nơi nương tựa.

 

Bà hy vọng ta có thể gặp được người tốt, từ đó có nơi để dựa dẫm.

 

Nhưng sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

 

Thế gian này, phụ nữ vốn không cần phải dựa dẫm vào ai để sống.

 

Vận mệnh của ta, sẽ do chính ta nắm lấy.

 

“Điện hạ không muốn sao?” Diệp Chỉ Nghi nắm lấy một góc áo của Ngụy Thì, vành mắt hơi đỏ lên.

 

Ngụy Thì quay lại nắm lấy tay nàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ta:

 

“Thẩm tướng quân, có thể cầu phúc cho Đại Lương cũng là phúc phần của ngươi. Hãy quỳ dưới gốc mai kia đi.”

 

Hắn tiện tay chỉ vào cây mai ngoài sân.

 

“Thần tuân lệnh.” Ta cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.

 

Lúc này mà lật bài ngửa thì quá sớm.

 

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió ở biên thành vẫn lạnh thấu xương.

 

Ta quỳ xuống dưới gốc mai đỏ, tuyết phủ đầy đầu gối.

 

Kẻ hầu mang đến giấy bút, Diệp Chỉ Nghi giả vờ vẽ vài nét trên tờ giấy trắng, rồi bắt đầu ôm n.g.ự.c ho khan.

 

Ngụy Thì đích thân mang trà nóng đến, đau lòng nói:

 

“Chỉ Nghi, tấm lòng nàng dành cho Cô, Cô há lại không biết? Hà tất phải khổ sở như vậy?”

 

Nàng uống trà, cúi mắt đầy ủy khuất, nhẹ giọng đáp:



 

“Chỉ Nghi thật vô dụng, chỉ mới vẽ được một lát đã thấy mệt mỏi rồi. Chi bằng Điện hạ cùng Chỉ Nghi vào nội thất nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại vẽ tiếp?”

 

Diệp Chỉ Nghi đỏ mặt ngầm ám chỉ, ánh mắt Ngụy Thì thoáng động, ý sắc dần hiện rõ trong đôi mắt. Hắn lập tức dìu nàng vào nội thất.

 

Tuyết lạnh buốt, làm tê dại cả đôi chân, nhưng ta không thể rời đi.

 

Những lời Ngụy Thì nói với ta vẫn còn đầy nghi hoặc.

 

Hắn tuy muốn hợp tác với ta, nhưng vì ta không phải là người đã cứu hắn khỏi tay người Thảo Nguyên, nên lòng vẫn mang thù hận.

 

Suốt một tháng qua, những khổ nhục hắn chịu đựng đều hóa thành sự căm ghét dành cho ta.

 

Vì thế, đêm nay hắn mượn tay Diệp Chỉ Nghi để trừng phạt ta.

 

Nếu ta không chịu khuất phục, hắn sẽ càng có cớ gây khó dễ.

 

Qua được đêm nay, tất cả cũng chỉ là trò đùa của một nữ nhân mà thôi.

 

7

 

Bỗng có tiếng bước chân vang lên bên cạnh.

 

Một người bước đến trước mặt ta.

 

Ta liếc nhìn đôi chân mảnh khảnh của kẻ đó, không ngẩng đầu lên.

 

“Ngươi tốt nhất nên tránh đến chỗ nào không chướng mắt. Thái tử hiện giờ một lòng nghĩ rằng Nhị hoàng tử phá đám. Nếu bị hắn nhìn thấy ngươi, mạng ngươi, dù là ta cũng không cứu nổi.”

 

“Thái tử tức giận vì ngươi không cứu hắn khỏi tay người Thảo Nguyên, nên đã phạt ngươi phải không?”

 

Thiếu niên bất ngờ quỳ gối xuống, ngang hàng với ta.

 

Trong tay hắn cầm một chiếc áo choàng lông hồ ly màu đen, đôi mày lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy cố chấp.

 

“Là ngươi đã cứu ta. Nếu ngươi muốn ta chết, ta sẽ đi chết.”

 

Thấy ta im lặng, ánh mắt màu hổ phách của hắn tối đi:

 

“Ngươi không cần phải... tự làm khổ mình như vậy.”

 



So với những nhục nhã ta từng chịu ở kiếp trước, chút này thì đáng là gì?

 

Ta ngẩng đầu, trên môi nở một nụ cười mỉa mai:

 

“Ngươi nghĩ vì sao ta phải làm khổ mình?”

 

Ta đưa tay, nhận lấy chiếc áo choàng từ tay hắn.

 

“Đương nhiên là vì ta yêu mến Thái tử. Ngày mai Thái tử thấy ta ăn mặc phong phanh, chắc chắn sẽ thêm vài phần thương hại.”

 

Ta vung chiếc áo choàng, phủ lên vai hắn, rồi nhếch môi nói khẽ:

 

“Biến đi xa một chút.”

 

Để sau này, khi ta lợi dụng ngươi, sẽ không có chút lòng trắc ẩn nào.

 

Thiếu niên nuốt khan, yết hầu khẽ động, trong mắt hiện lên một cảm xúc khó hiểu.

 

Hắn đứng dậy, bước đi loạng choạng.

 

Ta không khỏi cảm thán, trẻ con quả là dễ lừa.

 

Sau đó ta gọi Ma Tử, kẻ đang trốn trong bóng tối xem kịch, bảo hắn mang thêm vài cái túi chườm nước nóng đến.

 

Trong nội thất, kẻ điên kia còn đang vui vẻ, căn bản không có thời gian để ý đến ta.

 

Ta không để lời của thiếu niên ấy trong lòng.

 

Kiếp trước, Ngụy Thì đã tự tay dạy ta rằng, miệng lưỡi của đàn ông trên đời phần lớn đều là lừa dối.

 

Hôm sau, Ngụy Thì đẩy cửa bước ra, thấy ta vẫn quỳ dưới gốc cây mai, ánh mắt thoáng khựng lại.

 

Hắn tiến đến trước mặt ta, ra lệnh:

 

“Thẩm khanh, ngươi muốn lập công theo rồng, cũng phải để Cô nguôi giận thì mới có thể hợp tác tốt, đúng không?”

 

Ta run rẩy, đôi môi tím tái bật ra lời:

 

“Thần không dám mang lòng oán hận.”

 

Thần chỉ một lòng muốn đưa ngài xuống địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tư Vô Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook