Chương 6
Trần Mặc
07/01/2025
8
Vì sợ Nhị hoàng tử ra tay tàn nhẫn trên đường, Ngụy Thì lệnh cho ta hộ tống hắn trở về kinh thành.
Khi gần đến núi Hạc Quan, Diệp Chỉ Nghi lại đề nghị rời bỏ quan đạo, chuyển sang đi đường núi Vĩnh Nghi ở phía tây nam.
Nàng nói con đường quan đạo này cách phong địa của Nhị hoàng tử không quá hai mươi dặm, e rằng sẽ xảy ra biến cố.
Đề xuất này quả thực đã được suy nghĩ cẩn thận.
Kiếp trước, ta cũng từng nghĩ như vậy.
“Chỉ Nghi sao lại nghĩ ra được ý này?”
Ánh mắt Ngụy Thì thoáng lộ vẻ tán thưởng.
Diệp Chỉ Nghi kiêu ngạo ngẩng cằm:
“Trên đời này, kỳ nữ không chỉ có mình Thẩm tướng quân.”
Ta không phản bác, chỉ ra lệnh:
“Vậy thì theo diệu kế của Diệp tiểu thư, đổi đường.”
Diệp Chỉ Nghi vốn định chuẩn bị một loạt lời nói để tranh luận với các tướng sĩ trong trướng, nhưng thấy ta dễ dàng đồng ý, ngược lại sắc mặt không vui.
Kiếp trước, khi ta hộ tống Thái tử từ biên thành về kinh, Diệp Chỉ Nghi không xuất hiện, mà được Ngụy Thì bí mật sắp xếp đưa về kinh trước.
Trước khi vào kinh, ta chưa từng gặp Diệp Chỉ Nghi.
Ngay sau đó, trong hành trình hộ tống Thái tử, chúng ta bị một nhóm sơn tặc ám sát.
Để cứu Thái tử, ta bị hủy dung. Hoàng thượng vì thế mà ban hôn ta với Ngụy Thì.
Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó ta không bị hủy dung, Diệp Chỉ Nghi sao có thể yên tâm để Thái tử cưới ta?
Chỉ là ban đầu, Diệp Chỉ Nghi có lẽ đã muốn ta c.h.ế.t trong tay nhóm “sơn tặc” đó.
Ngoài phong địa của Nhị hoàng tử cách đó hai mươi dặm, còn có nơi mà thúc phụ của Diệp Chỉ Nghi làm Thành úy ở một tiểu thành gần đó.
9
Nhưng lần này, e rằng mọi chuyện sẽ không như nàng mong muốn.
Trên đường, vì một sự “vô ý” của Ma Tử, y phục của Diệp Chỉ Nghi bị nước canh vấy bẩn, buộc nàng phải thay áo giáp.
Nàng không than vãn, ngược lại háo hức thay áo giáp ngay lập tức.
Trên đường đi, nàng nhiều lần vén rèm cỗ xe của Thái tử, lén nhìn ta, trong mắt lộ rõ vẻ phấn khích.
Quả nhiên, khi đi qua một khu rừng rậm rạp.
Một nhóm “sơn tặc” từ trong rừng bất ngờ lao ra, ào ạt xông về phía chúng ta.
Để che mắt kẻ địch, đoàn hộ tống Thái tử vốn đã ít người.
Chúng ta cải trang thành một thương đội, đội binh giáp hộ vệ đi trước và sau cách đoàn Thái tử không quá năm dặm. Nếu có biến, chỉ cần cầm cự một chút là có thể đợi viện binh đến.
“Đao quang kiếm ảnh, đừng để rạch phải mặt Diệp tiểu thư.”
Ta lấy từ bên hông một chiếc mặt nạ, đưa cho Diệp Chỉ Nghi.
Nàng sững người, vẻ mặt đầy ghét bỏ, quăng đi:
“Chỉ có kẻ xấu xí mới cần thứ này.”
Vẫn giống hệt kiếp trước.
Kẻ cầm đầu giơ chiếc rìu ngắn, c.h.é.m về phía Ngụy Thì.
Giữa đám đông, bỗng vang lên một tiếng hét chói tai.
Trước mặt bao người, Diệp Chỉ Nghi lao ra chắn trước Ngụy Thì.
Chiếc rìu ngắn bổ thẳng vào mặt nàng, m.á.u tươi lập tức phun ra như suối.
Nhóm “sơn tặc” đó dường như rất quen thuộc địa hình nơi đây. Thấy viện binh từ xa đang đến gần, chúng nhanh chóng tẩu thoát.
Diệp Chỉ Nghi tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Nàng nâng bàn tay rũ xuống bên giường, ánh mắt thoáng nhìn ta đang châm nến trong phòng.
“Ngươi…”
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ sắt trên mặt ta, như muốn tìm ra điều gì đó.
Ta chắp tay, nói với vẻ nghiêm túc:
“Diệp tiểu thư một lòng vì Thái tử Điện hạ, không tiếc hủy hoại dung mạo của mình để bảo vệ Điện hạ. Bản tướng vô cùng khâm phục.”
“Cái gì?”
Nàng thốt lên, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng.
Diệp Chỉ Nghi bật thốt, giọng đầy hoảng loạn.
Như thể lúc này nàng mới nhận ra cơn đau, nàng chân trần lao xuống giường, điên cuồng tìm kiếm một chiếc gương đồng.
Bên ngoài, Ngụy Thì đang mắng mỏ đám đại phu vì sự bất tài của họ. Nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn vội vã xông vào.
“Thái tử Điện hạ, Chỉ Nghi đau quá!”
Vừa nhìn thấy Ngụy Thì, Diệp Chỉ Nghi liền òa khóc nức nở.
Nàng ôm lấy khuôn mặt mình, giọng nói nghẹn ngào:
“May mà Điện hạ không sao… Điện hạ không sao là tốt rồi. Chỉ Nghi được thay Điện hạ chịu khổ, đó là phúc phần của Chỉ Nghi.”
Ánh mắt nàng đầy oán hận liếc về phía ta, lặp đi lặp lại những lời đó, như muốn khắc sâu vào lòng Ngụy Thì.
Quả thật, nàng rất thông minh, biết cách khuấy động sự áy náy trong lòng hắn.
Chứ còn biết nói gì khác đây?
Chẳng lẽ nói nàng không tình nguyện bảo vệ Thái tử?
Nói nàng bị người khác đẩy ra?
Hay nói người đáng lẽ phải hủy dung là ta?
Ngụy Thì xúc động, dịu dàng trấn an nàng:
“Đợi về kinh thành, Cô sẽ tìm cho nàng danh y giỏi nhất thiên hạ. Chỉ Nghi, gương mặt của nàng chắc chắn sẽ lành lại.”
10
Nàng yếu ớt co rúc trong lòng Ngụy Thì, lặng lẽ rơi nước mắt. Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nàng đột ngột dừng lại trên chiếc mặt nạ trên mặt ta.
“Chỉ Nghi nghe người ở biên thành đồn rằng, Thẩm tướng quân xấu xí nên mới phải dùng mặt nạ che mặt. Chỉ Nghi muốn xem, dưới chiếc mặt nạ sắt kia, rốt cuộc là như thế nào?”
Nàng nói, trong giọng đã mang theo vài phần nghẹn ngào:
“Thẩm tướng quân, đừng tự ti, ta chỉ muốn tìm chút an ủi thôi.”
Thấy Ngụy Thì không phản đối, nàng hiện rõ vẻ đắc ý, gằn giọng ra lệnh:
“Ta ra lệnh cho ngươi, bỏ mặt nạ xuống.”
Vì sợ Nhị hoàng tử ra tay tàn nhẫn trên đường, Ngụy Thì lệnh cho ta hộ tống hắn trở về kinh thành.
Khi gần đến núi Hạc Quan, Diệp Chỉ Nghi lại đề nghị rời bỏ quan đạo, chuyển sang đi đường núi Vĩnh Nghi ở phía tây nam.
Nàng nói con đường quan đạo này cách phong địa của Nhị hoàng tử không quá hai mươi dặm, e rằng sẽ xảy ra biến cố.
Đề xuất này quả thực đã được suy nghĩ cẩn thận.
Kiếp trước, ta cũng từng nghĩ như vậy.
“Chỉ Nghi sao lại nghĩ ra được ý này?”
Ánh mắt Ngụy Thì thoáng lộ vẻ tán thưởng.
Diệp Chỉ Nghi kiêu ngạo ngẩng cằm:
“Trên đời này, kỳ nữ không chỉ có mình Thẩm tướng quân.”
Ta không phản bác, chỉ ra lệnh:
“Vậy thì theo diệu kế của Diệp tiểu thư, đổi đường.”
Diệp Chỉ Nghi vốn định chuẩn bị một loạt lời nói để tranh luận với các tướng sĩ trong trướng, nhưng thấy ta dễ dàng đồng ý, ngược lại sắc mặt không vui.
Kiếp trước, khi ta hộ tống Thái tử từ biên thành về kinh, Diệp Chỉ Nghi không xuất hiện, mà được Ngụy Thì bí mật sắp xếp đưa về kinh trước.
Trước khi vào kinh, ta chưa từng gặp Diệp Chỉ Nghi.
Ngay sau đó, trong hành trình hộ tống Thái tử, chúng ta bị một nhóm sơn tặc ám sát.
Để cứu Thái tử, ta bị hủy dung. Hoàng thượng vì thế mà ban hôn ta với Ngụy Thì.
Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó ta không bị hủy dung, Diệp Chỉ Nghi sao có thể yên tâm để Thái tử cưới ta?
Chỉ là ban đầu, Diệp Chỉ Nghi có lẽ đã muốn ta c.h.ế.t trong tay nhóm “sơn tặc” đó.
Ngoài phong địa của Nhị hoàng tử cách đó hai mươi dặm, còn có nơi mà thúc phụ của Diệp Chỉ Nghi làm Thành úy ở một tiểu thành gần đó.
9
Nhưng lần này, e rằng mọi chuyện sẽ không như nàng mong muốn.
Trên đường, vì một sự “vô ý” của Ma Tử, y phục của Diệp Chỉ Nghi bị nước canh vấy bẩn, buộc nàng phải thay áo giáp.
Nàng không than vãn, ngược lại háo hức thay áo giáp ngay lập tức.
Trên đường đi, nàng nhiều lần vén rèm cỗ xe của Thái tử, lén nhìn ta, trong mắt lộ rõ vẻ phấn khích.
Quả nhiên, khi đi qua một khu rừng rậm rạp.
Một nhóm “sơn tặc” từ trong rừng bất ngờ lao ra, ào ạt xông về phía chúng ta.
Để che mắt kẻ địch, đoàn hộ tống Thái tử vốn đã ít người.
Chúng ta cải trang thành một thương đội, đội binh giáp hộ vệ đi trước và sau cách đoàn Thái tử không quá năm dặm. Nếu có biến, chỉ cần cầm cự một chút là có thể đợi viện binh đến.
“Đao quang kiếm ảnh, đừng để rạch phải mặt Diệp tiểu thư.”
Ta lấy từ bên hông một chiếc mặt nạ, đưa cho Diệp Chỉ Nghi.
Nàng sững người, vẻ mặt đầy ghét bỏ, quăng đi:
“Chỉ có kẻ xấu xí mới cần thứ này.”
Vẫn giống hệt kiếp trước.
Kẻ cầm đầu giơ chiếc rìu ngắn, c.h.é.m về phía Ngụy Thì.
Giữa đám đông, bỗng vang lên một tiếng hét chói tai.
Trước mặt bao người, Diệp Chỉ Nghi lao ra chắn trước Ngụy Thì.
Chiếc rìu ngắn bổ thẳng vào mặt nàng, m.á.u tươi lập tức phun ra như suối.
Nhóm “sơn tặc” đó dường như rất quen thuộc địa hình nơi đây. Thấy viện binh từ xa đang đến gần, chúng nhanh chóng tẩu thoát.
Diệp Chỉ Nghi tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Nàng nâng bàn tay rũ xuống bên giường, ánh mắt thoáng nhìn ta đang châm nến trong phòng.
“Ngươi…”
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ sắt trên mặt ta, như muốn tìm ra điều gì đó.
Ta chắp tay, nói với vẻ nghiêm túc:
“Diệp tiểu thư một lòng vì Thái tử Điện hạ, không tiếc hủy hoại dung mạo của mình để bảo vệ Điện hạ. Bản tướng vô cùng khâm phục.”
“Cái gì?”
Nàng thốt lên, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng.
Diệp Chỉ Nghi bật thốt, giọng đầy hoảng loạn.
Như thể lúc này nàng mới nhận ra cơn đau, nàng chân trần lao xuống giường, điên cuồng tìm kiếm một chiếc gương đồng.
Bên ngoài, Ngụy Thì đang mắng mỏ đám đại phu vì sự bất tài của họ. Nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn vội vã xông vào.
“Thái tử Điện hạ, Chỉ Nghi đau quá!”
Vừa nhìn thấy Ngụy Thì, Diệp Chỉ Nghi liền òa khóc nức nở.
Nàng ôm lấy khuôn mặt mình, giọng nói nghẹn ngào:
“May mà Điện hạ không sao… Điện hạ không sao là tốt rồi. Chỉ Nghi được thay Điện hạ chịu khổ, đó là phúc phần của Chỉ Nghi.”
Ánh mắt nàng đầy oán hận liếc về phía ta, lặp đi lặp lại những lời đó, như muốn khắc sâu vào lòng Ngụy Thì.
Quả thật, nàng rất thông minh, biết cách khuấy động sự áy náy trong lòng hắn.
Chứ còn biết nói gì khác đây?
Chẳng lẽ nói nàng không tình nguyện bảo vệ Thái tử?
Nói nàng bị người khác đẩy ra?
Hay nói người đáng lẽ phải hủy dung là ta?
Ngụy Thì xúc động, dịu dàng trấn an nàng:
“Đợi về kinh thành, Cô sẽ tìm cho nàng danh y giỏi nhất thiên hạ. Chỉ Nghi, gương mặt của nàng chắc chắn sẽ lành lại.”
10
Nàng yếu ớt co rúc trong lòng Ngụy Thì, lặng lẽ rơi nước mắt. Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nàng đột ngột dừng lại trên chiếc mặt nạ trên mặt ta.
“Chỉ Nghi nghe người ở biên thành đồn rằng, Thẩm tướng quân xấu xí nên mới phải dùng mặt nạ che mặt. Chỉ Nghi muốn xem, dưới chiếc mặt nạ sắt kia, rốt cuộc là như thế nào?”
Nàng nói, trong giọng đã mang theo vài phần nghẹn ngào:
“Thẩm tướng quân, đừng tự ti, ta chỉ muốn tìm chút an ủi thôi.”
Thấy Ngụy Thì không phản đối, nàng hiện rõ vẻ đắc ý, gằn giọng ra lệnh:
“Ta ra lệnh cho ngươi, bỏ mặt nạ xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.