Chương 8
Trần Mặc
07/01/2025
12
Nội thị dẫn ta cùng Ngụy Thì vào Kim Loan Điện.
Hoàng thượng ngồi trên long tọa, sắc mặt đã hiện rõ vẻ suy tàn.
Sau khi chúng ta hành lễ, người đột nhiên nghiêm giọng nói:
“Thái tử bình an trở về kinh, trẫm vô cùng vui mừng. Ý trẫm muốn ban hôn Thái tử với Thẩm tướng quân.”
Người mệt mỏi giơ tay, nói tiếp:
“Còn tên A Kỳ kẻ tráo đổi thân phận, xử lăng trì!”
Mọi chuyện vẫn như kiếp trước.
Nhưng cũng có chỗ không giống kiếp trước.
“Hoàng thượng, thần không muốn phá hủy nhân duyên tốt đẹp.”
Ta lên tiếng.
“Thái tử bình an trở về kinh, không phải nhờ công lao của thần, mà là nhờ một người khác – tiểu thư Diệp Chỉ Nghi, con gái Hàn Lâm viện tu soạn.”
Ta thêm mắm dặm muối kể lại cho Hoàng thượng nghe một câu chuyện đầy cảm động về việc Diệp Chỉ Nghi không màng thân mình, thậm chí hủy hoại dung nhan, để cứu Thái tử.
Nghe xong lời ta, Hoàng thượng ngồi trên cao trầm mặc rất lâu, ánh mắt nhìn Ngụy Thì đầy bất mãn.
“Chỉ Nghi nàng ấy chỉ là…” Ngụy Thì có chút lúng túng lên tiếng.
“Im miệng!” Hoàng thượng cắt ngang lời hắn.
Có lẽ chuyện Thái tử cùng tiểu thư nhà quan tư thông đã quá khó nghe.
Hoàng thượng miễn cưỡng cười:
“Ban cho nữ nhi họ Diệp một danh phận thị thiếp cũng được. Thẩm tướng quân đã có băn khoăn, việc này để sau hẵng bàn.”
Xem ra Hoàng thượng vẫn chưa từ bỏ hôn sự này.
Nhưng ta không ngờ, kiếp này, đối mặt với hôn sự Hoàng thượng ban, Ngụy Thì lại không ra sức từ chối như kiếp trước.
Rời khỏi Kim Loan Điện, Ngụy Thì bất ngờ kéo lấy ống tay áo của ta.
“Thái tử điện hạ, ý ngài là gì đây?” Ta giả vờ không hiểu.
Ngụy Thì giận dữ, mặt đỏ bừng:
“Thẩm Lam, Cô đợi đến ngày ngươi quỳ xuống cầu xin Cô.”
Nói xong, hắn vung tay áo, hậm hực rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng tức giận rời đi của Ngụy Thì, khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy châm biếm.
Hãy để ta xem, “tấm chân tình” của các ngươi đáng giá bao nhiêu.
13
Hoàng thượng ban cho ta một phủ đệ ở kinh thành, còn muốn mở yến tiệc khoản đãi, nói rõ rằng muốn ta thay mặt các tướng sĩ biên cương cùng hưởng ân đức.
Yến tiệc được ấn định diễn ra hai ngày sau.
Hai ngày, đủ để Ngụy Thì nhận ra cục diện kinh thành hiện tại đã khác xa thời điểm hắn rời đi.
Sau khi sống lại, ta ghi nhớ những biến cố lớn đã xảy ra ở kinh thành kiếp trước, lập tức cho người phi ngựa hỏa tốc mang một bức thư tay tới Nhị hoàng tử.
Trong đó ghi lại những tin tức quan trọng: binh biến ở Vĩnh Châu Thành, vụ tham ô của Thị lang Bộ Hộ, địa điểm bí mật nơi các đại thần mua quan bán chức.
Những thông tin này tuy chỉ là những kết quả ngắn gọn, nhưng nếu Nhị hoàng tử đủ thông minh và biết cách tận dụng, chúng sẽ trở thành công cụ để hắn vững vàng tại kinh thành.
Nhị hoàng tử đã làm rất tốt.
Các lão thần trong triều vốn có thành kiến với sự bạo ngược thường ngày của Ngụy Thì nay bắt đầu có xu hướng ngả về phía Nhị hoàng tử.
Yến tiệc trong cung diễn ra đúng hẹn.
Ngụy Thì ngồi uống rượu, nhưng giữa đôi mày hiện lên vẻ lo âu.
Hai ngày qua, hắn nhiều lần nhắc lại chuyện muốn phái Nhị hoàng tử đến Vũ Thành giám sát việc xây dựng công trình phòng thủ, nhưng liên tiếp bị các đại thần phản đối.
Thậm chí, có Ngự sử ngay tại triều đường lớn tiếng trách mắng hắn:
“Lòng dạ hẹp hòi, đã lo lắng về thành phòng, cớ sao không tự mình đến giám sát?”
Trong bữa tiệc, Chu Quốc công nhân lúc say rượu, lớn tiếng đọc một bài chúc tụng Đại Lương trường tồn hưng thịnh, rồi dâng lên Hoàng thượng một con ngựa quý toàn thân trắng muốt.
Hoàng thượng cảm thấy hứng thú, muốn ngắm nhìn ngay lập tức.
Trong điện, để làm nổi bật con bảo mã, Kim Ngô Vệ dập tắt hàng trăm ngọn nến, khiến xung quanh chìm vào bóng tối.
Một chiếc lồng khổng lồ phủ vải đen được lặng lẽ đẩy vào điện.
Xung quanh, mọi người thì thầm trong bóng tối.
Người huấn luyện thú kéo mạnh dây xích của chiếc lồng, tay cầm roi quất mạnh vào lưng ngựa.
Khi tiếng roi vang lên—
Một ánh sáng mờ nhạt đột ngột lóe lên, con ngựa hí vang, dựng thẳng hai chân trước.
Ngay lúc đó, trong bóng tối, một người bỗng xé rách áo, quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin:
“Đại nhân tha mạng! Ta sai rồi… sai rồi, xin tha cho ta! Ta không muốn bị cho sói ăn!”
Ánh sáng từ những ngọn nến đột nhiên bừng sáng khắp đại điện.
14
Các triều thần sững sờ nhìn Ngụy Thì quỳ gối trên mặt đất, nửa thân trên để trần.
Trên vai hắn, hiện rõ hình xăm màu xanh xám, biểu tượng đặc trưng của nô lệ thảo nguyên.
Trong tiếng hít thở đầy ngạc nhiên của mọi người, Ngụy Thì lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Hắn gào lên một cách tuyệt vọng, hét về phía mọi người:
“Không phải như thế! Không phải như thế này…”
Hoàng thượng, vì giận dữ mà long thể tổn hại, lập tức hạ lệnh dừng yến tiệc.
Đây là khoảnh khắc ta cảm thấy thỏa mãn nhất kể từ khi sống lại.
Đại vương tử thảo nguyên Trường Mục từng nhiều lần nói với Ngụy Thì:
“Nô lệ không xứng đáng mặc những bộ y phục tốt như thế này.”
Hắn dùng đủ loại hình cụ, lặp đi lặp lại mà “giáo dục” Ngụy Thì, dạy hắn cách trở nên ngoan ngoãn.
Roi vọt khiến người ta nghe lời, nỗi đau buộc người ta khuất phục.
Trường Mục đã dành một tháng dài để bẻ gãy ý chí của Ngụy Thì.
Nội thị dẫn ta cùng Ngụy Thì vào Kim Loan Điện.
Hoàng thượng ngồi trên long tọa, sắc mặt đã hiện rõ vẻ suy tàn.
Sau khi chúng ta hành lễ, người đột nhiên nghiêm giọng nói:
“Thái tử bình an trở về kinh, trẫm vô cùng vui mừng. Ý trẫm muốn ban hôn Thái tử với Thẩm tướng quân.”
Người mệt mỏi giơ tay, nói tiếp:
“Còn tên A Kỳ kẻ tráo đổi thân phận, xử lăng trì!”
Mọi chuyện vẫn như kiếp trước.
Nhưng cũng có chỗ không giống kiếp trước.
“Hoàng thượng, thần không muốn phá hủy nhân duyên tốt đẹp.”
Ta lên tiếng.
“Thái tử bình an trở về kinh, không phải nhờ công lao của thần, mà là nhờ một người khác – tiểu thư Diệp Chỉ Nghi, con gái Hàn Lâm viện tu soạn.”
Ta thêm mắm dặm muối kể lại cho Hoàng thượng nghe một câu chuyện đầy cảm động về việc Diệp Chỉ Nghi không màng thân mình, thậm chí hủy hoại dung nhan, để cứu Thái tử.
Nghe xong lời ta, Hoàng thượng ngồi trên cao trầm mặc rất lâu, ánh mắt nhìn Ngụy Thì đầy bất mãn.
“Chỉ Nghi nàng ấy chỉ là…” Ngụy Thì có chút lúng túng lên tiếng.
“Im miệng!” Hoàng thượng cắt ngang lời hắn.
Có lẽ chuyện Thái tử cùng tiểu thư nhà quan tư thông đã quá khó nghe.
Hoàng thượng miễn cưỡng cười:
“Ban cho nữ nhi họ Diệp một danh phận thị thiếp cũng được. Thẩm tướng quân đã có băn khoăn, việc này để sau hẵng bàn.”
Xem ra Hoàng thượng vẫn chưa từ bỏ hôn sự này.
Nhưng ta không ngờ, kiếp này, đối mặt với hôn sự Hoàng thượng ban, Ngụy Thì lại không ra sức từ chối như kiếp trước.
Rời khỏi Kim Loan Điện, Ngụy Thì bất ngờ kéo lấy ống tay áo của ta.
“Thái tử điện hạ, ý ngài là gì đây?” Ta giả vờ không hiểu.
Ngụy Thì giận dữ, mặt đỏ bừng:
“Thẩm Lam, Cô đợi đến ngày ngươi quỳ xuống cầu xin Cô.”
Nói xong, hắn vung tay áo, hậm hực rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng tức giận rời đi của Ngụy Thì, khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy châm biếm.
Hãy để ta xem, “tấm chân tình” của các ngươi đáng giá bao nhiêu.
13
Hoàng thượng ban cho ta một phủ đệ ở kinh thành, còn muốn mở yến tiệc khoản đãi, nói rõ rằng muốn ta thay mặt các tướng sĩ biên cương cùng hưởng ân đức.
Yến tiệc được ấn định diễn ra hai ngày sau.
Hai ngày, đủ để Ngụy Thì nhận ra cục diện kinh thành hiện tại đã khác xa thời điểm hắn rời đi.
Sau khi sống lại, ta ghi nhớ những biến cố lớn đã xảy ra ở kinh thành kiếp trước, lập tức cho người phi ngựa hỏa tốc mang một bức thư tay tới Nhị hoàng tử.
Trong đó ghi lại những tin tức quan trọng: binh biến ở Vĩnh Châu Thành, vụ tham ô của Thị lang Bộ Hộ, địa điểm bí mật nơi các đại thần mua quan bán chức.
Những thông tin này tuy chỉ là những kết quả ngắn gọn, nhưng nếu Nhị hoàng tử đủ thông minh và biết cách tận dụng, chúng sẽ trở thành công cụ để hắn vững vàng tại kinh thành.
Nhị hoàng tử đã làm rất tốt.
Các lão thần trong triều vốn có thành kiến với sự bạo ngược thường ngày của Ngụy Thì nay bắt đầu có xu hướng ngả về phía Nhị hoàng tử.
Yến tiệc trong cung diễn ra đúng hẹn.
Ngụy Thì ngồi uống rượu, nhưng giữa đôi mày hiện lên vẻ lo âu.
Hai ngày qua, hắn nhiều lần nhắc lại chuyện muốn phái Nhị hoàng tử đến Vũ Thành giám sát việc xây dựng công trình phòng thủ, nhưng liên tiếp bị các đại thần phản đối.
Thậm chí, có Ngự sử ngay tại triều đường lớn tiếng trách mắng hắn:
“Lòng dạ hẹp hòi, đã lo lắng về thành phòng, cớ sao không tự mình đến giám sát?”
Trong bữa tiệc, Chu Quốc công nhân lúc say rượu, lớn tiếng đọc một bài chúc tụng Đại Lương trường tồn hưng thịnh, rồi dâng lên Hoàng thượng một con ngựa quý toàn thân trắng muốt.
Hoàng thượng cảm thấy hứng thú, muốn ngắm nhìn ngay lập tức.
Trong điện, để làm nổi bật con bảo mã, Kim Ngô Vệ dập tắt hàng trăm ngọn nến, khiến xung quanh chìm vào bóng tối.
Một chiếc lồng khổng lồ phủ vải đen được lặng lẽ đẩy vào điện.
Xung quanh, mọi người thì thầm trong bóng tối.
Người huấn luyện thú kéo mạnh dây xích của chiếc lồng, tay cầm roi quất mạnh vào lưng ngựa.
Khi tiếng roi vang lên—
Một ánh sáng mờ nhạt đột ngột lóe lên, con ngựa hí vang, dựng thẳng hai chân trước.
Ngay lúc đó, trong bóng tối, một người bỗng xé rách áo, quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin:
“Đại nhân tha mạng! Ta sai rồi… sai rồi, xin tha cho ta! Ta không muốn bị cho sói ăn!”
Ánh sáng từ những ngọn nến đột nhiên bừng sáng khắp đại điện.
14
Các triều thần sững sờ nhìn Ngụy Thì quỳ gối trên mặt đất, nửa thân trên để trần.
Trên vai hắn, hiện rõ hình xăm màu xanh xám, biểu tượng đặc trưng của nô lệ thảo nguyên.
Trong tiếng hít thở đầy ngạc nhiên của mọi người, Ngụy Thì lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Hắn gào lên một cách tuyệt vọng, hét về phía mọi người:
“Không phải như thế! Không phải như thế này…”
Hoàng thượng, vì giận dữ mà long thể tổn hại, lập tức hạ lệnh dừng yến tiệc.
Đây là khoảnh khắc ta cảm thấy thỏa mãn nhất kể từ khi sống lại.
Đại vương tử thảo nguyên Trường Mục từng nhiều lần nói với Ngụy Thì:
“Nô lệ không xứng đáng mặc những bộ y phục tốt như thế này.”
Hắn dùng đủ loại hình cụ, lặp đi lặp lại mà “giáo dục” Ngụy Thì, dạy hắn cách trở nên ngoan ngoãn.
Roi vọt khiến người ta nghe lời, nỗi đau buộc người ta khuất phục.
Trường Mục đã dành một tháng dài để bẻ gãy ý chí của Ngụy Thì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.