Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 43: Tâm tư sợ hãi khi động phòng 2
HỎA HỒNG
11/11/2014
Mà phụ thân của nàng, chính là một mỹ nam. Nghe nói khi tuổi còn trẻ, phụ
thân lại là một mỹ nam hiếm gặp, nương cũng là lần đầu gặp gỡ mà mến
nhau.
Nương nói, cha yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng. Nhưng, cái gì là tình yêu đây? Yêu một người, sẽ đem nàng vứt bỏ trong "Lãnh cung" để nàng ở nơi đó tự sinh tự diệt sao? Yêu một người chính là lúc nàng sinh hài tử, lúc nàng ngã bệnh, lúc nàng muốn chết, lại cư nhiên cùng một người khác thưởng thức những lời chúc phúc sao?
Nương rất ít khi nhắc tới phụ thân với nàng, mặc dù là có đề cập tới, cũng là phụ thân thực ra rất là tốt, đối với nương dịu dàng, chăm sóc, tình cảm của bọn họ thực ra như thế nào. Nàng cho tới bây giờ không có nói xấu phụ thân, mà Tàn Nguyệt biết đến chuyện của nương đều là từ miệng bọn hạ nhân trong phủ.
Bọn họ nói, nàng từng có một ca ca, nhưng ca ca lúc bốn, năm tuổi đã chết, vận mệnh của nương cũng là từ lúc đó bắt đầu thay đổi. Phụ thân bắt được nương cùng người khác ngoại tình, nương chán nản muốn tìm cái chết, nhưng trong lúc đó lại phát hiện có nàng.
Nương biết mình mang thai, tưởng ca ca đã trở về, nhưng phụ thân lại nhẫn tâm đưa thuốc phá thai tới, buộc nương phải uống. Nhưng vì nương và chính nàng, nương bước qua than lửa cháy đỏ bừng, nàng hôn mê bảy ngày, ngay lúc đại phu muốn bỏ đi hài tử của nàng, nương tỉnh lại.
Là vì nàng, vì nàng mới tỉnh lại!
Sau khi qua than lửa, thân thể nương vẫn không tốt, lúc nương sinh, bên người chỉ có một nha đầu, một người ma ma đỡ đẻ. Bọn họ nói nương đau đớn hai ngày hai đêm liền, nhưng phụ thân một lần cũng không có tới đây.
Sau khi sinh hài tử xong, thân thể nương càng ngày càng kém. Lúc nàng năm tuổi, nương thường xuyên ho ra máu. Khi đó Tàn Nguyệt không biết, sốt ruột muốn tìm đại phu, nhưng nương lại lắc đầu, vuốt đầu của nàng nói:
"Nguyệt Nhi, không cần nữa, mỗi ngày nương đều uống thuốc. Nương không có việc gì, nương còn muốn nhìn Nguyệt Nhi xuất giá nữa?"
Khi đó, khóe miệng nương có chút cong lên, nương lúc đó, đẹp quá, thật xinh đẹp, hơn cả thần tiên, giống như thần tiên trên trời, vừa thần thánh mà lại vừa không thể xâm phạm.
"Nhưng, nương, Nguyệt Nhi rất sợ..."
Năm đó, nàng mới năm tuổi, nàng sợ hãi dựa vào lòng của nương, vừa làm nũng vừa nói.
"May là không phải Hoàn Nhi, Nguyệt Nhi, ngươi biết không? Nương rất may mắn, ngươi là một nữ tử. Nếu như vốn là nam tử, như vậy..."
Nương nói, cha yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng. Nhưng, cái gì là tình yêu đây? Yêu một người, sẽ đem nàng vứt bỏ trong "Lãnh cung" để nàng ở nơi đó tự sinh tự diệt sao? Yêu một người chính là lúc nàng sinh hài tử, lúc nàng ngã bệnh, lúc nàng muốn chết, lại cư nhiên cùng một người khác thưởng thức những lời chúc phúc sao?
Nương rất ít khi nhắc tới phụ thân với nàng, mặc dù là có đề cập tới, cũng là phụ thân thực ra rất là tốt, đối với nương dịu dàng, chăm sóc, tình cảm của bọn họ thực ra như thế nào. Nàng cho tới bây giờ không có nói xấu phụ thân, mà Tàn Nguyệt biết đến chuyện của nương đều là từ miệng bọn hạ nhân trong phủ.
Bọn họ nói, nàng từng có một ca ca, nhưng ca ca lúc bốn, năm tuổi đã chết, vận mệnh của nương cũng là từ lúc đó bắt đầu thay đổi. Phụ thân bắt được nương cùng người khác ngoại tình, nương chán nản muốn tìm cái chết, nhưng trong lúc đó lại phát hiện có nàng.
Nương biết mình mang thai, tưởng ca ca đã trở về, nhưng phụ thân lại nhẫn tâm đưa thuốc phá thai tới, buộc nương phải uống. Nhưng vì nương và chính nàng, nương bước qua than lửa cháy đỏ bừng, nàng hôn mê bảy ngày, ngay lúc đại phu muốn bỏ đi hài tử của nàng, nương tỉnh lại.
Là vì nàng, vì nàng mới tỉnh lại!
Sau khi qua than lửa, thân thể nương vẫn không tốt, lúc nương sinh, bên người chỉ có một nha đầu, một người ma ma đỡ đẻ. Bọn họ nói nương đau đớn hai ngày hai đêm liền, nhưng phụ thân một lần cũng không có tới đây.
Sau khi sinh hài tử xong, thân thể nương càng ngày càng kém. Lúc nàng năm tuổi, nương thường xuyên ho ra máu. Khi đó Tàn Nguyệt không biết, sốt ruột muốn tìm đại phu, nhưng nương lại lắc đầu, vuốt đầu của nàng nói:
"Nguyệt Nhi, không cần nữa, mỗi ngày nương đều uống thuốc. Nương không có việc gì, nương còn muốn nhìn Nguyệt Nhi xuất giá nữa?"
Khi đó, khóe miệng nương có chút cong lên, nương lúc đó, đẹp quá, thật xinh đẹp, hơn cả thần tiên, giống như thần tiên trên trời, vừa thần thánh mà lại vừa không thể xâm phạm.
"Nhưng, nương, Nguyệt Nhi rất sợ..."
Năm đó, nàng mới năm tuổi, nàng sợ hãi dựa vào lòng của nương, vừa làm nũng vừa nói.
"May là không phải Hoàn Nhi, Nguyệt Nhi, ngươi biết không? Nương rất may mắn, ngươi là một nữ tử. Nếu như vốn là nam tử, như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.